Bạn đang đọc Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh: Chương Ngoại Truyện 2: Ngày Đi Làm Đầu Tiên
…Giới thiệu những nhân vật nhỏ của truyện…
1* Lý Bảo Như * (4 tuổi)_Dễ thương, quậy phá nhưng rất thông minh.
2* Lý Bảo Nguyên * Dan (4 tuổi)_Anh trai song sinh của Bảo Như. Quậy phá, thông minh và lâu lâu bị nhiễm cái tính lạnh nhạt thất thường của Quốc Minh.
3* Lý Bảo Nam * Ken (5 tuổi)_ Anh cả trong nhà, hay dắt đường cho hai em phá phách nhưng đổi lại đôi khi rất vâng lời và chăm chỉ.
4* Triệu Dương Trình * Len (8 tuổi)_Ngoan ngoãn, lễ phép và rất quan tâm Bảo Như. Với sức học phi phàm, cậu bé luôn đứng đầu khối về học tập.
5* Đào Trịnh Diệp Nhi * (8 tuổi)_Đáng yêu, lanh chanh, ngoan ngoãn nhưng có phần hơi quậy phá. Học rất giỏi, thân với Hiếu Nghĩa nhiều hơn.
6* Thái Hiếu Nghĩa * Ton (8 tuổi)_Biết quan tâm cho mấy em và khá thân với Diệp Nhi. Luôn giải hòa khi cả nhóm có mâu thuẫn.
…Vào Truyện…
Ngọc Minh trong trang phục công sở bước xuống, cô đi vào bếp hỏi Quốc Minh và ba nhóc nhỏ.
-Anh với con xong chưa? Đi thôi, sắp trễ giờ rồi!
-Uhm mình đi thôi!- Quốc Minh hớp một ngụm cafe rồi đứng dậy.
-Mẹ ơi! Mẹ cho Bảo Như vài thanh socola nha.- Bảo Như lay tay Ngọc Minh.
-Con lại tủ lấy đi, nhưng chỉ được một thanh thôi. À con lấy bánh cho hai anh luôn nha.- Ngọc Minh mỉm cười.
-Dạ!
Bảo Như chạy đến mở tủ lạnh lấy bánh kẹo đem ra.
-Anh thích bánh kia kìa Như!- Bảo Nguyên chỉ tay.
-Cuối cùng anh lấy cái nào đây?- Bảo Như chau mày.
-Thôi cái đó đi!- Bảo Nguyên chị gói snack bí đỏ.
Bảo Như lấy gói bánh bỏ vào cặp cho Bảo Nguyên và quay sang hỏi Bảo Nam.
-Anh hai ăn gì vậy? Để Bảo Như lấy cho!
-Anh thì sao cũng được!- Bảo Nam cười tít mắt.
-Vậy anh hai ăn socola đi.- Bảo Như nháy mắt.
-Thôi, để chia cho em chứ gì?- Bảo Nam xua tay.
-Á…không ăn thì thôi, hai tự lấy đi! Thấy ghét!!!
Bảo Như khoát cặp lên vai rồi chạy ra ngoài.
Bảo Nam hớp ngụm sữa tươi, cậu bé chạy đến lấy cặp và chạy theo Bảo Như.
-Í chờ Dan với, Ken…Tiểu Như!!!- Bảo Nguyên í ới.
Bảo Nguyên lấy cặp xong thì chạy tít thep hai nhóc kia.
-Từ từ thôi mấy đứa, té bây giờ!- Ngọc Minh nói vọng theo.
-Đi thôi em!- Quốc Minh nói với cô.
-Uhm.
Anh và cô ra xe. Lúc vừa đến thì hai người đã thấy ba nhóc con ngồi ngay ngắn ở ghế sau.
-Bảo Như ngồi trước với mẹ hay ngồi sau với hai anh?- Cô hỏi Bảo Như.
-Con ngồi ở sau!- Bảo Như nhe răng cười.
