Ngọc Cầm Cố Túng

Chương 17: - Tô Vũ


Bạn đang đọc Ngọc Cầm Cố Túng – Chương 17: – Tô Vũ


Chương này tác giả không đặt tên…!là tui tự đặt :3
———————————————
Ông Cố mang một bụng giận dỗi lên máy bay.

Nhưng đồng thời ông ấy cũng thật sự lo lắng cho tương lại của Cố Hiểu Mộng.

Hai cô gái muốn tiếp tục đi cùng nhau thật quá khó khăn.

Bây giờ hai người còn trẻ, nhưng mà mười năm sau hai người còn có thể ngăn cản miệng đời đàm tiếu, thêm mắm dậm muối hay không?
——-
Qua Tết, Cố Hiểu Mộng lại phải đi đóng phim, là phim cổ trang.

Lần này đi ít nhất là ba tháng.

Chuyện này đối với hai người mới bắt đầu giai đoạn yêu đương mặn nồng, nhất là đối với  Cố Hiểu Mộng thì thật khó khăn.

Lần đầu tiên cô không muốn đi làm.
– Chị Ngọc…!Em không muốn đi làm nữa, chị nuôi em có được không?
Cố Hiểu Mộng ôm cánh tay Lý Ninh Ngọc, cái đầu nhỏ ở bả vai Lý Ninh Ngọc cọ cọ, làm đủ loại nũng nịu.
– Có thể chứ.

Với điều kiện, em không làm việc phải thật sự vui vẻ.
Lý Ninh Ngọc cầm một trái dâu nhét vào miệng Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng không nói, tựa vào Lý Ninh Ngọc trân trọng những phút giây hiện tại.
– Nếu như lúc em thong thả chị ghé thăm em có được không?
Lý Ninh Ngọc biết là Cố Hiểu Mộng không nỡ bỏ mình đi.

Hai người mới vừa xác định quan hệ, thật ra Lý Ninh Ngọc cũng không nỡ xa Cố Hiểu Mộng lâu như vậy.
– Vậy nếu có thời gian em sẽ bay về, cho dù chỉ có thể cùng chị ăn tối thì cũng tốt.
Cố Hiểu Mộng gối đầu lên chân Lý Ninh Ngọc, ngẩng mặt nhìn Lý Ninh Ngọc.

Chị Ngọc của cô thật là hoàn mỹ.
– Nếu như bay về chỉ vì để cùng tôi ăn tối, chi bằng em ở lại khách sạn, như vậy sẽ có thêm thời gian ngủ thêm một chút.
Lý Ninh Ngọc sờ sờ đầu Cố Hiểu Mộng vừa ôn nhu nói.

Cố Hiểu Mộng bỉu môi, lật người lại đem mặt chôn ở bụng Lý Ninh Ngọc, đột nhiên muốn khóc.
– Ngày mai tôi đưa em ra sân bay có được không?
Lý Ninh Ngọc cố gắng dỗ dành Cố Hiểu Mộng vui vẻ.

Cố Hiểu Mộng nghe xong dùng sức gật đầu một cái.

Mây đen giăng đầy mặt cuối cùng cũng chuyển thành trời quang.
– Vậy tôi về nhà ngủ trước.

Em cũng nghỉ ngơi sớm một chút.

Ngày mai, tôi sang làm bữa sáng, em cứ ngủ thêm một chút.
Lý Ninh Ngọc muốn đứng dậy rời đi, nhưng là Cố Hiểu Mộng lại không có ý định từ chân Lý Ninh Ngọc ngồi dậy.
– Tối nay ở lại đây với em có được không? Em đảm bảo sẽ không vượt quá giới hạn.
Cố Hiểu Mộng giờ ngón tay thề.

Cô chỉ muốn làm Lý Ninh Ngọc ở lại, để cho cô ấy bên cạnh mình nhiều một chút.

Dù là một giây thôi cũng được.
– Vậy tôi cũng phải về tắm rửa, thay đồ ngủ.
Lý Ninh Ngọc cười nhìn Cố Hiểu Mộng.

Thời khắc này Cố Hiểu Mộng giống như đứa trẻ đang đòi ba mẹ cho ăn kẹo vậy.
– Ở đây em có đồ ngủ mới.

Cố Hiểu Mộng là một giây cũng không muốn tách ra.
– Vậy sao em vẫn chưa chịu đứng dậy tìm quần áo cho tôi tắm?
Lý Ninh Ngọc đồng ý ở lại.

Cố Hiểu Mộng ngồi dậy nhắm thẳng đôi môi Lý Ninh Ngọc hôn mạnh một cái.

Sau đó vừa hát ngân nga vừa chạy đến phòng quần áo tìm đồ cho Lý Ninh Ngọc.
– Hai người sống cùng nhau, xem ra cũng không tệ.
Nghe Cố Hiểu Mộng hát, Lý Ninh Ngọc nói nhỏ một câu.
– Chị Ngọc, đồ ngủ và đồ lót tất cả đều là mới.

Em giúp chị đặt trên kệ, nước tắm cũng pha xong.

