Ngọc Lụa Vàng

Chương 3


Bạn đang đọc Ngọc Lụa Vàng FULL – Chương 3


Cảnh tượng trong buổi tối hôm ấy, Chương Chi Vi không nhớ được quá nhiều.

Nó tựa như lưỡi dao được quết mật, như châm nhọn giấu trong hũ đường.

Cô không tham dự tiệc sinh nhật tối của Lục Đình Trấn, càng không biết Lục Đình Trấn ăn nói với ông chủ Lục và bà Lục ra làm sao.

Nói tóm lại ngày hôm sau, Chương Chi Vi đi đứng như bước trên mây.

Lúc xuống nhà ăn sáng, bà Lục ôn hòa nói với cô rằng cô cần phải chuyển ra ngoài ở.

Căn hộ là Lục Đình Trấn mua, người cũng là anh cắt cử, đồ đạc của Chương Chi Vi không nhiều, hai ba lần là thu dọn sạch sẽ.

Lúc rời đi, bà Lục tháo chiếc vòng phỉ thúy đã đeo rất lâu đưa cho cô, phỉ thúy Lão Khanh chủng, nước ngọc trong, độ bóng cao.

“Vi Vi.” Bà Lục nói: “Thường xuyên về thăm ta nhé.”
Chương Chi Vi sống ở nhà họ Lục nhiều năm, mỗi một người, mỗi một nhánh cây hay một ngọn cỏ trong cái nhà này, cô đều quen thuộc.

Ông chủ Lục mặt hiền lành nhưng lòng dạ cứng rắn, trong nhà chỉ có mỗi một mình Lục Đình Trấn dám làm trái mệnh lệnh của ông.

Ông trọng tình nghĩa, ham danh tiếng cũng là thật, chuyện cảm kích A Man cứu ông, hay nhận nuôi Chương Chi Vi cũng được ông thật lòng thật dạ thực hiện.

Còn bà Lục giống như một vị Bồ tát, lòng dạ nhân từ, hiền như cục bột.

Bà là một cô chủ nhà quyền quý truyền thống, không có chính kiến của mình, luôn luôn là ông chủ Lục bảo sao thì bà ấy nghe vậy.

Phần lớn người làm việc cho nhà họ Lục đều cung kính tôn trọng Chương Chi Vi, chỉ có vú Trương hơi “coi thường” Chương Chi Vi.

Vú Trương là người coi sóc Lục Đình Trấn từ nhỏ tới lớn, nếu ở trong xã hội cũ thì chính là nhân vật “bà vú” “nhũ mẫu”.

Chương Chi Vi không biết mình đã đắc tội với bà ta ở chỗ nào, ban đầu cô vẫn cư xử khách sáo, lo sợ bất an, khi nhận ra đối phương quả thực có ác cảm với mình, Chương Chi Vi cũng chẳng bận tâm nữa.

Chương Chi Vi từng vô tình nghe được vú Trương nhắc khéo bà Lục như thế này: “Ôi chao, Chương Chi Vi đã lớn như thế rồi, lại chẳng có quan hệ huyết thống với Đình Trấn, còn Đình Trấn lại chưa lấy vợ, hai người này sống cùng một mái nhà, không thích hợp lắm…”
Bà Lục nói: “Chớ nói linh tinh, vú Trương, nếu truyền ra ngoài thì ra thể thống gì?”
Chương Chi Vi không cho là đúng, cô nhẹ nhàng lùi ra sau, bất thình lình đụng phải lồng ngực một người.

Ngoảnh lại nhìn, là Lục Đình Trấn vừa mới tỉnh rượu, anh chỉ lặng lẽ đứng đó, trầm ngâm không nói gì.


Ngày thứ hai, xưng hô giữa vú Trương và Lục Đình Trấn cũng được đổi, bà ta không còn được hưởng đặc quyền, không được gọi anh là “Đình Trấn” nữa, mà phải gọi anh là “Cậu chủ” giống như những người làm trong nhà khác.

