Đọc truyện Ngọc Đàm Hoàng Hậu – Chương 40
Vương Ngọc Đàm rời phòng tới ngự hoa viên, nàng cảm thấy bầu không khí vô cùng bí bách, nhất là mỗi lần đối diện với thái tử. Nếu mỗi ngày đều như ngày hôm nay, làm sao nàng chịu nổi đây? Nàng dừng chân trước hồ Thiên Thu, nghe nói hoàng thượng cho người xây hồ này là để tưởng nhớ vị hoàng tử sinh non của hoàng hậu. Nếu ngài ấy không mất thì vị trí thái tử sẽ không bao giờ thuộc về Dương Kinh Thiên. Nói không trừng nàng cũng sẽ không trở thành thái tử phi. Giá như…!!! Nàng bặm môi, khẽ nhìn mấy lá bèo trôi nổi trên hồ. Thật ra làm hoa cũng tốt, héo rồi sẽ không còn thiết tha gì nữa.
Xa xa Lý Nguyệt Nhi cũng đi dạo, nàng ta có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Vương Ngọc Đàm. Xét theo lí mà nói, nàng ta và thái tử là thanh mai trúc mã, cùng nhau mà lớn lên. Quan hệ giữa nàng ta và hoàng hậu cũng rất tốt đẹp. Vậy mà tại sao đùng một cái, nàng ta bị Vương Ngọc Đàm cướp trắng trợn như vậy. Tất nhiên nàng ta vô cùng không can tâm. Bỗng nhiên nàng ta nảy ra một ý định vô cùng xấu xa,”Vương Ngọc Đàm, ta sẽ cho người biết tay.”
Sau khi hành lễ với thái tử phi, Lý Nguyệt Nhi đi vòng quanh hồ, cố tình giẫm thật mạnh vào y phục của Vương Ngọc Đàm. Chỉ là không ngờ vạt áo của nàng ta được may khá dài nên người bị ngã xuống hồ lại chính là nàng ta. Đúng là gậy ông đập lưng ông.
Lý Nguyệt Nhi ngã nhào xuống hồ, y phục ngấm nước khiến toàn thân càng thêm phần nặng nề. Đoàn tì tùng đi cùng hốt hoảng gào kêu cứu. Xem ra hồ Thiên Thu phải thay nước rồi. Không ngờ Lý tiểu thư lại có ngày thảm hại như vậy.
Mặc kệ bọn họ làm trò con bò, Vương Ngọc Đàm thảnh thơi xem kịch hay. Kế hoạch xấu xa của Lý Nguyện Nhi đâu phải nàng không nhận ra. Chỉ là muốn xem nàng ta thực hiện ra sao mà thôi. Lúc này Lý Nguyệt Nhi đã được vớt lên, ánh mắt đầy căm hận nhìn về phía nàng. Gương mặt nhợt nhạt đã trôi hết phân nửa son phấn, giờ đây trông Lý Nguyệt Nhi chẳng khác nào mấy con ma mà ngày xưa biểu ca vẫn thường hay kể. Đôi môi tím tái vì lạnh bị cắn chặt mà bật máu, nàng ta chắc chắn muốn giết nàng lắm đây.
Sau khi được cung nữ đỡ, Lý Nguyệt Nhi vùng vằng xông tới chỗ nàng, chửi mắng,”Đồ không biết xấu hổ.” Trong thâm tâm, nàng ta luôn uất hận vì không được làm thái tử phi. Nhưng điều nàng ta không ngờ nhất chính là thái độ của hoàng hậu bởi Lý Nguyệt Nhi đã bỏ rất nhiều công sức để lấy lòng bà ta. Hai người bọn họ tình thân mến mộ, thân nhau như hình với bóng. Đã có một thời gian trong cung đồn ầm lên chức danh thái tử phi sẽ để cho Lý Nguyệt Nhi. Tuy nhiên sống trên đời thì không thể thuận buồm xuôi gió được, càng không thể được như ý nguyện. Lý Nguyệt Nhi bất ngờ bị hoàng hậu đánh úp, nàng ta bị dội một gáo nước lạnh vào đầu khi còn chưa định hình tình hình như nào? Đến khi nàng ta biết rõ mọi chuyện thì mọi thứ đã được sắp xếp bởi chính tay thái tử. Nàng ta tự hỏi, người này chính là Thiên ca ca đây ư? Tại sao lại đối xử với nàng ta như vậy.
“Vương Ngọc Đàm, ngươi là đồ xấu xí.” Vừa dứt lời, Lý Nguyệt Nhi vung tay lên ném một vật không rõ hình thù về phía nàng. Nàng ta ra tay nhanh đến mực thị vệ bên cạnh bất động mấy giây liền. Đợi đến khi bọn họ hoàn hồn thì trên trán Vương Ngọc Đàm là một vệt máu màu đỏ, trên tay nàng chính là hung khí, một viên đá nhỏ nhưng lại có sức công phá mạnh mẽ.
“Thái tử phi, người không sao chứ?” Tiểu Tuyết hoảng hốt dùng khăn giữ chặt miệng vết thương, trong lòng không ngừng trách cứ bản thân vô dụng, không thể bảo vệ thái tử phi chu toàn.
Giờ đây Lý Nguyệt Nhi chẳng khác nào đối chọi với cả thế giới, ngay cả các cung nữ và thị vệ bên cạnh nàng ta đều đã bị dọa sợ chết khiếp. Với cương vị là bạn thanh mai trúc mã của thái tử, nàng ta chẳng khác gì như cá gặp nước mà cha nang ta cũng được thơm lây. Chưa kể hoàng hậu rất coi trọng nàng ta khiến biết bao nhiêu người ghen đỏ mắt. Tuy nhiên sau một đêm Lý nguyệt Nhi đã đánh mất tất cả, từ tình yêu cho tới danh vọng. Tất nhiên nàng ta đâu thể can tâm chấp nhận sự thật phũ phàng như vậy.