Đọc truyện Ngốc Lư Biệt Truy – Chương 22: Ngoại truyện 1
Chuyện xưa.
Bắt đầu nói về chuyện xưa của Cảnh Nghi cùng Lưu Tiểu Khánh, phải nói từ lão cha của Cảnh Nghi, lão cha của Cảnh Nghi, chính là Thái Thượng Hoàng hiện tại.
Năm đó, lúc Cảnh Nghi mới vừa tròn 10 tuổi, nói với Cảnh Nghi, người ngươi phải thú, ở trên núi xxx, nhanh chóng xuất phát đi tìm đi, đem một nửa thánh chỉ hôn ước này cho người ta, mới có thể quay về. Sau đó một cước đá bay khỏi cung.
Oa nhi 10 tuổi Cảnh Nghi đáng thương! Lẻ loi một mình, mang theo 1000 tinh binh hùng hùng dũng dũng xuất phát.
Lúc gần đến nơi, tâm lý nổi loạn dấy lên bùng bùng.
Hừ, ngươi muốn ta lên núi xxx? Ta không lên, ta cứ tuyển ngọn núi đối diện nó.
Vì thế, thiên tử tương lai này, tuyển chọn một ngọn núi khác.
Trụ trên núi này chính là đệ tử của Sơn Hải phái.
Chưởng môn Sơn Hải phái vừa nghe Thái tử tới!
Vội vàng ra đón tiếp, bởi vì trước đó căn bản không chuẩn bị, tình cảnh thật sự thập phần hỗn loạn.
Cảnh Nghi nhìn thấy một đám người xô đẩy nhau như đang chạy thoát thân, nộ hỏa trong lòng đang dần dần bừng lớn, đang định phun ra.
“A!” chủ nhân kêu thảm bị đè trên mặt đất.
Chủ nhân từ trên mặt đất nhảy dựng lên, nộ hỏa đã thiêu đốt toàn thân y, lúc y xoay người chuẩn bị đem người này bầm thây vạn đoạn, nhưng sau khi nhìn thấy người đè lên mình. Nộ hỏa liền tiêu tan.
Trời a! Thiên hạ có người tuyệt mĩ đến thế?
Ngươi xem, ngươi xem khuôn mặt nguyệt lượng kia, cái mũi thẳng kia, cái miệng anh đào nhỏ kia, con mặt tựa như ánh sao kia, mái tóc giống như bầu trời kia, kia….. Xét theo lúc đó Cảnh Nghi chỉ mới 10 tuổi, vì thế liền đem tất cả những từ để miêu ta người trên trời dùng khen nhân nhi này.
Trong lòng y thầm quyết định, vả lại còn tung hô một câu: “Phụ hoàng vạn tuế!”
Sau đó chỉ vào người còn đang ngọ nguậy cùng y phục của mình trên mặt đất nói: “Ta, thiên tử tương lai, người muốn thú chính là nàng (hắn)!”
Tình cảnh vốn đang loạn thành một đoàn, nhất thời im lặng dị thường.
Chưởng môn Sơn Hải phái, rốt cục từ trong đám người ngã trái té phải, bò đi ra.
Lão vội vàng hỏi: “Thái tử, người ngươi tuyển là??? Ai???”
“Hắn!” Cảnh Nghi chắc như đinh đóng cột chỉ vào quỷ xui xẻo bị y nhìn trúng trên mặt đất.
Đúng vậy, quỷ xui xẻo này đúng là Lưu Tiểu Khánh! Lúc đó hắn chỉ mới 6 tuổi.
“Thế nhưng, thế nhưng…..” Tuy nói cảm thấy buồn cười nhưng vẫn phải ăn ngay nói thật, bằng không chính là khi quân a.
“Thế nhưng, thế nhưng….. Hắn là nam hài tử a!”
“Hả?” Cảnh Nghi trừng lớn mắt.
“Không thể nào.” Cảnh Nghi ngọ nguậy đầu, chỉ vào người vừa thật vất vả để đứng lên nói.
“Ngươi xem nàng (hắn) lớn lên trắng trắn tròn tròn, còn có, mới ngã một chút, mắt liền đỏ lên, như thế nào không phải nữ hài?!” Cảnh Nghi khẳng định nói.
