Đọc truyện Ngọc Lâu Xuân – Chương 42
Đầu mùa xuân năm Nguyên Khang thứ nhất, bắt nguồn từ việc Phúc vương ở Thanh Châu nổi giận giết sắc sử, gia canh chi loạn bắt đầu mở màn.
Bóng dáng Từ Nhược Lân, cũng như vào sáng sớm đầu xuân hôm đó, trong tiếng bước chân rào rạt giẫm nát màn sương giăng mỏng manh, dần dần biến mất khỏi tầm mắt Sơ Niệm.
Nếu như mọi chuyện giống như cũ, lần sau khi y trở về, sẽ là chuyện của mấy năm sau.
Suốt buổi sáng hôm đó, Sơ Niệm ngồi ở trong xe ngựa, nỗi lòng có phần không yên. Nàng suy nghĩ đến những người và những việc phải đối mặt sau khi trở về, lại nghĩ đến những lời Từ Nhược Lân nói ra trước khi đi. Thẳng đến gần giữa trưa, người bên ngoài nói sắp đến Khúc Phụ thành rồi, lúc này nàng mới xốc lại tinh thần.
Khúc Phụ xưa kia gọi là Lỗ Huyền, kinh đô của Triều Chu, bởi vì trong thành có đồi núi, uốn lượn dài bảy tám dặm, tên cổ Khúc Phụ, nổi tiếng nhờ thánh nhân đản địa. Nơi đây tuy cách Thanh Châu có hơi xa, nhưng tin Phúc vương đối kháng với triều đình, cũng đã truyền tới. Những lúc Sơ Niệm nhấc rèm xe nhìn hé ra bên ngoài, thỉnh thoảng lại thấy cảnh những đội binh lính trong thành vội vã dạt đường đi qua. Để tránh đường, xe còn phải dừng lại nép vào ven đường chờ đội binh đi qua rồi mới tiếp tục đi trong tiếng nghị luận xôn xao của người qua đường đang vây xem.
Thời gian bị trì hoãn như thế, vốn dự định giữa trưa là có thể đến cổng thành đông, mà bị chậm hơn một giờ mới đến. Người chờ nghênh đón ở nơi đó, là người mà lúc trước vô luận thế nào Sơ Niệm cũng không ngờ đến. Chính là biểu ca Vương gia – Vương Mặc Phượng nhà nàng.
(Vương gia này nghĩa là nhà họ Vương, bên nhà của mẫu thân Sơ Niệm)
Vương Mặc Phượng so với nửa năm trước khi Sơ Niệm về nhà lại mặt gặp được hắn thì dáng vẻ có gầy hơn một chút, đen hơn một chút, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như vậy.
Nhìn hắn có vẻ như đã đứng đợi hồi lâu, nghe được Sơ Niệm kinh ngạc gọi hắn “biểu ca”, thanh âm từ đầu xe ngựa truyền đến, hắn lộ ra tươi cười, vội vàng chạy tới. Trước tiên là chào hỏi với Tô Minh, sau khi giới thiệu xong, hắn mới tới trước xe ngựa Sơ Niệm, nói: “Biểu muội, muội ổn chứ?” Khi hắn hỏi câu này, có lẽ tâm tình quá kích động, ngay cả giọng cũng hơi run lên.
Nghe Sơ Niệm trả lời xong, Vương Mặc Phượng đoán được thắc mắc trong lòng nàng, lập tức giải thích: “Gần nửa tháng trước ta từ Sơn Tây quay về, khi chọn tuyến đường đi Tế Nam, trùng hợp gặp được đoàn người Chu quản gia của Từ gia, biết được muội đã xảy ra chuyện, liền ở lại cùng chờ tin tức. Nhưng quan phủ liên tục thoái thác, trong lòng ta cực kỳ lo lắng, chỉ hận bản thân mình vô dụng, chẳng giúp được chút gì. Mấy ngày trước nhận được tin do Tô quận bá truyền đến, biết được tung tích của muội, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhỏm. Chu quản gia bị thương vẫn chưa lành nên hành động không tiện, ta liền nhận trách nhiệm đến đây nghênh đón. Biểu muội may mà có quận bá công ra tay cứu giúp, ta….”
