Đọc truyện Ngốc Quá Vợ À – Chương 56: Bé con, em vẫn còn anh…
– Anh haiii…
– Nhóc con.
– Dạ?
– Anh biết hết rồi.
– Anh?
– Đừng nghĩ ngợi gì nữa.
– Không, em không thể.
Nước mắt cô chợt trào ra khi anh nhắc tới chuyện đó. Những giọt nước mắt lăn dài, thấm vào lớp áo sơ mi mỏng manh của Phú.
Cậu xoay người, lấy hai tay nâng khuôn mặt nhỏ bé lên. qua ánh trăng mờ ảo, tim Phú quặn lại khi thấy khuôn mặt tèm nhem nước mắt của con bé. Anh hôn lên trán Linh, nhìn cô bằng ánh mắt dịu hiền:
– Nguyên Linh, em là em gái anh, một người xinh đẹp, mạnh mẽ, đừng khóc đừng buồn vì những chuyện nhỏ như thế. Đặc biệt, là vì hắn…
– Không, em không thể.
Bàn tay cô buông thõng giữa không trung. Cảm giác trống vắng khi không có anh lại trở về.
Người Linh run lên.
– Anh… Hic, em không thể! Anh ấy đã trở thành một phần của em!
– Đừng khóc, trước mặt anh, em không được phép khóc!
– Em….
– Nghe anh, quên hắn đi! Em còn anh yêu em, còn Tuệ yêu em!
– Anh, em… em không biết!!!
Linh ngồi sụp xuống ôm đầu. Cậu quỳ xuống lay vai coo
– Em là Nguyên Linh! Vị chủ tịch mạnh mẽ của TOP! Em không được khóc! Em quên hắn đi! Anh vẫn ở đây! Tuệ vẫn ở đây! Vẫn có hai anh chị luôn bảo vệ em! Em không cô đơn! Nguyên Linh! Ngẩng mặt lên! Cho anh thấy sự mạnh mẽ như trước đây! Hãy vứt bỏ đi quá khứ đau buồn và đứng lên đón chờ tương lai sáng ngời của ngày mai!
– …
– Anh nói em không khóc nữa!
– …
Cô ngừng khóc, hơi im một chút, rồi nhìn anh bằng ánh mắt kiên định:
– Em nghe anh.
Phú mỉm cười, ôm em gái vào lòng, khẽ rơi một giọt lệ.
– Hứa với anh, đừng bao giờ nghĩ đến hắn nữa.
– Em hứa.
Cô vùi đầu vào vòm ngực rắn chắc, thoang thoảng mùi oải hương của anh trai.
“Nhóc con, anh hứa không bao giờ để em khóc, anh sẽ là chỗ dựa cho em, cứ tin anh, anh sẽ không bao giờ bỏ em, phản bội em đâu”
Tuệ nãy giờ hé cửa nghe, không tự chủ mà khóc, khóc trong im lặng.
“Xin lỗi, xin lỗi em vì chị đã không thể làm gì. Xin lỗi em!”
…
Sau hôm đó, Huy chỉ biết mỗi Hiền, say đắm Hiền. Đã chọn Hiền thì Linh trong anh có thể nói là hết cửa.
Còn Linh không còn nụ cười hồn nhiên vô tư như trước, hầu như chỉ còn là giả tạo, cô luôn gượng cười trước mặt anh trai, chị gái. Ánh mắt vui vẻ xưa kia giờ trầm lặng u buồn.
Và… cô ít nói hơn trước.
Tuệ và Phú đang ngồi nói chuyện với nhau trong phòng Phú:
– Phú này, tao thấy Linh đã thế này một tuần rồi, không ổn.
– Uh, tao cũng thấy thế. Con bé toàn gượng cười, tao chưa thấy một tí tự nhiên trong nụ cười của con bé.
– Dạo gần đây, mày để ý con bé ít ăn hơn trước hơn không?
– Ơ… Đúng thế, con bé bỏ cả bữa sáng.
– Con bé còn lưu luyến hắn.
– Ừ…
– Giờ làm sao?
– Tao nghĩ, cho nó sang Mĩ, ở nhà tao.
– Hay, cho nó đi du lịch vòng quanh thế giới?
– Đủ tiền không mày?
– Mày nghĩ đường đường là phó chủ tịch chủ tịch của TOP mà không đủ tiền sao?
– Ờ há?
– Mà đi theo tour hay tự đi?
– Tour đi.
– Ờ, cho đông vui.
…