“Đây….. Đây là sự thật.” Chưởng môn lau lau mồ hôi.
“Trong phái ta tất cả đều là nam đệ tử, không có nữ đệ tử a! Thái tử có phải đi nhầm chỗ hay không?” Mang theo nghi vấn dò hỏi.
Hừ, chính là đi nhầm, cũng không thể nói với ngươi a!
Vì thế Thái tử hỏi: “Vậy ngươi có biết trên tòa núi đối diện là ai không hả?”
Chưởng môn cả kinh, sau đó sợ hãi trả lời: “Trên núi đối diện, tổng cộng có hai người, một lão nhân một tiểu tử.”
“Không còn ai khác?” Nghiến răng.
“Không còn.”
Tiếp tục nghiến răng….. Nguyên lai phụ hoàng mình chính là bảo mình thú nam.
Hừ, may mắn ta thông minh, dù sao phải đoạn tụ, cũng phải đoạn cho đáng.
Hoàn hảo mình gặp được nhân nhi phiêu lượng này, đương nhiên phải thú nàng (hắn) rồi!
“Ân, bổn Thái tử quyết định, Thái tử phi của ta chính là hắn!”
Tiểu tiểu Lưu Tiểu Khánh dùng tiểu nhãn trong suốt lấp lánh nhìn chằm chằm người trước mặt, hoàn toàn không biết vận mệnh bản thân đã bị định rồi.
Hoàn hảo sau đó, chưởng môn lấy lý do hắn còn nhỏ, nói đợi đến lúc trưởng thành hãy để hắn tiến cung.
Kết quả, Lưu Tiểu Khánh đáng thương vượt qua những ngày tháng sau đó trong tiếng cười nhạo của đám sư huynh đệ. Trước bị cười là nữ hài, sau bị giễu cợt thành Thái tử phi, sau đó nữa, biến thành Hoàng Hậu. Lúc còn nhỏ cái gì cũng không biết, sau mới biết đời mình đã bị hủy trong tay người kia, có thể nào không tức giận.
Lúc mình vừa qua tuổi 16, chưởng môn liền không muốn mình tiếp tục ở trên núi ăn không uống không, bị đuổi đi. Bảo mình đi nương tựa phu quân tương lai.
Hừ, sao có thể chứ? Sau khi tới kinh thành, mới phát hiện, thế giới này rất tốt đẹp. Không ai biết quá khứ của mình, cũng không có người biết tương lại của mình. Loại cuộc sống tự do tự tại này, bất quá, đi nương tựa phu quân gì đó. Hừ, mới không. Ta phải hưởng thụ cuốc sống. Không thể bị cuộc sống thao túng.
Vì thế, hắn liền hành hiệp trượng nghĩa, thấy việc nghĩa hăng hái làm. Lại nhiều lần bị nhục.
Có một lần, hắn nhìn thấy một nam một nữ đang đánh nhau, trận thế kia, mắt thấy sẽ phát sinh hung án. Hắn một bước nhanh chóng ào tới, không nói hai lời bổ ngã ra đất, không nghĩ tới nữ nhân kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì khóc trời gọi đất quát: “Giết người. Giết người.” Bắt lấy tay hắn không buông. May mắn lúc đó hạ thủ lưu tình. Trải qua thương lượng bồi thường xem như xong.
Sau nữa, hắn gặp một lão nhân gia ở trên sườn núi nhọc nhằn lôi kéo, hắn liền tiến lên giúp đỡ. Kết quả bị người ta mắng nhiếc một trận.
“Ngươi….. Ngươi….. Ngươi có biết không. Ta là muốn đi xuống sườn núi, ngươi giữ đẩy ta lên làm gì hả?”
Như thế như thế….. Lưu Tiểu Khánh sinh khí, hai mắt đỏ ửng. Quyết định….. Quyết định đi tìm việc làm.
Haiz, tiền sư phó cho lúc xuống núi, dùng gần hết. Phải kiếm tiền a.
Thực may mắn ngay hôm đó hắn tìm được việc làm, thực bất hạnh bị đuổi ngay trong ngày.
