Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 20: Nắng hạ


Đọc truyện Ngốc! Em Là Của Anh – Chương 20: Nắng hạ

Bên trong cấm thành có hậu thuẫn, Hạ Dương thật dễ hành động nha.

Dựa theo sự “đồng ý” ngầm của Phong ca, nàng cũng năng đi lại với nhà hàng xóm hơn.

Bằng chứng là từ trưa nay đến giờ, sau bữa ăn cơm hữu nghị ấy, nàng đã chạy đi chạy lại 2 căn nhà ko dưới 5 lần.

Thật cũng làm người ta hoa mắt chóng mặt đi.

Nhưng tuyệt nhiên nàng chưa bao giờ đặt câu hỏi vì sao qua đây nhiều như vậy cũng ko thấy Phong ca ở nhà?

Giống như bây giờ đây.

-Ủa, em lại có chuyện gì nữa sao? Như Tùng cố nhấn mạnh chữ “lại” kia, sức chịu đựng con người là có hạn à nha. Ko ngờ người tình bé nhỏ của anh hai lại khó chiều đến thế.

Chỉ biết gãi đầu ngượng ngùng, lúng túng:

-Dạ, phiền anh quá nhưng mà anh có thể cho em mượn máy tính của anh đánh máy chút ko?, máy tính của em bị hỏng rồi mà em cần làm gấp. Cùng với đó giơ bài văn vừa hoàn thành lên làm vật chứng thuyết phục.

-Ừ, nhưng mà anh đang làm việc, cần xử lí chỗ tài liệu này, em ngồi đợi chút nhé. Như Tùng vẫn hết sức nhẹ nhàng, dịu dàng, ân cần.

-Dạ, ko sao, em đợi được mà, anh cứ làm xong việc đi. Nhanh nhảu thỏa hiệp. Kết quả ngoài sức mong đợi a.

Vậy là nàng cứ ngồi đó, ngơ ngẩn ngắm Như Tùng bên máy tính thôi.

Chốc chốc lại đẩy gọng kính, hơi nhăn trán nhíu mày, tỉnh thoảng đi đi lại lại lấy tư liệu gì đó.

——

Cảm nhận được ánh mắt theo dõi của ai đó ko nguôi, Như Tùng ngẩng đầu, dừng lại công việc:

-Em cứ nhìn anh như thế, anh sẽ biến thành gà quay mất. Chàng cẩn thận cảnh giác.

Là thật a, Hạ Dương nàng nhìn mang theo hỏa lò linh đơn đó.

Bát quá, Hạ Dương chẳng nghe thấy thanh âm nào ngoài tai, vẫn ngây ngốc nhìn Như Tùng ko thôi.

Xem ra chàng phải động thủ rồi.

Chống 2 tay vào bàn, đẩy ghế ngồi ra sau, ( ai ko biết tưởng huynh ấy đang giở chiêu võ gì a?) thong thả bước lại nơi nàng đang thoát xác.

Véo má ko nương tay:

-Em muốn nhìn anh đến bao giờ nữa hả?Thấy anh đẹp trai hơn anh Phong rồi phải ko? Chàng vẫn cho Hạ Dương là bạn gái mới của anh trai, hảo ý trêu đùa.


-A, xoa xoa má, thì anh vẫn đẹp hơn thầy phong mà? Quả thực là mắt nàng nhìn thấy như vậy a.

Chẳng qua, Như Tùng lại nghĩ khác, người yêu mình bao giờ chẳng đẹp nhất?

-Nói dối ko đỏ mặt kìa, công phu cao quá đi, truyền nội lực cho anh nhé?

-Anh này, em nói thật mà ko tin? Giọng phụng phịu.

-Rồi, chịu thua em, đi theo anh nào. Lôi nàng đứng dậy, tiến ra phía cửa.

-Tính đưa em đi chơi hả?

-Quay lại, cốc đầu, Việc chưa xong ở đó mà mong đi chơi, hư quá nha, mắng yêu nàng.

Nhún vai nhận tội, an phận đi theo.

Bịch!

Nàng đâm sầm vào cái gì mềm mềm cứng cứng vầy nè?

-Làm sao mà ko chịu nhìn đường thế hả? Giả bộ gắt gỏng dọa nạt.

-Anh ý, đang đi dừng lại làm em bất ngờ, ko phản ứng kịp mới đụng vô anh chứ?, lại còn ở đó mà trách em nữa?

