Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 34


Bạn đang đọc Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh: Chương 34

Tối, theo lời của Ng.Ký báo tin thì Q.Minh, Nhân, Huy, Nghi cùng nhau đến bar.
Q.Minh, Nhân, Huy thì hẹn với nhau hay sao ý. Ba người cùng mặc áo Sơ mi đen và quần jean đen.
Nghi thì trong quần kaki đen, áo ba lỗ trắng, khoát ngoài là chiếc áo da cùng tông đen và đôi boot cao đến gối.
-Chào Danny, Tonny, Lenny và Elly- Chist vừa hay tin bốn người họ tới thì chạy ra.
-Ken đâu?- Nghi hỏi bằng chất giọng cực lạnh.
-Ở phòng V.I.P 1- Chist nói rồi quay qua Q.Minh- Đây là bản báo cáo những việc làm của bang.
Q.Minh nhận lấy rồi cùng ba người kia vào trong.
*Cạch*
Nhân mở cửa rồi cả nhóm bước vào.
-Sao về sớm vậy?- Huy ngồi xuống sofa hỏi Ng.Ký
-Ừ việc quan trọng mà- Ng.Ký nhết mép.
-Mày về lúc nào?- Nhân hỏi.
-Vừa đáp là phóng lại đây luôn.- Ng.Ký nhún vai.
-Vào vấn đề đi- Nghi lên tiếng.
-Được rồi…Theo tao biết thì phía góc trái tấm hình có một tòa nhà. Zoom kỹ một chút sẽ thấy chữ Khang Vinh màu đỏ. Còn đây là địa chỉ của công ty đó.- Anh lấy cái danh thiếp từ túi áo ra.
-Nếu nhìn hình này thì ai biết là ở đâu. Nghĩ sao đưa tấm hình này bãi đất trống không chỉ toàn là cây với cỏ, nếu không có tòa nhà này thì tìm tới lẫn luôn.-Nhân bĩu môi.
-Vậy mà này có tìm được giống thằng Ken không?- Nghi hỏi.
-Ờ thì…Không- Nhân phồng má.
-Thôi đi hai má- Huy càu nhàu rồi quay sang Q.Minh- Mày định khi nào tiến hành đây.

-Tuần sau- Q.Minh đáp chắc nịch, đôi khuyên tai đính đá quý ánh lên một tia đầy bí ẩn.
————————-
Ng.Ký trở về biệt thự. Anh cho xem vào gara, vừa bước vào tới cửa anh đã thấy ba gương mặt với ba sắt thái khác nhau: hai nghiêm mặt, không cảm xúc còn một thì vui mừng ra mặt.
Anh thấy lạnh lạnh sông lưng, định phớt lờ đi thẳng lên lầu nhưng không kịp.
-Yaaaaaa…Hai đã đi đâu- Ng.Minh hét lên rồi nhảy vào véo tay anh.
-Nói…đi với chị nào- Ng.Anh cũng hùa theo.
Hai cô biết là anh đi Anh chắc hẳn là có việc nên định đùa tí thôi (Hai chị ác quá).
Khả Liên đứng nhìn. cô thấy xót lắm, cô cứ thấp thỏm trong lòng không biết anh sẽ bị hai người kia làm cho ra hình dạng gì.
-Thôi đi…Anh ấy mới về mà hai cậu làm gì vậy? Ngồi xuống từ từ nói- Khả Liên can ra.
-Xót à?- Ng.Minh/Ng.Anh đồng thanh.
Như đã trúng tim đen Khả Liên chỉ im lặng và nhắm mắt cho qua.
Ng.Minh và Ng.Anh tiếp tục nhiệm vụ, hai người hết hỏi rồi lại đánh v…v…
“Còn đâu là hot boy”_Ng.Ký khóc thầm trong lòng.
Anh bị hai cô kia “hành hạ” đến khi Nghi ló mặt về (mấy chị này ở chung với nhau luôn rồi).
-Hai đứa kia dừng lại và lên phòng ngủ mau- Nghi dở giọng đàn chị.
-Mất vui- Hai người đồng thanh rồi bỏ lên lầu.
-Gan hen!!!
Nghi nói rồi cũng chạy lên luôn, phòng khách giờ chỉ còn lại Ng.Ký và Khả Liên.
-Cảm ơn- Anh nói xong thì đi thẳng vào bếp.
Khả Liên đứng hình. Anh vừa nói gì? Anh “cảm ơn” chuyện gì? Cô đã nói gì đâu? Trong đầu cô bây giờ chứa cả ngàn câu hỏi. Nhưng mà anh về và cũng nói với cô dù chỉ vẻn vẹn có hai từ cũng đủ làm cô thấy vui rồi.
Cô đi vào bếp xem anh làm gì. Khi vào cô thấy anh đang lấy đồ trong tủ lạnh ra, anh bắt đầu làm. “Chắc ấy anh chưa ăn gì”_Khả Liên nghĩ.
Cô đi vào bếp ngồi xuống đối diện anh. Anh không nói gì, làm xong anh đem rửa và chuẩn bị nấu. Cô cố dùng hết can đảm đi lại gần anh nói.
-Anh…để em làm…cho.
-Được. Để tôi xem cô sẽ nấu gì.- Anh buông dụng cụ xuống rồi lại bàn ngồi.
Khả Liên giật mình. Cô đã nói gì vậy? Cô…Cô nói sẽ nấu sao? Trời…cô đâu biết nấu. Khả Liên khóc thầm trong lòng. Cô phải làm gì với mớ rau và thịt này đây.
Ng.Ký nhìn cô anh chẳng thấy cô động vào mà cứ do dự, một lúc sau anh hiểu ra vấn đề, anh đi đến bên cô lấy dụng cụ trên bàn và nói.
-Không biết làm mà cũng đòi.
Khả Liên đỏ mặt, cũng tại cái tội sớn xác, đòi làm. Giờ thì anh nghĩ cô là người như thế nào đây? Cô đang làm cho anh chú ý sao? Không phải đâu. Cô muốn làm mà tay cô thì không biết làm =.=
-Em xin lỗi- Cô nói lí nhí.
-Không sao. Không biết thì học- Anh thản nhiên nói nhưng câu nói của anh làm cho ai kia rất vui.
-Vậy anh dạy em nha- Khả Liên mừng rỡ.
-Ok… Làm như thế này bla…bla…bla…- Anh chỉ cho cô. Nhiều lúc cầm tay cô cắt thịt làm tim cô đập mạnh như muốn rớt ra ngoài.
Xong xuôi Khả Liên bê to canh còn nghi ngút khói và đĩa thịt vừa chiên xong, cô đặt xuống bàn rồi ngồi xuống đối diện với anh.