Lưu Tiểu Khánh thực ủy khuất, hắn chỉ là không cẩn thận thổi lửa hơi lớn một chút, kết quả đốt cháy cả xửng bánh bao. Bị lão bản kia chửi một trận, ngay cả một đồng cũng không cho.
Haiz….. Vào một đêm dạ hắc phong cao nào đó, Lưu Tiểu Khánh một mình uống rượu sầu, sờ sờ túi tiền của mình, đương lúc đang cân nhắc có nên đi tìm phu tế tương lai nuôi sống mình hay không.
Nghe được tiếng nói của một nhóm nữ hài tử, ló đầu nhìn. Nguyên lai là mấy nữ hài tử xách theo đèn lồng bắt đom đóm trên đồng cỏ.
Nhất thời, hiếu kì. Nhảy ra, lấy tay khều cằm một nữ hài tử, trêu ghẹo nói: “Tiểu mỹ nhân, muốn có người bồi hay không a.”
Thông thường tình tiết tiếp theo của vở kịch như sau, nữ hài tử phẫn nộ thưởng cho người này một tát, sau đó hét to: sắc lang a!
Mà hiện tại, Lưu Tiểu Khánh kinh ngạc nhìn trên mặt người trước mắt hơi hơi ửng đỏ, cuối cùng nữ hài tử thần tình thông suốt. Chỉ nghe nữ hài tử kia yêu kiều nói: “Ngươi….. Ngươi xấu xa.” Liền chạy đi.
Chỉ lưu lại, Lưu Tiểu Khánh đang ngơ ngác cạnh hồ hứng gió lạnh.
Chốc lát, nữ hài tử kia lại cầm một ít đồ ăn cho hắn. Sau đó đỏ mặt chạy đi. Sau nữa, nhóm bạn của nữ hài tử kia cũng xông tới. Sau nữa nữ nhân chung quanh đều muốn xông lên.
May mắn, Lưu Tiểu Khánh ở trên núi học khinh công, vào thời khắc mấu chốt hắn như yến tử trùng thiên. Trốn khỏi vòng vây.
Bảo vệ trinh tiết, sau đó cuống cuồng chạy trốn.
Vừa chạy vừa nghĩ, khó trách lúc trước ở trên núi, sư phó nói: nữ nhân dưới chân núi là lão hổ, gặp nhất định phải tránh đi.
Ngày hôm sau, liền nhìn thấy quan phủ dán công văn truy nã hắn.
Thấy trên công văn nói hắn tính toán dụ dỗ thiếu nữ, ý đồ quấy rối.
Hắn buồn bực a! Đây là chuyện thế nào a. Là các nàng ý đồ quấy rối, hảo bất hảo a.
Haiz, loại chuyện này, quả nhiên là nam nhân thiệt thòi. Hắn suy nghĩ.
Bởi vì trên công văn còn nhân tiện họa dung mạo của hắn, đành phải thay hình đổi dạng. Dùng nhân bì diện cụ.
Thế nhưng thực rất đói bụng, một người gọi là Đại Hùng liền cho mình một cái màn thầu, vốn tưởng đây là người tốt, kết quả là muốn đem bán mình. Hừ, sau khi đem người nọ bạo đánh thành đầu heo, mình lại dịch dung thành hình dạng của Đại Hùng. Vậy mà không ai phát hiện. Quả nhiên ta vẫn còn hữu dụng.
Một ngày, ở trên đường gặp phải một tên khất cái, bộ dáng ngây ngốc, đang đối quán màn thầu chảy nước miếng. Nhất thời có lòng trắc ẩn, nghĩ rằng nếu ta đưa hắn vào thanh lâu, ít nhất hắn có thể ăn màn thầu, không cần chịu đói. Vì thế, hắn phát huy bản chất đại thiện nhân của mình mang tiểu tử kia vào thanh lâu.
Mình lại bị đám nữ nhân kia vậy quanh. Nhất thời hảo tửu hảo thực. Bèn cái gì cũng quên.
Sự tình chính là vậy đó, lại nói tới đương kim Hoàng Thượng bị một chưởng tát bay, sau hộc máu…..
Ha hả….. Hạ hồi tái kiến!