Đọc truyện Ngọc Đàm Hoàng Hậu – Chương 36
Vương Ngọc Đàm đã vứt hết liêm sỉ của mình rồi, hiện tại nàng chỉ mong thoát được bà ni cô đáng sợ kia thôi. Nàng mà ở đây thêm một giây nào nữa chắc sẽ tức đến phát khóc lên. Không ngờ một ni cô nhìn mềm yếu vậy thôi chứ miệng thét ra lửa, điều hành cả một đoàn quân.
“Nàng không sao chứ?” Dương Kinh Thiên lo lắng nhìn nàng, khi hắn nghe Lý công công nói nàng bị hoàng hậu đến chùa An Tâm chép phạt, hắn vội vàng chạy tới. Nhìn xem ngay cả giày, hắn cũng xỏ nhầm chiếc thấp chiếc cao.
Chùa An Tâm được chủ trì bằng hai sư cô và hai ni cô, trong trí nhớ của Dương Kinh Thiên, ni cô Từ là một người vô cùng đáng sợ và tàn nhẫn. Tương truyền chính bà ta là người đã gián tiếp hại chết Phương quý phi. Biết Phương quý phi sợ mèo, bà ta nhận lệnh của hoàng hậu, sai người bắt hai mươi con mèo hung dữ rồi đem nhốt chung với Phương quý phi. Đợi đến khi hoàng thượng tìm ra Phương quý phi thì mọi chuyện đã quá muộn. Mà ni cô Từ chỉ bị phạt đánh hai mươi trượng rồi cấm túc một tháng.
“Ni cô Từ, ta tới để đưa thái tử phi đi. Nếu hoàng hậu trách tội, ta tình nguyện gánh hết.” Sau đó hắn bế nàng lên vội vã rời khỏi. Hắn chỉ sợ ở lâu nơi này quá nhất định sẽ ảnh hưởng tới tính mạng. Gọi là chùa An Tâm nhưng thực nơi này giống như cái ngục tù đánh ghen của hoàng hậu. Để có thể giữ ngôi vị hoàng hậu của mình, bà ta đã không ngại ra tay với bất cứ vị quý phi nào trong triều. Chỉ cần người đó khiến bà ta có cảm giác không an toàn liền sẽ sai người đưa họ tới chùa An Tâm. Các sư cô và ni cô sẽ từ từ hành hạ, tra tấn họ bằng thể xác lẫn tinh thần. Đau đớn nhất vẫn là đợi đến khi tìm thấy họ thì cũng đã trút hơi thở cuối cùng rồi.
Từ đầu cho tới cuối ni cô Từ không hề mở miệng một câu nào, bà ta chỉ chăm chăm theo dõi nhất cử nhất động của thái tử. Đứa trẻ này đã lớn đến từng này rồi, lại còn bảo vệ người khác trước mặt bà ta. Ni cô Từ đâu phải người ngu ngốc, chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ khiến hoàng hậu tức giận. Ban đầu hoàng hậu muốn cảnh cáo thái tử phi mà thôi nhưng thái tử lại ngang nhiên cướp người. Thái tử như vậy là không coi bà ta ra gì.
Phủ tể tướng Vương Ngọc Đàn háo hức thử rất nhiều y phục, tì nữ bên cạnh nàng – Thanh Tâm cũng đang giúp nàng chọn y phục. Biểu ca nói sẽ đưa nàng vào cung thăm biểu tử. Vì vậy nàng phải ăn mặc thật đẹp, phải hơn cả Giang Thời Muội mới được.
“Tiểu thư đại tướng quân đang đợi người kìa!” Thanh Tâm không khỏi ngao ngán trước tốc độ chậm như rùa bỏ của nàng. Vốn dĩ ngay từ khi sinh ra đã chậm nói, chậm đi, chậm viết chữ… Vương đại nhân đã mời rất nhiều thái y về chữa trị cho tiểu thư nhưng vẫn không ăn thua.
