Đọc truyện Ngọc Lụa Vàng FULL – Chương 53
Lục Đình Trấn sinh ra trong thời kỳ hoàng kim ở Hồng Kông, cũng ra đời trong thời kỳ vàng son trong sự nghiệp làm giàu của ông chủ Lục.
Vừa nhắc đến Hồng Kông, cái mà người ta nghĩ đến không gì khác ngoài chốn xa hoa trụy lạc, giống như một dòng sông vàng bạc, giấu mình bên dưới là vô số đất đá dơ bẩn, xương trắng chất chồng, tầng tầng lớp lớp lò luyện ngục trần gian.
Đôi tay của Lục Đình Trấn không hề sạch sẽ, nhưng anh tuyệt đối không dính vào hai thứ mại dâm và ma túy.
Thuở bé anh được thừa hưởng nền giáo dục ưu tú, ai đến Hồng Kông làm ăn vào thời điểm đó đều không thể không dính dáng đến những người Anh, cũng không thể không móc nối quan hệ với những người ở quốc gia khác.
Hồng Kông thời bấy giờ vẫn do người Anh “quản lý”, ông chủ Lục làm việc chặt chẽ, mời một thầy giáo trong Đại lục đến dạy anh quốc ngữ, dạy cho anh những kiến thức và văn hóa truyền thống.
Làm người phải biết chuyện nào có thể làm được và chuyện nào không thể làm.
Lục Đình Trấn đã trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, anh đã quen thuộc quy tắc của một quý ông lịch lãm, giỏi phán đoán tình huống và giải quyết chúng một cách khéo léo.
Anh không ngờ Chương Chi Vi lại to gan như vậy, cảnh sát đã đến gần cửa xe, ánh đèn pin lóa mắt chiếu vào mặt anh.
Lục Đình Trấn nheo mắt lại, mái tóc và con ngươi của anh vẫn là màu đen.
Anh chỉ hạ giọng gọi cô: “Vi Vi, bỏ tay ra.”
Giữa chừng anh hít vào một hơi, khiến âm tiết cuối cùng bỗng phiêu lên.
Chương Chi Vi không chịu, cô đã nảy ra ý định làm anh “xấu mặt”.
Trong lúc nói chuyện, cảnh sát đã đến trước mặt họ, anh ta cúi người gõ vào cửa xe, rọi đèn pin nhìn xung quanh: “Chào anh.”
Chương Chi Vi trở tay chạm vào anh, cảnh sát không nhìn thấy động tác của cô.
Cô không hề tiết chế hành động của mình, bạo dạn búng tay vào đầu mút “cần điều khiển”, lực tay không lớn không nhỏ.
Nếu cô búng vào chỗ khác thì không có gì đáng ngại, nhưng cô lại động chạm vào nơi “không phải thứ để đùa” này.
Lục Đình Trấn vốn định hạ cửa kính xuống, ai dè bị cô búng một phát, bật ra tiếng rên kìm nén – Anh quay ra ngoài, cảnh sát bên ngoài bắt đầu gõ mạnh vào cửa xe: “Chào anh?”
Lục Đình Trấn nói: “Vi Vi, nghe lời.”
Để mặc Chương Chi Vi đùa giỡn, cuối cùng anh cũng hạ cửa kính, mỉm cười với viên cảnh sát ở bên ngoài: “Chào anh.”
Chương Chi Vi bóp anh một cái.
Lục Đình Trấn cau chặt mày, nhưng không rên tiếng nào.
Cảnh sát đến kiểm tra giấy tờ, đồng thời kiểm tra xem có giao dịch phạm pháp hay không.
Cả hai đều ăn mặc nghiêm chỉnh bắt mắt và đều là người Hoa.
Cảnh sát kiểm tra như thường lệ xong, trả lại giấy tờ tùy thân, nhìn hai người rồi tươi cười chúc họ có một đêm tuyệt vời.
Lục Đình Trấn mỉm cười đáp lại: “Anh cũng vậy.”
Đợi cảnh sát đi khỏi đó, Chương Chi Vi mới buông bàn tay rịn mồ hôi ra, ngạc nhiên sờ tai Lục Đình Trấn: “Vừa nãy chú căng thẳng quá đấy chú Lục ạ, làm nhiều chuyện xấu như vậy mà vẫn có thể tỏ vẻ ngay thẳng trước mặt cảnh sát sao?”
