Ngọc Cầm Cố Túng

Chương 96: - Nếp Nhăn


Bạn đang đọc Ngọc Cầm Cố Túng – Chương 96: – Nếp Nhăn


Lý Ninh Ngọc đeo đồng hồ cho Cố Hiểu Mộng, ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp ánh mắt Cố Hiểu Mộng, đôi mắt kia chói lọi như những ngôi sao trên bầu trời.
Cố Hiểu Mộng cùng tất cả sự tự chủ của mình để kìm chế không hôn Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng bấm vào điện thoại, một bản nhạc phát ra từ loa Bluetooth.

(Trời đất mẹ ơi tác giả viết là Lam Nha Âm? Cái âm thanh răng xanh lam?????)
Cố Hiểu Mộng làm động tác đưa tay mời, Lý Ninh Ngọc lùi về sau một bước, chấp tay sau lưng.
– Cố thượng úy, đừng có được voi đòi tiên.
Cố Hiểu Mộng nháy mắt với Lý Ninh Ngọc, sau đó kéo tay Lý Ninh Ngọc đặt lên eo mình, một tay khác nắm tay cô ấy.
– Em được voi đòi tiên đấy.
Lý Ninh Ngọc nhịn không được bật cười, Cố Hiểu Mộng ôm eo Lý Ninh Ngọc mạnh một cái, để cho thân thể Lý Ninh Ngọc gần mình hơn.
Lý Ninh Ngọc nở một nụ cười cưng chiều, hai người nhẹ nhàng khiêu vũ theo điệu nhạc, vũ khúc kết thúc, Cố Hiểu Mộng luyến tiếc không nỡ buông Lý Ninh Ngọc ra, tiện thể ôm chặt Lý Ninh Ngọc vào lòng.
Tai nạn lần này thật sự khiến Cố Hiểu Mộng sợ hãi, cô không sợ chết cùng Lý Ninh Ngọc, chỉ sợ cùng Lý Ninh Ngọc thiên nhân vĩnh cách, nổi khổ của người còn sống, cô không muốn nếm trải lần nữa.
Tất cả mọi người nói Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đã dùng hết may mắn cả cuộc đời này mới có thể rơi từ đỉnh toà nhà cao gần một trăm mét mà chỉ bị xây xát nhẹ, thậm chí có nhiều người bàn luận là Lý Ninh Ngọc có nên chịu trách nhiệm về hành động cô đã làm đối với của với kẻ bắt giữ mình không.
Cố Hiểu Mộng vui mừng là, lúc bên ngoài xôn xao nhốn nháo, Lý Ninh Ngọc đang hôn mê, những chuyện lộn xộn đó cô ấy không nghe được.
– Em định ôm bao lâu?
Lý Ninh Ngọc tựa đầu lên vai Cố Hiểu Mộng, đưa tay khẽ vuốt vuốt lên lưng Cố Hiểu Mộng.


Cảm thấy từ sau khi mình tỉnh lại, Cố Hiểu Mộng càng dính lấy mình hơn.
– Nếu có thể, em muốn ôm chị mãi.
Nói xong Cố Hiểu Mộng tăng thêm lực ôm, Lý Ninh Ngọc cảm thấy ngọt ngào đồng thời lại có chút đau lòng.
– Em còn một bất ngờ cho chị!
Cố Hiểu Mộng buông Lý Ninh Ngọc ra, sau đó kéo Lý Ninh Ngọc ra ngoài, Cố Hiểu Mộng lái xe chở Lý Ninh Ngọc đến quảng trường thành phố, ở trung tâm quảng trường thành phố đã bị ngăn cách bằng băng cảnh báo, bên trên đậu chi chít những máy bay không người lái.
Cố Hiểu Mộng thả đạn tín hiệu trong tay ra, tất cả những máy bay không người lái phút chốc đồng loạt bay lên bầu trời.

Ở trên không trung biến hóa đủ loại hình dạng, từ hoa hồng đến trái tim, sau đó biến thành tên Lý Ninh Ngọc, sau nữa là bốn chữ sinh nhật vui vẻ.

Cuối cùng chia thành hai lần hiện ra một câu, em sẽ luôn chung thuỷ với chị, bảo vệ chị.
– Thích không?
Cố Hiểu Mộng ôm bả vai Lý Ninh Ngọc, nhìn phản ứng của Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc gật gật đầu liên tục, Cố Hiểu Mộng hao tâm tổn trí làm cho cô bất ngờ và vui vẻ, làm sao cô có thể không thích.

– Chị thích là được rồi.
Cố Hiểu Mộng sẽ không nói cho Lý Ninh Ngọc biết để đạt được kết quả tốt nhất cô đã phá hủy biết bao nhiêu máy bay không người lái, cô sẽ không nói cho Lý Ninh Ngọc biết vì thuê không gian này mà cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức và tiền bạc, cô sẽ không nói cho Lý Ninh Ngọc biết cả đội bay không người lái đã diễn tập bao nhiêu lần chỉ để trình diễn một màn chưa đầy năm phút này.
Ngày hôm sau Cố Tử Ninh thức dậy tìm khắp nhà nhưng cũng không nhìn thấy Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc, Cố Tử Ninh thở dài một hơi, xem ra đêm qua hai bà mẹ của nó lại chạy sang nhà đối diện tập thể dục rồi…..
Cố Tử Ninh rửa mặt sau đó đi đến phòng bếp, bắt đầu tự làm bữa sáng, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng không cho nó bật bếp gas, nhưng cho nó dùng lò vi sóng.
Ấy vậy mà một mình Cố Tử Ninh có thể làm được bữa sáng cho bốn người, làm bữa sáng xong Cố Tử Ninh đi gọi Triệu Thiến dậy, hai đứa nhỏ ăn sáng xong thì được vệ sỹ của Lý Ninh Ngọc đưa đến trường.
Trong phòng ngủ chính của một căn nhà khác, cả căn nhà chỉ có một phòng.

