Ngọc Kiếm Ly Hồn Tiêu

Chương 16: Hồi 16


Đọc truyện Ngọc Kiếm Ly Hồn Tiêu – Chương 16: Hồi 16

Sở Thiên Vân tựa như điên cuồng, rút trủy thủ ra, lại đâm vào Hiết Độc Vị Thanh lại một tiếng rú thảm vang dậy.

Thế là, tiếng rú thảm thiết từng hồi vang dậy, đồng thời từng mảng thịt máu tới tấp rơi xuống trong ánh trủy thủ chớp chóa, trong thoáng chốc, khắp đại điện đã đầy rẫy những mảng thịt máu nhầy nhụa.

Tiếng rú thảm thiết của Trại Ngoại song độc nhỏ dần, rồi sau cùng ngưng bặt, đã thở thành hai bộ xương trắng hếu.

Sở Thiên Vân khắp người bê bết máu, hai mắt chàng đỏ quạch, sau cùng tung ra hai chưởng, hai bộ xương trắng cũng bị đánh nát vụn.

Sau đó, chàng nghiến răng đứng lên, lẩm bẩm nói :

– Phụ thân, mẫu thân! Hai vị lão nhân gia nếu linh thiêng, hẳn biết hài nhi đã tru diệt được hai kẻ thù, giờ chỉ Võ Đang Tam Thanh nữa thôi!

Độc Long Tẩu nghiêm giọng :

– Có con thế này, lệnh tôn và lệnh đường trên trời có linh thiêng, cũng có thể ngậm cười nơi chín suối!

Sở Thiên Vân đưa mắt nhìn hai người áo đen khác, hỏi :

– Tiền bối có biết hai người đó là ai không?

Độc Long Tẩu cười khỉnh :

– Cùng lắm là hai tên đại đạo vùng Lũng Trung, có lẽ cũng đã giết người vô số.

Sở Thiên Vân buông tiếng cười khẩy, tay phải vung lên, chỉ thấy ánh vàng lấp lóa, hai người áo đen còn lại liền tức hồn lìa khỏi xác.

Khắp đại điện đày máu thịt nhầy nhụa và thi thể ngổn ngang, Độc Long Tẩu chau mày nói :

– Lão không tài nào chịu nỗi mùi máu tanh này, thật muốn nôn tháo ra, chúng ta mau rời khỏi nơi đây thôi!

Tâm Ma Tư Mã Long lắc đầu :

– Chúng ta bỏ đi như thế này tựa hồ không ổn!

Độc Long Tẩu ngạc nhiên :

– Tại sao?

Tâm Ma trầm ngâm :

– Vì sớm muộn gì Vạn Tà môn cũng sẽ phát hiện ra những tử thi này, họ sẽ nghiên cứu nguyên nhân, nếu biết có người võ công cao như vậy, ít nhất cũng sẽ gia tăng sự đề phòng, gây trở ngại cho việc phá Vạn Tà môn, do đó chúng ta phải thủ tiêu hiện trường.

Độc Long Tẩu nôn nóng hỏi :

– Thủ tiêu bằng cách nào?

– Ngôi chùa hoang toàn bằng gỗ, chỉ cần một mồi lửa là tiêu hủy toàn bộ, chẳng những không phát hiện được thi cốt, thậm chí họ có đến đây hay không cũng khó có thể điều tra ra.

Độc Long Tẩu cười to :

– Hay lắm! Hay lắm, lão phu phóng lửa ngay đây!

Đoạn liền lấy hỏa tập ra, lần lượt đốt cháy các cánh cửa sổ. Lát sau, đã chìm trong biển lửa, chừng thời gian một bữa cơm sau lửa mới tắt.

Tâm Ma Tư Mã Long kỹ lưỡng xem xét một hồi, đoạn nói :

– Xong rồi, đi nào!

Độc Long Tẩu dang ngửa hai tay :

– Đi đâu kia chứ?

– Vậy thì thỉnh thị Sở thiếu hiệp rồi!

Sở Thiên Vân vội nói :

– Tiền bối chớ nói vậy, vãn bối thật không gánh nhận nổi!

Thì ra chàng không muốn lộ ra mặt thật, song vì Trại Ngoại song độc, chàng mới phải bộc lộ thân phận, hiện điều khó xử là nếu Tư Mã Long đề cặp đến vấn đề của Tư Mã Ngọc Yến, chàng biết trả lời sao đây?

May mà Tư Mã Long không đề cặp đến việc ấy, Độc Long Tẩu cũng chau mày suy nghĩ, thì ra vì việc Ly Hồn tiêu đã khiến ông không biết phải mở lời bằng cách nào.

Tư Mã Long mỉm cười nói :

– Sở thiếu hiệp bất tất khách sáo, nếu thiếu hiệp đã luyện thành Kim Giáp thần công, gánh nặng trừ tà diệt ma điều ở trên vai thiếu hiệp, chúng lão phu nghe theo chỉ thị của thiếu hiệp đâu có gì là quá đáng.

Sở Thiên Vân thoáng đỏ mặt :

– Tiền bối đã quá lời, nhưng tiểu bối đã có tính toán rồi!

Độc Long Tẩu vội hỏi :

– Tính toán sao? Hãy nói ra nghe thử!

Sở Thiên Vân chậm rãi nói :

– Việc diệt trừ Vạn Tà môn then chốt là ở Vạn Phương Tà Tồn Lữ Vô Danh, chỉ cần trừ khử lão ma ấy là Vạn Tà môn chắc chắn tan rã.

Độc Long Tẩu gật đầu :

– Đúng vậy!

Tư Mã Long kinh ngạc :

– Thiếu hiệp nói sao? Vạn Phương Tà Tôn chính là Độc Thủ Vi Đà Lữ Vô Danh ư?

Sở Thiên Vân gật đầu :

– Đúng vậy!

Đoạn bèn lược thuật về việc lão ta đã mưu hại Hương Giang Nho Hiệp Bao Thiên Quân để đoạt lấy Càn Khôn bửu lục hồi bốn mươi năm trước, nhưng tránh không nói đến với nối dõi tông đường nhà họ Bao.

Độc Long Tẩu nghiến răng căm thù nói :

– Lão tặc thật là độc ác! Lữ Vô Danh triệu tập thuộc hạ tại Thiên Nam, cử hành đại hội, sắp phát động một cuộc tàn sát đẫm máu hầu thôn tính võ lâm Trung Nguyên, lão đệ có biết không?

– Tại hạ chỉ biết đại khái chứ chưa rõ tường tận!

– Hiện nay trong vòng trăm dặm quanh núi Nam Mang đã là thiên hạ của Vạn Tà môn, nghe đâu lần đại hội này gồm tất cả các Đà chủ trở lên, địa điểm là Vọng Hương đài trên núi Nam Mang.

– Tại hạ sẽ tiềm nhập vào đó tùy cơ hành sự, chỉ cần diệt được lão ma ấy thì Vạn Tà môn ắt hẳn sẽ tự tan rã.

Độc Long Tẩu chau mày :

– Kế hoạch tuy khả thi, nhưng phải bàn kỹ mới được.

Sở Thiên Vân chú mắt :

– Tiền bối còn có cao kiến phải không?

Độc Long Tẩu lắc đầu :

– Kim Giáp thần công tuy là tuyệt học cái thế, nhưng lão đệ chỉ mới luyện thành, uy lực khó thể phát huy triệt để, hơn nữa người cao còn có kẻ cao hơn…

Sở Thiên Vân tiếp lời :

– Tại hạ không dám tự cho mình là đệ nhất thiên hạ, nhưng đắn đo quá nhiều cũng khó thể hành sự.

Tâm Ma Tư Mã Long xen lời :

– Nghe đâu Nam Mang Ngư Phủ và Tây Thùy Tản Nhân đều đã bị lão ma ấy thu nạp, ngoài ra còn có một hòa thượng Thiên Trúc…

Độc Long Tẩu gật đầu :

– Nghe đâu hòa thượng Thiên Trúc ấy có tài hô phong hoán vũ, rải đậu thành binh.

Sở Thiên Vân cười :

– Đó chỉ là chuyện huyền hoặc, thật ra ai đã từng chứng kiến việc rải đậu thành binh kia chứ?

Độc Long Tẩu nghiêm giọng :

– Thà tin là có chứ đừng tin là không, huống hồ lão đệ hiện nay một vai gánh nặng thiên hạ, phải hết sức thận trọng mới được.

– Tại hạ biết, nhưng không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, nếu không kip thời ra tay, đến lúc họ phát động cuộc tàn sát giang hồ thì biết bao người táng mạng.

Sở Thiên Vân khẽ buông tiếng thở dài, lại nói tiếp :

– Về việc của Quỷ Diện Ngọc Lang Lý Quẩn và Bang chủ Cái bang Cổ Mộ Quái Khất Tang Dật, hẳn hai vị tiền bối cũng đã hay biết, tính mạng hai người đang lâm nguy, tại hạ cần phải cấp tốc giải cứu.

