Bạn đang đọc Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh: Chương 15:HỢP ĐỒNG
Xe của Q.Minh vô tình lướt qua bỏ lại phía sau những lời bàn tán nhốn nháo.
-Trời ơi! Hot Gỉl mình có bạn trai đẹp dã mang- Girl 1
-Ừ ước gì người yêu tui được 1 góc của anh ấy- Girl 2 đồng tình
-Hèn chi em ý từ chối mấy thằng cha trường mình là vậy!- Girl 3 bĩu môi.
-Pla…Pla…
Những lời bàn tán lúc khen Ng.Minh, Q.Minh rồi quay sang Khả Linh chỉ trích nào là “Người ta hạnh phúc vậy mà đòi phá hoại”, “Vậy mà còn đứng đây”, “Không biết nhục”.”…”….. Những lời bàn tán xôn xao làm cho ả bốc hỏa chỉ tay về những cô cậu học sinh mà quát.
-Mấy người im hết ngay cho tôi! Cút! Cút hết đi!- Nhỏ dùng hết sức lực mà hét trúc giận lên bọn họ.
Nói rồi nhỏ dất tay Khả Liên đùng đùng đi về phía xe.
-Tức thật! Không ngờ anh Minh lại thay đổi như vậy?- Nhỏ đập tay vào vô lăng- Q.Minh có con mắt nhìn gái rất sắc, con nhỏ đó sao có thể lọt vào tầm mắt của anh ấy được chứ.
-Nhỏ đó chung lớp với em nè, học giỏi, ngoan hiền, chưa làm mất lòng ai hết, con trai trường em theo nó nườm nượp mà nó có chịu quen đâu. Nhìn thấy nó với anh Minh em hơi bất ngờ đó.- Khả Liên nói một hơi rồi chốt lại một câu “ai cũng biết”
-Không được tao phải triệt để nó, làm nó không thể gần anh Minh- Khả Linh bậm môi.
-Hai! Em nhớ anh Huy quá à giờ không biết anh ý sao rồi cũng lâu rồi chưa gặp.- Nhắc đến Khắc Huy thì Khả Liên ngồi cười tủm tỉm.
-Tao không dư hơi nói chuyện của mày- Khả Linh nói rồi nổ máy phóng xe đi.
……
“Sao cô ấy lại ở đây? Chẳng phải cô ấy đã qua Hàn rồi sao?” Q.Minh suy nghĩ rồi nhìn sang Ng.Minh.
Ng.Minh mắt ngó ra ngoài nhìn cảnh vật, tóc cô bị gió thổi bay bay, nhiều lúc nhìn ra thấy những vật ngộ nghĩnh còn cười cười, những hình ảnh này đều được Q.Minh thu hết vào mắt, nhìn kỹ thì cô rất đẹp tựa như thiên thần (bộ bình thường không đẹp hả?). Lúc này xe anh đi qua công viên Ng.Minh nhìn thoáng thấy hai đứa trẻ một trai một gái đang rượt đuổi nhau, bất giác cô nở nụ cười thật tươi nhưng chợt khựng lại. Nụ cười cô đơ dần, anh thấy vậy liền đảo mắt nhìn thẳng.
Không phải phát hiện anh đang nhìn mà cô nhớ tới anh hai cô là Ng.Ký. Đã xa nhau hơn 10 năm rồi không biết anh giờ ra sao? Còn nhớ cô không? Còn nhớ hai anh em thường chơi trò gì không? Nhưng nhớ lại 2 ngày nữa thôi cô sẽ nhìn thấy anh hai mình, nhìn thấy anh cười, thấy anh bị mình chọc thì sắc thái ra sao? Cô lại cười tủm tỉm (giống con bệnh nhợ). Thấy cô không nói thì Q.Minh thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang nhìn cô.
Lắc lắc đầu Anh suy nghĩ.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Q.Minh luôn bình thảng, để chưng cho gái nhìn mà giờ lại nhìn gái sao? Vô lí”
Anh vội lên tiếng phá đi sự yên tĩnh trong xe.
-Tên gì? Nhiêu tuổi?
-Tôi là Ng…..- Ng.Minh đang trả lời thì bị Q.Minh chặn ngang.
-Biết rồi! Khỏi nói.
“Cái thằng cha này! Đang chơi tôi sao?”- Ng.Minh lườm Q.Minh rồi đảo mắt đi.
Q.Minh nhết mép rồi rẽ vào một con đường vắng. Ng.Minh hốt hoảng “Thằng cha này” không làm gì cô chứ?
Q.Minh chạy khoảng 500m nữa rồi dừng lại trước một biệt thự nguy nga. Ng.Minh há hốc mồm nhà anh ta đây sao? Vẫn như thường lệ, anh để xe bên ngoài rồi đi vào.
-Cô định ở ngoài đó luôn à?
Ng.Minh giật mình không trả lời lon ton vào sau anh.