Trên giường lớn, dưới chăn bông là hai người đang ôm nhau thật chặt, cảnh xuân vô hạn.
Cố Hiểu Mộng bị ánh nắng chói chang đánh thức, Cố Hiểu Mộng theo bản năng vươn tay che mắt lại, chặn ánh nắng mặt trời.

Cố Hiểu Mộng muốn đứng dậy, nhưng vừa ngồi dậy, dưới eo truyền lên cảm giác đau nhức.

Đau đến mức Cố Hiểu Mộng hít hà một hơi, cả eo và cánh tay đều đau nhức, hôm qua hai người gần như đã lăn lộn cảm đêm.
– Mấy giờ rồi?

Cố Hiểu Mộng vừa dậy cũng đánh thức Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng cầm điện thoại trên đầu giường liếc nhìn, đã chín giờ mười lăm sáng rồi.
– Còn sớm, chị ngủ tiếp một lát đi.
Cố Hiểu Mộng nhìn thoáng qua wechat, vệ sỹ của Lý Ninh Ngọc gởi tin nhắn bao cho cô ấy biết, hai đứa nhỏ đã được đưa đến trường an toàn.

Cố Hiểu Mộng nằm lại trên giường, nghiêng người ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng nhẹ nhàng nói.
– Em cảm thấy sau này ai cưới được con gái mình nhất định là tích đức mấy đời.
Cố Hiểu Mộng cảm thấy Cố Tử Ninh cực kỳ hoàn mỹ, bộ dạng tốt, chỉ số thông minh cao, lên phòng khách, xuống phòng bếp.
– Nhưng thật ra tôi cảm thấy, sau này nó lấy ai, dù là nam hay nữ, đều là do kiếp trước đã nợ nó, kiếp này đến trả.

Bởi vì, chỉ có như vậy, người kia mới có thể yêu nó cưng chiều nó, đối xử tốt với nó cả đời.
Lý Ninh Ngọc hi vọng Cố Tử Ninh được một người yêu thương, hi vọng con đường tình yêu của nó chỉ toàn vị ngọt, không nếm trải vị đắng của tình yêu! Cho nên mười mấy năm sau lúc cô nhìn thấy Cố Tử Ninh vì Chu Hâm Hi mà ăn ngủ không yên thì đau lòng không thôi! Đương nhiên, chuyện này để nói sau.
Lý Ninh Ngọc nhìn chính mình trong gương, cô đã gần tứ tuần, cho dù tháng năm để lại rất ít dấu vết trên khuôn mặt cô, nhưng mà khóe mắt vẫn bắt đầu xuất hiện nếp nhăn.
Lý Ninh Ngọc chau mày, trong lòng không biết là cảm giác gì, mình lớn hơn Cố Hiểu Mộng năm tuổi là chuyện không thể chối cãi được, mà dường như năm tháng phá lệ ban cho Cố Hiểu Mộng đặc ân, Cố Hiểu Mộng ba mươi bốn tuổi mà trông cũng giống như hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.
– Làm sao vậy?
Cố Hiểu Mộng bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Lý Ninh Ngọc ngẩn người với cái gương, đi đến nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lý Ninh Ngọc.
– Không có gì.
Lý Ninh Ngọc cúi đầu tránh ánh mắt Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng cúi người nói nhỏ bên tai Lý Ninh Ngọc.

– Không cần để ý mấy nếp nhăn trên mắt, đó là kết tinh của năm tháng, bởi vì là chị, cho nên, ở trong mắt em, cho dù là nếp nhăn cũng là nếp nhăn đẹp nhất.
Cô đã sớm phát hiện nếp nhăn trên mắt Lý Ninh Ngọc, nhưng mà cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì cho đến bây giờ cô không phải là yêu vẻ ngoài của Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc bị nhìn thấu tâm tư nên đỏ mặt, vẻ mặt ít nhiều có chút không nén giận được, đứng lên đẩy Cố Hiểu Mộng ra một mình lên giường chuẩn bị ngủ.
Cố Hiểu Mộng biết da mặt Lý Ninh Ngọc mỏng, cho nên không chọc cô ấy, bằng không chọc Lý Ninh Ngọc xù lông, người chịu khổ là mình.

Cố Hiểu Mộng sấy tóc và dưỡng da sau đó cũng leo lên giường, vòng tay qua eo ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng.
– Vợ.
– Ơi.
– Mấy hôm trước biên kịch đưa cho em một kịch bản, là kịch bản song nữ chủ.
Cố Hiểu Mộng vừa nói với Lý Ninh Ngọc, ngón tay vừa dạo chơi sau lưng Lý Ninh Ngọc.
– Phải ra ngoài quay phim sao? Phải đi bao lâu?
Lý Ninh Ngọc vốn đang muốn ngủ lại mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Cố Hiểu Mộng.
– Biên kịch này chính là người đã viết kịch bản [Phong Thanh] cho chúng ta, cô ấy đã viết một bản hiện đại cho [Phong Thanh], em muốn….!chị và em cùng nhau quay một bộ nữa được không?
Kỳ thật Cố Hiểu Mộng cũng không tin mình có thể thuyết phục Lý Ninh Ngọc cùng quay phim với mình, dù sao Lý Ninh Ngọc cũng không muốn bước chân vào giới giải trí, chỉ có thể thử lấy mềm thắng cứng để Lý Ninh Ngọc đồng ý.
———-
Hai chị tận dụng nhà dư để làm phòng gym…!Tối tối lại sang tập thể dục :))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.