-Uhm để mẹ xem xét lại hai bên cửa rồi mình đi.- Ngọc Minh đi vòng qua hai bên kiểm tra.
-Em lo gì, chỉ cần anh khóa hết cửa là được thôi mà. Đi nhanh đi em, không khéo trễ giờ học của con.- Quốc Minh hối thúc cô.
-Vậy thôi, mình đi!- Ngọc Minh gật đầu.
Quốc Minh cho xe ra khỏi nhà. Trên đường đi mấy nhóc con cứ líu lo hát bài “Bắc Kim Thang”.
Ngọc Minh bật cười, cô quay xuống hát cùng với đám trẻ.
-Hay quá! Ba đứa còn biết bài gì nữa không?- Ngọc Minh vỗ tay.
-Con biết hát bài “con chim non” á mẹ- Bảo Nguyên ngây ngô nói.
-Giỏi vậy?- Ngọc Minh khẽ cười.
-Mẹ ơi! Mẹ nghe kể chuyện không? Bảo Như kể mẹ nghe nha.- Bảo Như nói với Ngọc Minh.
-Được con kể đi!- Ngọc Minh gật đầu.
-Thôi anh hai kể đi!- Bảo Như chu miệng nói rồi ngã người tựa vào ghế.
-Tiểu Như, chuyện của em sao anh kể được- Bảo Nam nheo nheo mắt.
-Chuyện này anh biết mà- Bảo Như bĩu môi.
-À- Bảo Nguyên chợt nhớ.- Chuyện hôm qua ba làm osin cho mẹ á hả?
Bảo Nguyên vừa nói xong thì ba đứa nhỏ bật cười khanh khách. Ngọc Minh nhìn thấy cũng không nhịn được mà phì cười.
-Dan!- Cô nhìn cậu bé rồi đưa mắt nhìn Quốc Minh rồi lại đưa mắt nhìn cậu bé.
Ba nhóc con hiểu ý nên đều im bặt.
-Có muốn tối nay ba cho cả ba đứa một trận không hả?- Quốc Minh vừa lái xe vừa nói.
-Bảo Như không liên quan, tại anh hai và anh ba thôi!- Bảo Như nhanh chóng rút lui.
-Bảo Như!- Bảo Nguyên và Bảo Nam gằn giọng.
-Mẹ!- Bảo Như mếu máo.
-Ơ…ai vừa gọi mẹ thế nhỉ?- Ngọc Minh giả vờ không nghe thấy gì.
-AAA…không chịu, không chịu…- Bảo Như giãy nãy.
Cùng lúc xe của Quốc Minh dừng trước trường mẫu giáo. Ngọc Minh xuống xe cô mở cửa ghế sau và bế từng đứa xuống.
-Anh chờ xíu để em đưa mấy nhóc vào lớp.- Cô nhìn qua cửa kính nói.
Anh mỉm cười và gật đầu. Cô đưa Bảo Nguyên và Bảo Như vào lớp rồi dắt Bảo Nam lên lầu vào một lớp khác.
-Chào cô giáo.
-Chào chị!- Cô giáo trẻ mỉm cười.
-Con chào cô!- Bảo Nam khoanh tay lại cúi chào.
-Chào con!- Cô ấy xoa đầu cậu bé.
-Bảo Nam, con vào lớp đi!- Ngọc Minh nói với cậu.
-Dạ!- Bảo Nam mở giày cất qua một bên rồi chạy vào trong.
-Thằng bé ngoan quá!- Cô giáo nhìn cậu bé.
-Bảo Nam hơi quậy phá nên có gì cô cứ dạy dỗ không phải sợ chúng tôi không hài lòng đâu!
Cô giáo gật đầu. Ngọc Minh chào cô ấy rồi trở ra. Cô lên xe và chiếc xe cũng từ từ lăn bánh.
-Vào công ty anh nói thế nào thì mặc anh em chỉ cần nghe thôi. Có gì thắc mắc thì anh sẽ giải thích sau.
