Đọc truyện Ngọc Đàm Hoàng Hậu – Chương 30
Rời khỏi cung với tâm trạng bồn chồn, lo lắng, tại sao Dương Kinh Thiên lại dễ dàng tha cho tôi như vậy? Trước đây khi thánh chỉ tới, tôi đã phải dùng chính sinh mạng mình để đe doạ thái tử, thậm chí cha dùng mỹ nhân kế đối phó với hắn cũng không thành công. Vậy mà đùng một phát, hắn nói tha là tha sao?
“Kia chẳng phải nhị tiểu thư Vương phủ – Vương Ngọc Đàm?” Cách tôi mấy bước chân Giang Thời Muội mặc y phục màu vàng, tươi rói như ánh mặt trời đang bước về phía tôi. Nàng ta đối với tôi mà nói chưa bao giờ đến đúng thời điểm.
Ánh mặt lạnh lùng của tôi xẹt qua người Giang Thời Muội, muốn đuổi nàng ta đi càng nhanh càng tốt tuyệt đối không thể dùng lời nói mà chỉ có thể dùng ánh mắt. Ấy vậy mà hôm nay nàng ta lớn mật không tỏ vẻ sợ hãi như trước kia mà ngược lại còn lấn tới, trừng mắt nhìn chằm chằm vào tôi,”Nghe nói thái tử đã tìm ra danh tính nữ nhân qua đêm với người. Ta rất vui khi người đó không phải là cô, Vương Ngọc Đàm.”
Cái gì? Tôi trừng mắt lại nhìn Giang Thời Muội, chỉ cảm thấy nàng ta đang nói là sự thật. Nếu thế thái tử tha cho tôi chính là đã tìm ra nữ nhân đêm hôm đó. Nhưng mà nữ nhân đó vốn dĩ là tôi, vậy thái tử đã tìm là ai?
“Đó là ai???” Lần đầu tiên tôi mất bình tĩnh trước mặt Giang Thời muội, dường như nàng ta cũng bất ngờ với phản ứng của tôi. Lông mày thanh tú nhíu lại, nàng ta mạnh mẽ túm chặt cằm tôi,”Thái tử phi tương lai chính là Khâu Lộ Lộ.” Dứt lời nàng ta liền buông cằm tôi ra, nô tì bên cạnh lấy trong túi một chiếc khăn rồi nhẹ nhàng lau sạch đôi tay ngà ngọc của nữ chủ nhân. Giang Thời Muội đi rồi, tôi vẫn ngẩn người trước câu nói của nàng ta. Nếu là người dân của Bắc triều, không một ai là không biết biểu ca Vương Ngọc Sơn và Khâu Lộ Lộ chính là thanh mai trúc mã. Tình cảm hai người dành cho nhau không một ai bì kịp. Tết Nguyên Tiêu năm sau chính là ngày biểu ca sẽ mang lễ vật tới Khâu phủ hỏi cưới người thương, vậy mà sao bây giờ lại…?
“Biểu ca…!!!” Tâm trạng của huynh ấy lúc này chính là chuyện quan trọng nhất, tôi vội vàng trở về Vương phủ. Bước chân vào phủ tôi liền thấy cha và mẹ đứng ở ngoài sân. Bên cạnh cha là con tuấn mã cha thương nhất, nó tên là Tiểu Bạch.
Thấy tôi, cha cố nở một nụ cười gượng gạo,”Đàm Nhi con về rồi.”
Nhận ra vẻ thắc mắc của tôi, cha nhạn chóng dúi vào tay tôi một túi ngân lượng, sau đó đưa dây cương cho tôi nắm,”Cha, chuyện này là sao?”
“Đàm Nhi ta đã thông báo cho các sư cô ở đền Trúc Sơn rồi, bây giờ con cưỡi Tiểu Bạch đến đó càng nhanh càng tốt. Cha biết là gấp gáp nhưng xin con đừng hỏi tại sao, đợi mọi chuyện qua hết cha sẽ kể lại tường tận cho con nghe.” Tôi thấy nước mắt của cha, vẻ mặt đau thương của mẹ, nếu cha đã nói như vậy sao tôi dám không nghe lời đây? Tính cha vốn cứng rắn, nghiêm khắc, những chuyện không may xảy ra luôn được ông tính toán trước. Vì vậy tôi nhanh chóng trèo lên lưng ngựa, cầm dây cương, đau đớn nói,”Cha mẹ, Đàm Nhi đi đây.”
Trong cung lúc này đang chia thành hai phe, tranh đấu quyết liệt, nguyên nhân chính là chuyện Thái tử phi tương lai là Khâu Lộ Lộ. Phe thứ nhất ủng hộ lập Khâu Lộ Lộ lên làm thái tử phi, bởi nàng chính là nữ nhân tuyệt sắc nhất tại Bắc Triều, tài năng có thừa, tài ca hát, múa nàng đều có thể cân hết. Phe còn lại muốn giúp đại tướng quân Vương Ngọc Sơn đòi lại công bằng. Nam nhân Khâu Lộ Lộ yêu nhất chính là đại tướng quân, điều này ai cũng biết. Vậy nên nếu lập Khâu Lộ Lộ nên làm Thái tử phi, thái tử sẽ mang danh cướp vợ của quân thần. Nếu chuyện này đến tai những nước khác, thái tử và Bắc triều sẽ trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ.
Trường Xuân cung hoàng hậu và thái tử cũng tranh cãi nảy lửa, bởi theo hoàng hậu Thái tử phi vốn dĩ đã được bà đóng khung cho Vương Ngọc Đàm. Bây giờ thái tử không những không nghe lời bà mà còn ngang nhiên cướp vợ của quân thần. Thử hỏi người làm mẹ như bà có bị tức chết không.
Đứng trước mẫu hậu, Dương Kinh Thiên khẳng khái như hòn núi, chẳng thể bị vía hoàng hậu át đi. Chuyện hắn đã quyết tuyệt đối sẽ không để ai ngang nhiên xen vào.
“Nhi thần không hiểu, Khâu Lộ Lộ hơn Vương Ngọc Đàm về mọi mặt, tại sao người nhất định phải chọn Vương Ngọc Đàm? Nếu người tin về lời thầy bói nói, thật xin lỗi mẫu hậu, nhi thần không thể nghe theo.”
Hoàng hậu đã bị tức tới nghẹn họng, bà đâu còn tâm trạng để đôi coi với đứa con cứng đầu này. Nếu vậy bà đành buông tay, phó mặc cho số phận. Khâu Lộ Lộ cũng tốt, chỉ là bà e ngại đại tướng quân sẽ ghim thái tử, hơn nữa Vương Ngọc Sơn là người mưu trí, chắc chắn Bắc triều còn phải nhờ vả hắn rất nhiều. Do đó tuyệt đối không thể làm phật ý hắn.