Hắn ngừng lại, xoay người lại cung kính chắp tay thi lễ nói lời cảm tạ Tô Minh.
Khi Tô Minh nghe hắn tự giới thiệu, mới biết được hắn là ấu tử (con út) của Đô Sát viện chánh tam phẩm tả phúc đô ngự sử – Vương Ngạc. Vương Ngạc ở trong triều, xưa nay có tiếng là chính trực ngay thẳng, hắn cũng nghe nói qua, giờ gặp vị vương gia công tử này tướng mạo đứng đắng, cách nói năng thích đáng, tự nhiên hảo cảm cũng tăng thêm. Thấy hắn lại chắp tay nói lời cảm tạ với mình, vội đáp lễ. Hai toán người lúc này mới một đường cùng đi vào thành đến dịch quán chỗ người Từ gia đang đặt chân.
Sơ Niệm nhớ rõ ngày gặp chuyện không may ấy, đám người Chu Bình An, Xích Tố vì bảo hộ cho nàng, mà đều bị thương. Dọc đường đi nàng nôn nóng hỏi thăm thương tích của hô, biết đã tốt hơn rất nhiều, lúc này mới yên tâm.
Về phần Từ Bang Hanh, khi gặp phải sự cố này, biết được bản thân gây họa, chỉ sợ sau khi trở về không hay ho gì, lo lắng hãi hùng, hơn nữa không hợp khí hậu, thế mà bệnh lợi hại, mấy ngày trước vẫn còn nằm không dậy nổi, sau đó nhận được tin tức của Tô gia, từ lúc ấy mới khởi sắc được đôi chút, chỉ là hôm nay còn đang tịnh dưỡng, nên giờ này mới do Vương Mặc Phượng ra khỏi thành tiếp đón.
Đoàn người về tới dịch quán.
Đám người Chu Bình An, Xích Tố đều lo lắng sợ hãi suốt nhiều ngày như vậy, sớm cho rằng nàng lành ít dữ nhiều. Thấy người bên cạnh hoàn hảo, Xích Tố lại khóc đến ngay cả mặt cũng sưng lên, qua nhiều ngày mới tiêu bớt một chút. Gặp lại Sơ Niệm, thấy nàng bình yên vô sự, khí sắc so với ban đầu cũng không kém mấy, một lòng lo lắng lúc này mới nhẹ nhõm, không để ý cánh tay còn quấn đầy băng vải, ôm chầm lấy nàng rồi lại bắt đầu khóc thút thít, chẳng qua lúc này, rơi xuống chính là những giọt nước mắt vui mừng.
Tri phủ Tế Nam vốn vô lực phá vụ án này. Bị Vương Mặc Phượng thúc giục vô cùng căng thẳng, rồi lại nhận được tin Phúc vương giết sắc sử, đang tâm phiền ý loạn, mấy ngày trước đây chợt thấy người của quốc công phủ đến hủy bỏ bản án, biết được sự việc, cũng nhẹ nhàng thở ra. Chỉ thành Tô gia, hắn đương nhiên là biết. Gia tộc đó ở địa phương chẳng những đức cao vọng trọng, nói đến địa vị quận bá tước cũng là chánh tứ phẩm, tương đương với chính hắn. Mặc dù không đi qua Khúc phụ, nhưng hắn cũng tự tay viết một phong thư tạ ơn, ủy thác người Từ gia vòng vo chuyển đi.
Màn đêm buông xuống, ở Khúc Phụ nghỉ ngơi một đêm, ngày kế sáng sớm, đoàn người Sơ Niệm từ biệt Tô Minh, liền men theo quan đạo vội vã trở về Kim Lăng.
Qua hai ngày, còn đang trên đường thì gặp được đám người Thôi Đa Phúc bị phái tới đây sau khi nghe tin, rồi cùng xác nhập trở về. Sợ chịu chiến sự ảnh hưởng, trên đường đi đương nhiên chạy nhanh, cẩn thận lại không cần phải nói.
Cứ như thế mà tiếp qua gần nửa tháng, vào ngày mùng một tháng hai, đoàn người lịch qua kiếp nạn, cuối cùng đã về tới Quốc công phủ.