Tâm Ma Tư Mã Long đưa mắt nhìn Độc Long Tẩu nói :

– Sở thiếu hiệp vì nghĩa quên mình, lão phu rất lấy làm hổ thẹn!

Độc Long Tẩu cũng khẳng khái nói :

– Lão đệ lòng đã quyết, lão phu cũng chẳng khuyên được, nhưng phải có phần lão phu nữa!

Tâm Ma Tư Mã Long cũng khẳng khái tiếp lời :

– Đúng vậy, chúng ta cùng tìm cách tiềm nhập!

Sở Thiên Vân vội xua tay :

– Không được, tuyệt đối không thể được!

Độc Long Tẩu nghiêm mặt :

– Vì sao?

Sở Thiên Vân cười ái ngại :

– Tại hạ xin phép nói một câu không biết tự lượng, hiện nay võ công của tại hạ có lẽ cao hơn hai vị tiền bối một chút, một mình tiềm nhập có lẽ dễ ứng phó hơn, nhưng…

Độc Long Tẩu tiếp lời :

– Lão đệ sợ hai lão già làm vướng bận chứ gì?

Sở Thiên Vân vội xua tay :

– Không, ý tại hạ là…

Tâm Ma Tư Mã Long xen lời :

– Luận về võ công, hiện nay Sở thiếu hiệp ít ra cũng cao hơn hai lão già này gấp mười lần, nhưng Sở thiếu hiệp một mình tiềm nhập ma huyệt, chưa chắc bằng vào võ công có thể diệt được lão ma ấy, kinh nghiệm của hai lão già này ít nhiều cũng giúp được Sở thiếu hiệp phần nào.

Độc Long Tẩu gật đầu :

– Đúng rồi, vậy thì hữu sự ít ra cũng có người để bàn bạc, Sở lão đệ còn cự tuyệt nữa không?

Sở Thiên Vân nghiêm giọng :

– Hai vị tiền bối đã nói vậy thì tại hạ cung kính không bằng tòng mệnh!

Độc Long Tẩu hớn hở :

– Vậy mới phải chứ… Gấp không bằng nhanh, đi nào!

Tâm Ma Tư Mã Long cười hỏi :

– Công Dã huynh đi đâu?

– Dĩ nhiên là đi Nam Mang sơn Vọng Hương đài rồi!

Tư Mã Long lắc đầu :

– Đâu được, đi thế này là hỏng bét!

Độc Long Tẩu ngạc nhiên trố mắt :

– Sao vậy?

Tư Mã Long nghiêm giọng :

– Trong vòng trăm dặm quanh Nam Mang sơn hiện nằm trong phạm vi thế lực của Vạn Tà môn, nếu phát giác chúng ta, nhất định sẽ xảy ra ác chiến, Vạn Phương Tà Tôn hẳn tung hết toàn lực ra đối phó với chúng ta…

Đoạn đưa mắt nhìn Sở Thiên Vân, nói tiếp :

– Sở thiếu hiệp võ công tuy cao, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, không khéo sẽ bị độc thủ của họ.

Độc Long Tẩu chau mày :

– Vậy thì khó quá!

Sở Thiên Vân ngẫm nghĩ một hồi, rồi cười nói :

– Tại hạ có một cách, nhưng không biết có khả thi không?

Độc Long Tẩu vội tiếp lời :

– Sở lão đệ chẳng những võ công cái thế, cơ trí cũng hơn người một bậc, hãy mau nói ra đi!

Sở Thiên Vân bèn kề tai hai người, khẽ nói một hồi.

Độc Long Tẩu và Tư Mã Long gật đầu lia lịa, cùng hớn hở nói :

– Diệu kế! Diệu kế!

Sau đó, ba người giở khinh công phóng đi.

* * * * *

Lựu Giang thành!

Trong một khách điếm, Sở Thiên Vân cùng Độc Long Tẩu và Tư Mã Long đóng kín cửa, ngồi đối diện trong phòng.

Tư Mã Long từ trong lòng lấy ra một chiết hộp gấm, mở nấp lấy ra ba viên dược hoàn, vò nát một viên rồi hòa với nước, sau đó thoa nhẹ lên mặt, chỉ chốc lát sau, gương mặt đỏ của ông đã trở thành màu đen xám, thì ra đó là thuốc dung dịch.

Độc Long Tẩu cười nói :

– Dung dịch hoàn của Thánh Tâm đảo thật là tuyệt diệu!

Tư Mã Long đưa một ngón tay lên miệng :

– Suỵt, coi chừng có kẻ nghe lén!

Độc Long Tẩu cười :

– Tư Mã huynh thật thận trọng quá mức!

Tuy nói vậy, nhưng ông cũng hạ thấp giọng rất nhiều.

Thế là, Độc Long Tẩu với Sở Thiên Vân cũng chia nhau mỗi người một viên thoa lên mặt, gương mặt Độc Long Tẩu trở thành màu vàng ệch, còn Sở Thiên Vân thì thành màu đỏ tía.

Ba người nhìn nhau cười, Tâm Ma Tư Mã Long nói :


– Vậy là cam đoan không ai nhận ra chúng ta nữa!

Thì ra con người một khi sắc mặt đổi khác, ngũ quan cũng biến đổi theo, khác hẳn trước đó.

Ba người vừa dịch dung xong, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa khe khẽ.

Tâm Ma Tư Mã Long vội nói :

– Điếm tiểu nhị đấy, đừng để ý nhìn thấy mặt.

Độc Long Tẩu mở hé cửa, đón lấy một gói giấy, thì ra họ nhờ điếm tiểu nhị mua hộ ba bộ quần áo màu đen.

Thế là, ba người mặc vào, lập tức trở thành ba người khác.

Lúc này trời đã sáng, ba người ngồi trong phòng nhấm mắt điều tức dưỡng thần.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc trời đã hoàng hôn.

Ba người không đi ra theo lối cửa phòng, mà lại mở cửa hậu song, hệt như ba luồng khói nhẹ ra khỏi khách điếm.

Lúc này ngoài phố rất náo nhiệt, người xe qua lại tấp nập. Ba người vừa lưu ý người qua đường vừa bước lên tửu lầu.

Trên tửu lầu, nhân vật giang hồ chiếm hơn nửa phần, hết sức ồn ào, ba người gọi rượu và thức ăn, chậm rãi ăn uống.

Sở Thiên Vân đảo mắt nhìn quanh, không thấy có vẻ khả nghi, lòng hết sức băn khoăn, quay sang Độc Long Tẩu hỏi :

– Đại hội Thiên Nam của Vạn Tà môn được định vào ngày nào vậy?

Độc Long Tẩu chau mày khẽ nói :

– Không nghe nói đến, có lẽ họ phải chờ đông đủ mới khởi hành, nhưng những người ở xa có lẽ chưa đến nơi.

Tâm Ma Tư Mã Long tiếp lời :

– Sở thiếu hiệp chớ nóng lòng, theo lão phu tối nay thế nào cũng có sự phát hiện.

Thế là ba người vừa ăn uống vừa lưu ý tửu khách tới lui.

Chừng sau một bữa cơm, Sở Thiên Vân bỗng mắt rực lên, khẽ nói :

– Hai vị hãy nhìn kìa!

Độc Long Tẩu và Tư Mã Long liền quay đầu nhìn, quả thấy ba người áo đen vừa lên đến cửa thang lầu, ăn vận giống như nhóm Sở Thiên Vân.

Độc Long Tẩu mỉm cười nói :

– Vậy là không sai rồi!

Sở Thiên Vân giả vờ điềm nhiên vô sự, song ánh mắt không hề bỏ sót nhất cử nhất động của ba người áo đen ấy.

Thật trời xui đất khiến, ba người ấy lại ngồi ngay kế cận nhóm Sở Thiên Vân.

Chỉ thấy ba người đều tuổi trạc ngũ tuần, qua bước đi chứng tỏ đều là võ công cao thâm.

Độc Long Tẩu hướng về Tư Mã Long truyền âm nói :

– Lão phu ba mươi năm không đặt chân chốn giang hồ, hầu như tất cả đều xa lạ, không rõ ba người này lai lịch thế nào, Tư Mã huynh biết không?

Tư Mã Long cũng truyền âm nói :

– Lão phu cũng không biết, nhưng hình như họ đến từ Quan ngoại, có lẽ là bá chủ vùng Trường Bạch.

Độc Long Tẩu trầm ngâm :

– Mặc họ lai lịch thế nào, miễn thích hợp cho chúng ta sử dụng là được rồi!

Hai người nhìn nhau cười, không nói gì nữa.

Sở Thiên Vân vẫn chú ý đến ba người kia và ngưng thần lắng nghe.