Vào phía trong thì có một bãi cỏ xanh mướt phủ xung quanh, có những viên đá được nhập từ Itali làm thành lối đi. Vào sau một chút là cây cầu bắt qua cái hồ nuôi cá khá lớn, có những ngọn núi nhân tạo và những hình thù ngộ ngĩnh trong hồ nhìn rất đáng yêu. Vào tới cửa Q.Minh đã thấy Nhân nằm trên sofa thì hắng giọng.
-E hèm.
-Á đại tẩu đã về- Nhân vừa nói vừa chạy ra như con nít.
Q.Minh trừng mắt còn Ng.Minh thì bưng miệng cười.
-Thích ăn đấm?- Q.Minh dưa tay hình nắm đấm
-Ối em nhầm đại ca về.- Nhân làm mặt cún con. Rồi nhìn sang Ng.Minh- Dắt gái về nữa à? Xinh đấy! next qua cho tao đi hìhì.
-Kêu con Nghi kiếm ày. Mà tao ghi âm rồi nhé lo mà ỉ ôi nó đi.-Q.Minh nhướng đôi chân mày vẻ đắt thắng.
-Thằng này bạn bè mà thế à? Mày đểu vậy?- Nhân bĩu môi.
-Rồi sao? Mà nó với thằng Huy đâu sao có mày vậy?
– Nó có việc, còn thằng Huy đi lo ấy em “mới săn” được của nó rồi- Nhân vừa đi đến sofa vừa nói.
Q.Minh không nói gì nữa, kéo Ng.Minh lên phòng, đóng sầm cửa lại.
-Ái dà dà! thằng này dắt gái lên phòng chuyện lạ, mất hết hình tượng,….- Nhân đang trố mắt tự kỉ một mình thì bị giọng nói lạnh băng của Q.Minh dọa muốn đứng tim.
-Lãi nhải gì đấy? Đi siêu thị mua đồ về nấu gì đó ăn đi!
-Sao lại là tao?- Nhân nhăn nhó
-Không mày thì ai đây? Quản gia Kim đi rồi.- Q.Minh trừng mắt.
-Ờ thì đi- Nhân nói giọng ỉu xìu rồi đi ra ngoài.
Q.Minh trở lại phòng thấy Ng.Minh đang đứng gần cửa sổ anh nở nụ cười gian rồi lại gần. Nghe có tiếng động Ng.Minh quay lại thấy Q.Minh đang tiến lại gần mặt cực gian nên hoảng hồn. Cô nàng mất bình tĩnh, mặt đỏ dần “Thằng cha này đang định làm gì đó? Không phải chứ?” Ng.Minh bậm môi, Q.Minh càng tiến, cô càng lùi lại đến khi bị dồn vào chân tường không lùi được nữa. Tim Ng.Minh đập càng mạnh như muốn nhảy ra ngoài.
Q.Minh dừng lại hai cánh tay săn chắc chóng vào tường khóa cô lại, hai người bây giờ không thể nào gần hơn nữa. Ng.Minh cảm nhận được hơi thở của anh, nó ấm áp không như vẻ ngoài lạnh lùng của chủ nó. Mặt anh đưa gần mặt cô hơn tim cô càng lúc đập càng mạnh. Không thể nhịn được nữa Ng.Minh đưa tay chóng lên ngực anh đẩy ra.
-Anh làm cái quái gì vậy? Cái tên biến thái này?
Nhưng sao thế này tay cô chạm ngực anh, người anh nóng ấm, vòm ngực săn chắc, mặt cô càng đỏ lên. Q.Minh thấy đến lúc dừng lại cuộc chơi nên lấy tay xuống, trở lại phong thái ung dung như thường, còn Ng.Minh thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cô, anh nhết mép rồi nói.
-Tôi muốn trả cái này cho chủ nó.- Anh lấy trong túi ra cái lắc tay của cô- Nhưng bị chủ nó nói tôi là biến thái nên chắc không cần trả nữa.
Ng.Minh nhìn thấy chiếc lắc tay, biết ngay là của mình nên với tay lấy.
-Ấy đâu dễ vậy?- Q.Minh luì người lại phía sau.
-Lúc nãy tôi giúp anh rồi, anh còn muốn gì nữa?- Ng.Minh nhíu mày.
-Muốn cô ký vào bảng hợp đồng- Q.Minh thản nhiên.
-HỢP ĐỒNG- Ng.Minh mất bình tĩnh trừng mắt.
-Đây.- Q.Minh lấy trong túi một mẩu giấy.
Ng.Minh giật lấy rồi mở ra đọc.
1. Ngọc Minh phải nghe lời Quốc Minh không được cãi.
2. Quốc Minh muốn gì thì Ngọc Minh phải làm cái đó.
3…….
4…….
5…….
…
15. Phải kêu ANH xưng EM.
-CÁi Gì? Ng.Minh hét lên, điều làm cô bức xúc nhất là phải kêu anh xưng em với “thằng cha này”
-Có ký không?- Q.Minh đung đưa sợi lắc trước mặt.
-Được rồi! Tôi ký.-Ng.Minh bậm môi ký tên vào bảng hợp đồng.
Q.Minh trả sợi lắc và nhận lấy bảng hợp đồng rồi cười đểu cất nó đi.