Chị có thể vào tắm rồi.
Không bao lâu, Cố Hiểu Mộng chạy ra báo cáo nhiệm vụ của mình.

Lý Ninh Ngọc đứng lên sờ đầu Cố Hiểu Mộng một cái, sau đó đi tắm.
Cố Hiểu Mộng thừa dịp Lý Ninh Ngọc đang tắm, chạy đến phòng dành cho khách tắm.

Sau đó gởi một tin Wechat cho Amy nói rằng sáng mai tám giờ ở sân bay gặp nhau, cô tự mình đi sân bay.
Tắm xong hai người nằm trên giường.

Cố Hiểu Mộng ôm eo Lý Ninh Ngọc, nằm gọn trong lồng ngực Lý Ninh Ngọc.

Cô chỉ muốn ôm Lý Ninh Ngọc, cho dù không làm gì cũng cảm thấy an tâm và chân thật.
– Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm!
Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng không muốn ngủ.

Nghĩ đến sắp tới phải rất lâu không thể gặp Lý Ninh Ngọc liền có đủ loại miễn cưỡng.

Hận không thể đi đến nơi nào cũng mang theo Lý Ninh Ngọc bên mình.
– Chị Ngọc, em không có ở nhà, chị phải tự chăm sóc mình thật tốt.

Nhất định phải ăn cơm đúng giờ.

Em đã nhờ thư ký mỗi ngày đều mua ba bữa cơm cho chị.

Dù mệt mỏi hay bận rộn đi nữa thì cũng phải ăn cơm.
– Tôi biết rồi, em thật dài dòng.
Lý Ninh Ngọc ngoài miệng chê Cố Hiểu Mộng dài dòng, nhưng khóe miệng lại mỉm cười, cảm giác được người khác quan tâm nhung nhớ thật ấm áp.
– Ít xã giao một chút, cách xa những người có ý đồ bất chính với chị một chút.
Cố Hiểu Mộng trong lòng không yên tiếp tục dặn dò, mặc dù Lý Ninh Ngọc rất ít xã giao.
– Trừ phi cần thiết, còn lại tôi đều từ chối.

Mau ngủ đi.
Lý Ninh Ngọc chỉ muốn dỗ Cố Hiểu Mộng nhanh chóng ngủ đừng nói dông dài nữa.

Chẳng qua là đi ra ngoài quay phim cũng không phải không về nữa, cần gì đến mức đó?
– Còn có…
– Cố Hiểu Mộng, mau nhắm mắt lại ngủ, còn dài dòng nữa thì tôi về nhà đó!
Lý Ninh Ngọc véo tai Cố Hiểu Mộng cảnh cáo.

Cố Hiểu Mộng bỉu môi không dám nói nữa.

Chị Ngọc nhà cô nói được là làm được.
Cố Hiểu Mộng cuối cùng cũng an tĩnh lại, nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lý Ninh Ngọc hôn lên đỉnh đầu Cố Hiểu Mộng một chút.


Lấy tai nghe Bluetooth đeo vào rồi ngủ.
Ngày hôm sau, Lý Ninh Ngọc bị âm thanh báo thức trong tai nghe làm cho tỉnh.

Bên ngoài trời còn chưa sáng, Cố Hiểu Mộng còn đang ngủ.

Lý Ninh Ngọc cẩn thận đứng dậy, hít một hơi khí lạnh, cắn răng cử động cánh tay đã tê cứng.
Sau khi cánh tay hồi phục cảm giác, cô lặng lẽ ra khỏi nhà Cố Hiểu Mộng.

Trước tiên về nhà thay một bộ quần áo, bốn giờ sáng lái xe đi đến quán ăn xếp hàng mua bữa sáng.
Lý Ninh Ngọc trở lại, Cố Hiểu Mộng đang ôm cái gối mà đêm qua mình nằm tiếp tục ngủ.

Trong mắt Lý Ninh Ngọc đầy vẻ cưng chiều, đi đến khẽ lay người Cố Hiểu Mộng.
– Hiểu Mộng, mau thức dậy đi.
Lý Ninh Ngọc đánh thức Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng nũng nịu không muốn dậy.
– Tôi đã mua bữa sáng.

Em đứng dậy rửa mặt rồi ăn cơm.

Sau đó tôi đưa em ra sân bay.
Lý Ninh Ngọc kéo Cố Hiểu Mộng từ giường đứng lên.

Cố Hiểu Mộng nửa ngủ nửa tỉnh ngồi trên giường, ánh mắt mơ màng giả vờ đáng thương nhìn Lý Ninh Ngọc.
– Chị Ngọc, ôm ôm.
Cố Hiểu Mộng dang tay ra muốn ôm một cái.

Lý Ninh Ngọc cưng chiều nhìn cô một cái, ngồi trên giường ôm Cố Hiểu Mộng.
– Có thể rời giường chưa?
– Ôm một chút nữa.
Cố Hiểu Mộng không muốn cũng không nỡ buông ra.

Nhưng mà không muốn hay không nỡ thì cũng phải rời giường.

Cố Hiểu Mộng ngáp một cái rồi đi đến nhà vệ sinh, phát hiện ra Lý Ninh Ngọc thậm chí còn giúp cô lấy sẵn kem đánh răng.
– Có vợ thật hạnh phúc.