-Uhm nhưng anh cho xe ngừng cách công ty đi, em tự đi vào.
-Sao thế?- Anh cau mày.
-Em không muốn mọi người bàn tán rằng: thư ký đi làm chung với chủ tịch.- Cô khẽ cười.
Anh bật cười rồi ngừng xe ở ngã tư, cách tòa cao ốc chỉ 200m. Anh chòm người qua hôn vào má cô và nói.
-Anh bị nhớ vợ ở nhà!
-Ashiah…em đi đây!- Cô mở cửa rồi nhanh chóng ra ngoài.
Anh đưa tay chào cô và cho xe vào công ty.
Ngọc Minh đi bộ vào, vừa tới cửa cô đã thấy anh đứng chờ ở đó.
Anh cùng cô vào thang máy. Tất cả nhân viên đều ngạc nhiên nhìn cả hai. Trong đầu ai cũng hiện lên những thắc mắc về Ngọc Minh.
Họ không biết cô cũng phải. Khi anh kết hôn thì đầu ai trong công ty trừ Chirst biết. Và khi mọi người biết được anh kết hôn thì toàn bộ hình ảnh, thông tin về vợ và con được Quốc Minh niêm phong hết. Không có bất cứ thứ gì lọt ra ngoài.
Anh đến phòng làm việc của Chirst, dặn dò xong thì kéo Ngọc Minh về phòng làm việc của mình.
-Gọi Lan Anh vào phòng tôi.- Anh nói qua điện thoại.
-Lan Anh?- Đôi mày của cô chau lại.
*Cốc…Cốc…*
-Vào đi!
Lan Anh bước vào, cô ta chào anh rồi đưa mắt lườm Ngọc Minh.
-Chào chủ tịch.
-Bắt đầu hôm nay, à không ngay bây giờ cô sẽ làm ở bộ phận ngoại giao. Không cần làm thư ký cho tôi nữa.
-Ơ…sao lại thế chứ?- Cô ta trừng mắt.
-Tôi tìm được thư ký mới rồi, vậy thôi.
-Nhưng…
-Còn gì thắc mắc thì đến hỏi Khải Dương (Chirst) còn bây giờ thì ra ngoài.
Lan Anh cắn môi. Cô ta lườm Ngọc Minh đến nổi muốn xén lửa rồi ra ngoài.
-Sao anh nói với em không có thư ký mà?- Ngọc Minh hỏi anh.
-Thì bây giờ đang thiếu đây!- Anh khẽ cười.
-Anh có cần như thế không? Vì em mà cho cô ấy sang bộ phận khác làm sao?
-Rất cần ấy chứ!- Anh kéo tay cô.
Ngọc Minh mất đà, cô ngã nhào vào lòng anh.
-Khá lâu rồi anh chưa được ôm vợ như thế này!
…
Tiếng khóc của Bảo Nguyên vang lên. Cậu bé giãy giụa không chịu đứng dậy.
-Anh ba đứng dậy đi!- Bảo Như kéo Bảo Nguyên.
-Tại Tiểu Như á, đã bảo là không chơi mà!!- Bảo Nguyên khóc to hơn.
-Dan đừng khóc nữa, con trai khóc là hèn lắm.- Bảo Như ngồi xuống kế bên Bảo Nguyên.
Bảo Nguyên khịt mũi rồi ngồi im ở dưới đất luôn.
Hai cô giáo phụ trách lớp của Bảo Như vừa nghe tiếng khóc thì chạy ra. Vừa đến gốc cây họ đã nghe được cuộc đối thoại không thể ngờ.
-Dan tựa đầu vào đây nè, nín đi có Tiểu Như rồi!- Bảo Như kéo đầu Bảo Nguyên tựa vào vai mình.
Dan mếu máo, cậu nhóc còn ấm ức việc Bảo Như kéo đi chơi còn khiến cậu phải ngã nữa chứ.
-Ta là anh của mi đấy nhá!- Bảo Nguyên gắt lên.