-Vào thôi, đứng đó lảm nhảm nữa anh mặc kệ em luôn.

-Dạ, lon ton chạy theo Như Tùng vào 1 căn phòng nào đó trong khi đầu óc hoạt động hết công suất, “ quái lạ, sao mình thấy quen quen nhỉ?”

-Đây, anh mở máy cho em rồi, ngồi làm đi nhá. Như Tùng bảo sau 1 hồi lạch cạch bên máy tính.

-Ân?

-Còn gì nữa, em ngồi làm mau đi, anh về phòng làm tiếp chứ đợi anh xong thì lâu lắm. Chàng hướng nàng giải thích.

-Dạ!

Chợt, ra đến cửa phòng, như Tùng đứng sững lại, nhớ ra 1 việc tối kị cần phổ biến:

-Đây là phòng anh Phong đấy, em đừng nghịch lung tung nha, anh Phong mà biết là anh em mình bị xử đẹp đó. Cẩn thận dặn dò.

-Em biết rồi, anh yên tâm. Gật đầu dứt khoát. Mối tơ vò trong lòng đã được gỡ thông.


Chính xác là đã từng vào đây “ngủ” 1 lần rồi, cảm giác quen quen cũng là bình thường a.

Yên vị trên chiếc ghế, sau thời gian dài viết lách đánh chữ, thật các khớp tay như muốn rụng rời hết.

Haiz.

Thao tác cuối cùng, paste là ok.

Nhủ thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mai có thể đi in được rồi.

Tựa lưng trên ghế thả lỏng, đưa mắt nhìn 1 lượt khắp gian phòng.

Lần trước vô ko ngắm kĩ a, thực sự là có dám nán lại phút nào để nhìn đâu?

Căn phòng mang cảm giác thật lạnh lẽo, u trầm giống như chủ nhân vậy. Toàn 1 màu xám tối ko hà. Gật gù đánh giá nhận xét.

Rất ngăn nắp gọn gàng, bày trí đơn giản, ngòai những thứ cần thiết chẳng có cái gì gọi là thừa thãi cả.

Quả nhiên là con người của công việc, sinh vật máu lạnh mà, biết thế nào là cái đẹp chứ?.

Ý!

-Sao lại có cái này ở đây vậy? Ngạc nhiên khi nhìn thấy 1 cái bình thủy tinh tròn tròn, bên trong đựng những ngôi sao giấy lấp lánh màu sắc.

Nàng cũng có 1 cái bình như vậy để trên bàn học a.

Ngày đó…

—-“ hãy viết tất cả những gì Nắng Hạ muốn lên giấy, gấp lại thành những ngôi sao, rồi thả trong bình điều ước, chúng sẽ được gửi đến cho các thiên thần, sẽ có 1 ngày điều ước của bạn trở thành hiện thực.

Nắng Hạ à, đó ko phải là lỗi của bạn, số trời đã định anh ấy phải ra đi, Nắng Hạ đừng đau lòng như vậy, anh ấy biết sẽ buồn lắm. Hãy ước cho anh ấy được hạnh phúc bên kia thế giới…

Mưa cũng ước cho Nắng Hạ được hạnh phúc mãi mãi nha…

……”

Mưa cũng mong mình được hạnh phúc, vậy sao ngày đó lại lừa gạt mình?


Mưa hiện giờ có hạnh phúc hay ko?

-A! Từ lúc nào đã gõ nickname của mình rồi?

-Hóa ra mĩnh vẫn mong tin tức của cậu ấy đến như vậy?

-Có nên vào hay ko? Đấu tranh gay gắt.

-Chạy trốn là kẻ hèn nhát, thử 1 lần này đi Hạ Dương.

Đừng có làm rùa rụt đầu như vậy, phải thoát ra đi.

Động viên bản thân, nàng yên tâm nhấn enter.

Mắt sang rỡ bất ngờ.

1 loạt tin nhắn hiện ra ngay sau đó.

Tất cả đều là của cậu ấy ư? Thật khó tin với chính mình.

-11h P.M, Ngày 19/2/2008, Nắng Hạ à, mai mình ko thể đến chỗ hẹn gặp cậu được, chúng mình để hôm khác nhé?

-Ngày…tháng…năm : Thực ra, mình đang ở Sài Gòn, buổi trước hẹn với bạn, do bão về nên chuyến bay bị hoãn mất, hôm nay mình sẽ bay ra Hà Nội, ta có thể gặp nhau ko?

