Bạn đang đọc Ngọc Cầm Cố Túng – Chương 99: – Lý Tử An
– Bạn nhỏ, con là tiểu công chúa nhà ai vậy!?
Nữ trợ lý của một diễn viên nào đó lấy sô-cô-la ra mời hai đứa trẻ ăn, Cố Tử Ninh từ chối khéo.
– Mama con là Cố Hiểu Mộng, mommy con là Lý Ninh Ngọc!
Cố Tử Ninh tự hào nói, đúng lúc ở phía sau Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng cũng đang đi từ phòng nghỉ đến.
– Con cũng vậy sao?
Ánh mắt của nữ trợ lý dừng trên người Triệu Thiến.
Nếu nói Cố Tử Ninh quả thực là sự kết hợp của Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc, còn Triệu Thiến thì nhìn thế nào cũng không giống con của Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc.
Huống hồ, ai cũng biết Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng chỉ có một đứa con gái bảo bối.
– Đây là con lớn nhà tôi, Triệu…..
– Con cũng là con của mama và mommy, con họ Lý!
Triệu Thiến cắt ngang lời của Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc hơi kinh ngạc nhìn Triệu Thiến.
Các cô nhận nuôi Triệu Thiến cũng hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên con bé gọi các cô là mama và mommy, còn nói mình họ Lý……..!Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng liếc nhìn nhau, nói trong lòng không kích động là gạt người.
Tuy rằng cho đến bây giờ không hi vọng xa vời rằng Triệu Thiến có thể gọi các cô là mẹ, nhưng trong lòng vẫn có một chút mong đợi.
Chờ một ngày nào đó Triệu Thiến có thể thay đổi xưng hô.
Nhưng mà không ngờ Triệu Thiên không chỉ muốn đổi xưng hô mà còn muốn đổi họ.
Kết thúc công việc ở phim trường, Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đưa bọn trẻ về khách sạn.
Cố Hiểu Mộng thuê thêm một phòng bên cạnh phòng mình cho hai đứa nhỏ.
– Thiến Thiến, con chắc chắn muốn đổi họ sao?
Cơm nước xong, Cố Hiểu Mộng bảo Chu Miểu dẫn Cố Tử Ninh đi chơi.
Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng và Triệu Thiến ở trong phòng.
Lý Ninh Ngọc hỏi trông có vẻ không có gì nhưng trong lòng lại có một chút mong đợi, một chút lo lắng không yên.
Quả thật cô và Cố Hiểu Mộng cũng chưa nghĩ đến việc đổi họ cho Triệu Thiến.
Dù sao tên này là kỷ niệm duy nhất cha mẹ con bé để lại cho nó.
– Dạ, con đã nghĩ rất lâu, đây là quyết định của con sau khi con suy nghĩ cặn kẽ.
Triệu Thiến đỏ mắt có chút xấu hổ.
Thậm chí không dám nhìn Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc.
– Vậy tại sao con muốn họ Lý?
Cố Hiểu Mộng chỉ đơn giản là tò mò.
Tại sao Triệu Thiến giữa hai họ Cố Lý lại chọn họ Lý mà không phải họ Cố.
– Bởi vì Tử Ninh họ Cố, cho nên con muốn họ Lý.
Sở dĩ Triệu Thiến chọn họ Lý là bởi vì trong lòng con bé sùng bái Lý Ninh Ngọc.
– Vậy con muốn tên gì?
– Đặt tên không phải là chuyện nên để người lớn trong nhà làm sao ạ?
Triệu Thiến khó hiểu nhìn Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng.
Trong phút chốc Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng không nói nên lời.
Lý Ninh Ngọc ho khan hai tiếng, vươn tay sờ đầu Triệu Thiến.
– Lý Tử An được không?
Chữ Tử giống với chữ Tử của Cố Tử Ninh, tượng trưng rằng bọn họ sẽ đối xử với con bé cũng giống như đối xử với Tử Ninh.
Chữ An là bình an, hy vọng đứa nhỏ này sau này có thể bình an vui vẻ.