Chỉ nghe một người trong số họ khẽ nói :

– Đi gấp thế này thật là vất vả, đêm nay còn đi tiếp nữa không?

Một người khát tiếp lời :

– Đương nhiên đi tiếp sẽ tốt hơn, vì chúng ta ở xa, dù đi suốt chưa chắc đã đến kịp.

Người thứ ba nói :

– Thật ra lần đại hội này quá thừa, chỉ cần Tôn chủ một bức vũ thư, chúng ta từ Quan ngoại xuất phát, tiến thẳng vào Trung Nguyên chẳng hơn ư?

Sở Thiên Vân nghe vậy, lòng không khỏi thầm cười khẩy, bèn hướng sang Độc Long Tẩu và Tư Mã Long truyền âm nói :

– Ba người này rất thích hợp, một là họ ở xa xôi, chưa chắc đã quen thuộc với bọn Vạn Phương Tà Tôn, hai là họ vừa đúng ba người, không dễ khiến người sinh nghi.

Độc Long Tẩu và Tư Mã Long cùng gật đầu cười, lặng thinh không nói gì.

Ba người bàn luận một hồi, lại bắt đầu lớn tiếng nói cười, ăn uống xong, họ trả tiền đi xuống lầu.

Nhóm Sở Thiên Vân cũng liền gọi phổ ky thanh toán tiền ăn, rón rén đi theo ngay.

Ba người quả nhiên không nghỉ lại trong thành, vừa ra khỏi Lựu Giang thành, họ lập tức thi triển khinh công phóng đi như sao xẹt, theo đường núi mà lên.

Nhóm Sở Thiên Vân cũng như ba luồng khói đen bám theo từ xa.

Lát sau, đã đến bên một khu rừng rậm rạp.

Ba người bỗng chững bước, một người chợt cười khẩy nói :

– Các vị bằng hữu bám theo bọn mỗ với dụng ý gì?

Sở Thiên Vân ba người giật mình thầm nhủ :

– Ba người này chẳng phải hạng tầm thường, lại biết phía sau có người theo dõi, hẳn là nhân vật lừng danh miền Quan ngoại.

Song ba người chẳng chút sợ hãi, cùng bước tiến tới.

Tâm Ma Tư Mã Long đi đầu mỉm cười nói :

– Ba vị võ công khá lắm, lại biết bọn lão phu theo sau.

Người lên tiếng vừa rồi nói :

– Không cần tâng bốc, ba vị theo dõi với mục đích gì?

Tâm Ma Tư Mã Long cười :

– Ai bảo bọn lão phu theo dõi chư vị chứ?

– Hừ, ba vị từ Lựu Giang thành bám theo tới đây, chả lẽ lão hông biết sao?

– Đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, ba vị đi đường này, bọn lão phu cũng đi đường này.

– Đừng chối cãi, tôn giá nên thành thật là hơn!

Tư Mã Long thản nhiên cười :

– Ba vị định đến đâu vậy?

Người ấy cười khẩy :

– Chẳng việc gì đến tôn giá!

– Nhưng nếu tôn giá mà biết bọn lão phu đi đâu, có lẽ chúng ta sẽ tâm đầu ý hợp cũng nên.

Người ấy ngạc nhiên :

– Vậy các vị đi đâu?

– Chẳng giấu gì tôn giá, bọn lão phu đi đến Nam Mang sơn Vọng Hương đài!

Người ấy thoáng giật mình :

– Vậy thì chúng ta quả là người cùng cánh, vậy đúng là một sự hiểu nhầm, vậy ba vị hẳn cũng là…

Tư Mã Long cười ha hả :

– Lão phu là Đà chủ Phân đà Thái Hành Long Mã Tư.

Đưa tay chỉ Độc Long Tẩu nói tiếp :

– Còn đây là Công Dã Xảo, Đà chủ Phân đà Vân Trung.

Sở Thiên Vân tiếp lời :

– Tại hạ là Sở Thiên Lâm, Đà chủ Phân đà Lữ Lương!

Người ấy mừng rỡ nói :

– Hân hạnh, hân hạnh… Bọn tại hạ bởi đường xa nên bây giờ mới tới, ba vị sao cũng mới đến đây?

Tư Mã Long cười :

– Tôn chủ trên dụ không ghi rõ ngày tháng, bọn lão phu vì bận giải quyết sự vụ trong đà nên mới đến muộn, nhưng hẳn là vẫn còn kịp dự đại hội.

Sở Thiên Vân tiếp lời :

– Ba vị quí tánh đại danh, tại hạ…

Người ấy vội đáp :

– Tại hạ là Đoan Mộc Vũ!

Đoạn lần lượt chỉ hai người kia rồi nói :

– Đó là Chu Công Tuấn, còn kia là Nghê Tử Thành, Đà chủ ba Đà miền Quan ngoại!

Độc Long Tẩu tiếp lời :

– Quan ngoại rộng thế mà chỉ có ba Phân đà thôi ư?

Đoan Mộc Vũ nghiêm giọng :

– Tôn chủ tuy có vũ thư chỉ thật thành lập chín Phân đà, nhưng nhất thời chưa tìm được người thích hợp nên đến nay chỉ được ba Phân đà.

Sở Thiên Vân cười :

– Ba vị đến dự hội tham nghị đại sự, vậy có mang theo dụ thiếp của Tôn chủ không?

– Dĩ nhiên là có, ngoài ra bọn tại hạ còn mang theo cả lệnh bài, kẻo khi bị kiểm tra gặp rắc rối.

Sở Thiên Vân cười :

– Tôn chủ đã giao cho ba vị thành lập chín Phân đà, vậy thì hẳn từng gặp ba vị rồi, dù không mang theo dụ thiếp và lệnh bài thì cũng đâu hề gì.

Đoan Mộc Vũ cười gượng :

– Nói ra thật hổ thẹn, bọn tại hạ chưa từng được gặp kim diện Tôn chủ, và không hề quen biết ai trong Tổng đà cả.

Sở Thiên Vân mừng rỡ :

– Vậy thì hay quá!

Đoan Mộc Vũ ngơ ngác :

– Tôn giá nói vậy là sao?

Sở Thiên Vân cười to :

– Ba vị khỏi phải đi nữa!

Đoan Mộc Vũ biến sắc mặt :

– Sao vậy?

Sở Thiên Vân cười bí ẩn :

– Đại hội tại Vọng Hương đài để bọn này thay các vị đi dự, còn ba vị thì tại hạ sẽ giới thiệu đến một nơi khác.

Đoan Mộc Vũ kinh ngạc thắc mắc :

– Nơi nào vậy?

Sở Thiên Vân giọng sắc lạnh :

– Âm tào Địa phủ!

Đoạn Mộc Vũ cả kinh thất sắc quát :

– Thì ra lão phu đã đuôi mù, thật ra các ngươi là ai?

Chu Công Tuấn và Nghê Tử Thành cũng liền tức thủ thế, sẵn sàng ứng biến.

Sở Thiên Vân cười khẩy :

– Tại hạ là Môn chủ Tru Tà môn, tôn giá biết chưa?

Đoan Mộc Vũ gằn giọng :

– Bất luận các ngươi là ai thì cũng phải chết, không thì các ngươi làm sao biết sự lợi hại của Trường Bạch tam hung.

Sở Thiên Vân cười :

– Đa tạ các hạ đã nói ra danh hiệu Trường Bạch tam hung, không thì bọn này đã thiếu sót rồi!

Đoan Mộc Vũ buông tiếng quát vang, chưởng chỉ cùng lúc tung ra.

Sở Thiên Vân ung dung vung tay phất nhẹ, chỉ thấy ánh vàng lấp lóe, Đoan Mộc Vũ một chiêu chưa kịp thi triển đã bật ngã ra đất, chết không kịp rên một tiếng.

Chu Công Tuấn và Nghê Tử Thành chưa kịp động thủ, chưởng lực chớp chóa ánh vàng của Sở Thiên Vân đã đến nơi, thế là cũng ngã ra chết ngay tức khắc.

Độc Long Tẩu giọng cảm thán nói :

– Lão phu sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên mới được chứng kiến thần công thế này.

Sở Thiên Vân cười :

– Hãy mau lục soát đồ vật của họ là hơn!

Thế là ba người liền co chân ngồi xuống lục soát, quả nhiên đã tìm thấy một tấm thiếp và một đồng bài trong mình mỗi người.

Độc Long Tẩu cười nói :


– Xong rồi, chúng ta hãy thiêu rụi thi thể họ như lần trước.

Tư Mã Long xua tay :

– Đây không như ở trong chùa, chỉ cần chôn kỷ ở trong rừng là không sợ bị phát hiện, hà tất tốn công nhọc sức.

Độc Long Tẩu cười hề hề :

– Lão phu thật càng lúc càng lẩn thẩn. Đúng rồi, chúng ta bắt tay đi.