Từ đó về sau, Chương Chi Vi không còn bắt gặp vú Trương nói xấu cô nữa.

Trong cái nhà này, người duy nhất Chương Chi Vi không thể hiểu thấu chính là Lục Đình Trấn.

Anh là đứa con duy nhất của vợ chồng ông chủ Lục, lúc bà Lục sinh anh ra cơ thể đã bị ảnh hưởng, mà ông chủ Lục và bà Lục tình cảm sâu sắc, dù là trước khi “Chế độ nạp thiếp” được bãi bỏ vào năm 1971, ông cũng không lấy bà hai bà ba bà bốn bà năm bà sáu giống như những người khác.

Cuộc đời Lục Đình Trấn thuận buồm xuôi gió, trong số những người mà Chương Chi Vi quen biết, cô không thể tìm ra ai biết đầu thai hơn anh.

Cũng giống như chơi bài Blackjack, Lục Đình Trấn trời sinh đã tốt số, đầu tiên bốc được A bích, lá tiếp theo luôn là con K.

Chương Chi Vi mệnh khổ, từ bé đã sinh ra ở nơi bẩn thỉu nhất, loạn lạc nhất, bố mẹ mất sớm, ngay cả người bố nuôi yêu thương cô cũng sớm lìa đời.

Bài trong tay lúc nào cũng là một lá hai, một lá ba, cắn răng đánh ra cũng chỉ bốc thêm được lá mười.

Lúc vừa mới đến nhà họ Lục, Chương Chi Vi và Lục Đình Trấn có mối quan hệ không tồi, dù sao cũng là cô bé do A Man và một số bạn bè có giao tình trong giang hồ nuôi lớn, thông minh cơ trí, mở miệng là “chú ơi”.

Khi thì “chú Lục ơi”, lúc thì “chú Lục à”, làm nũng, nhí nhảnh là chuyện cô làm giỏi nhất.

Lục Đình Trấn cũng thương cô, muốn cái gì là cho cái đấy – nhà họ Lục chẳng thiếu thứ gì, Lục Đình Trấn cũng vui vẻ chiều chuộng cô giống như nuôi một cô em gái, cho cô đi học ở trường học tốt nhất, tìm cho cô một giáo viên dương cầm giỏi nhất.

Anh vừa điển trai, vừa có hào quang của tiền tài và quyền thế, Chương Chi Vi nào có thể kháng cự được “sự yêu chiều” như thế, đợi đến khi trái tim thiếu nữ rung rinh, cô đã đắm chìm trong bể tình.

Đáng tiếc, người sa vào lưới tình dường như chỉ có một mình cô.

…!
Chương Chi Vi ngủ một mình sang ngày hôm sau, Lục Đình Trấn cũng chưa quay lại, anh chỉ cho người gọi điện thoại nhắn với cô là anh có chuyện phải làm, hai ngày nữa mới qua thăm cô.

Chương Chi Vi đã quen với chuyện này rồi.

Cô vừa ngáp vừa ăn điểm tâm sáng, đọc tờ báo đã được hong khô, con chữ vuông vức in bằng mực, trang báo lớn nhất đưa tin về vụ tranh chấp dạo gần đây.

Lão Trương đã đón được đứa con trai bị bắt cóc, phải bỏ ra hai trăm ngàn tiền chuộc.

Vú Trần lấy lại tờ báo, phàn nàn: “Tiểu thư đài các phải ăn xong rồi mới đọc báo.”
Chương Chi Vi hỏi bà: “Cặp sách đã chuẩn bị xong chưa?”

Vú Trần gật đầu: “Xe cũng đang chờ ở bên dưới rồi.”
Chương Chi Vi vươn vai, thở dài thườn thượt.

Bây giờ ở trường, vấn đề mọi người đang cân nhắc không gì khác ngoài hai lựa chọn, một là tiếp tục học lên cao, hai là về nhà lấy chồng.