– Dạ, con thích tên này!
Triệu Thiến, không, Tử An rất thích tên này.
Con bé cảm thấy càng ngày mình càng hòa nhập với gia đình này hơn.
Con bé thật sự có gia đình.
Kể từ ngày đó, mỗi khi gặp người khác Tử An lập tức giới thiệu rằng mình tên Lý Tử An, là con gái của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng.
Hiếm khi Chu Hâm Hi có được một kỳ nghỉ nửa tháng.
Cô chạy đến đoàn phim đi theo Chu Sở quay phim.
Cố Tử Ninh gặp lại Chu Hâm Hi sau hơn ba năm, ánh mắt của nó lại bị Chu Hâm Hi hấp dẫn.
Cũng không biết tại sao, chính là chỉ cần Chu Hâm Hi xuất hiện trong tầm mắt của nó thì nó liền không thể dời mắt.
– Chị Hâm Hi, tại sao chị lại muốn ngừng thi đấu?
Cố Tử Ninh luôn theo dõi Chu Hâm Hi.
Chỉ cần trận đấu của Chu Hâm Hi thì nó đều sẽ xem.
Nhưng mà nửa năm trước đột nhiên Chu Hâm Hi tuyên bố ngừng thi đấu.
Điều này khiến cho Cố Tử Ninh có chút mất mác.
– Em là…….
Chu Hâm Hi hoàn toàn không nhớ ra Tử Ninh, khiến Tử Ninh ít nhiều cũng tổn thương một chút.
– Em chưa bao giờ quên chị mà chị lại hoàn toàn không nhớ ra em…………
Tử Ninh càng nói càng ấm ức, những giọt nước mắt nhỏ không ngừng rơi lã chã.
Cố Tử Ninh vừa khóc thì Chu Hâm Hi đã luống cuống tay chân.
Cô nhanh chóng lấy khăn giấy đưa Cố Tử Ninh.
Nhưng mà Cố Tử Ninh tuyệt nhiên không nhận, chỉ đứng đó cúi đầu khóc.
Chu Hâm Hi gãi gãi đầu, cố hết sức nghĩ giữa mình và đứa nhóc trước mắt đã từng có dây mơ rễ má gì.
Cuối cùng trong một góc ký ức của mình cô đã nhớ ra Cố Tử Ninh….
– Được rồi, đừng khóc…………….
Chu Hâm Hi cầm khăn tay giúp Cố Tử Ninh lau nước mắt.
Cô nghĩ thầm phải nhanh chóng dỗ bà nhỏ này, bằng không một lát người khác thấy lại nghĩ cô bắt nạt con nít thì không tốt lắm.
Người ta nói trẻ con khóc sẽ có kẹo ăn, những lời này quả không sai.
Trong quá trình một người khóc một người dỗ, hai người đã không còn xa lạ như trước nữa.
Mấy ngày sau đó, Cố Tử Ninh giống như cái đuôi nhỏ đi theo Chu Hâm Hi.
Quấn lấy Chu Hâm Hi mãi đến khi Chu Hâm Hi kết thúc kỳ nghỉ quay về trường mới thôi.
Kể từ ngày đó, Cố Tử Ninh đã có trường đại học mục tiêu của mình, trường của Chu Hâm Hi, Học viện cảnh sát! Ngược lại Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng cũng không để ý.
Có mấy người thực hiện được ước mơ lúc nhỏ của mình?
Kỳ nghỉ của Cố Tử Ninh và Lý Tử An cũng kết thúc.
Amy đưa chúng về thành phố B giao cho Tiền Đa Đa.
Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc ở lại phim trường tiếp tục quay phim.
Hôm này các cô phải quay cảnh hôn đầu tiên trong kịch bản.
Một cảnh hôn vô cùng đơn giản.
Trong phòng trang điểm lúc Lý Ninh Ngọc nhận được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất.
Cố Mộng tỏ tình với Lý Ninh Ngọc, sau đó là một nụ hôn ngượng ngùng lướt qua.