Thế là ba người liền kéo ba tử thi vào trong rừng chôn đi.

Sau một hồi bàn bạc, quyết định do Tư Mã Long giả mạo Đoan Mộc Vũ, Độc Long Tẩu giả mạo Chu Công Tuấn và Sở Thiên Vân giả mạo Nghê Tử Thành.

Ba người chia nhau cất lấy lệnh bài và dụ thiếp, phấn khởi lên đường, biến mất trong màn đêm mịt mùng.

Sáng ngày thứ ba, nhóm Sở Thiên Vân đã có mặt tại ngoại vi vùng núi Nam Mang. Nhưng ba người không tiến vào mà ẩn nấp trong một cánh rừng hoang, đến khi trời sẩm tối mới hiện thân tiến vào.

Độc Long Tẩu khẽ nói :

– Lẽ ra đã đến phạm vi canh phòng của Vạn Tà môn rồi, vì sao đến bây giờ vẫn chưa thấy họ xuất hiện nhỉ?

Sở Thiên Vân nháy mắt ra hiệu :

– Trong khu rừng phía trước có ít ra trên mười người.

Độc Long Tẩu cơ hồ không tin đưa mắt nhìn chàng, nhưng không nói gì, bởi võ công của Sở Thiên Vân hiện nay ít ra cũng cao hơn ông gấp mười lần, ông không tin cũng chẳng được.

Song ba người vẫn điềm nhiên tiến vào. Quả nhiên chưa đến gần bìa rừng, bỗng nghe “vút” một tiếng, một mũi tên dài đã bắn đến trước mặt họ.

Độc Long Tẩu la oai oái :

– Chúng ta vạn dặm xa xôi đến đây, đón tiếp kiểu gì lạ thế này?

Chỉ nghe một giọng sắc lạnh quát :

– Các vị hãy dừng bước, trước khi kiểm tra rõ thân phận, tiến thêm bước nửa sẽ chết ngay.

Ba người chững bước, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, sáu người từ trong rừng phóng ra.

Sở Thiên Vân nhẹ thúc Độc Long Tẩu nói :

– Trên cây hãy còn sáu người mai phục, đây chỉ là nửa số thôi!

Độc Long Tẩu khẽ buông tiếng cười khẩy, nhưng không nói gì.

Sáu người mới xuất hiện song vai tiến tới, trong số một lão nhân râu đen cất tiếng nói :

– Ba vị đến đây có việc gì?

Tư Mã Long nghiêm giọng hỏi ngược lại :

– Các vị thân phận gì mà dám hạch hỏi bọn này?

Lão nhân râu đen cười :

– Bọn lão phu là tuần tra sứ giả của Vạn Tà môn, các vị từ đâu đến?

Tư Mã Long cười :

– Ra vậy, bọn lão phu đến từ Trường Bạch!

Lão nhân râu đen cũng cười :

– Hẳn là Trường Bạch tam hung phải không?

Tư Mã Long vờ kinh ngạc :

– Chúng ta chưa từng gặp nhau bao giờ, sao tôn giá lại biết bọn này là Trường Bạch tam hung?

Lão nhân râu đen đắc ý cười :

– Các vị chỉ có ba người, dĩ nhiên là lão phu biết rồi! Xin hãy trình ra dụ thiếp và lệnh bài. Kiểm tra xong, các vị sẽ có thể tấn kiến Tôn chủ và tham gia đại hội.

Tư Mã Long thò tay vào long lấy ra dụ thiếp và lệnh bài trao ra nói :

– Xin hãy kiểm tra!

Lão nhân râu đen đón lấy, nhanh chống xem qua rồi trao trả nói :

– Đoan Mộc đà chủ, thật thất kính!

Độc Long Tẩu cũng trao dụ thiếp ra và nói :

– Lão phu Chu Công Tuấn!

Lão nhân râu đen không đón lấy, chỉ lướt nhìn qua nói :

– Chu đà chủ!

Sớ Thiên Vân cũng trao dụ thiếp ra nói :

– Tại hạ Nghê Tử Thành!

Lão nhân râu đen ngạc nhiên :

– Sao tôn giá trẻ thế này?

Sở Thiên Vương rúng động cõi lòng, song thản nhiên cười nói :

– Tuổi tác cũng có sự hạn chế sao?

Lão nhân râu đen lắc đầu :

– Tuổi tác tuy không có sự hạn chế, nhưng Trường Bạch tam hung tuổi tác ngang nhau, sao tôn giá lại trẻ hơn Đoan Mộc đà chủ và Chu đà chủ nhiều thế này?

Sở Thiên Vân đanh mặt :

– Tôn giá nghe ai nói, sao biết Trường Bạch tam hung tuổi tác ngang nhau?

Lão nhân râu đen chau mày :

– Nếu tuổi tác không ngang nhau thì sao lại xưng là Trường Bạch tam hung?

Sở Thiên Vân nhẹ người, mỉm cười nói :

– Vậy theo tôn giá nghĩ thì tại hạ giả mạo chứ gì? Dụ thiếp này do chính Tôn chủ ký tên, lệnh bài này do chính Tôn chủ ban phát, chả lẽ cũng là giả ư?

Tư Mã Long ha hả tiếp lời :

– Chỉ là hiểu lầm thôi mà!

Sở Thiên Vân cười khẩy :

– Bọn này vất vả vượt ngàn dặm xa xôi đến đây lại một tuần tra nghi ngờ gạn hỏi, thật là quá đáng… Khi nào gặp Tôn chủ, tại hạ nhất định sẽ kể rõ chuyện này, nhờ Tôn chủ chủ trì công đạo.

Tư Mã Long vội ngăn cản :

– Hà tất phải vậy, chỉ là hiểu lầm thôi!

Độc Long Tẩu cũng xen vào :

– Hiện nay Tôn chủ cũng sắp tiến quân võ lâm, tranh giành nghiệp bá, đâu thể chỉ vì việc nhỏ nhặt này khiến ông ta phải bận tâm, hãy bỏ qua thôi!

Sở Thiên Vân hậm hực :

– Hai vị tham dự đại hội, tại hạ không đi nữa!

Tư Mã Long chau mày :

– Sao vậy?

– Tại hạ vì tuổi trẻ lại bị nghi ngờ, còn mặt mũi nào gặp Tôn chủ nữa. Thôi xin cáo lỗi nhờ hai vị bẩm lại với Tôn chủ và cho tại hạ gởi lời xin lỗi.

Sở Thiên Vân dứt lời đoạn quay người bỏ đi.

Lão nhân râu đen ngoảnh lại nói :

– Hãy khoan, hãy khoan!

Đoạn hớt hải chạy theo cản lại nói :

– Lão phu buột miệng nói vậy thôi, Nghê đại hiệp hà tất chấp nhất, nếu tôn giá từ bỏ không tham gia đại hội, lão phu làm sao gánh nỗi trách nhiệm.

Sở Thiên Vân hừ một tiếng, cất lệnh bài và dụ thiếp vào.

Ba người thở dài, Độc Long Tẩu dung truyền âm nói :

– Thật không ngờ Sở lão đệ lại đóng kịch khá vậy, làm cho lão phu thiếu điều tè ra quần.

Ba người băng qua rừng, trước mặt là ngọn đồi thấp, trên đồi mộc toàn cây thấp và cỏ dại hết sức hoang vu.

Nhưng khi tới chân đồi, chợt thấy một đốm trắng hệt như tên bắn bay thẳng vào Sở Thiên Vân.

Sở Thiên Vân giật mình sửng sốt, vội vung tay kẹp lấy, thì ra không phải là ám khí mà là một mành giấy gấp lại.

Sở Thiên Vân kinh ngạc bội phần, Độc Long Tẩu và Tư Mã Long cũng hết sức lấy làm lạ, cùng đến gần khẽ nói :

– Việc gì vậy?

Sở Thiên Vân giơ mảnh giấy kẹp trên tay lên, thấp giọng nói :

– Tại hạ cũng chưa rõ, có lẽ đây là bằng hữu đã tiềm phục trong Vạn Tà môn, truyền thư cảnh báo cũng nên.

Độc Long Tẩu vội tiếp lời :

– Không nên khinh suất, không chừng đây là mưu kế, trên giấy có kịch độc cũng nên.

Sở Thiên Vân mỉm cười :

– Tền bối hãy an tâm, tại hạ đã vận Kim Giáp thần công, dù trên giấy có kịch độc cũng không sao.

Độc Long Tẩu và Tư Mã Long chú mắt nhìn, quả thấy mười ngón tay của Sở Thiên Vân thoáng hiện ánh vàng, biết chàng nói không ngoa, liền cảm thấy yên tâm.

Sở Thiên Vân mở giấy ra, chỉ thấy trên có mấy chữ to như rồng bay phượng múa :

– Tiểu tử, ngươi thật to gan!

