Bạn đang đọc Ngọc Khả Nhi, Em Là Của Anh: Chương 22
‘’Hắn rất lợi hại…cho nên , con phải cân nhắc đến hắn’’
Vương Nghị khẽ giật giật ni mắt rồi lặng lẽ nói tiếp:
‘’Kì thi lần này không quan trọng , nhưng con phải chứng minh thực lực của con hơn hẳn hắn nhiều…!!!’’
‘’Ta tin là con sẽ làm được!’’
‘’Vâng!’’
Hàn Phong đáp lại một cách hết sức tự tin, phong thái mang vẻ điềm tĩnh và kiêu ngạo- Con sẽ chứng minh cho ba và hắn thấy, so với Hàn Phong , Kid chỉ là một kẻ tép riu!!!
‘’Đừng để ta thất vọng’’
Trong giọng nói đã mang nhiều phần đắc chí…hắn khẽ cười lạnh rồi lui ra ngoài .
Khả Nhi lập tức tách thân mình đang dính chặt tấm cửa…chạy nhanh sang phòng bên cạnh.
Hắn vẫn hiển nhiên không chú ý đến gì…thản nhiên đi thẳng về phòng.
Chợt , hắn rẽ sang phía bên trái- đó là phòng nó mà.
Một tia lo lắng ẩn dật trên khuôn mặt trái đào mềm mại nhưng rất nhanh lại lấy về vẻ bình thản , lạnh sắc.
Hàn Phong thấy cửa không khóa, im lặng tiến vào, dường như đang lặng lẽ quan sát thử nó đang làm gì ( học hay chơi, để còn xử ?!)
Góc phòng nhỏ vẫn le lói ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn học . Đảo mắt quanh phòng tìm kiếm , vẫn không thấy Khả Nhi đâu, hắn sốt ruột lên tiếng gọi:
‘’Ngọc Khả Nhi!!!’’
Không một tiếng đáp lại, ánh mắt hắn đã mang một phần tức giận.
‘’Khả Nhi…….iii’’
Giọng nói khàn khàn quen thuộc , không cao không thấp nhưng có vẻ khác thường.
‘’An…h….làm gì ở đây vậy?’’
Bất thình lình , Ngọc Khả Nhi đã đứng sau lưng của Hàn Phong…lên tiếng như rên rỉ. Nếu không phải là Vương Hàn Phong, trời không sợ, đất không màng thì đã có người ngất xỉu chết khiếp vì bị ma hù dọa. ( đây lại còn là ma nữ xinh đẹp#_#)
‘’Câu đó phải anh hỏi em mới đúng!’’
Nhanh như cắt , hắn xoay người lại , không khỏi lên tiếng trách móc.
‘’Đi đâu…ha…việc gì liên quan à’’
Nó không màng chú ý đến ánh mắt sâu thẳm mang đầy tử khí của Hàn Phong , bướng bỉnh và thờ ơ.
‘’Khả Nhi, đừng hỗn!!!’’
Em gái mà dám nói anh trai như vậy , xem ra Khả Nhi hơi quá đáng rồi.
‘’Nếu không có việc gì thì…xin mời về đúng phòng…tôi mệt rồi’’
Ánh mắt Khả Nhi vẫn không ngừng châm chọc hắn…tuy ánh sáng trong phòng khá yếu nhưng cũng đủ để thấy được ánh mắt ấy như thế nào.
Vừa nói , Khả Nhi bình thản ngáp dài…mí mắt hơi cong xuống.
‘’Anh nói cho em biết…không phải tưởng anh nương chiều em , nên làm quàng đâu…’’
‘’Há…nuông chiều?’’
Thật sự , khi nghe hai từ ‘’nuông chiều’’ lọt vào tai, nó đã nghe rất ngứa tai. Vương Hàn Phong đâu còn là anh trai nó mà ‘’nuông chiều’’…hắn là một kẻ xa lạ…mà nói những câu đó nghe thật lưu manh!! ( haizz, chị hơi quá lời rồi @@)
‘’Kì thi này…em bị tụt phải không?’’
Sắc thái Hàn Phong quả khó lường đoán. Nãy đang đe dọa , bộ mặt quá ư nghiêm khắc , giờ bỗng hạ xuống , thật trầm và có chút quan tâm.
‘’…’’
Khả Nhi vờ không nghe thấy.
‘’Một em gái ngốc…sao phải hành động như vậy khi điểm tụt cơ chứ, như vậy em đã quá giỏi rồi’’
‘’Hành động như vậy?’’
Bất quá , nó bèn nhíu mày , hỏi lại.
‘’tay em…’’
‘’ha…’’
‘’không cần bận tâm…tôi mệt rồi’’
Hắn tưởng nó ngốc đến thế sao. Nếu nó là Ngọc Khả Nhi như trước kia thì chuyện đó có khả năng sẽ xảy ra nhưng…một Khả Nhi như bây giờ, há có thể làm càn.
Nó như có như không, coi như không hề có hình ảnh hắn trước mặt, bình thản đến nhẹ nhàng ngồi xuống ghế rồi ngón tay thon dài lướt trên bàn phím laptop.
‘’Được rồi! Anh sẽ nói chuyện chính !’’
…
‘’Ngày kia là ngày đính ước của anh với An Vy nên có vài thứ phải làm…phiền em…’’
‘’Tôi không bận tâm đến chuyện đó. Xem như tôi không có mặt ở ngôi nhà này…cứ việc tổ chức thoải mái!’’
Nhắc đến An Vy , sao tâm hồn nó bỗng rung lên.
Dường như nó cảm nhận được An Vy là một con người không hẳn đơn giản và dịu dàng như vẻ bề ngoài.
Mỗi khi đứng trước mặt An Vy , nó luôn cảm thấy có một ánh mắt lạnh đến thấu xương như đang nhắm thẳng trái tim nó mà thâu qua.
Cảm giác không hề bình yên chút nào?!
‘’Có xem anh là anh trai nữa không? Đính ước là một việc không hề nhỏ , một em gái lại hờ hững nói như vậy sao?’’
Hắn bản thân đã run lên đầy tức giận. Không thể cứ nói nhẹ mãi với nó được.
‘’A…’’
‘’Tôi xem anh như anh trai…chuyện lạ đấy!’’
Ánh mắt nó nhìn vào khuôn mặt Hàn Phong rồi tự cười đùa…ánh mắt nói lên tất cả sự thù hằn của nó.
‘’Chuyện đó để sau đi…..đang học bài..ài’’
Xua đuổi?
Lần này , hắn cũng chẳng buồn nói. Đối với Ngọc Khả Nhi , nói nữa chỉ thêm mệt .
Là kẻ khác, nhìn thấy sự lạnh lùng và tàn nhẫn trong mắt hắn cũng đủ rùng mình khiếp sợ. Ngọc Khả Nhi, vốn đã nhiễm cái đó rồi!
Không gian bỗng yên tĩnh lạ thường , không nghe tiếng hắn nói, lòng nó trở nên thoải mái hơn nhiều.
‘’Đính ước? ‘’
‘’Ha…’’
Nó tự nói rồi cười …dường như nó đang chế nhạo hắn.
‘’Thật sự yêu cô ta đến thế sao? Một Vương Hàn Phong thông minh kia lại quá kém nhận ( cảm nhận rất kém)…’’
Bất chợt , nó lắc đầu.
‘’Đang lo lắng cho hắn…ha…đùa hả Ngọc Khả Nhi, hắn lấy ai thì mặc kệ…không liên quan…’’