Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 10: Lộ tẩy


Đọc truyện Ngốc! Em Là Của Anh – Chương 10: Lộ tẩy

– Mẹ! Hôm nay có món gì a? Để con phụ mẹ làm? Vòng tay ôm bà Xuân từ đằng sau, Hạ Dương khéo léo lấy lòng.

– Ko dám! Hôm nay có bão nha, Hạ Dương của mẹ lại dậy sớm như vậy? Tỏ vẻ ko tin.

– Hì hì, mẹ cứ làm như con chưa bao giờ dậy sớm ko bằng? Biện minh chút chứ.

– Vâng! Nhưng chưa bao giờ có ngày thứ 2 nào mà con ko cần mẹ đánh thức, ko phải sao?

Hắc! Ngay cả chuyện này mẹ cũng để ý nữa? Đúng thật là…chưa có thứ 2 nào nàng tự dậy được a.

– Gãi tai cười trừ, vậy hôm nay mẹ sẽ gặp thần tài đó, vì ko phải gọi con nè, biết đâu mẹ ra đường lại nhặt được tiền nhỉ? hi hi ha ha cười, vừa cười vừa dọn bát đũa.

– Thần Tài đâu chưa thấy chỉ biết là gặp thần xui xẻo đây thôi.

– Đâu? Quay ngang quay ngửa, con đâu thấy đâu?

– Ko phải là con sao mà còn ngó nghiêng? Cốc đầu yêu con gái, có chuyện gì nói nhanh rồi mời bố vào ăn sáng. Dùng anh mắt “mẹ biết tỏng con rồi” nói chuyện.

– Đúng là mẹ hiểu con nhất! Lựa lời nịnh bợ, con chỉ là có 1 chuyện cực kì cực kì…nhỏ nhặt muốn thông báo với mẹ. Cố tình kéo dài 2 tiếng để nhấn mạnh.

– Chuyện nhỏ sao? Vậy ko cần nói sẽ tốt hơn. Con gái à? làm sao con có thể vượt cơ mẹ đây? Trứng đòi khôn hơn vịt?

– Mẹ thật là…giả giọng hờn dỗi, con là có chuyện thật mà?

– Mẹ cũng ko nói là con có chuyện dối mẹ nha.

Bó tay bó chân bó toàn thân luôn. Ai bảo nàng là con gái mẹ chứ? Thua đẹp luôn.

Hít hơi lấy giọng, thu đủ dũng khí bẩm báo:

– Mẫu hậu àh, việc nhỏ này chính là cái xe đạp của con đã ko cánh mà bay, bị chôm mất rồi đó.

Thú nhận sẽ được khoan hồng. Nam Mô A Di Đà Phật!

– Ừ, sao nữa? Bà Xuân mỉm cười ngoài dự đoán.

Lạ nha. Mẹ ko tức giận mắng nàng thì thôi, lại còn cười nữa kìa?


Thử lại lần 2:

– Mẹ, là con làm mất xe đạp đó?

– Ừ, đã xác nhận. vẫn giữ nguyên ý cười.

Hạ Dương ko tin vào mắt mình.

Mất của mà vui như vậy? Ko lẽ…

– Ko có sốt mà? Mẹ sao vậy? Đưa tay lên sờ trán bà Xuân.

– Con bé này! Dám mong mẹ ốm hả? Mắng yêu nàng.

– Ko có, con là thấy phản ứng của mẹ rất kì cục nha, ko giống với mẹ thường ngày. Đưa tay véo véo mặt bà, hay là ai giả dạng mẹ nhỉ? tiếp tục véo véo, mặt nạ giống thiệt đó. Nàng ta là đang tính lột da mặt người khác ah? hắc hắc.

– Bỏ bàn tay dơ của con ra khỏi mặt mẹ ngay. Trợn mắt dọa nàng, thế nào mới là giống?

– Bình thường mẹ sẽ thế này này, dang tay chống hông diễn lại bộ dạng. Mẹ thập phần ko tức giận? Khó tin nha!

– Vì sao mẹ phải tức giận?

– Thì là con làm mất xe đó. Nàng kiên trì nhắc lại.

– Lại còn tính bao che cho người khác sao? haizzz, con với chả cái, biết trọng người ngoài hơn bà già này rồi.