Sơ Niệm trên đường trở về gặp nạn, không rõ tung tích. Người Quốc công phủ đã sớm nhận được tin này. Tư quốc thái, đám người Liêu thị đương nhiên lo lắng vạn phần.
Hôm nay thấy nàng rốt cục bình yên hồi phủ, Chu Bình An giảng thuật lại chuyện ngày đó nàng ở trên đường bị cướp nhưng may mắn gặp được Tô gia ở Chỉ thành cứu giúp, lúc này tất cả mọi người trên dưới mới nhẹ nhàng thở ra.
Liêu thị tức thì gọi người chuẩn bị lễ vật tạ ơn, mau chóng cho người tặng đến Chỉ thành, để biểu đạt lòng biết ơn.
Một phen rối ren qua đi, Sơ Niệm rốt cục yên ổn trở về Trạc Cẩm viện.
Trước đó Vương Mặc Phượng đưa nàng tới trước đại môn Quốc công phủ, chưa vào liền rời đi.
Sơ Niệm một đường trở về, thật không phải không nghĩ tới chuyện lúc trước nàng muốn nhờ hắn mua đất ở Yến Kinh. Chỉ là nàng lo lắng chiến loạn sắp nổ ra, dù cho lúc này nói với hắn, hắn cũng không phương tiện đi được. Ít hôm nữa có cơ hội lại nhờ hắn sau vậy, chờ chiến sự bình ổn liền đến đó tìm mua cũng như nhau, cho nên trước tiên phải kiềm chế lại tâm tư này, nàng còn phải củng cố tinh thần, suy nghĩ kỹ càng những lời nói, chuẩn bị nghênh đón những nghi vấn kế tiếp có thể gặp phải.
Ngày đó Liêu thị mặc dù lập tức gọi người chuẩn bị lễ đưa đi Chỉ thành Tô gia biểu đạt lòng biết ơn, nhưng trong lòng bà ta, vẫn mãi có một vướng mắc.
Không được mấy ngày, ngày hôm đó khi ngang qua một đoạn hành lang, trước một chỗ rẽ đúng lúc nghe được hai cái nha đầu tranh thủ lười biếng đang chụm đầu bên một gốc cây hải đường thầm thì tán gẫu.
Một đứa nói: “…. Nhị nãi nãi lúc ấy bị mấy chục tên cướp cầm đao sáng chói bắt đi, nhưng chỉ thoáng cái lại gặp được quý nhân cứu giúp. Này cũng thật sự là mạng lớn, sau này nhất định sẽ có hạnh phúc cuối đời….”
“Xuy ——” , đứa nha đầu khác cười nhạo ra tiếng.
“Chỉ có ngươi ngốc thôi, người ta nói cái gì thì tin cái đó. Được Tô gia cứu đúng là không sai, có điều khi nào thì gặp được cứu tinh, cái đó thì khó mà nói được. Cái miệng không phải mọc ở trên người sao, muốn nói bao lâu thì là bao lâu thôi….”
“Ngươi, ngươi là nói?” Nha đầu kia giống như vừa chợt bừng tỉnh đại ngộ, thanh âm đều cất cao vài phần.
“Đều đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì đó?”
Nha đầu kia đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một câu như vậy; rồi nhìn thấy đứng phía sau chính là Thẩm bà tử ở bên cạnh thái thái; còn cách đó không xa, trên hành lang, Liêu thị cũng đang âm trầm nhìn qua, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán.
Từng đứa một bị Thẩm bà tử tiến lên hung hăng cấu vào quai hàm một cái, hai cái nha đầu đau đến rớt nước mắt cũng không dám lên tiếng.
“Tìm đường chết sao! Không lo làm tốt công việc, lại ở sau lưng moi móc chuyện của chủ tử, nuốt luôn hay là muốn cắt lưỡi?”
Thẩm bà tử nói giọng rin rít, nha đầu kia sợ tới mức cuống quít quỳ xuống, rơi lệ cầu xin tha thứ: “Ma ma tha cho con lần này đi. Vốn cũng không phải chúng con tự mình dám bịa đặt, là nghe Hương nhi bên chỗ nhị thái thái bên kia nói… Sau này con không dám…”
Thẩm bà tử hung tợn cấu véo lên người hai nha đầu kia mấy cái, bị Liêu thị kêu dừng, tự mình lớn tiếng răn dạy một phen, rồi mới bảo xéo đi.