-Này mi chỉ ra đời trước ta có 5 phút thôi mà.- Bảo Như cãi lại.
-1 phút cũng là anh, 5 phút cũng là anh. Miễn là ta ra trước thì ta là anh.- Bảo Nguyên không chịu thua.
-Muốn gì đây? Dám chọc bổn tiểu thư à?
-Ừ rồi sao?
Hai cô giáo hoảng hồn vội chạy ra ngăn lại.
-Thôi ngừng lại đi hai đứa, vào lớp với cô nào.
-Ta sẽ mách với mẹ!- Bảo Nguyên phồng má.
-Hèn dữ vậy? Chơi mách mẹ hả?- Bảo Như bĩu môi.
-Thôi cho cô xin. Bây giờ vào lớp đi!- Hai cô giáo nhanh chóng tách hai đứa ra rồi kéo vào lớp.
-Lý Bảo Nguyên ngươi chờ đó! Nupakachi!!!
…
Ngọc Minh ra ngoài lấy cafe cho Quốc Minh. Cô vừa đến gốc khuất thì nghe được đoạn đối thoại của những nhân viên.
-Đáng đời lắm, chảnh chọe quá làm chi để bây giờ tuột mất chức thư ký.- Nhân viên 1.
-Tôi nghe nói cô thư ký mới hình như thân với chủ tịch lắm.- Nhân viên 2.
-Nhưng cô thư ký mới ăn mặc cũng đàng hoàng không hở trên lộ dưới như Lan Anh.- Nhân viên 3.
-Theo tôi chắc cô ấy cũng như Lan Anh thôi! Mới đầu giả vờ nai tơ còn lúc sau mới lòi ra được bộ mặt hồ ly à nha.- Nhân viên 4.
Ngọc Minh lắc đầu, cô lại chỗ lấy cafe và nói với cô nhân viên đang nhìn chằm chằm vào cô.
-Chị cho em lấy ít cafe.
Cô nhân viên giật mình vội tránh ra cho cô lấy.
-Em là thư ký mới của chủ tịch sao?- Nhân viên 1.
-Dạ!- Cô gật đầu.
-Em bao nhiêu tuổi rồi?- Nhân viên 2.
-Em nay 28 tuổi- Cô khẽ cười.
-Gần 30 sao? Trông em trẻ thế?- Nhân viên 3.
Ngọc Minh chẳng biết nói gì cô chỉ cười trừ và xin phép về nơi làm việc.
Cô vào phòng làm việc của Quốc Minh. Vừa đóng cửa lại, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
-Em đi đâu vậy?- Anh hỏi cô.
-Em lấy cafe cho anh nè, làm việc rồi thì quên bản thân mình luôn à.- Cô cằn nhằn.
-Em để đó đi và xem hộ anh bản báo cáo có gì sai sót thì chỉnh sửa lại. Xong rồi mình đi ăn trưa.
-Uhm để em xem.
Ngọc Minh lấy bản báo cáo anh để sẵn trên bàn và về bàn làm việc của mình xem xét.
Quốc Minh vừa làm việc, vừa đưa mắt nhìn Ngọc Minh. Anh bật cười một mình, có vợ ở đây thật tiện lợi mà.
Ngọc Minh ngẩn mặt lên nhìn anh. Ánh mắt cả hai chạm vào nhau, cô mỉm cười rồi lại tiếp tục với công việc.
Ngọc Minh xem từng trang một, cô đã xem hết mấy bản báo cáo nhưng cô muốn chắc chắn hơn nên đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Đang xem đến giữa chừng thì có một vòng tay ôm cổ cô từ phía sau.
-Em cũng lo làm mà quên mất mình kìa.
-Em xem sắp xong rồi này!
-Đi ăn trưa thôi, cũng trễ rồi đó.- Anh tựa cằm lên vai cô, tay anh thì chỉ vào đồng hồ.
-Trễ thế này sao? Chắc anh cũng đói rồi phải không?- Cô áp tay vào má anh.
-Uhm!