Hai người họ đã quay rất lâu, không phải phì cười thì là quên thoại.
Hơn nữa cuối cùng nụ hôn mang theo sự ngượng ngùng kia, hai người phải diễn ba bốn lần mới miễn cưỡng xem như qua.
Bởi vì mỗi lần Cố Hiểu Mộng hôn Lý Ninh Ngọc đều sẽ nhịn không được đi sâu vào.
Lần nào NG thợ trang điểm cũng phải trang điểm lại cho hai người, nhất là son môi.
Thật ra, cảnh khó nhất phải là cảnh hai người cãi nhau.
Trong thực tế hai người rất ít khi cãi nhau thậm chí làm mặt lạnh cũng rất ít, chỉ có cãi nhau giận dỗi trong phim.
Chuyện này đối với Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng đều rất khó.
Bởi vì các cô đã quên mất cảm giác cãi vã với nhau là như thế nào rồi.
Phó đạo diễn đau đầu nhìn màn hình theo dõi.
Cả một ngày cũng chưa quay xong cảnh cãi nhau.
– Đạo diễn Cố, các chị đang cãi nhau, có thể đừng dùng ánh mắt triều mến như vậy nhìn vợ chị được không! Các chị đang quay phim mà! Chị là Cố Mộng không phải Cố Hiểu Mộng, chị đang nghi ngờ chị ấy mập mờ với người khác, chị đang ghen đó!
Phó đạo diễn dùng loa hét lên.
Cố Hiểu Mộng quay một cảnh quay mất một ngày, nói ra chắc là không ai tin!
“Em đừng gây sự vô lý được không!”
Tiếp tục quay, Lý Ninh Ngọc hất tay Cố Mộng ra, bất lực và mệt mỏi nói.
“Em gây sự vô lý? Lý Ninh Ngọc, chị vừa ăn cướp vừa la làng!”
Cố Hiểu Mộng chỉ vào Lý Ninh Ngọc.
Nhưng mà cô đang diễn, ngón tay giơ lên lại hạ xuống.
Làm sao cô nỡ chỉ vào mặt Lý Ninh Ngọc mà mắng chứ!
– Cắt!
Phó đạo diễn cảm thấy mình có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Anh ấy tháo tai nghe xuống ra khỏi phim trường cho mình bình tĩnh lại một chút.
Cuối cùng anh ấy nghĩ là để hai người họ quay riêng với nhau, sau đó chỉnh sửa hậu kỳ lại.
Phó đạo diễn cho Lý Ninh Ngọc tạm thời nghỉ ngơi trước.
Anh tìm diễn viên đóng thế của Lý Ninh Ngọc để diễn cùng Cố Hiểu Mộng.
Lần này Cố Hiểu Mộng nhập vai rất nhanh, sau hai lần NG lập tức nhập vai hoàn toàn.
Hoàn thành tất cả các phần của mình.
Chỉ cần người đứng đối diện không phải là Lý Ninh Ngọc thì Cố Hiểu Mộng là một diễn viên chuyên nghiệp đến nỗi không thể chuyên nghiệp hơn.
Bởi vì ngoài trừ Lý Ninh Ngọc không ai có thể lọt vào mắt cô.
Cảnh cuối cùng là cảnh Cố Hiểu Mộng nói năng lung tung bị Lý Ninh Ngọc tát một bạt tai.
Lúc Lý Ninh Ngọc đối diện với Cố Hiểu Mộng thì đều không thể xuống tay được.
Nhưng lúc đối diện người đóng thế, Lý Ninh Ngọc thật sự rất tự nhiên vung một tát.
Tuy rằng chỉ là động tác giả nhưng ít nhiều cũng đánh trúng vào mặt người đóng thế.
Sau khi phó đạo diễn hô cắt, Lý Ninh Ngọc nhanh chóng chạy đến chỗ diễn viên đóng thế giải thích.
Tuy là bị tát một cái cũng có chút khó chịu, nhưng mà bọn cô cũng biết đây là công việc kiếm tiền của mình, cũng chỉ có thể cười cười nói không sao cả.