Lục Đình Trấn bắt lấy bàn tay cô, vừa rồi cô vừa bóp vừa búng, khiến anh lúng túng trước mặt cảnh sát.
Anh nắm cổ tay cô, kéo bàn tay cô áp lên má mình, nghiêng mặt hôn vào lòng bàn tay: “Vi Vi thích như thế à?”
“Nếu thích thì chú định làm gì?” Chương Chi Vi nhìn anh không rời mắt: “Đợi đến khi chú làm em, chú định gọi thêm mấy người nữa đứng xem? Hô hào cổ vũ hả?”
“Nói linh tinh.” Lục Đình Trấn khẽ quát: “Lớn từng này rồi, sao vẫn giống một đứa trẻ thế nhỉ? Nói mấy lời như vậy…”
“Vừa phê bình em giống trẻ con vừa muốn làm em…” Chương Chi Vi duỗi ngón tay, chọc vào vị trí trái tim anh: “Chú Lục mới là người mâu thuẫn ấy.”
Lục Đình Trấn đưa một tay đỡ lấy lưng cô: “Mồm mép càng ngày càng ghê gớm.”
Chương Chi Vi nói: “Miệng của chú Lục cũng rất khéo.”
Cô vừa nói xong câu này, lại thấy Lục Đình Trấn tức giận bật cười.
Anh nhìn dáo dác xung quanh, xác nhận bên ngoài không có ai, mới khom người véo má cô: “Nói năng kiểu gì thế? Càng ngày càng không biết lớn nhỏ rồi.”
Không biết lớn nhỏ cũng là điều anh thích ở cô.
Lục Đình Trấn không muốn cô tỏ ra cung kính, thận trọng hay dè dặt, mà giống như thế này, thoải mái, cởi mở, muốn nói gì thì nói đấy, muốn làm gì thì làm, không chịu bó buộc, tốt biết bao.
Anh ôm biết bao hùng tâm tráng chí, trù tính kế hoạch, chẳng phải chính là muốn người bên cạnh mình sống tốt hơn sao?
Nói xong, anh ghé lại gần, hỏi Chương Chi Vi: “Em đã thử đâu, sao biết khéo hay không?”
Chương Chi Vi đáp: “Trước đây đã khéo lắm rồi.”
“Giờ có lẽ còn khéo hơn đấy.” Lục Đình Trấn hạ thấp giọng: “Muốn thử không?”
Thử thì thử.
Không cần phải nhiều lời, cũng không cần những lời nói thừa thãi, Chương Chi Vi thực sự muốn thử một lần.
Ngồi đằng trước không tiện hành động, hai người chuyển chiến trường ra hàng ghế sau.
Thẳng thắn mà nói, số lần mà Lục Đình Trấn “hầu hạ” cô trước kia không hẳn là nhiều, dù ở trong thời gian qua lại với nhau, cứ khoảng mười lần thì có một hai lần.
Không phải anh không muốn hạ mình hầu hạ, mà là lúc đó Chương Chi Vi vẫn còn e thẹn, so với tận hưởng, dường như cô thiên về hi sinh hơn, như thể hi sinh càng nhiều là cô càng yêu đối phương hơn.
Chương Chi Vi không thể giải thích được nguyên nhân của nỗi vướng mắc này, có lẽ có liên quan đến cuộc sống phiêu bạt bấp bênh của cô, phải thay hết người bố nuôi này sang người bố nuôi khác, bị bỏ lại quá nhiều lần, không có nơi dừng chân, không có gia đình, cô quá sợ mình bị vứt bỏ.
Vì vậy ngay cả tình yêu và sự hi sinh cô cũng dốc cạn tất cả như một loại bệnh trạng, như thể chỉ có dâng hiến tâm huyết của mình như vậy thì đối phương sẽ càng yêu cô hơn.
Sao lại khờ thế nhỉ?
Tình yêu đâu cần những điều này để cân bằng.
Ba năm qua, Chương Chi Vi quen biết nhiều người hơn, biết được nhiều chuyện hơn.
Khi đi làm thêm, cô từng quen một người đánh mất chính mình, khóc lóc khổ sở vì tình yêu, cũng gặp người quả quyết dứt khoát, nói chia tay là chia tay ngay, đàn ông phụ bạc hoặc người thứ ba, v.v… đủ thể loại người.
Chương Chi Vi không ngu ngốc, cô có thể lấy lại tỉnh táo từ trong mối tình cực đoan kia, trở nên tốt hơn, bình thản tìm được một người yêu bình thường.
