Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 28: Giải Cứu


Bạn đang đọc Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh: Chương 28: Giải Cứu

Khả Liên tỉnh dậy, cô từ từ mở mắt. Trước mắt cô bây giờ là một căn nhà hoang cũ kĩ, nồng nặc mùi ẩm mốc.
Từ phía cửa có mấy tên mặc vets đen tiến vào.
-Mấy người là…- Khả Liên nhíu mày
-Nhị tiểu thư mong cô thứ lỗi.- Một trong những tên lên tiếng
-Nhị tiểu thư? Không lẽ mấy người là người mà chị tôi điều đến.
-Dạ đúng. Đại tiểu thư có một số lời muốn nói với cô.- Tên đó đưa tay về phía chiếc laptop được đặt sẵn.
Khả Liên nhìn theo hướng tên đó chỉ. Chiếc laptop màu đen được đặt trên bàn, trong màn hình là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
-Mày dám trốn tao qua Anh vì thằng đó?- Cô gái lấy hai tay đan vào nhau chống cằm ánh mắt hiện rõ sự giận dữ.
-Em xin lỗi- Khả Liên nhìn vào chiếc laptop.
-Mày xin lỗi? Haha sao mày không lường trước hậu quả?- Cô gái cười khả ố sau đó lại nghiến răng- Mày đừng tưởng là em gái tao thì tao sẽ không làm gì mày. Tao muốn giết mày thì mày cũng đừng hồng mà trốn thoát.
-Ngay cả em gái mình mà chị cũng muốn giết sao? Chị không phải là người.- Khả Liên nói nước mắt tuông rơi.
Tại sao? Tại sao người chị mà cô luôn yêu thương kính trọng lại muốn giết cả em gái của mình. Chị ta là một ác quỷ mà bấy lâu nay cô luôn nhầm tưởng là thiên thần.
*Rầm*
-Tao nói ày biết mày không phải là em tao. Mẹ mày là con **** làm ấm giường cho ba tao thôi. Tao chỉ muốn lợi dụng mày nhưng chưa gì mày đã muốn phản vì cái gọi là tình yêu. Mày làm vỡ bước đầu kế hoạch của tao mày biết không? Mày nghĩ tao có nên giết mày? Mày không phải là em tao nên mày chết tao cũng không tiết.- Cô gái đập bàn rồi quát lên song đó màn hình cũng vụt tắt.
Khả Liên như không tin. Cô không phải em gái chị ta? Cô chỉ để chị ta lợi dụng?
Tự cười nhạo chính mình. Nước mắt cô càng lúc càng trào ra không thể nào ngưng lại được. Khả Liên chạy đến bàn quơ tay làm chiếc laptop rơi xuống đất. Cô hét trong tiếng nấc.
-Khả Linh chị không phải là người. Chị giỏi thì giết chết tôi đi…

————
-Cái gì sao Khả Liên lại ở đây?- Huy quát lên, người anh bây giờ như lửa đốt.
-Em không biết.- Ng.Minh lắc đầu.
-Anh đi cứu Ngọc Anh- Huy nói rồi mở cửa chạy ra ngoài.
-Anh cũng theo nó xem sao.- Nhân nói xong thì cùng Nghi chạy theo Huy.
Huy, Nhân, Nghi chạy đi rồi chỉ còn lại Q.Minh, Ng.Ký và Ng.Minh. Dù không thân với Khả Liên nhưng giờ cô ấy đang bị bắt như vậy thì cũng phải giúp với lại hai người chung lớp với nhau, biết đâu cô có thể thân thiết với Khả Liên hơn thì sao.
Cô nhìn qua Ng.Ký một cách cầu cứu.
-Anh hai. Anh đi cứu Khả Liên nha.
-Không- Ng.Ký đáp một từ thẳng thừng.
-Đi mà hai. Nha! Nha! Nha!
-Hai nói không là không.
Ng.Minh bắt đầu thấy bực mình, từ khi nào anh cô là người thấy chết không cứu chứ.
-Được! Hai không đi thì em đi.
Ng.Minh vừa nói xong định chạy ra ngoài thì có một giọng nói trầm ấm vang lên làm cô sựng người lại.
-Anh đi với em- Q.Minh đứng dậy.
-Em cảm ơn anh.- Ng.Minh cười tươi- Vậy thì đi thôi.
Lại thêm giọng nói nữa làm cô lại dừng bước nhưng trong lời nói có chút miễn cưỡng.
-Nếu em đi thì…hai cũng đi.
Ng.Minh cười.
-Đi thôi.
Ba người đi ra ngoài, xuống thẳng dưới sảnh bắt taxi và đi theo địa chỉ.
——–
Huy, Nhân, Nghi xuống xe trước mắt họ là bìa rừng. Ba người nhìn nhau không nói cứ tiến thẳng vào trong.
Đi một đoạn thì xuất hiện một căn nhà kho ẩm mốc. Huy không ngần ngại mà đạp thẳng vào chiếc cửa mục nát.
Lạ thật bắt người tại sao không có người canh giữ. Cả ba đảo mắt nhìn xung quanh căn nhà, lọt vào mắt Huy bây giờ là hình ảnh một cô gái chân tay bị trói, đầu tóc rối bời, quần áo sộc sệt đang co rút người vì lạnh.
Ba người chạy đến nâng mặt cô gái lên.
-Là Ngọc Anh- Nghi thốt lên.
-Ngọc anh à! Tỉnh lại đi. Em bị sao vậy?- Huy vỗ nhẹ mặt Ng.Anh
Đáp lại là sự im lặng từ cô làm anh càng lo lắng. Anh bế sốc cô cùng với Nhân và Nghi đi ra ngoài.