Theo ý của Lục Đình Trấn, anh định cho Chương Chi Vi tiếp tục học lên cao, đăng ký trường đại học Trinity, Cambridge.

Nhưng Chương Chi Vi không muốn đi, cô muốn thi vào trường đại học ở Malaysia, học xong sẽ xin vào viện nghiên cứu Anh Mỹ.

“Cháu không thích đám người nước ngoài.” Chương Chi Vi nói với Lục Đình Trấn, lẩm bẩm: “Cháu ghét họ.”
Lục Đình Trấn chỉ coi như cô đang giở trò giận dỗi trẻ con: “Họ chỉ dạy cho cháu học những mặt tốt của bọn họ thôi mà.”
Vì chuyện học lên cao chưa đi đến ý kiến thống nhất nên hai người đã có cuộc chiến tranh lạnh ngắn ngủi.

Lúc Chương Chi Vi theo A Man kiếm sống ở khu ổ chuột, không ít lần bị đám cảnh sát trưởng Anh Quốc trút giận.

Cái chết của bố mẹ cô cũng không tránh khỏi có liên quan đến bọn họ, người mở hàng quán đều phải biếu tặng đám cảnh sát trưởng cái gì đó, không kính biếu thì cứ đợi rắc rối tìm đến cửa đi.

Đám người nước ngoài này, lúc gặp phải nhà họ Lục thì lại mang vẻ mặt nịnh bợ xun xoe.

Dưới tình trạng này, Chương Chi Vi không hề có hảo cảm với đám người này.

Hơn nữa…!
Từ Hồng Kông đến Anh Quốc phải bay mất hơn mười tiếng, còn nếu đến Malaysia thì không đến năm tiếng đồng hồ.

Chương Chi Vi không muốn vì thời gian dài mà không được về nhà.

Dù đó chỉ là ngôi nhà mà cô đơn phương cho rằng Lục Đình Trấn dành cho cô.

Hiện tại Chương Chi Vi đang học trong Tu viện Maryknoll, hầu hết trường học công giáo đều yêu cầu học sinh lấy tên tiếng Anh, bạn bè ở trường đều gọi cô là “Claire”.

Trong một đống tên “Mary” và “John” giống như tên Thánh, cái tên này nghe có vẻ vô cùng đặc biệt.

Đây cũng là cái tên mà Lục Đình Trấn đặt cho cô.

Chương Chi Vi không hiểu ý nghĩa của cái tên tiếng Anh này, cô chỉ cảm thấy dễ đọc, đọc nghe rất kêu.


Lục Đình Trấn thích, thế thì cô cũng thích.

Chương Chi Vi thông minh, nhưng không có hứng thú với những thứ mình đã học qua.

Có một môn học tên là “Kinh tế và Quản lý xã hội” viết tắt là EPA, tức là Economics and Public Affairs.

Tiết học hôm nay giảng về bốn nhánh dân tộc chính ở Hồng Kông, kiến thức trong sách cô đã hiểu hết, nghe giảng mà chỉ mơ màng buồn ngủ, chịu đựng đến khi hết tiết mới khoác balo đi ra ngoài.

Mới đi được mấy bước, bỗng nghe thấy có người gọi tên cô: “Chi Vi!”
Cô quay lại, nhìn thấy một cô gái để tóc ngắn, có nước da bánh mật đang chạy về phía cô, thở hổn hà hổn hển.

Đây là người bạn thân duy nhất ở trong trường của cô, Mạnh Bội San.