Bên dưới không có ghi danh, Sở Thiên Vân tay bóp mảnh giấy đứng thừ ngay tại chỗ.

Độc Long Tẩu và Tư Mã Long hết sức thắc mắc hoang mang, qua những chữ không sao định được là bạn hay thù, và cũng không sao phán đoán được dụng ý tốt hay xấu.

Tư Mã Long thấp giọng :

– Sở thiếu hiệp có đoán ra là ai không?

Sở Thiên Vân trầm ngâm :

– Tại hạ không đoán ra được là ai, nhưng hy vọng là ông ấy :

Độc Long Tẩu :

– Ai vậy?

– Cuồng Tăng Cổ Ba!

Độc Long Tẩu quên mất thực tại, vỗ tay reo lên :

– Đúng rồi, hẳn chính là ông ấy!

Tư Mã Long vội đưa một ngón tay lên miệng :

– Suỵt, đừng quên chúng ta đang trong hiểm địa.

Độc Long Tẩu giật mình, vội quay người nhìn quanh nói :

– Chúng ta có cần tìm ra người cảnh cáo này không?

Tư Mã Long lắc đầu :

– Không cần, người này võ công cao cường, nếu không phải là Cuồng Tăng thì chính là Vạn Phương Tà Tôn, bây giờ đuổi theo đã muộn rồi.

Độc Long Tẩu chau mày :

– Vậy chúng ta tiến hay thoái đây?

Tư Mã Long nghiêm giọng :

– Nếu người này là Vạn Phương Tà Tôn hay là cao thủ trong Vạn Tà môn thì chúng ta thoái lui cũng chẳng thể được, chỉ còn cách duy nhất là mạo hiểm tiến lên thôi.

Sở Thiên Vân ngạo nghễ tiếp lời :

– Đúng vậy, không vào hang hổ sao bắt được hổ con, chúng ta tiến!

Đoạn liền sải bước đi trước, Độc Long Tẩu và Tư Mã Long theo sau, dọc theo chân đồi tiến tới.

Trên đường không có gì khác lạ, nhưng đi được chừng nữa dặm thì thoáng thấy một dãy nhà tre nằm trong một khu rừng thưa, nhìn từ xa rất giống miếu tự, trông thấy rõ ánh đèn và vẳng nghe tiếng gõ mõ theo gió vọng đến.

Sở Thiên Vân dừng bước, ngạc nhiên nói :

– Vậy là sao thế này?

Tư Mã Long thoáng chau mày :

– Lão ma Lữ Vô Danh quen giở trò thần bí, ai mà biết lão giở trò gì?

Sở Thiên Vân ngẫm nghĩ :

– Chẳng rõ Vọng Hương đài còn bao xa nữa?


Độc Long Tẩu tiếp lời :

– Tối đa ba dặm nữa, nơi đây là Hữu Loan bình hướng trái ba dặm là Tả Chuyển lãnh, cùng Vọng Hương đài hình thành thế chân vạc.

Sở Thiên Vân trầm ngâm :

– Vậy thì đây là nơi hết sức trọng yếu rồi!

Độc Long Tẩu gật đầu :

– Tất nhiên! Hữu Loan bình và Tả Chuyển lãnh như hai cánh tay siết chặt yết hầu Vọng Hương đài, nếu là dụng binh, chỉ cần chiếm lĩnh Hữu Loan bình và Tả Chuyển lãnh là Vọng Hương đài sẽ trở thành đất chết.

Sở Thiên Vân mỉm cười :

– Rất tiết chúng ta không phải tướng quân, nhưng đến Vọng Hương đài hẳn là phải đi qua đây, chỉ cần qua được cửa ải này là có thể triệt phá đại hội Thiên Nam của bọn Vạn Tà môn.

Tư Mã Long tiếp lời :

– Quả vậy, nhưng… qua việc mảnh giấy bay đến khi nãy, e tình hình không được lạc quan.

Độc Long Tẩu đằng hắng một tiếng :

– Đã đến rồi là chấp nhận, dù là đầm rồng hay hang hổ thì cũng phải xông vào.

Sở Thiên Vân cắn răng :

– Đã đến nước này thì còn trù trừ gì nữa, tại hạ đi trước dẫn đường cho!

Đoạn sải bước đi về phía khu rừng thưa, Độc Long Tẩu và Tư Mã Long đưa mắt nhìn nhau, rồi liền nối tiếp nhau đi theo sau.

Trong rừng hoàn toàn tỉnh lặng, tiếng gõ mõ tụng kinh từ trong dãy nhà tre vọng ra càng có vẻ huyền bí.

Sở Thiên Vân đi chậm bước, mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, từng bước thận trọng tiến tới.

Đột nhiên, trong rừng vang lên tiếng véo véo quái dị, chỉ thấy ánh đỏ chớp chóa hệt như pháo. Ba người sửng sốt dừng bước, thủ thế sẵn sàng ứng biến.

Định thần nhìn kỹ, ánh đỏ dần biến mất, năm tăng nhân áo đỏ đã hiện ra trước rừng.

Chỉ thấy tăng nhân đứng giữa thân hình cao to, mình khoát áo cà sa màu đỏ viền vàng, mặt cũng lấp lánh ánh vàng, tuy tuổi rất già nhưng thần thái khiếp người.

Bốn tăng nhân trung niên chia ra đứng hai bên tả hữu, cũng khoát áo cà sa đỏ, nhưng không có viền vàng, thoạt nhìn cũng biết họ là đồ đệ của lão tăng áo đỏ.

Tâm Ma Tư Mã Long thoáng biến sắc mặt, vội truyền âm nói :

– Sở thiếu hiệp hãy cẩn thận, lão tăng này chẳng phải bình thường, có lẽ là hòa thượng Thiên Trúc, phải hết sức thận trọng mới được.

Sở Thiên Vân cũng truyền âm nói :

– Tiền bối hãy yên tâm!

Đoạn bình thản tiến tới, ôm quyền thi lễ nói :

– Xin chào lão thiền sư!

Lão tăng chấp tay trước ngực, niệm Phật hiệu rồi nói :

– Xin chào, ba vị thí chủ đến đây làm gì vậy?

Sở Thiên Vân ngẩn người :

– Làm gì? Lão thiền sư không biết ư?

Lão tăng nghiêm mặt :

– Thí chủ không nói làm sao lão nạp biết được?

Sở Thiên Vân ngoảnh lại nhìn Độc Long Tẩu và Tư Mã Long. Đoạn chau mày nói :

– Vậy… tại hạ xin hỏi lão thiền sư một điều, đây là nơi nào vậy?

Lão tăng cười phá lên :

– Lão nạp tuy mới đến đây, song cũng biết đây là Hữu Loan bình, nằm bên phải Vọng Hương đài núi Nam Mang, đúng không nào?

Sở Thiên Vân cười :

– Rất đúng, nhưng lão thiền sư đến đây để làm gì?

– Lão nạp được Vạn Phương Tà Tôn mời đến đây để giúp y bá phục võ lâm Trung Nguyên.

– Chẳng hay lão thiền sư nguyên tu luyện ở nơi danh sơn nào, pháp danh xưng hô ra sao?

Lão tăng cười ngạo nghễ :

– Lão nạp tới từ Thiên Trúc, pháp danh Hồng Đô Già!

Độc Long Tẩu và Tâm Ma Tư Mã Long đều giật mình, hai người vội truyền âm nói :

– Lão quỷ này chính là hòa thượng Thiên Trúc, Sở thiếu hiệp phải hết sức thận trọng.

Sở Thiên Vân thản nhiên cười :

– Vậy lão thiền sư là khách mời của tệ Môn chủ rồi!

Hồng Dồ Già cười khẩy :

– Các vị là người của Vạn Tà môn sao?

Sở Thiên Vân gật đầu :

– Đúng vậy!

– A Di Đà Phật! Nhưng sao các vị lại không tuân theo ám hiệu quy định báo cho lão nạp biết?

Sở Thiên Vân ngạc nhiên :

– Ám hiệu gì? Bọn tại hạ đến từ Quan ngoại, chỉ có dụ thiếp và lệnh bài do Môn chủ ban cho, không nghe nói đến ám hiệu nào cả!

Hồng Đô Già chậm rãi nói :

– Vậy là vị đã sơ suất rồi, trong dụ thiếp còn kèm theo một mảnh giấy, trên ấy có ghi rõ mọi quy định khi dự hội, ám hiệu liên lạc là phát ra ba tiếng ếch kêu trước…

Sở Thiên Vân rung động cõi lòng, cười gượng nói :

– Đa tạ lão thiền sư đã chỉ giáo!

Hồng Đô Già cười bí ẩn :

– Ba vị từ đâu đến? Đại danh xưng hô thế nào?

– Chúng tại hạ đến từ Trường Bạch miền Quan ngoại…

Hồng Đô Già khoát tay :

– Hãy khoan, để lão nạp thử đoán xem…

Đoạn ánh mắt rừng rực nhìn ba người một hồi, bỗng đưa tay vỗ trán nói :

– À! Đúng rồi, ba vị là Trường Bạch tam hung!