———-
Ng.Minh, Q.Minh, Ng.Ký vừa tới nơi thì thấy căn nhà hoang ở giữa cánh đồng hoang. Cả ba cùng chạy lại đó.
Q.Minh dùng sức đá văng cánh cửa ra xa. Ba người bước vào.
Vừa vào được mấy bước họ đã bị một tốp người áo đen chắn trước mặt.
-Muốn gì?- Một trong những tên áo đen hất hàm hỏi.
-Thả người.- Q.Minh nói bằng chất giọng lạnh băng.
-Nếu làm cho quả bom này không nổ thì Ok thả người.- Tên đó chỉ về phía quả bom đang kêu “tít…tít”
Lúc này ba người mới nhận ra là có bom. Khả Liên bị trói ở gốc tường thấy vậy thì hét lên.
-Mặc kệ tôi. Ba người đi đi, để một mình tôi chết là được rồi.
-Khả Liên yên tâm. Mình sẽ cứu bạn.- Ng.Minh nghe vậy liền nhìn Khả Liên bằng ánh mắt quả quyết.
-Mặc kệ tôi đi- Khả Liên hét lên.
Bỏ qua lời nói của Khả Liên, Ng.Minh nhìn Ng.Ký cầu khẩn.
Ng.Ký dù gì sau này cũng là người nắm quyền tập đoàn nhà cô, anh đã được học qua khoa huấn luyện rồi việc này với anh chắc không khó.
-Để anh- Ng.Ký nhìn ánh mắt của Ng.Minh miễng cưỡng nhận lời
Ng.Ký tiến lại lấy dụng cụ. Thời gian chỉ còn lại 102s
-Anh hai cố lên- Ng.Minh đưa hai ngón cái lên mỉm cười.
Ng.Ký như có thêm động lực.
Anh đang phân vân giữa màu xanh và đỏ, nếu như sai dây thì sẽ nổ “chết không toàn thây”
55s…. Anh đưa về phía màu đỏ.
42s…. Anh suy nghĩ lại và quay về phía màu xanh.

26s…..
15s…..
Chiếc bom càng kêu nhanh hơn làm anh bị rối. Nhân lúc còn thời gian ngắn ngủi tốp người áo đen đã lẻn ra ngoài.
8s…..
-Màu đỏ.- Q.Minh dựa người vào vách hai tay khoanh trước ngực và thốt lên.
Ng.Ký luôn tin tưởng anh nên quyết định sẽ chọn màu đỏ.
Tay anh tiến gần lại mồ hôi túa ra ướt cả áo, đôi tay lại rung rung.
3s….
*Cạch*
KHÔNG NỔ….
Ng.Minh mừng rỡ chạy lại mở trói cho Khả Liên. Lúc này cô mới nhận thấy là những tên áo đen đã không còn ở đây.
-Cảm ơn cô.- Khả Liên mỉm cười.
-không có gì- Ng.Minh vừa mở trói vừa nói.
Mở trói xong. Cô dìu Khả Liên đứng lên nhưng vì ngồi lâu nên Khả Liên bị tê chân không đi được. Ánh mắt Ng.Minh lại nhìn Ng.Ký, cô biết Q.Minh không bao giờ làm chuyện này đâu.
Ng.Ký lại thấy được ánh mắt của Ng.Minh nên không cầm lòng được đành ngồi xuống cõng Khả Liên rồi cùng nhau đi ra ngoài….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.