Chương Chi Vi dừng lại chờ cô ấy: “Sao thế?”
“Bạn còn nhớ quán quân của cuộc thi Giọng hát trẻ năm nay không? Cái cô mặc váy màu vàng hát bài “Mùa gió” ấy.” Mạnh Bội San tỏ ra đắc ý dào dạt: “Anh trai mình đã xin chữ ký của cô ấy giúp mình đấy.”
Chương Chi Vi không có hứng thú: “Mình còn tưởng bạn đi đường đụng phải thần tài cơ.”
Chương Chi Vi không quan tâm đến chuyện trong giới giải trí, vẫn cắm cúi bước đi, Mạnh Bội San ghé lại gần ra chiều bí mật: “Bạn đọc báo sáng hôm nay chưa?”
Chương Chi Vi biết thừa vẫn cố tình hỏi: “Có tin giật gân gì sao?”
“Ông Trương đón được con rồi.” Mạnh Bội San nói: “Chú Lục tốt bụng của bạn đã giúp ông Trương một ân tình lớn lắm nhé, từ bốn trăm ngàn giảm xuống còn hai trăm ngàn, đều nhờ vào danh tiếng và quyền lực chú Lục của bạn đấy.”
Chương Chi Vi nói: “Đừng nói bừa, chú Lục làm ăn chính đáng.”
Mạnh Bội San cười ha hả: “Dĩ nhiên là mình biết chú ấy làm ăn chính đáng rồi, chỉ khen chú ấy hào sảng trượng nghĩa thôi.

Mình nghe anh trai mình nói, ông Trương đã cầu cứu Trần Tu Trạch trước tiên, nhưng anh ta không đếm xỉa đến nên cuối cùng vẫn phải nhờ chú Lục giúp đỡ.”
Chương Chi Vi bước đi vội vã, tâm trí của cô đã bay lên tận ngọn cây.

Năm ngoái, con trai của ông Trương nhìn trúng viên minh châu trong lòng Trần Tu Trạch, Trần Tu Trạch nể mặt ông Trương mới miễn cưỡng tha cho anh ta.

Gặp phải chuyện này, chắn chắn Trần Tu Trạch sẽ không đích thân ra mặt.

Chương Chi Vi cũng đoán được ngọn nguồn câu chuyện, ắt hẳn Trần Tu Trạch nhắc ông Trương tìm đến Lục Đình Trấn nên anh mới chịu ra mặt xử lý.

Mạnh Bội San lại rủ Chương Chi Vi đến cuối tuần đi mua sắm, rồi tham gia bữa tiệc trong vườn, Chương Chi Vi lắc đầu: “Mình phải học, không có thời gian.”
Mạnh Bội San sửng sốt: “Bạn chăm học như này, cũng không mua cái áo mới sao?”
Chương Chi Vi nói: “Mình không thích.”
Cũng không phải Chương Chi Vi không thích, quần áo giày dép mà Lục Đình Trấn tặng cho cô đã có thể xếp đầy cả gian phòng.

Anh có gu thẩm mỹ của riêng mình, thích cô mặc những bộ đồ đơn giản thoải mái, váy đều phải dài qua đầu gối, không cho cô ép tóc hay nhuộm tóc, không bắn lỗ tai, cũng miễn bàn đến những hành vi gây tổn hại cho cơ thể như hút thuốc, xăm mình.

Anh không công khai cấm chỉ cô, chỉ là anh thích chuyện gì thì Chương Chi Vi sẽ làm theo như vậy.

Vừa hay Chương Chi Vi sợ đau, xỏ khuyên, xăm mình chắn chắn không cần; Mái tóc của Chương Chi Vi rất đẹp, vừa đen vừa dày, cô cũng không nỡ dùng thuốc nhuộm và máy móc làm hỏng nó.

Cô còn nhớ, vào một buổi dạ tiệc năm ngoái, có người hỏi Lục Đình Trấn về yêu cầu với người bạn đời của anh, anh chỉ nói: “Tôi thích phụ nữ thông minh.”

Những thứ khác thì sao?
“Ưa nhìn là được.”
Chương Chi Vi tự nhận mình cũng thuộc tuýp người “ưa nhìn”.

Lục Đình Trấn chắc chắn cũng có cảm giác với cô, nếu không ngày hôm đó anh sẽ không nhiều lần làm chuyện điên rồ với cô, sáng sớm lại chạy đến ôm cô, mạnh mẽ chiếm đoạt cô.