Vì vậy cô không lảng tránh nữa, khi Lục Đình Trấn cúi đầu xuống, cô không tránh, không nâng mặt anh lên, cảm động mà nói rằng chú Lục không cần phải làm thế, giống như trước kia.
Sao lại không cần? Chương Chi Vi cũng muốn thử, thử xem chuyện đó sẽ có cảm giác như thế nào, cô đã hầu hạ đối phương bao nhiêu lần, mà tình yêu là đôi bên cho đi, anh cũng phải đưa cô lên đỉnh bằng đôi môi của mình.
Có đi có lại mới toại lòng nhau, chứ không phải bậc bề trên yêu cầu thì tôi tớ nhất thiết phải nghe theo.
Họ là người yêu đang thử hẹn hò, không phải chủ tớ rạch ròi cấp bậc.
Thế là, Chương Chi Vi mở rộng mình, ngón tay luồn vào trong mái tóc xoăn mềm mại của Lục Đình Trấn, mái tóc dày của cô cũng rủ xuống, che mất nửa đôi môi đang hé mở.
Hôm nay Chương Chi Vi chỉ trang điểm nhạt, son môi nhạt nhưng vẫn đủ để làm tóc dính lên đó.
Chỉ tiếc là, một lọn tóc không thể phong ấn âm thanh của con người, cuối cùng nó vẫn bị tiếng ngâm nga và hơi thở thổi bay.
Mùa xuân đang dần rời xa Anh Quốc, lặng lẽ bước qua mùa hạ, nhiệt độ tăng cao, không gian trong xe chật chội, “cần điều khiển” bị bó buộc trong lớp vải, chỉ còn lại quả anh đào ngày xuân để người ta nhấm nháp.
Thật tiếc là nó vừa quý giá vừa khan hiếm, tựa như hoa quỳnh nở rộ, chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Giống như chú thỏ bị thợ săn bắt được, đôi chân vung vẩy trong không khí.
Lục Đình Trấn định chạm vào “cần điều khiển” nhưng Chương Chi Vi lại ngả ra sau, lòng bàn chân giẫm lên vai anh.
“Chú Lục.” Chương Chi Vi nói: “Em mệt rồi.”
Lục Đình Trấn nói: “Chỉ một lát thôi.”
Chương Chi Vi vẫn lắc đầu: “Vivian đang nướng bánh, cháu đã hứa về nhà ăn thử rồi.”
Lục Đình Trấn hôn vào bắp chân cô, nhấc lên áp lên má mình, vẫn nhìn cô đầy dịu dàng: “Vậy em chạm vào nó một lát nhé?”
Chương Chi Vi nói: “Không được.”
Lục Đình Trấn không bỏ cuộc, anh xốc người Chương Chi Vi lên, để cô ngồi lên đùi mình.
Ôm lấy cô như chẳng thể nào thấy đủ, gọi tên cô: “Vi Vi.”
“Ừm.”
“Chi Vi.”
“Ừm.”
“Chương Chi Vi.”
“…”
Chương Chi Vi cố giãy giụa: “Chú Lục, chú không khát nước sao?”
“Vừa nãy uống no rồi.” Lục Đình Trấn cúi đầu, hỏi cô: “Hay là chia cho em một ít nhé?”
Chương Chi Vi né tránh, ấn tay lên mặt anh, không chịu nghe theo.
Lục Đình Trấn bị cô trêu ghẹo, trong bụng nổi ý nghĩ xấu xa bứt rứt, nhưng lại quan tâm đến cảm xúc của cô, anh cũng từng hứa là sẽ không cưỡng ép, nên anh tuyệt đối không làm như vậy nữa.
Tuy nhiên, anh thực sự kìm nén quá lâu rồi, cuối cùng vẫn dỗ ngọt Chương Chi Vi, cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô mà vuốt ve mình, làm đến khi lòng bàn tay cô đỏ lên, sau lại không nỡ làm bẩn tay cô, cuối cùng vẫn dừng lại giữa chừng.
Trên đường về nhà, Lục Đình Trấn mới hỏi: “Người Anh ở đây đều trải qua quá trình hẹn hò như này sao?”
Chương Chi Vi hỏi: “Sao em biết được?”
Lục Đình Trấn nhịn cười: “Được rồi, em ngủ trước đi.”