Ba người đều giật mình, Sở Thiên Vân gượng cười nói :

– Vậy thì lão thiền sư hẳn đã biết ba Phân đà tại Trường Bạch là do ba tại hạ chủ trì rồi chứ gì?

Hồng Đô Già lắc đầu :

– Lão nạp chỉ thể theo lời yêu cầu của Vạn Phương Tà Tôn đến đây giúp y bá phục võ lâm Trung Nguyên, không hề biết y đã thiết lập bao nhiêu Phân đà.

– Vậy thì lão thiền sư là cao tăng Thiên Trúc, sao lại biết Trường Bạch tam hung này?

Hồng Đô Già cười hề hề :

– Lão nạp chẳng những biết ba vị là Trường Bạch tam hung, mà còn biết danh tánh của ba vị… Thí chủ Nghê Tử Thành phải không?

Sở Thiên Vân rung động cõi lòng, vì sao lão tăng lại biết danh tánh của người mình chọn giả mạo thế này? Khả năng duy nhất là lão hòa thượng này chính là do Cuồng Tăng Cổ Ba giả dạng, song nhìn kỹ thì chẳng có chỗ nào giống cả.

Chàng bèn gật đầu nói :

– Lão thiền sư đoán đúng rồi!

Hồng Đô Già cười :

– Lão nạp không phải là đoán, tuy mười năm không gặp, tướng mạo của ba vị đã đổi khác nhiều, nhưng lão nạp vẫn láng máng nhận ra được…

Đoạn đưa tay chỉ Tư Mã Long và Độc Long Tẩu nói tiếp :

– Vị này là Đoan Mộc Vũ, vị này là Chu Công Tuấn, không sai chứ?

Sở Thiên Vân như sa vào sương mù, đành ỡm ờ nói :

– Không sai, trí nhớ của lão thiền sư thật kinh người, chẳng hay…

Hồng Đô Già cười hề hề :

– Lão nạp tuy ở tại Thiên Trúc, nhưng hồi mười năm trước từng du lịch đại giang Nam Bắc Trung Nguyên, cũng từng đến Trại Bắc Quan ngoại, ở tại Trường Bạch sơn ba tháng, chẳng phải thường xuyên gặp ba vị đó sao?

Sở Thiên Vân vừa định nói tiếp, Tư Mã Long tiến tới một bước tiếp lời :

– Lão thiền sư nói không sai, việc hồi mười năm trước lão cũng còn hiển hiện trước mắt, chẳng ngờ lại gặp nhau ở đây, thật là hữu duyên.

Hồng Đô Già cười ha hả :

– Đúng rồi, thật là hữu duyên!

Tư Mã Long lấy lệnh bài và dụ thiếp ra :

– Lão thiền sư có cần kiểm tra nữa không?

Hồng Đồ Già xua tay :

– Không cần đâu, đều là người quen cả, kiểm tra làm gì nữa!

– Bọn lão ở xa đến muộn, giờ phải đi diện kiến Môn chủ ngay, vậy xin cáo biệt lão thiền sư, khi nào rảnh rỗi sẽ hàn huyên nhiều hơn với lão thiền sư.

Tư Mã Long nói xong vừa toan bước đi.

Hồng Đô Già xua tay nói :

– Hãy khoan!

Tư Mã Long chau mày :

– Lão thiền sư còn chi dậy bảo nữa vậy?

– Theo lão nạp được biết, Vạn Phương Tà Tôn không bao giờ gập ai trước canh tư, ba vị sao không ở lại đây một lúc?

Tư Mã Long vội nói :

– Không dám quay rầy lão thiền sư nữa. Bọn lão phu đến Vọng Hương đài trước là hơn.

Hồng Đô Già sầm mặt :

– Lão nạp đây là có hảo ý với ba vị, ba vị nên đi theo lão nạp đi nghỉ ngơi một lát là hơn.

Sở Thiên Vân cười khẩy :

– Nếu bọn tại hạ không đi thì sao?

Hồng Đô Già cũng cười khẩy :

– Các vị nên đi là hơn, bằng không lão nạp đành phải mời cưỡng bức.

Sở Thiên Vân vừa tức giận vừa nóng ruột, Độc Long Tẩu và Tâm Ma đều bảo hòa thượng Thiên Trúc lợi hại, mặc dù mình đã luyện Kim Giáp thần công, nhưng dẫu sao hỏa hầu cũng còn kém, nếu xảy ra xung đột mình chưa chắc giành được phần thắng, đồng thời sẽ gây kinh động, vậy thì thật là bất lợi.

Chàng đang phân vân thì Tư Mã Long đã tiếp lời :

– Vậy cũng tốt, đến chỗ lão thiền sư nghỉ một lát cũng đâu hề gì!

Đoạn ngầm truyền âm nói :

– Sở thiếu hiệp tuyệt đối không nên gây hấn với lão, hãy tùy cơ ứng biến là hơn!

Sở Thiên Vân liền ôm quyền thi lễ nói :

– Vậy thì đành chấp nhận lời mời của lão thiền sư thôi!

Hồnh Đô Già cười ha hả :

– Lão nạp cũng nghĩ chỉ có vậy là hơn.

Đoạn khoát tay trầm giọng nói :

– Lão nạp xin dẫn đường!

Dứt lời liền quay người, dẫn trước bước đi.

Bốn hòa thượng áo đỏ chắp tay trước ngực lách sang hai bên, chờ ba người đi qua mới cất bước theo sau.

Lát sau, mọi người đã vào đến khu nhà như miếu tự kia, chỉ thấy chính giữa là gian Phật đường, ngoài ra là mấy gian tịnh thất.

Vào đến Phật đường, Hồng Đô Già dừng lại, cười cởi mở :

– Quý Môn chủ rất hậu đãi lão nạp, thường có tiệc chay, mời ba vị hãy dùng tạm!

Thì ra trong gian tịnh thất bên trái, quả nhiên có một bàn ăn chay, như vừa được bày chưa lâu.

Tư Mã Long và Độc Long Tẩu vội xua tay :

– Đa tạ mỹ ý của lão thiền sư, bọn lão phu vừa mới ăn tối xong, không dám làm phiền nữa.

Hồng Đô Già cười cười :

– Lão nạp rất là thành tâm, rượu và thức ăn này không có độc đâu.

Tư Mã Long gượng cười :

– Lão thiền sư khéo đùa, bọn lão phu vừa mới ăn tối xong, chỉ xin ngồi nghỉ một lát, chờ qua canh tư sẽ đến tham kiến tệ Môn chủ.

Đảo quanh mắt một vòng nói tiếp :

– Lão thiền sư không nghỉ ngơi sao?

Hồng Đô Già mỉm cười :

– Lão nạp đã sắp tới cảnh giới không dung thức ăn dân gian, chỉ cần tĩnh tọa một giờ là có thể một đêm không ngủ, cố cụ trùng phùng, lão nạp càng không thấy buồn ngủ nữa.

Thế là mọi người lại chìm trong không khí bẽ bàng, nhất thời không biết nói sao cho phải.

Hồng Đô Già ngẫm nghĩ một hồi, nói tiếp :

– Ba vị không ăn uống thì lão nạp cũng chẳng ép buộc, trong tĩnh thất bên phải có mấy chiết bồ đoàn, xin ba vị hãy nghỉ ngơi một lúc.

Tư Mã Long vội nói :

– Đa tạ lão hiền sư!

Đoạn liền dẫn trước đi sang tĩnh thất bên phải.

Độc Long Tẩu và Sở Thiên Vân nối tiếp theo sau, nhưng Hồng Đô Già bỗng cản Sở Thiên Vân ở lại nói :

– Thí chủ hãy khoan!

Chẳng những Sở Thiên Vân giật mình sửng sốt, Độc Long Tẩu và Tư Mã Long cũng đều kinh hãi, chững bước quay lại nhìn.

Sở Thiên Vân chau mày :

– Lão thiền sư còn gì kiến giáo nữa?

Hồng Đô Già đưa mắt nhìn Độc Long Tẩu và Tư Mã Long cười nói :

– Không có việc của hai vị, lão nạp chỉ muốn nói chuyện với Nghê thí chủ một chút!

Chưa dứt lời đã đưa tay nắm vào cổ tay Sở Thiên Vân.

Nhìn bề ngoài như thể Hồng Đô Già muốn nắm tay Sở Thiên Vân đi cùng, nhưng thực tế đó là một chiêu cầm nã thủ rất cao minh, chẳng những Độc Long Tẩu và Tư Mã Long không nhận ra mà ngay cả Sở Thiên Vân cũng đến khi năm ngón tay đối phương chạm vào cổ tay mới phát giác không ổn.

