Đọc truyện Ngốc! Em Là Của Anh – Chương 15: Là thích sao?
Thơ thẩn ngẩn ngơ đạp xe trên đường, nàng là đang suy nghĩ miên man a.
Ủa, Phanh!
– Bố! Bố đứng đây làm gì thế?
– Ah, con gái đi học về rồi ha? bố đang đợi chị Thu rồi cùng ra Nhà văn hoá, xe mẹ con đi rồi mà.
– Vậy hả, con tưởng bố muốn mua gì,
– Mà mẹ con điện về kêu hiện đang có khách, mẹ ko về nấu cơm được, thức ăn bố đã mua rồi, con về chuẩn bị nha. Ông Kim cẩn thận dặn dò.
– Dạ con biết rồi. Đưa mắt về phía người nào đó, chị Thu ra rồi kìa, bố đi đi.
– Ừ, bố đi nhé. Dứt lời tiến lại chiếc xe cùng người phụ nữ tên Thu đi mất.
Chị Thu là bà chủ của cửa hàng tạp hóa tại nhà, khá trầm tính, ít nói.
Chính nàng dù cùng 1 khu phố nhưng cũng chẳng bao giờ nói chuyện với chị ấy nhiều.
Từ ngày chồng chị là anh Tiến qua đời do 1 tai nạn, để lại 2 đứa con nhỏ, chị đã thực sự suy sụp tinh thần rất nặng.
Bố nàng là người đã thăm hỏi, động viên chị tham gia sinh hoạt văn nghệ để vơi bớt nỗi đau.
Trong mắt nàng, người phụ nữ đó là người vợ chung thuỷ, hết lòng vì gia đình, ko có lí nào lại có quan hệ 3 lăng nhăng như Thùy Dương nói được.
– Ủa, giấy gì đây?
Cầm tờ giấy được gấp cẩn thận, gọn gàng nơi khe cửa, Hạ Dương từ từ mở ra.
Trời ạ!
Tưởng lại có giấy mời chứ, sợ quá a!
Chỉ là bố nàng để lại lời nhắn dặn chuyện cơm nước thôi.
Chẳng qua là đã gặp nàng rồi nên thật là thừa thãi.
Tiện tay phi thẳng vào thùng rác.
Bố mình vẫn quan tâm đến gia đình như vậy, làm sao có thể bồ bịch bên ngoài được?
Thùy Dương đúng là…. lo bò trắng răng!
———-
– hi! đang làm gì thế cô em? Hạ Dương cất giọng hài hước trêu ghẹo.
– Nằm xem tivi chờ cơm thôi, má mì ko khiến tao vào bếp. hihi
– Sướng nhá, nhất cô rồi, chẳng bù tôi phải xắn tay áo nấu cơm đây này. giả bộ than vãn trong điện thoại.
– Hay ăn thì lăn vào bếp là đúng rồi, he he, thế mẹ đâu?
– Có khách nên ko về được, bố thì đi rồi.
– Ừa, vậy ko làm cơm đi, gọi tui làm chi?
– Thì buôn dưa chứ sao? Giờ này vẫn sớm mà, 12h nhà tui mới ăn trưa lo gì.
– A, vậy giá rẻ ko cô nương?
– Gì? Hạ Dương nàng ngạc nhiên.
– Ta hỏi cô buôn dưa giả đắt hay rẻ mà? ha ha, nàng cười khoái chí, quả là lừa gạt người mà.
– Xì, con lợn kia! Khói lạ bốc ra từ 2 tai của nàng.
– Ê, tức giận tao cúp máy đó nghe, hì hì, có chuyện gì nói đi, quân sư tài ba Đào Thùy Dương này luôn sẵn sàng. Nhân tiện tự sướng.
– Tha cho bà đó, có chuyện này ko hiểu cần tư vấn khẩn đây.
– Xin mời, trung tâm tư vấn Minh Tâm đang nghe. Thùy Dương nàng thâth sự thích đùa dai nha.
– Nếu bà biết được có 1 người thích bà mà lại lên giường ngủ với một con khác, bà sẽ thấy sao ta? Hạ Dương ý tứ thăm dò.
– Mẹ kiếp! **** bậy rồi, cái loại trai bao lẳng lơ đấy, tao tha đá 1 phát nát mông tiệt giống thì thôi, ở đấy mà thích với chả yêu.
Thùy Dương cư nhiên nói thật lòng mà ko biết bên kia đầu dây, Hạ Dương đang nhăn mặt đau khổ.
– Có cần nặng vậy ko? Hỏi nhỏ như muốn xin khoan hồng vậy.
– Thế mà nặng á?, tao thấy nhẹ đó, mà bà hỏi chuyện này làm gì? Thằng Hải kều cặp kè với con khác sao?
Thùy Dương nàng suy đoán thật logic á, quả là đầu óc nhanh nhạy.
– Ko, đặt giả thuyết thế thôi, nếu nó chỉ là sự cố thôi, thằng đó ko cố tình, ví dụ do say rượu chẳng hạn, bà tính sao?
– A, chuyện này hả, có thể xem xét giảm nhẹ, phải tùy mức độ thân mật của 2 tên xấu xa kia đã.
– Thì là ngủ chung rồi mà? Cắn răng mà miêt tả tình hình, chắc Thùy Dương ko biết được đâu.
– Bà ấm đầu à? Ngủ chung là ngủ chung có phải A B C gì gì đó đâu?
– Vậy khác nhau sao? Ngờ ngệch ko hiểu.
– Khác chứ, sao bà kém thông minh thế nhỉ, Ngủ chỉ là ngủ thôi ko làm gì hết, còn A B C lại là chuyện khác, nghiêm trọng hơn mà?