– Mẹ! Con đâu có. Nàng thực tình ko có nha, ko hiểu bà Xuân đang than thở cái gì?

– Lại còn dám chối? Phồng má trợn mắt đe doạ, thầy giáo con làm mất còn ko khai lại còn nhận về mình?

– Thầy? Ngạc nhiên toàn bộ.

– Sáng sớm mẹ có gặp thầy giáo con. Nó nói với mẹ rồi. Chuyện cũng chẳng có gì, thầy giáo con làm mất thì thôi, mẹ cũng đâu dám bắt đền mà con phải giấu mẹ? Hướng nàng giải thích kèm căn vặn.

Gật gù đã hiểu. Trong lòng cảm kích vô bờ bến. Ko ngờ Phong ca lại hành hiệp trượng nghĩa như vậy, đã giúp nàng giải vây lại còn nhận lỗi về mình.

Thế gian vẫn còn người tốt ha.


– Còn đứng ngây đó, ko mau gọi bố vào ăn cơm.

——————-

7h kém 10 phút.

Khoác ba lô lên vai, chào bố mẹ xong nàng bước ra cổng.

Vì chưa kịp mua xe mới nên nàng đành phải cuốc bộ thôi.

– Ủa, sao nay thầy đi sớm vậy? Gặp thầy hàng xóm ngay ngoài cửa, ra đường gặp quý nhân, cầu trời phù hộ ah.

– A, em đi học đấy à? Thầy cần đến trường sớm giải quyết chút việc. Em có muốn cùng đi ko?

Chàng là đang mời nàng đi cùng nha.

Qua 1 ngày gặp gỡ bên ngoài, nghe có vẻ đã bắt tay hòa hoãn nha.

– Em cũng ko khách khí. Nhoẻn cười, tiến lên mở cửa, ngồi xuống băng ghế trước. Ngồi ô tô là thích hơn phải đi bộ vạn lần nha. Tội gì ko hưởng thụ?

– Thắt dây an toàn vào! Chàng nhắc nàng trước khi nổ máy.

Thật là… hôm qua cũng để phải nhắc nhở. 1 lần chưa đủ để đúc rút kinh nghiệm, nhanh chóng mà đóng chốt.

– Em cảm ơn thầy nhiều nhá. Quay sang biết ơn.

– Về chuyện gì? Mỉm cười, mắt vẫn nhìn thẳng.

– Chuyện cái xe đạp, nhờ thầy mà em ko bị mẹ mắng đó, rất cảm ơn thầy, đã khiến thầy phải chịu ủy khuất. Chưa bao giờ thấy mình lịch sự mà hiểu biết lễ độ như bây giờ.

– Em tính chỉ cảm ơn suông thôi sao? Quay sang nàng cười nói.

– A! Hơi bất ngờ, ko nghĩ thầy lại thẳng thắn đòi hỏi quyền lợi như thế. Em sẽ mời thầy 1 bữa kem Tràng Tiền được ko ạh?

– Để xem đã, nếu thầy muốn cái khác thì sao? có được hay ko? nhếch môi 1 nụ cười gian gian.


– Ok, ko có gì, chỉ cần trong khả năng của em, em quyết ko từ chối. Nàng quả nhiên là quân tử nha.

– Vậy sau khi tan học thầy đợi em.Tranh thủ đèn đỏ, hướng nàng thỏa thuận.

– Chiều nay ạ? Muốn ăn ngay sao, sợ mình trốn mất àh? Ừa, ko sao, em cũng ko bận gì.

– Cứ như vậy nhé! Có cần ngoắc tay ko?

Nàng đặt 1 dấu chấm hỏi to đùng. Nghĩ nàng là trẻ con sao?

Ko thèm trả lời, quay ra ngắm người.

Oa, chỗ kia chính là lần trước bị đụng xe. Nhận ra cảnh cũ khiến nàng đỏ mặt ko kiềm chế nổi. Thật xấu hổ!

– Em đang nghĩ chuyện gì? Ko cần đỏ mặt như thế.

Nhìn thấu tam can nàng, vạch trần bằng sạch.

Càng làm nàng đỏ hơn.

– Cứ coi như đó là duyên hội ngộ đi, ko cần xấu hổ. Hướng nàng động viên.

Đúng là như vậy.

Cũng giống như với 1 người.

Quen biết với Nắng Hạ cũng là 1 kì duyên.