Chương Chi Vi ngáp một cái, cô giống như vừa ngâm nước nóng bước ra ngoài, bây giờ cô không thể xốc nổi tinh thần, chỉ nghiêng mặt đi, mơ màng buồn ngủ.
Cô rất bất ngờ và cũng hơi vui sướng, vui vì tối nay Lục Đình Trấn vẫn tôn trọng cô.
Anh tuyệt đối không nuốt lời những chuyện mà anh đã hứa, trái lại nghiêm túc thực hiện chúng.
Chương Chi Vi âm thầm cho Lục Đình Trấn thêm mười điểm vào trong cuốn sổ ghi chép trong lòng cô.
Chưa nói đến những chuyện khác, ít ra là trong thời gian ở bên Anh, Lục Đình Trấn quả thực đã làm tốt chuyện mà một đối tượng hẹn hò tiêu chuẩn phải làm.
Anh sẽ hỏi kế hoạch lịch trình của Chương Chi Vi trước rồi mới đặt nhà hàng; Lúc Chương Chi Vi học bài, anh sẽ yên lặng ngồi bên cô, không rủ cô đi làm chuyện khác.
Sau buổi học lái xe đó, ỷ vào sự hài lòng của Chương Chi Vi, Lục Đình Trấn lại làm chuyện ấy thêm hai lần nữa, chẳng ai có thể hiểu người còn lại hơn chính họ, dù là thể xác hay là tâm hồn.
Có điều Chương Chi Vi vẫn chưa hạ quyết tâm tiến thêm một bước với anh, nhiều nhất cũng chỉ dùng tay giúp anh.
Lúc xuất ra ngoài, Lục Đình Trấn gọi tên cô mãi, Vi Vi, Vi Vi, dường như chỉ có như vậy anh mới có thể có được cô hoàn toàn.
Sau khi được thỏa mãn, trông Lục Đình Trấn hết sức quyến rũ, da anh trắng, lúc cảm xúc dâng trào mạch máu xanh tím cũng hiện rõ, mu bàn tay, cánh tay hay cần cổ đều rõ mồn một, làn da cũng hơi ửng đỏ.
Lục Đình Trấn vừa hôn lên trán Chương Chi Vi, vừa rũ mắt ngắm cô, những lọn tóc rủ trước trán và gò má thấm đẫm mồ hôi.
Điều mà Chương Chi Vi nhìn thấy trong đôi mắt anh không phải sự thỏa mãn, mà là thương xót.
Đúng, thương xót.
Thương xót cô đến độ bắn ra ngoài cũng phải dùng giấy bao hết lại, không muốn làm bẩn bất kể thứ gì của cô.
Lục Đình Trấn nhắm mắt, hồi tưởng lại cảm giác ban nãy.
Sau đó, anh tỉ mỉ lau sạch lòng bàn tay và ngón tay cô: “Vất vả rồi.”
Nếu là ba năm trước, Lục Đình Trấn chắc chắn sẽ không nói ra những lời như này, Chương Chi Vi ngẩn ngơ, nhìn anh dọn dẹp hiện trường.
Cô bất chợt giơ tay lên, chạm ngón tay vẫn còn vương mùi lên mặt anh, quẹt mạnh một cái.
Bị cô đùa như vậy, Lục Đình Trấn bế cô lên, vỗ vào lưng cô không nặng không nhẹ: “Ngứa da đấy à?”
Anh không giận, chỉ hơi buồn cười và cam chịu.
Không khí nóng lên, đêm hè ở Coventry luôn mang bầu không khí nóng nực bức bối.
Nhà bếp dưới tầng một vọng lên tiếng “lạch bạch”, có cả tiếng trò chuyện, không biết những người bạn cùng phòng đang làm gì.
Chương Chi Vi cũng đổ mồ hôi, tóc dính vào cổ, cô đang hít thở, hơi thở dần dần nóng lên.
Lục Đình Trấn nói: “Ngày trước em còn nói là thà đẻ xá xíu còn hơn đẻ con…”
Chương Chi Vi sán lại gần, hỏi: “Chú Lục, chú muốn nữa không?”
Lục Đình Trấn thoáng ngẩn ra.
Biểu cảm của anh trông giống như người có con khi về già vậy.
“Không muốn hả?” Chương Chi Vi vuốt ve môi anh, cô cười, cất giọng nũng nịu mà anh quen thuộc: “Chẳng lẽ chú Lục lớn tuổi rồi, không thể uy mãnh như ba năm trước, bắt đầu giai đoạn trên bảo dưới không nghe?”.