-Ăn đi- Anh vừa gắp miếng thịt vừa nói.
-Thôi em không ăn đâu…Anh ăn đi- Khả Liên từ chối
-Đừng bướng…nói a nào- Anh gắp miếng thì đưa lại miệng cô.
Cô có chút ngỡ ngàng và nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
-Ăn nào…mỏi đấy- Anh vẫn giữ tư thế như vậy.
Khả Liên không biết nói gì cô từ từ mở miệng ra và cắn miếng thịt.
-Ngon không?- Anh nhìn cô.
-Ngon lắm- Cô đưa hai ngón cái lên.
Anh mỉm cười rồi lại tiếp tục ăn. Khả Liên lại bị ngỡ ngàng lần nữa. Anh đang cười với cô sao? Nụ cười đầu tiên anh dành cho cô, Khả Liên mỉm cười ngồi đó nhìn anh.
-Im nào…đừng chen lấn- Nghi vỗ vai Ng.Minh, Ng.Anh
-Oa…Phát triển sớm hơn dự tính- Ng.Minh trầm trồ.
-Khi nào mình mới được như vậy? Ng.Anh mơ mộng.
-Kêu thằng Huy ý- Nghi nhết mép gian xảo.
-Chị này…-Ng.Anh đỏ mặt đánh nhẹ vào tay Nghi.
-Hai người đừng nói nhiều lộ bây giờ- Ng.Minh nhắc nhở.
-Ok-Cả hai đồng thanh.
—-Tại trường List—-
Trong trường bây giờ rất náo nhiệt nha. Tất cả học sinh của trường đều tụ lại trước cổng chờ thần tượng của họ. Hơn cả tuần rồi hot boy và hot girl đâu đi học. Ngày nào cũng vậy, ngày nào cũng tuyệt vọng, nhưng hôm nay là may mắn nha.
-Ááá…
-Họ đi học kìa- Trong lúc những HS đang chán nản thì Girl 1 hét lên.
-Đúng rồi…xe anh Minh kìa- Girl 2
-Trời anh Huy đi học lại rồi.- Girl 3
-……
Nhóm Q.Minh xuống xe thì bị vây kín mít. Nhân nổi cáu, gắt lên.

-Tránh ra
Rất có sức ảnh hưởng nha. Mọi người đều tản ra hết trơn luôn.
Cả nhóm không nói gì đi thẳng về lớp.
-Ê hôm qua đã có sự kiện động trời.- Vừa vào lớp Nghi đã nhảy lên bàn của Q.Minh tám.
-Chuyện gì?- Huy và Nhân đồng thanh còn Q.Minh không nói gì, ngồi nghe là đủ rồi.
-Hôm qua thằng Ký dạy cho Khả Liên cách nấu ăn rồi còn đút cho em ấy ăn nữa…trông tình tứ lắm kìa.
-Thật sao?- Huy mở to mắt.
-Chắc 100% luôn- Nghi đáp chắc nịch.
—-Trường Chent—-
-Ăn đi- Ng.Minh để bịch snack lên bàn.
-Không mình không ăn…cậu ăn đi- Ng.Anh từ chối.
-Đừng bướng…nói a nào- Ng.Minh đưa miếng bánh lại miệng của Ng.Anh.
Ng.Anh ra vẻ thẹn thùng rồi mở miệng ăn miếng bánh.
-Ngon không?- Ng.Minh hỏi.
-Ngon lắm- Ng.Anh đưa hai ngón cái lên.
Cả hai “diễn” lại vỡ “tuồng” y như tối qua trước sự chứng kiến của Khả Liên.
-Hai người…đã…đã thấy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.