Đọc truyện Ngọc Đàm Hoàng Hậu – Chương 6
Ngày thỉnh an hoàng hậu cũng tới, người lo lắng nhất vẫn là cha, ông liên tục có những hành động khó hiểu mà mọi người ko tài nào hiểu được. Thậm chí ông từng có ý định bẩm báo hoàng hậu tôi bị ốm ko thể tới thỉnh an nhưng đã bị mẹ ngăn lại. Tôi và Ngọc Đàn được mẹ sai người trang điểm vô cùng lộng lẫy và kiêu sa. Lúc kiệu đến, mặc dù đã ngồi an vị bên trong, tôi vẫn cố nhoái lại hứa với cha: ” Con hứa sẽ ko làm cha phải thất vọng vì con. ” Tôi thấy cha chỉ cười gượng gạo sau đó thẫn thờ quay vào trong.
Cảm giác buồn phiền trong lòng tôi là sao đây?
Kiệu dừng trước hoàng cung, tôi và Ngọc Đàn bước vào đã thấy hàng trăm mỹ nữ đẹp tuyệt trời mặc xiêm y lộng lẫy chẳng kém gì chúng tôi. Gương mặt ai nấy đều rạng rỡ hẳn ra, có lẽ vậy vì thỉnh an hoàng hậu? Là một việc tưởng đơn giản nhưng khi bắt đầu mới thấy khó khăn vô cùng.
Vừa thấy tôi, đại tiểu thư Giang Thời Muội đã ra vẻ ta đây ko coi ai ra gì, khinh miệt nhìn tôi bởi có lẽ nàng ta chưa bao giờ có cảm tình với tôi. Nàng ta ngày nhỏ hết bị tôi giành đồ chơi thì lại bị Ngọc Đàn bắt nạt. Giờ đây tuy nàng ta đã ra dáng thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, thân hình gợi cảm thì vết sẹo mà muội muội đã cắn nàng ta vẫn ko chịu đổi thay.
” Ây da cứ tưởng nàng hầu nào tới hoá ra là đại tiểu thư Vương Ngọc Đàm. ” Chất giọng chua ngoa pha thêm chút giấm vào của Giang Thời Muội càng khiến nàng ta thêm phần đáng ghét.
Bị châm chọc, Ngọc Đàn đâu chịu để yên, muội muội ấy bước lên một bước, ánh mắt tia xuống phần cổ áo Giang Thời Muội, e thẹn lấy tay che miệng: ” Chính vì cô quá chua ngoa nên vết sẹo xấu xí kia mới ko chịu rời bỏ cô đó.”
” Cô…..” Giang Thời Muội căm phẫn lườm Ngọc Đàn, căn bản nàng ta vô cùng ghét vết sẹo trên cổ. Chính vì vết sẹo này mà nàng ta ko bao giờ có định muốn thoát khỏi trang phục có cổ áo dài dù cho là mùa đông hay mùa hè nóng nực nhằm che đi vết sẹo xấu xí kia. Tuy nhiên nàng ta lại càng hận người đã gây ra vết sẹo.
Lí công công bước ra ngoài, sự xuất hiện của ông nhanh chóng khiến Giang Thời Muội chú ý, nàng ta rút tay lại, ra vẻ thục nữ. Tôi thầm nghĩ tại sao có người thay đổi chóng mặt đến như thế.
” Hoàng hậu truyền ý chỉ mời các vị tiểu thư vào.”
Vừa dứt lời tất cả vị tiểu thư xếp hàng ngay ngắn, lũ lượt rồng rắn bước vào điện Lệ Chính.
Hoàng hậu là người phụ nữ sở hữu nhan sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ngoài ra bà vô cùng thông minh, am hiểu lẽ đời. Chính vì nhan sắc chim sa cá lặn của bà mới có một Dương Kinh Thiên ngày hôm nay. Hắn ngồi cạnh hoàng hậu, đôi mắt chăm chú như tìm kiếm cái gì đó vô cùng quan trọng với mình. Tôi thấy hắn thỉnh thoảng lại nhìn mình, ngặt nỗi tam tiểu thư Lí Nguyêt Nhi vốn là bạn thanh mai trúc mã của hắn đứng đằng sau tôi. Bởi thế tôi chỉ nghĩ đơn giản hắn đang nhìn nàng ta.