Chàng âm thầm nghĩ ngợi, thế nào mà lại nhớ đến người đó?

– Dạ, ấp úng đỏ mặt ko biết nói gì hơn.

– Theo em, nắng và mưa có thể cùng nhau ko? Tự nhiên chàng buột miệng hỏi ngẫu nhiên.

– Ân? Có lẽ là ko, trời đã nắng thì làm sao mưa được? Cũng có lần nàng nói với ai đó là có thể, nhưng sự thật thì sao? Khẽ giấu tiếng thở dài. Sao thầy lại hỏi vậy?

– Ko có gì. Chàng thật ko muốn tiết lộ chuyện riêng a.

– Mà chút nữa thầy cho em xuống trước nha?

– Có chuyện gì sao? Hơi nhíu chân mày.

– Ko có, chỉ là em muốn mua ít đồ thôi ạ.


Xin lỗi thầy, em ko thể ko nói dối thầy. Nếu cùng thầy đi vào tận trường, nàng ko bị phát hiện mới là lạ đó. Quả thật vẫn mong muốn được sống yên ổn những ngày tháng cuối cùng của đời học sinh nha.

—————–

– Này! Ngoan ngoãn khoanh tay nhận tội mau. Thành thật sẽ được xử nhẹ. Thùy Dương chặn nàng trước cửa lớp, uy hiếp ko thương tiếc.

– Để tôi vào lớp đã, ko ai đắc tội với bà nha. Thật tình chỉ muốn đạp 1 chưởng khiến con bạn thân tung bay. Sớm ngày ra đã nạt ” sếp ” rồi?

– Lại còn chối? Giữ tay lôi nàng ra đứng cạnh lan can, tôi nhìn thấy hết rồi nha!

– Thấy gì chứ? Hơi chột dạ.

– Ai đó từ con Mercedes bước xuống khi nãy đó. Sao? Đừng nói ko phải bà? Trợn mắt thị uy.

– Ừ, tưởng gì. Bị phát hiện rồi, kế hoạch che giấu bại lộ thê thảm, lấy giọng vớt vát, Là tao ko có xe, may mắn gặp thầy giữa đường xin đi nhờ thôi. Bất quá chỉ là Phong ca “mời” nàng đi cùng thôi.

– Thật ko che giấu? Thùy Dương nheo nheo mắt, chứa đựng “hung khí” ko tin tưởng.

– Thề luôn! Giơ tay lên trời khảng khái.

– Rồi, vậy bây giờ tôi ngay lập tức vào loa tin, nay bà với Phong ca cùng nhau đến trường. Giả bộ tiến vào cửa lớp, phải uy hiếp hùng hồn mới khiến Hạ Dương bó tay chịu trói.

– Ê! Dừng lại. Tôi nói thật với bà là được chứ gì? Kéo tay Thùy Dương xuống nước. Sầu khổ bi ai, vì sao nàng lại có đứa bạn thân nhẫn tâm như vậy?

– Thật thà ngay từ đầu có phải tốt hơn ko? Nhe răng đắc ý.

– Phong ca là hàng xóm mới nhà tao. Ghé tai nói nhỏ.

– Ê! Sao bảo là anh Tùng cơ mà? Tri thức 15k đó?

– Suỵt, Suỵt! Ra vẻ bí hiểm, 2 người họ là anh em. Bí mật ko được để lộ cho người thứ 3 đó, nếu ko sẽ bị xử đẹp.

Nhắc nhở Thùy Dương, giờ thì 2 nàng là đồng hội đồng thuyền rồi, Hạ Dương nàng cũng bớt lo lắng. Có gì cả 2 cùng gánh chịu nha. ha ha

Gật gù đã thông cùng với 1 âm mưu đã được hình thành:

– Hiểu rồi! Bà đang giấu diếm Phong ca, muốn đơn thân độc chiếm chứ gì?

– Ko phải. Nhanh chóng phủ nhận. Giờ là đôi thân đó chứ? Chị em ta có lợi cùng hưởng mà? Bất quá người nàng phải cảm ko phải là Phong ca thôi.

– Từ bây giờ tôi phải năng đến nhà bà mới được. Quyết chí tuyên thề, tất cả phấn đấu vì ngày mai chiếm hữu trai đẹp.

Tương lai tươi đẹp còn đang ở phía trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.