-Ngày…tháng…năm: Sao vậy? giận mình ư? Mình xin lỗi mà, chúng mình gặp nhau nhé, tớ mong cậu lắm.

-Nắng Hạ ko lên mạng à? Có nhận được tin nhắn tớ gửi hay ko vậy? Trả lời tớ nhanh nhé. Tớ mong cậu lắm.

-Giận tớ thiệt à? Lâu như vậy ko thèm lên yahoo, ko phải sẽ từ mặt tớ đấy chứ?

-Cậu bỏ trốn nơi nào rồi? Nếu ko xuất hiện là tớ sẽ đi tìm cậu đấy.

-Tớ đã tìm theo địa chỉ cậu đăng kí nick rồi nhưng ko phải, thật sự cậu ở chỗ nào của Hà Nội rồi? Gặp tớ đi, ko trốn được đâu.

-Nắng Hạ ghét tớ rồi ư? Tớ sẽ ko bỏ cuộc đâu.

-Vì sao ko hồi âm cho Mưa vậy? Mưa đã làm gì khiến Nắng Hạ giận sao?

-Nắng hạ à, có điều này Mưa muốn nói với Nắng Hạ lâu lắm rồi, Mưa đã “yêu” Nắng Hạ từ lúc nào… Hãy liên lạc với tớ nhé, tớ chờ cậu.

-Nắng Hạ à, thực ra Mưa ko phải sinh năm 91 đâu, ngày sinh của Mưa đó, Mưa hơn Nắng Hạ 11t cơ. Tình cảm của anh dành cho em là thật, ko phải là tình cảm con nít như em vẫn nói. Hãy tin anh!

-Ngày mai anh chính thức làm giáo viên rồi, dạy cấp 3 đó, em đang học lớp 11 đúng ko? Anh nhất định tìm được em, đợi anh nhé.

-Nắng Hạ à, có thể cho anh biết em học trường nào ko? Anh đã chuyển công tác rất nhiều rồi, anh vẫn đang tìm em.

-Anh biết rồi, thực chất Nắng Hạ ko hề có trên đời, tên em ko phải là Nắng Hạ đúng ko? Có phải hay ko ý nghĩa tên của em là Nắng Hạ giống như tên anh vậy?


-Nắng hạ à, Nhật Hạ, Ánh Hạ, Hạ Minh, Hạ Dương…. Tất cả đều ko phải em, Em rốt cục là ai?

-Nắng Hạ à, anh vẫn tới bên hồ hóng gió vào mỗi chủ nhật, tối nào anh cũng đi dạo đến đêm khuya, cũng vừa ăn vừa đi, vừa đi vừa hát Can’t let go, chỉ mong có thể vô tình gặp được em.

-Nắng Hạ à, “ I can’t go on without you”, Em biết điều đó đúng ko?

-Nắng Hạ à, anh nhớ em, trả lời anh đi nha.

-Nắng Hạ à, vết thương lòng của anh là do em hàn gắn, lẽ nào em lại làm tổn thương anh giống như cô ấy?

-Nắng Hạ à, em xuất hiện đi, đừng lẩn tránh anh nữa. Nhất định anh ko lỡ hẹn nữa đâu mà.

-Nắng Hạ à, em giận anh đến như vậy ư? Chẳng lẽ vĩnh viễn ko gặp anh sao?

-Nắng Hạ à, mỗi ngày anh đều gửi đi những điều ước, chỉ mong gặp em thôi. Bình điều ước sắp đầy rồi, sắp ko thể chuyên chở những ước mơ đến thiên thần nữa rồi, hiện giờ em đang ở đâu?

-…..

-….

Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi, lăn trên gò má tự khi nào.

Thì ra là vậy.

Chỉ là hiểu lầm thôi sao?

Mình đã hiểu lầm tấm chân tình của Mưa từ ngày đó ư?

Hạ Dương, mày thật ngốc nghếch, mày là đứa đáng ghét…..

Quệt nước mắt, chăm chú đọc tiếp.

– A! Tiếng bước chân.

Ko lẽ Phong ca đã về rồi?

Nhanh tay rút USB, chạy đi ẩn nấp.

Chẳng hiểu sao mình phải lén lút trốn Phong ca như vậy a?

Cạch!

Yên ắng.

Bịch bịch bịch…

Ầm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.