Đọc truyện Ngọc Đàm Hoàng Hậu – Chương 19
Ngày hôm sau khi cha vẫn chưa tỉnh dậy thì Lưu công công đã tới phủ, ông ta giao cho mẹ thánh chỉ rồi lắc đầu nói với bà:”Vương phu nhân, từ trước tới nay lão nô là người hiểu chuyện không phận sự của ai nhưng bây giờ lão nô phải khuyên phu nhân một câu. Xin phu nhân và tể tướng đừng cố chống cự nữa bởi vì hoàng hậu đã quyết, hoàng thượng cũng phải bó tay.”
Lưu công công vừa dứt lời, gương mặt của mẹ liền trở nên tái mét, xanh sao, tôi vội vàng chạy tới đỡ bà. Thấy tôi, ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng thầm đánh giá từ trên xuống dưới.
“Bây giờ lão nô đã hiểu vì sao thái tử chỉ để mắt tới đại tiểu thư rồi.”
Tôi định nói thì bị mẹ cản lại, bà lắc đầu với tôi, đợi Lưu công công đã rời khỏi, đôi bàn tay của bà càng nắm chặt lấy tôi hơn. Giống như việc bà sắp mất đi tôi vậy?
“Đàm Nhi, con yên tâm, ta và cha con nhất định sẽ không để con trở thành thái tử phi.”
Tôi biết bà đang nói dối bởi toàn bộ nét mặt bình tĩnh, tự tin bà thể hiện ra đều là đóng kịch. Ngay cả cha là tể tướng cũng không thể ngăn nổi hoàng hậu vậy tôi còn lý do gì để tin vào lời bà nói đây? Tôi không hiểu tại sao vẫn cứ là tôi, từ nhỏ đã bị một lão sư phán sau này sẽ không được sống yên ổn nếu không sống ở núi Trúc Sơn. Bây giờ lớn hơn chút thì bị đẩy vào Đông Cung trở thành thái tử phi.
“Tỷ tỷ, biểu ca trở về rồi!” Đàn Nhi đến thật không đúng lúc chút nào, vì không muốn để muội muội lo lắng, tôi vội vàng lau nước mắt, cố kìm nén vào trong rồi đỡ mẹ dậy.
Đã mấy ngày không được gặp biểu ca khiến cả nhà tôi nhớ huynh ấy da diết. Không có biểu ca, cha tôi chỉ biết nhìn bàn cờ với vẻ mặt buồn bã bởi chơi cờ với con trai trưởng sau mỗi giờ tối làm việc mệt mỏi chính là thú vui tao nhã của ông. Những món đồ ăn mẹ tôi nấu ra không còn được thấy hình ảnh biểu ca ăn ngấu nghiến mỗi lần ra lò nữa, bà thậm chí còn phàn nàn: ” Nếu có Sơn Nhi ở đây, đồ ăn sẽ hết sạch trong chớp mắt chứ không phải để đây gán cho người này tới người khác.”
Mà tôi cũng cảm thấy vô cùng phiền muộn khi không còn được biểu ca trêu chọc, vậy mà hồi trước ngày nào tôi cũng mong biểu ca đi đánh trận, ở đấy hai ba tháng cũng được.
“Con trai tôi!!!” Như dự đoán mẹ là người lao vào ôm con trai cưng đầu tiên, bà liên tục hỏi tại sao biểu ca lâu trở về như vậy. Liệu có phải bệnh nặng lắm không?
Tôi không thể khóc bởi người bên cạnh biểu ca chính là thái tử, tôi không hề muốn hắn thấy được vẻ mặt yếu đuối của tôi lúc này.
“Nàng khoẻ chứ?”
Hắn bất ngờ hỏi tôi, giờ đây từng hành động của tôi đều lọt vào tầm mắt của hắn, tôi rõ ràng đang phân vân giữa việc có nên cầu xin hắn buông tha cho tôi hay không? Nhưng rồi ngay chính khoảnh khắc cha một chân đi giày một chân thì không, chạy tới ôm biểu ca, nước mắt tôi liền rơi lã chã.
Đúng vậy, Vương Đàm Nhi mày đây là thứ khiến mày sống chết cũng phải bảo vệ được.
Không trả lời hân, tôi nhanh nhẹn rút dao từ đai lưng của Dương Kinh Thiên mà hắn thì trở tay không kịp. Tôi để dao trước cổ, gương mặt đỏ ửng lên vì sợ nhưng tôi nhất định sẽ không lùi bước.
“Nàng muốn làm cái gì?” Hắn bắt đầu lo lắng, trong đáy mắt của hắn có cái gì đó rất bất an vậy nhưng hắn chẳng thể lí giải nổi.
“Tiểu nữ sẽ dừng tay chỉ khi người đồng ý thu hồi lại thánh chỉ.”
Dương Kinh Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn nhíu mày:”Thánh chỉ? Thánh chỉ gì?”
Vậy là hắn không hề hay biết…
Lúc này Đàn Nhi từ đứng bất động đằng sau bỗng nhiên chuyển sang giai đoạn di chuyển, muội muội nhanh chân cầm thánh chỉ tới và ném vào mặt Dương Kinh Thiên, muội muội không hề kiêng nể hắn mà đáp trả bằng giọng đanh thép:”Có bản lĩnh thì thu hồi mệnh lệnh đi, đồ vô lương tâm.”