Chủ tớ hai người trở về phòng, Liêu thị lúc này mới giận dữ vỗ bàn, nói: “Ta cũng thật không biết tại sao! Vốn cho rằng Bang Hanh bên kia tuổi tác lớn hơn so với tam nhi, cũng đã thành gia, nên mới sai lầm phái hắn đi một chuyến này. Hắn giỏi lắm, chẳng những ra bên ngoài đi đầu gây chuyện, bây giờ khó khăn lắm mới quay về được, chi thứ hai lại dám truyền những lời này ra bên ngoài! Thật sự là ta đã nhìn lầm cả lũ lang sói mà!”
Thẩm bà tử khuyên giải vài câu, rồi, suy nghĩ một chút, bà ta do dự nói: “Hai ngày nay ta mượn cớ đi Trạc Cẩm viện bên kia vài lần, dò xét nghe ngóng một chút, thấy nhị nãi nãi thật ra cũng như bình thường, giải thích cũng hoàn hảo, dường như không xảy ra chuyện gì. Có điều gặp phải loại chuyện này, có lời truyền ra như vậy, cũng đã sớm lường trước rồi…..”
Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe tiếng của Trân Châu ở bên ngoài truyền vào, nói: “Thái thái, Lý Tam thím đến đây, nói là nghe tin nhị nãi nãi đã từ Sơn Đông trở về, cố ý bồng Thuyên nhi đến đây thăm hỏi, vội tới thỉnh an thái thái trước tiên.”
Lí Tam thím đó chính là lão bà của Từ Canh kia, nương của Từ Thuyên – đứa bé lúc trước từng bị ôm đến trước linh tiền Từ Bang Đạt sung làm hiếu tử.
Liêu thị lộ vẻ mặt hơi hơi ghét bỏ, Thẩm bà tử quan sát nét mặt, lập tức nói với ra ngoài cửa: “Hãy nói hôm nay thái thái mệt mỏi mới vừa ngủ thiếp đi, bảo nàng ta tùy tiện là được.”
Chờ Trân Châu vâng lời tránh đi, Thẩm bà tử mới cười lạnh nói: “Bất quá ôm đứa nhỏ lại đây khóc hai ngày mà thôi. Thái thái niệm tình, từ lúc ấy cho tới bây giờ, những thứ đã tặng lấy ra chất đống lên cũng hết nửa gian phòng. Nhà bọn họ lại còn ăn trong bát nghía trong nồi, vừa nghe nhị nãi nãi trở về, liền ton ton ôm tiểu tử kia lại đây. Tưởng rằng thái thái người không biết nhà hắn có cái chủ ý gì sao?”
Liêu thị một lời cũng không nói, xuất thần một lát, đột nhiên hỏi: “Nha đầu Thu Liệu kia hiện giờ như thế nào?” Lúc nói đến hai chữ Thu Liệu này, dường như phải cắn răng rồi mới nhả ra được.
Thẩm bà tử vội đè thấp giọng, nói: “Mấy ngày trước đây vừa mới nhìn qua, đã lớn như vậy….” Nói xong lấy hai tay ở trước bụng mình làm cái ước chừng cho cái bụng bốn năm tháng, “lang trung nói đều mạnh khỏe.”
Liêu thị hơi hơi híp mắt, ừ một tiếng. Thẩm bà tử nói: “Thu Liệu – tiện nhân này, muôn lần chết cũng không thể đền hết tội. Chỉ có thể thay Nhị gia lưu lại điểm huyết mạch, coi như là mệnh nàng ta tạo phúc.”
Liêu thị đè tay lên trán, nhắm lại mắt. Sau một lúc lâu mới mở mắt, chậm rãi nói: “Chi thứ hai bên kia, chính ta sẽ qua gõ cửa. Chỗ chúng ta bên này, ngươi thay ta chỉnh đốn, bắt đầu từ ngày mai còn có kẻ nào làm loạn nói láo, bị bắt được, nhất loạt xử nặng!”
Thẩm bà tử lập tức hiểu được ý nghĩ của Liêu thị.
