Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 26: Ngốc! Anh Yêu Em!


Bạn đang đọc Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh: Chương 26: Ngốc! Anh Yêu Em!

Cả nhóm vừa đáp máy bay liền kéo đến khách sạn nghĩ ngơi. Vừa đến khách sạn thì Q.Minh, Nhân, Huy, Ng.Ký bị vây kín mít, Ng.Minh, Ng.Anh với Nghi cũng không ngoại lệ ( đẹp chi khổ vậy trời)
Q.Minh thoải mái nhất chẳng ai dám vây lấy vì hàn khí anh “quá khủng”, anh thản nhiên đi vào bên trong đặt phòng.
Sau một lúc “cố gắng nổ lực” thì cả nhóm cũng thoát ra được.
-Mấy anh đi đâu sao cũng có fan hết dạ? Ám hại tụi em bị lây nè- Ng.Anh than vãn.
-Ai bảo tụi anh đẹp làm gì?- Huy tự tin
-Hứ…- Ng.Anh hất mặt ra chổ khác tỏ ý cốc thèm.
-Nè! Ngọc Minh, Nghi và Ngọc Anh ở phòng lớn 506.- Q.Minh đưa chìa khóa cho Ng.Minh- Tao với thằng Nhân ở phòng 501 còn mày với thằng Huy ở phòng 502.- Anh đưa chìa khóa cho Ng.Ký.
-Hay là mai mình đi chơi đi. Bây giờ đang là chiều tối với lại mới đáp máy bay nên mọi người phải nghỉ ngơi mai mới có sức đi chơi chứ.-Nhân đưa ra ý kiến.
-Ừ…Vậy đi.-Q.Minh nói rồi đi lên lầu.
Q.Minh đi rồi để lại cho ba chàng trai một đống hành lí không lẽ để cho con gái đem lên, tỏ ý ga lăng nên ba người đem hành lí của ba cô gái lên hộ luôn.
Ng.Minh mở cửa phòng đem hành lí vào.

Woa!!! phòng vip có khác nha!!! Căn phòng được tô màu kem nhã nhặn rất nổi bật, đầy đủ tất cả tiện nghi luôn. Chiếc giường lớn đặt giữa phòng đủ cho 5 người ngủ luôn chứ đừng nói chi 3 người con gái như bọn họ.
Ng.Minh, Nghi, Ng.Anh sắp sếp hành lí xong hết thì thay phiên nhau đi tắm rửa.
Người ra cuối cùng là Ng.Minh. cô bước đến gần cửa sổ nhìn xuống dưới. Phải công nhận là rất đẹp nha. Ng.Minh bỗng có ý định đi dạo gần đây nên vội lấy chiếc áo khoác đi ra.
-Hai người ở đay nha em ra ngoài chút.- ng.Minh ra sofa thấy Ng.Anh và Nghi nên nói luôn.
Nhận được cái gật đầu của hai người rồi cô ra ngoài.
Ng.Minh vừa bước ra khỏi phòng cùng lúc Q.Minh cũng vừa ra.
-Em đi đâu vậy?- Q.Minh hỏi.
-Em định đi dạo gần đây thôi à- Ng.Minh cười.
-Ừ anh định đi mua gì uống…hay là đi chung đi- Q.Minh đưa ra ý kiến.
-Dạ…cũng được-Ng.Minh cuối gầm mặt xuống không để anh thấy gương mặt đang ửng đỏ của mình.
Cô và anh cùng sánh bước trên con đường thẳng tắp. Những người đi đường đều nhìn họ ken ngợi đẹp đôi làn cho Ng.Minh mặt càng ửng đỏ.
Cô cùng Q.Minh đi đến bờ hồ, dạo quanh nơi đây một lúc thấy mỏi chân nên cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở phía trước.
Ng.Minh vừa ngồi xuống thì lấy tay xoa xoa cổ chân của mình. Q.Minh cũng ngồi xuống, anh đưa cho cô lon coca mới mua xong.
Ng.Minh định lấy lon coca nhưng cô thấy tay anh có những vết sướt dài, bất giác cô cầm tay anh lên săm soi.
-Tay anh bị sao thế? Sao lại có những vết sướt như thế này?
Q.Minh thấy điệu bộ của cô thì cũng muốn bật cười nhưng vội nén lại. Thì ra cô cũng lo lắng cho anh đấy chứ. Q.Minh nhìn cô ánh mắt hiện rõ nét cười.
-Anh bị một cô gái làm cho sướt tay.
Ng.Minh khẽ nhíu mày. Là do một cô gái làm à? Sao tim cô cứ thấy đau đau, cô cảm thấy không vui. Ng.Minh gượng cười.
-À ra vậy! Anh đã bôi thuốc chưa?

-Um…chưa.- Q.Minh suy ngẫm một lúc rồi nói.
-Sao anh không bôi thuốc? Như vậy sẽ dể nhiễm trùng đó.- Ng.Minh lo lắng cầm tay anh nhìn đi nhìn lại những vết sướt nhưng cô đâu biết “hung thủ” lại là cô.
-Em…đang lo lắng?- Q.Minh nhíu mày nhìn thẳng vào mắt cô.
-Ơ…đâu…đâu có.- Bị Q.Minh nhìn chầm chầm Ng.Minh thấy tim đập mạnh, mặt đỏ gây lên nên đâm ra ấp úng.
-Rõ vậy mà- Q.Minh không chịu thua.
-Em muốn biết thủ phạm là ai không?- Anh tiếp lời.
-Em…ùm- Ng.Minh suy nghĩ rồi gật đầu.
-Là em- Q.Minh vừa nói ra làm cô muốn té ghế.
Cô làm khi nào? Cô có làm à? Sao lại không nhớ? (thưa má!!! má chơi vòng xoay bấm tay người ta ý)
Ng.Minh nhíu mày. Chắc có sự nhầm lẫn gì rồi.
-Sao lại là em?
-Em không nhớ?- Q.Minh lại nhìn vào mắt cô.
-Ơ…em không.- Ng.Minh cuối gầm mặt xuống nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm vào những vết sướt. Cảm giác tội lỗi đang dâng lên.
-Không nhớ cũng không sao.- Q.Minh nói rồi lấy phone ra nghe nhạc.- Nghe không?- Anh lấy tay phone bên phải đưa cho cô.

-Ơ dạ.- Ng.Minh nhận lấy đeo vào tai.
Q.minh bật một bản ballad buồn. Từng bài từng bài trôi qua toàn là nhạc ballad, Ng.Minh vì nghe những bài này nên ngủ quên tựa đầu vào vai anh lúc nào không hay.
Q.Minh cười nhẹ, anh nhẹ nhàng gở phone ra từ từ đặt cô trên lưng rồi sãi bước đi.
Những người đi đừng đều không khỏi quay qua nhìn về phía họ. Hai người lúc này không khác gì đôi tình nhân.
Chàng trai cõng cô gái trên lưng miệng thì cứ lẩm bẩm gì đó còn cô gái yên vị trên lưng chàng tai ngủ ngon lành.
-Em có biết anh yêu em từ lúc nào không?- Q.Minh độc thoại.
-Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, hôm đó anh thấy có ấn tượng với em. Không hiểu sao em lại khác xa với những người con gái khác, ngay cả Khả Linh cũng chẳng được như em.- Anh độc thoại một mình. Không biết từ lúc nào anh đã trở thành người nói nhiều như thế.
Ng.Minh đã tỉnh giấc nãy giờ, cô nghe những gì anh nói. Cô định nói gì đó nhưng nghe anh nói rồi cô im bặt luôn.
-Ngốc! Anh yêu em!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.