– A, gật gù đã hiểu, vậy nếu là ngủ bà sẽ bỏ qua hả?
– Không! 1 câu kết chắc nịch, dứt khoát.
– Tại sao? Chẳng phải đã nói ngủ là ngủ thôi còn gì?
– Vì tao có thích thằng đó đâu? hứ, trừ phi thích nó rùi nếu ko thì nhân tiện mà bêu xấu, tránh xa khỏi loại dê già ấy chứ?
Uây!
Vấn đề mấu chốt là đây!
Giờ thì nàng đã hiểu ah.
Liệu anh Tùng có thích mình ko nhỉ?
Cho dù Phong ca có tiết lộ hay ko cũng ko có gì biến đổi hết .
Vậy Phong ca cố tình nói thế là có ý gì?
Thực lòng muốn giúp nàng che giấu?
Hay là ăn dấm chua nhỉ?
Hảo ý kiến!
Nếu ko thì việc gì phải nhấn mạnh kể cả anh Tùng thế kia?
Ghen với Như Tùng sao?
Woa, vậy là “cảm” mình mới ghen được chứ?
– Người đâu rồi? Thùy Dương truy hỏi sau 1 hồi im lặng.
– A, Đây! Tao vẫn cầm máy mà. Tao đang nghĩ đến chuyện này.
– Chuyện gì nữa hả?
– Chuyện là thế này, chuyện này là của em họ tao, nhờ tao mà tao chẳng biết gì cả. Tranh thủ thanh minh trước.
– Ừ, rồi, khỏi dài dòng, đánh vào trọng tâm đi. Thùy Dương nàng quyết đoán, tập trung cao độ quá đi.
– Tuân lệnh! hihi, có 1 người biết được con em tao thích người khác, nhưng mà vì sao nó lại cảm thấy khó chịu, muốn lảng thánh, ko thích khi người kia biết được điều đó, rồi thì là mà tự nhiên muốn phủ nhận, thanh minh với hắn là ko phải nó thích tên đó….., hít hơi dài, vậy là vì sao ta?
– Quá dễ! Thùy Dương phát biểu sau khi thông suốt bản tường trình dài loằng ngoằng kia.
– Là sao hả? Nàng đang nóng lòng muốn biết lắm nha.
– Thì là con em bà thích cái người biết biết gì gì đó chứ còn sao? Có chút hơi cao giọng phán quyết.
– Thích? Phi thường ko tin nha.
– Chứ sao? Nếu ko phải thích thì hắn biết hay là ai biết cũng như nhau cả thôi, ko ảnh hưởng đến ta nha. Chẳng qua là ” ẩm vi xê” rồi mới sợ hắn hiểu lầm, mày nghĩ xem đúng ko hả?
– Vậy à, tao cũng ko biết nữa. Nàng là đang mông muội hết đầu óc rồi, lạc vào rừng sương của người dân tộc đó.
– Đầu bà chỉ để tính tính toán toán hay sản sinh văn thơ lãng mạn thôi hả? Tui cá với bà là cô bé cảm tên kia luôn đó, cược với tui ko?
Thùy Dương thật là…. lại nổi máu kiếm tiền rồi nha.
– Ko dám! Tui ko có thừa tiền nha. Nhanh miệng từ chối. Mình là đang thích sao?
– Này, lảm nhảm gì đó, nói to lên tui ko nghe được đâu.
– A, ko có gì, tui là đang than vãn buồn chết được, nay bị Phong ca triệu tập bí mật đó.
– Việc gì thế? Thùy Dương sốt sắng.
– Haiz…, thở dài ra vẻ chán nản, bị phát hiện vụ săn ảnh đó, máy cũng bị thu luôn rồi, từ giờ là chấm dứt luôn ko có buôn bán nữa nhé.
– A! Làm sao mà biết được, bí mật thế cơ mà?
– ko biết, chắc là có sơ hở gì đó, may ko bị tịch thu hết tài sản kiếm chác được nha.
– Haiz…., đến lượt Thùy Dương thở dài, thiếu ngày sinh với cả anh để trần là đủ bộ rồi, tiếc quá đi. Lần trước ko có nhìn kĩ a. Sự thật thì nàng đã nhìn được gì đâu, chỉ có Hạ Dương là nhanh mắt kìa.
Thùy Dương thật sự khổ sở, tiếc nuối.
– Thôi, ráng chịu đi, có cơ hội tui hỏi anh Tùng xem. Vậy nha giờ đi nấu cơm đây, bái bai!
Nói rồi dập máy ko thương tiếc.
Ko biết thực hư như thế nào nữa, trước hết cứ cách li đã, tránh gặp mặt là quốc sách.
Tạm thời cứ hoãn việc ảnh đẹp kia đi.
Thái, thái, thái.
Mình là thích anh Tùng hay thầy Phong đây ha?
Kẻ tám lạng, người nửa cân, thật là muốn ôm tất cả 2 quá a.
Ngoại trừ lần đầu tiên ra, Phong ca cũng thật là tốt nha.
Đặc biệt là vụ xe đạp đó, giúp nàng 1 bàn thua trông thấy, dễ dàng qua ải của ma ma cùng pa pa.
1 người đẹp trai, phong độ như vầy, lẽ nào mình ko rung rinh a?
– Ủa, giò bố mua sao vẫn còn máu thế này? Thật là….
Rửa lại đã.
Quái, xót vậy?
Nhìn xuống….
– AAAAAAAAAAAAAA…..
Đứt tay hồi nào a?
Ngay tức khắc, dùng vận tốc tên lửa chạy đi tìm hộp y tế tại nhà.
Hic, đáng đời mà!