Xe đến đón Chương Chi Vi hôm nay lại đến muộn, anh trai của Mạnh Bội San đã đến đón cô ấy về trước, còn mang theo chim bồ câu nướng thơm phức.

Chương Chi Vi mỉm cười tạm biệt cô ấy, đứng chờ một mình dưới gốc cây, giơ tay xem đồng hồ, lấy làm lạ – Sao hôm nay xe đến trễ như vậy?
Đứng một lúc lâu vẫn không thấy chiếc xe quen thuộc, Chương Chi Vi ngắp ngắn ngáp dài, đột nhiên nghe thấy có người gọi cô: “Vi Vi! Vi Vi!”
Một chiếc xe mui trần màu hồng dừng lại, bước xuống xe là một người đàn ông tóc chải bóng lộn, mặc bộ vest màu hồng, cười hì hì: “Đợi người sao?”
Anh ta gỡ kính ra, Chương Chi Vi mới nhận ra.

Bố của anh ta từng làm ăn với Lục Đình Trấn, còn anh ta là cậu ấm nhà giàu ăn sung mặc sướng, là người đến từ đại lục, họ Ngô, tên chỉ có một chữ Niên.

Ngô Niên nhìn có vẻ ăn chơi hư hỏng, nhưng bản chất không hề xấu.

Chương Chi Vi nói chuyện phiếm với anh ta, chưa được mấy câu Ngô Niên đã vẫy tay: “Vi Vi, nhìn xe của anh xem, thấy thế nào?”
Anh ta thích sự xa hoa phô trương, trên người mặc cả cây hồng, xe cũng sơn thành màu hồng phấn, trông rất tiêu diêu tự tại.

Chương Chi Vi ôm sách tiến lên, vỗ vào xe, lấy làm lạ hỏi: “Sao lại sơn màu này?”
“Không thích hả?” Ngô Niên hỏi: “Thế em thích màu gì?”
Chương Chi Vi đáp: “Màu đỏ.”
“Được.” Ngô Niên cười nói: “Thế này nhé, anh đến bàn với chú Lục, anh tặng em một chiếc xe rồi em gả cho anh, được không?”
Chương Chi Vi biết anh ta thích đùa, cũng nói hùa theo: “Được luôn, tối nay anh đến nói ngay đi, chỉ cần chú ấy đồng ý.”
Ngô Niên xua tay: “Đừng, anh không –”
Xe đã đến, tài xế nhà họ Lục đi đến cắt ngang cuộc trò chuyện, cung kính mời Chương Chi Vi lên xe.

Chương Chi Vi không để ý, vẫy tay chào Ngô Niên.

Lúc xoay người mở cửa xe, tầm mắt chạm phải bóng người ngồi bên trong, Chương Chi Vi chợt đứng khựng lại.

Lục Đình Trấn mặc áo sơ mi màu xám đậm ngồi ở trong xe, mái tóc hơi xoăn được chải gọn gàng trông rất anh tuấn.

Nghe thấy động tĩnh, anh ngước mắt hỏi: “Lên xe, đứng đực ở đấy làm gì?”
Chương Chi Vi lẳng lặng lên xe, cô không biết liệu đối phương có nghe thấy lời cô nói hay không.

Cô đặt hai tay lên đầu gối, chậm chạp mở lời: “Ban nãy anh trai của Bội San đã đón cô ấy về rồi.”
Lục Đình Trấn đáp lại không mặn không nhạt: “Cậu ta cũng lái con xe màu hồng hử?”
Chương Chi Vi: “Dạ không…!Nhưng mà anh ấy mang theo chim bồ câu nướng.”
Cô quyết định khuấy động bầu không khí, vươn tay sang phía Lục Đình Trấn, đòi hỏi: “Chú Lục, lúc nào chú mới mang chim bồ câu nướng cho cháu?”
Lục Đình Trấn cúi đầu, xé một trang giấy ghi chú, vo tròn: “Chú đi làm việc, chứ không phải mặc vest hồng phấn đi săn gái.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.