Chàng vội vận Kim Giáp thần công xuyên qua huyệt đạo, lúc này chàng đã đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều dương, công lực thu phát tùy theo ý muốn, ý nghĩ vừa lóe lên là Kim Giáp thần công đã phát ra trên tám thành.

Hồng Đô Già như không ngờ có vậy, năm ngón tay vừa chạm vào huyệt mạch môn của Sở Thiên Vân, lập tức thụt tay về, cười ha hả :

– Nghê thí chủ không chịu nể mặt ư?

Sở Thiên Vân ngoảnh mặt lại nhìn Độc Long Tẩu và Tư Mã Long, nghĩ thật nhanh rồi nói :

– Lão thiền sư đã có lòng, tại hạ đâu dám khước từ!


Đoạn không màng đến Độc Long Tẩu và Tư Mã Long tỏ vẽ thế nào, liền đi theo Hồng Đô Già, bốn hòa thượng áo đỏ cũng đi theo.

Độc Long Tẩu và Tư Mã Long thắc mắc đưa mắt nhìn nhau, đoạn cùng đi vào tĩnh thất, chỉ thấy rong ấy tổng cộng có năm chiết bồ đoàn đặt thành hình hoa mai.

Độc Long Tẩu ngồi xuống trước, cười ảo não nói :

– Việc hôm nay Tư Mã huynh thấy thế nào?

Tư Mã Long lắc đầu thiểu não :

– Lão phu một đời gập nhiều biết rộng, vậy mà hôm nay chẳng hiểu gì cả!

Độc Long Tẩu chau mày :

– Mảnh giấy kia hẳn là do Hồng Đô Già ném ra.

Tư Mã Long gật đầu :

– Có lẽ vậy!

– Nhưng lão phu dám đánh cược không phải là gia sư thúc!

Tư Mạ Long lắc đầu :

– Không cần đánh cược, lão phu cũng nhận thấy không phải là Cuồng Tăng Cổ Ba.

Độc Long Tẩu thở dài :

– Nhưng thật ra lão đó là ai? Dụng ý thế nào? Đưa Sở Thiên Vân đi làm gì? Tư Mã huynh không nhận ra chút manh mối nào sao?

Tư Mã Long nhăn nhó :

– Lão hòa thượng này thần bí khôn lường, thật chẳng hiểu lão ta có dụng ý gì!

Độc Long Tẩu ngẫm nghĩ thật lâu, bỗng hỏi :

– Tư Mã huynh hiểu bao nhiêu về Hồng Đô Già này?

Tư Mã Long trầm giọng :

– Nghe đâu lão là một hung tăng, tinh thâm Du Già thần công, đao bổ kiếm đâm hay nước dìm lửa đốt cũng không hề hấn, nhưng chưa nghe nói lão có lắm rò thế này.

Độc Long Tẩu đứng lên, nhìn khắp xung quanh một hồi, khẽ nói :

– Chúng ta phải làm sao đây? Xung quanh đây không có ai cả, phiên tăng này dường như hết sức an tâm về chúng ta, chả lẽ chúng ta lại đợi ở đây thật sao?

– Không được, Sở Thiên Vân kinh nghiệm non kém, e rằng chỉ vài câu là bị moi ra sự thật, chúng ta đợi ở đây không phải là thượng sách.

Độc Long Tẩu chau mày :

– Nhưng chúng ta đào tẩu như vậy đâu có được!

Tư Mã Long gật đầu :

– Đúng chúng tar a sau tìm!

Thì ra Phật đường có hai cửa trước và sau, khi nãy những người kia đi ra từ lối cửa sau.

Độc Long Tẩu và Tư Mã Long hệt như hai làn khói lướt ra cửa sau, lập tức đứng thừ ra tại chỗ.

Thì ra ngoài ba trượng có một ngôi nhà gỗ, nơi cửa sổ ánh đèn lấp lóe, bốn hòa thượng áo đỏ đang đứng cách ngôi nhà gỗ chừng một trượng.

Đồng thời tiếng cười thấp trầm nhưng giòn giã từng hồi từ trong nhà gỗ vọng ra, thoáng nghe cũng biết là Hồng Đô Già đang ở trong ấy.

Cảnh tượng ấy thật bẽ bàng, bởi bốn hòa thượng áo đỏ chia nhau đứng quanh ngôi nhà gỗ và hướng mặt ra ngoài, phía đối diện với Phật đường cơ hồ ở ngay ngoài cửa sau, Độc Long Tẩu và Tư Mã Long nếu không kịp chững lại thì đã đâm sầm vào hòa thượng áo đỏ đứng ngay đó rồi.

Nhưng lạ thay, hòa thượng áo đỏ ấy không hề đếm xỉa đến hai người, tựa hồ không trông thấy họ vậy.

Độc Long Tẩu thừ ra một hồi, quay sang Tư Mã Long truyền âm nói :

– Tên hòa thượng này sao thế nhì? Đui mù hay đã bị điểm huyệt, sao lại thờ ơ với chúng ta như vậy?

Tư Mã Long cũng truyền âm nói :

– Y chẳng phải không trông thấy, mà cũng chẳng phải bị điểm huyệt, rõ ràng là cố ý không điếm xỉa đến chúng ta.

– Vậy thì lạ thật, vì lẽ gì chứ?

– Có lẽ quanh đây còn có sự canh phòng nghiêm mật khác, không sợ chúng ta đào tẩu nên mới như thế này.

– Vậy nếu chúng ta nhìn trộm vào ngôi nhà kia thì sao?

Tư Mã Long ngẫm nghĩ :

– Có lẽ không thể được!

– Chúng ta hãy thử xem, khi nào họ can thiệp hẳn tính.

Tư Mã Long gật đầu :

– Đúng vậy, lão phu đi đầu cho!

Đoạn cất bước chầm chậm tiến tới, hòa thượng áo đỏ ấy vẫn không màng đến, hoàn toàn không can thiệp vào hành động của họ.

Độc Long Tẩu quét mắt nhìn hai bên, đoạn tiến về phía cửa sổ trước mặt. Tư Mã Long thoáng lưỡng lự, đoạn cất bước theo sau.

Bốn hòa thượng áo đỏ đứng bốn phía chắc chắn đều đã trong thấy hai người, vậy mà họ vẫn đứng yên lặng, tùy hai người muốn làm gì thì làm.

Độc Long Tẩu thầm nhủ :

– Mặc họ có dụng ý gì, họ đã không can thiệp thì mình cứ xem thử việc gì xảy ra trong nhà rồi mình hẳn liệu.

Bèn vừa vận công giới bị, vừa đưa mắt nhìn qua khe cửa sổ.

Trong nhà đèn nến sáng choang, nhìn thấy rất rõ ràng, Sở Thiên Vân đang ngồi đối diện với Hồng Đô Già bên một chiếc bàn trà.

Hồng Đồ Già mặt tỏa một lớp sáng vàng, dưới ánh đèn càng thêm chói mắt, chỉ thấy lão cười hề hề nói :

– Nghê thí chủ có biết lão nạp mời có một mình thí chủ đến đây có dụng ý gì không?

Sở Thiên Vân chau mày :

– Tại hạ không biết, xin lão thiền sư nói rõ!

Hồng Đô Già cười thích thú :

– Lão nạp đã tu luyện đến mức không còn dùng thức ăn nhân gian, ban đêm không sao ngủ được, muốn tìm người tán gẫu nên mới mời thí chủ đến đây.

– Nếu vậy thì càng đông người tán gẫu chẳng thích hơn sao?

– Hừ, chẳng giấu gì thí chủ, trong Trường Bạch tam hung, lão nạp chỉ thích một mình thí chủ, còn hai lão già kia, lão nạp thấy mặt là ghét rồi.

Sở Thiên Vân cười gượng :

– Lão thiền sư khéo đùa!

Hồng Đô Già nghiêm túc :

– Lão nạp không đùa chút nào, hai lão quỷ ấy thật không gây được hứng thú cho lão nạp.

– Chẳng hay lão thiền sư muốn nói về vấn đề gì?

Hồng Đô Già cười :

– Trường Bạch tam hung hung bá miền Quan ngoại, hẳn là hiểu rất rõ về miền Quan ngoại, chẳng hay có sự kiện gì thú vị không?

Sở Thiên Vân ngẫm nghĩ :

– Việc vặt vãnh tuy có rất nhiều, nhưng chưa chắc lão thiền sư đã cảm thấy hứng thú.

Độc Long Tẩu nắp ở ngoài không khỏi lo lắng, quay sang Tư Mã Long truyền âm nói :

– Nguy quá, sớm muộn gì Sở Thiên Vân cũng sẽ bị bại lộ.

Tư Mã Long tiếp lời :

– Theo lão phu nhận thấy, lão hòa thượng này cố ý giở trò thôi, hẳn lão ta đã nhận ra từ lâu rồi.