Từ Bang Đạt là đứa con mà bà luôn yêu thương từ trước đến nay. Bất hạnh mất sớm, bà đương nhiên một lòng muốn giúp hắn giữ vững môn diện sau khi chết. Mà môn diện này, người chưa mất Sơ Niệm đương nhiên ắt không thể thiếu. Đây cũng chính là nguyên nhân Liêu thị đối với lần xảy ra chuyện này có vẻ khoan dung như vậy, thậm chí cũng chưa từng đề ra nghi vấn, hạch hỏi Sơ Niệm về tình hình cụ thể tỉ mỉ, lời nói ra cũng đều là lời an ủi. Nàng ắt không thể thiếu, Liêu thị làm sao có thể cho phép hạ nhân loan truyền loại lời đồn tổn hại đến danh tiết nàng? Đương nhiên là phải chỉnh đốn lại rồi. Bà ta lập tức vâng lời, vỗ vỗ ngực nói: “Thái thái yên tâm, cứ giao cho ta được rồi!”
Liêu thị gật đầu, suy nghĩ một chút, lại nói: ” Ngươi nhất định phải trông chừng Thu Liệu thật kỹ cho ta, trước khi sinh đứa nhỏ ra, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện!”
Thẩm bà tử vâng lời, lại nhớ tới lão bà của Từ Canh gần đây cứ luôn luôn lui tới, hỏi: “Vậy người nhà kia làm sao bây giờ? Ta thấy thái thái làm như không vui. Đơn giản phân phó người gác cổng, sau này không cho vào là được.”
Liêu thị lắc đầu, thở dài nói: “Chờ một chút đi! Tiếp qua mấy tháng, xem thế nào rồi nói sau.”
Thẩm bà tử ngẩn ra, rồi nghĩ lại, sau khi hiểu ra, vội gật đầu xưng phải.
Sơ Niệm sau khi trở về, đảo mắt liền qua nửa tháng.
Chỉ thấy Thẩm bà tử lại đây thăm dò vài lần, trừ lần đó ra, bà bà Liêu thị chẳng những không hỏi nàng câu nào về quá trình bị cướp rồi được cứu, ngược lại vẻ mặt còn ôn hoà an ủi chính mình, có phần cảm thấy thật bất ngờ.
vả lại ngay từ đầu, cũng nghe phong phanh lời đồn liên quan đến chuyện nàng thất trinh lưu truyền ở hai bên phủ đệ, nhưng mà rất nhanh, lời này cũng không ai nhắc đến nữa.
Một chuyện vốn dĩ nàng đã dự đoán phải gây sức ép một thời gian, vậy mà lại êm ả trôi qua, thật sự là xuất hồ ý liêu.Tự nàng nghiền ngẫm một hơi, dần dần cũng hiểu được nguyên do trong đó.
Điều duy nhất cảm thấy kỳ quái chính là, theo như kiếp trước, Liêu thị rất nhanh liền làm chủ cho Từ Thuyên làm con thừa tự đem tới đây. Hiện giờ, Liêu thị đương nhiên cũng muốn để nàng thay vong phu thủ tiết. Nhưng vì sao tới bây giờ còn trì hoãn không đề cập tới việc này? Nàng biết người nhà kia đoạn thời gian này vẫn liên tiếp tới lui.
Sơ Niệm đối với chuyện nhận con thừa tự này, đã sớm chuẩn bị tốt việc ứng đối. Chỉ còn chờ Liêu thị mở miệng. Hiện giờ dường như bà ấy không có động tĩnh gì, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng đương nhiên tự nàng cũng sẽ không hành động trước, cứ chờ bà ta thôi.
Ngày ngày cứ như thế thật êm đềm mà đến tháng hai.
Ngày này, trong kinh truyền ra một tin tức: Bình vương ở Yến Kinh sau khi đạp đổ Phúc vương ở Sơn Đông, mới vừa non nửa tháng trước, chính thức vươn cờ đối kháng với Kim Lăng, đóng quân ở ngoài đại danh phủ, đã xảy ra xung đột lần đầu tiên với quân trung ương.
Cuối cùng, đọ sức quân sự đầu tiên giữa hai đội quân Bắc Nam chấm dứt với việc năm nghìn người đầu quân vào quân đoàn phương Bắc.