“Ta xong rồi. Chúng ta đi thôi.” Sau gần hai canh giờ Vương Ngọc Đàn đã chọn được y phục và đồ trang sức. Tuy nhiên khi nhìn thành quả của tiểu thư, Thanh Tâm lại không dám lên tiếng. Bởi tiểu thư đã chọn y phục quá sức khoa trương rồi.
Nhìn thấy biểu muội của mình diện y phục quá sức lộng lẫy, Vương Ngọc Sơn cũng không khỏi cảm thấy nhức mắt. Chàng đang nghĩ liệu có phải liên quan tới Giang tiểu thư không mà biểu muội diện như vậy. Bình thương Vương Ngọc Đàn diện y phục đơn giản cũng đã làm tôn lên nhan sắc xinh đẹp, mĩ miều rồi. Đâu cần phải khoa trương như thế kia.
“Biểu ca đi thôi.” Nàng rõ ràng đang háo hức lắm rồi, nàng nhớ biểu tỷ, muốn được nói chuyện với tỷ ấy.
Vương Ngọc Đàn chuẩn bị lên xe ngựa thì bất ngờ nghe thấy một giọng nam trầm phát ra bên cạnh. Nàng tò mò ngoảnh lại, một gương mặt khôi ngô, tuấn tú hơn cả biểu ca, đang đứng đằng sau nàng. Hơn nữa hắn còn mặc đồ của cẩm y vệ, thanh đao dắt trên lưng trông vô cùng đáng sợ. Thậm chí nàng còn phát hiện ngoài đường giờ chỉ còn mình nàng, hắn và biểu ca. Không lẽ bọn họ bị hắn doạ cho chạy hết rồi ư?. Hắn nói với biểu ca,”Xin Vương tướng quân dừng bước.”
Biểu ca vội vàng hành lễ chào hắn, tình huống gì đây? Bỗng nhiên Vương Ngọc Đàn có linh cảm xấu, giống như những ngày trước…
“Lục kiểm sự.” Vương Ngọc Sơn kính cẩn chào hắn.
“Vương tướng quân không biết ngài có rảnh không, ta muốn bàn chuyện với ngài về trận chiến ở cảng Nhung Tiến một chút.”
Vương Ngọc Sơn chần chừ,”Chuyện này…”
Thái độ chần chừ của biểu ca giống như tia hy vọng nhỏ nhoi cứu vớt linh hồn của Vương Ngọc Đàn. Nàng thầm cầu nguyện biểu ca sẽ từ chối, hy vọng huynh ấy sẽ không bỏ rơi nàng như nhưng lần trước. Tuy nhiên không ai nói trước được điều gì chỉ có linh cảm của nàng luôn đúng.
“Tất nhiên là đươc rồi. Mời Lục kiểm sự vào trong nhà nói chuyện. Tiểu Hùng ngươi dắt ngựa vào trong đi.” Nói rồi biểu ca quanh sang nhin nàng, ái ngại:”Xin lỗi muội ta có chút việc bận tạm thời không đi được. Để hôm khác ta đưa muội đi nhé!”
Quả nhiên vẫn cứ là bị bỏ rơi, Vương Ngọc Đàn ấm ức trong lòng, nàng tức quá chạy thẳng tới trước mặt hai người họ:”Biểu ca hứa thật nhiều mà thất hứa cũng thật nhiều. Muội ghét huynh.” Nàng không quên tặng Lục kiểm sự một cái nhìn đầy thù địch rồi chạy đi.
“Đàn Nhi ta…” Vương Ngọc Sơn rõ ràng rất muốn đuổi theo biểu muội nhưng vì chàng không thể bỏ mặc Lục kiểm sự nên đành sai Tiểu Hùng và Thanh Tâm đuổi theo.
Lúc này Lục kiểm sự nhìn theo bóng dáng nàng, nghĩ thầm:”Càng lớn càng không coi ai ra gì.” Sau đó hắn chấp hai tay ra đằng sau, thong thả bước vào phủ cùng Vương tướng quân.