– Vậy sao lão ta lại vờ vĩnh như vậy làm gì?

– Có lẽ lão ta biết Sở Thiên Vân chẳng hề dễ đối phó, giả vờ như vậy để giữ chân chúng ta, nhầm phái người đến Vọng Hương đài cầu viện cũng nên.

Độc Long Tẩu hoảng kinh :

– Vậy phải làm sao?… Hay chúng ta cứ xong ngay vào, cùng với Sở Thiên Vân liên thủ diệt trừ lão hung tăng này đi, rồi sau đó đến Vọng Hương đài, xuất kỳ bất ý tấn công, khiến họ không kịp trở tay.

Tư Mã Long lắc đầu ngoầy ngoậy :

– Không được, như vậy chắc chắn không thể thành công.

– Nhưng dù sao vẫn hơn là xuôi tay chịu chết.

– Hãy xem tình hình tiến triển ra sao rồi hẳn liệu, ít nhất cũng chờ cho đến khi hai người xảy ra xung đột, chúng ta ra tay mới thích hợp.

Độc Long Tẩu không nói gì nữa, hai người lại tiếp tục nhìn vào trong nhà.

Lúc này Hồng Đô Già đã mang đến một bình trà nóng, rót cho Sở Thiên Vân và mình mỗi người một chung, ung dung cười nói :

– Nếu Quan ngoại không có gì để nói, vậy thì hãy nghe lão nạp nói về chuyện Quan Nội.

Sở Thiên Vân tuy hết sức nóng lòng, nhưng cũng đành gượng cười nói :

– Tại hạ xin kính cẩn lắng nghe!

Hồng Đô Già nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát, rồi nói :

– Thật ra lão nạp cũng mới nghe được chưa lâu, nghe đâu gần đây trong giới võ lâm vừa xuất hiện một thiếu niên hào kiệt tên là Sở Thiên Vân, than hoài Huyền Ngọc Song Bảo do Huyền Ngọc Chân Nhân truyền lại, ngang dọc giang hồ và lại dám chống đối với Vạn Phương Tà Tôn…

Sở Thiên Vân giọng ơ hờ :

– Việc ấy tại hạ cũng có nghe rồi!

Chàng vốn không muốn Hồng Đô Già nói tiếp nữa, nào ngờ Hồng Đô Già không màng đến, vẫn chậm rãi nói tiếp :

– Kẻ khát bảo Sở Thiên Vân là hào kiệt, nhưng riêng lão nạp thì cho hắn là một tên khốn kiếp.

Sở Thiên Vân giật mình :

– Tại hạ không thích nói về đề tài này, xin lão thiền sư đổi sang đề tài khác.

Hồng Đô Già đảo tròn mắt :

– Nhưng lão nạp rất thích đề tài này. Tên tiểu tử họ Sở ấy nghe đâu từ khi xuất đạo đến nay, luôn loanh quanh trong đám phụ nữ, từng có bốn nàng kiên quyết đòi làm vợ hắn, thí chủ biết tên tiểu tử ấy hắn thế nào không? Hắn không thèm.

– Những điều tại hạ nghe qua rồi, lão thiền sư không cần nói đến nữa!

– Hừ! Nhưng lão nạp phải nói mới được.

Hồng Đô Già ánh mắt sắc lạnh nhìn chốt vào Sở Thiên Vân nói tiếp :

– Về sau nghe đâu hắn đã đính hôn với một ả nha đầu họ Bạch, lẽ ra hắn nên an phận mới phải, nào ngờ tên tiểu tử ấy rất đàng hoàng tử tế, nhưng hành động thì rất là thậm tệ. Hắn bị Vạn Phương Tà Tôn đánh xuống Quỷ Sầu giản, nhưng không chết và kết quả lại có quan hệ với một cô gái họ Bạch khác, do đó lão nạp phải mắng hắn là một tên khốn kiếp.

Sở Thiên Vân không hề tức giận vì bị Hồng Đô Già mắng nhiếc, mà lại đăm mắt nhìn lão nói :

– Lão thiền sư từ Thiên Trúc đến đây đã được bao lâu?

– Tám ngày!

Sở Thiên Vân chau mày :

– Vậy thì lạ thật, vì sao lão thiền sư lại biết rõ thế này?

Hồng Đô Già cười :

– Lão nạp tính rất thích nghe ngóng chuyện thiên hạ, cho dù đến đây chỉ mới một hôm thì cũng có thể biết rất rõ.

Sở Thiên Vân gượng cười :

– Vậy hiện giờ Sở Thiên Vân ra sao?

Hồng Đô Già cười cười :

– Ai mà biết! Không có tin tức!

Sở Thiên Vân trầm ngâm :

– Lão thiền sư đã biết được cảnh ngộ của Sở Thiên Vân trong Quỷ Sầu giản, thật không phải sự ngẫu nhiên, trừ phi lão thiền sư đã từng đến Quỷ Sầu giản, bằng không…

Hồng Đô Già cười hề hề :

– Vậy thí chủ từng đến Quỷ Sầu giản rồi ư?

Sở Thiên Vân giật mình, vội xua tay nói :

– Đâu có, tại hạ mới từ Trường Bạch đến, sao lại từng đến Quỷ Sầu giản được!

Hồng Đô Già cười đắc ý :

– Đêm nay gặp thí chủ thật là tốt, lão phu cảm thấy vui hết sức, ngoài tính thích nghe ngóng chuyện thiên hạ, lão nạp còn thích chửi mắng kẻ khác, bây giờ phải mắng chửi hai lão già ngốc nghếch đi cùng với Sở Thiên Vân.

Sở Thiên Vân và kể cả Tâm Ma và Long Ma nấp bên ngoài nghe vậy thảy đều giật nảy mình.

Ngay khi Hồng Đô Già vừa định cất tiếng mắng, bỗng nghe tiếng cú kêu cách đó không xa.

Đó vốn là một điều bình thường, vậy mà Hồng Đô Già lại giật mình đứng phắt dậy, buông tiếng đằng hắng thật mạnh.

Lập tức, một hòa thượng áo đỏ bước nhanh vào, hối hả nói :

– Phật gia, xin hãy dặn bảo!

Hồng Đô Già nói nhanh :

– Hãy làm theo những gì lão nạp đã dặn!

– Thưa vâng!

Hòa thượng áo đỏ lại nhanh chóng phi thân ra ngoài.

Chẳng những Sở Thiên Vân hết sức thắc mắc, Độc Long Tẩu và Tâm Ma nấp bên ngoài cũng chẳng hiểu ất giáp gì cả.

Sở Thiên Vân thừa cơ đứng lên nói :

– Lão thiền sư đã bận việc, tại hạ xin cáo từ!

Hồng Đô Già trố mắt :

– Môn chủ Vạn Phương Tà Tôn của các vị đã đến, thí chủ còn định đi đâu vậy?

Sở Thiên Vân nghe vậy bất giác ngẩn người.

Hồng Đô Già nói tiếp :

– Y đến đây chẳng những làm mất hứng thú mắng chửi người của lão nạp, mà còn làm cho lão nạp phải nghĩ cách ứng phó với y, thật là đau đầu.

Ném cho Sở Thiên Vân cái nhìn bí ẩn, đoạn nói tiếp :

– Hẳn là các vị muốn lão nạp che giấu giùm cho phải không?

Sở Thiên Vân ngẩn người :

– Tệ Môn chủ đến đây thật đúng lúc để cho bọn tại hạ yết kiến, phải cần lão thiền sư che giấu gì kia?

Miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng hết sức hồi hộp.

Hông Đô Già cười :

– Quý Môn chủ tính rất đa nghi, rất có thể sẽ gạn hỏi các vị lôi thôi, mặc dù các vị là chân thật, nhưng rất có thể cũng cho các vị là giả mạo không chừng.

Sở Thiên Vân rung động cõi lòng :

– Lão thiền sư…

– Không phải nói nhiều, miễn chúng ta tự hiểu là được, hãy lo ứng phó chuyện trước mắt đã. Này, hai lão quỷ ở ngoài kia, chúng ta hãy ra đằng trước uống rượu.

Tư Mã Long và Độc Long Tẩu giật mình kinh hãi, rõ ràng Hồng Đô Già đã sớm biết hai người rình rập bên ngoài, và qua lời lẽ của lão, như đã biết rõ ba người là Trường Bạch tam hung giả mạo, đây quả là điều không thể tưởng tượng được.

Đang bối rối đã thấy Hồng Đô Già đi ra, hai người đành tiến tới, ấp úng nói :

– Thì ra là lão thiền sư…

Hồng Đô Già khoát tay ngắt lời :

– Mau đi theo lão nạp, nếu mà để cho Vạn Phương Tà Tôn tra hỏi rõ ràng, mấy người chết chắc.

Đoạn không chờ hai người trả lời, dẫn trước đi về phía cửa sau Phật đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.