-Vậy thì đi.
Anh kéo tay cô đi, bỗng nhiên Ngọc Minh chợt nhớ cô vội buông tay anh. Cô vừa buông tay thì trong anh xuất hiện một cảm giác hụt hẫng.
-Anh quên rồi à?
-À quả thật anh quên mất.
Cô mỉm cười hối thúc anh ra ngoài. Anh và cô đã chọn một nơi để ăn trưa cách xa công ty để không ai biết được nhưng mọi chuyện không như mong muốn.
-Tôi biết chỗ này nấu ngon nên mới rủ mấy người lại đây đó.- Nhân viên 1.
-Ừ nấu thì ngon nhưng mà xa công ty quá, tôi sợ mình về không kịp.- Nhân viên 2.
-Có sao đâu mà, tôi chắc là kịp.- Nhân viên 1.
-Này, đó là chủ tịch và thư ký Đào đúng không?
Nhân viên 3 chỉ tay về phía Quốc Minh và Ngọc Minh. Trong lúc đó Ngọc Minh đang nắm chặt tay anh, đến bàn Quốc Minh còn kéo ghế giúp và cười nói vui vẻ.
-Đúng rồi, đó là chủ tịch mà.- Nhân viên 1.
-Vậy là tôi nói đúng rồi, hai người họ có vấn đề mà.- Nhân viên 2.
-Thôi về công ty đi, để chủ tịch biết thì không xong.- Nhân viên 3.
…
Ngọc Minh từ trong công ty bước ra. Cô nhìn đồng hồ, đúng 9 giờ tối. Cô vỗ nhẹ vai và ra ngoài.
-Ủa? Thư ký Đào, sao bây giờ cô mới về.- Bảo vệ hỏi cô.
-À tôi làm vài bản báo cáo ấy mà- Cô mỉm cười và đi bộ đến ngã tư.
Ngọc Minh mở cửa và lên xe.
-Anh đã bảo đem về nhà làm mà không chịu!- Quốc Minh lắc đầu.
-Thôi đem về lại vướn víu mấy đứa nhỏ nữa, mà anh cho con mình ngủ hết rồi à?
-Anh cho chúng ngủ hết rồi chỉ cần chờ em về, ăn cơm, đi ngủ nữa là xong.
-Vậy về nhanh đi, em buồn ngủ quá à.- Cô chu miệng nói.
-Uhm vậy thì về.
Anh khởi động máy và cho xe chạy đi.
Ngọc Minh vừa vệ sinh cá nhân xong thì qua phòng của mấy đứa nhỏ. Cô vừa vào thì thấy ba đứa nằm ở ba góc giường.
Bảo Như nằm đầu ở một góc còn chân thì gác qua bên khác. Bảo Nguyên thì ôm lấy Bảo Nam cứng ngắc. Tội nghiệp nhất là Bảo Nam, cậu bé bị Bảo Nguyên và Bảo Như gác chân lên người. Ngọc Minh bật cười cô tiến đến sửa lại cách nằm của cả ba. Khi thấy ba đứa con mình nằm ngay ngắn thì Ngọc Minh hôn lên trán từng đứa rồi ra ngoài.
Cô về phòng và ngồi xuống giường.
-Em mệt không?- Anh xoa vai cho cô.
-Này, hôm nay có bão không anh?- Cô vừa nói vừa dòm ngó ra cửa sổ.
-Em làm như chưa bao giờ anh chăm sóc em.- Anh bĩu môi.
-Thì đúng vậy mà.- Cô xoay người lại rồi đưa tay véo má anh.
-Vợ ơi!- Anh ôm cô.
-Ơi!
-Mình sinh thêm một đứa nữa nha!
-Cái gì?- Ngọc Minh đẩy anh ra.
-Anh nói thật mà!!
Cô lấy gối ở đầu giường đánh anh.
-Anh còn đòi thêm nữa hả? Nuôi ba đứa thôi muốn chết rồi ý! Cho anh chết luôn nè!!!