(Tui: Gớt nước mắt…)
So với trước kia Cố Hiểu Mộng đánh răng nghiêm túc hơn rất nhiều.

Nghĩ đến chị Ngọc tự tay lấy kem đánh răng cho mình, trong nháy mắt cảm thấy kem đánh răng thật ngọt.
Cố Hiểu Mộng đang ăn sáng.

Còn Lý Ninh Ngọc ở phòng quần áo của Cố Hiểu Mộng giúp cô ấy thu xếp hành lý.

Áo khoác phao màu sáng hai cái, một cái dài một cái ngắn.

Trừ quần áo ra, Lý Ninh Ngọc còn để rất nhiều thuốc trong hành lý của Cố Hiểu Mộng, sợ cô ấy ở phim trường bị bệnh không có thuốc uống.
Bình thường Cố Hiểu Mộng đi quay phim chỉ mang một cái vali, mà lần này là hai cái.

Chuẩn bị xong, Lý Ninh Ngọc tự mình lái xe đưa Cố Hiểu Mộng ra sân bay.

Suốt chặng đường tầm mắt Cố Hiểu Mộng không rời Lý Ninh Ngọc.

Vợ mình nhìn thế nào cũng tốt như vậy, nhìn mãi cũng không đủ.
– Em nhìn chằm chằm suốt từ nãy đến giờ, còn chưa đủ sao!

Lý Ninh Ngọc trêu ghẹo Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng đưa tay ra nhẹ nhàng nắm bàn tay đang đặt trên hộp tỳ tay của Lý Ninh Ngọc, mười ngón tay đan vào nhau.
– Vợ em, em muốn nhìn thế nào chẳng được.
Trong giọng điệu tràn đầy cảm giác tự hào.

Lý Ninh Ngọc lắc đầu cười.

Đến sân bay, Lý Ninh Ngọc dừng xe ở hầm đậu xe khu VIP.

Hai người cũng không xuống xe.

Cố Hiểu Mộng gởi Wechat cho trợ lý đến giúp cô xách hành lý.

Dù sao bây giờ chị Ngọc cũng không tiện cùng cô ra nhà chờ sân bay.

Không phải cô sợ công khai, chẳng qua là còn chưa đến lúc.

Cố Hiểu Mộng biết mặc dù Lý Ninh Ngọc đã đồng ý bên cạnh cô, nhưng mà tình cảm của hai người còn chưa đủ để có thể chịu đựng được người người chửi rủa.
– Chị Ngọc, còn chưa xa nhau em đã bắt đầu thấy nhớ chị rồi, phải làm sao bây giờ?
Cố Hiểu Mộng muốn ôm Lý Ninh Ngọc nhưng lại không dám.

Mặc dù nơi này là khu đậu xe VIP, không có phóng viên nhưng người đi lại cũng không ít.
– Quay phim xong, trở về khách sạn, em gọi video cho chị nha!
Lý Ninh Ngọc sờ sờ đầu Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng phát hiện kiếp này Lý Ninh Ngọc đối với cô chắc chắn là yêu sâu sắc, thích sờ như vậy.
– Mặc dù quay video có thể nhìn thấy chị, nghe giọng chị.

Nhưng mà cảm giác thật lạnh lẽo.
Cố Hiểu Mộng cúi đầu nhìn mười ngón tay đang đan chặt của hai người.

Trước kia còn chưa bên nhau, mình cũng đi quay phim, đi tuyên truyền đều không quyến luyến như vậy.
– Tôi không phải nói rồi sao? Chỉ cần có thời gian tôi sẽ đến thăm em.
Lý Ninh Ngọc cảm giác Cố Hiểu Mộng thì ra là một đứa trẻ.

Đôi lúc tính khí thật trẻ con, thỉnh thoảng sẽ nũng nịu.

Nhưng mà những thứ này chỉ ở trước mắt cô mới thể hiện ra.
Cố Hiểu Mộng còn muốn nói gì đó, nhìn thấy trợ lý đi đến, Cố Hiểu Mộng nhanh chóng hôn lên mặt Lý Ninh Ngọc một cái, sau đó xuống xe.

Lý Ninh Ngọc mở cóp sau ra, hai người kia xách hành lý đi.

Lý Ninh Ngọc ngồi trong xe đưa mắt nhìn hai người đến khi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mình rồi mới khởi động xe rời đi.
Lý Ninh Ngọc nhìn vị trí ghế bên cạnh người lái, trong lòng cảm thấy trống vắng.

Lý Ninh Ngọc đậu xe bên đường, từ hàng ghế sau lấy lên một con búp bê.

Đây là Cố Hiểu Mộng mua đặt ở trên xe cô.

Còn nói lúc mình không có ở đây, nhất định phải để con búp bê này trên ghế bên cạnh người lái, ghế bên cạnh Lý Ninh Ngọc chỉ cô mới có thể ngồi.
Lý Ninh Ngọc đem búp bê đặt lên ghế, như vậy nhìn thoải mái hơn.
——–
Cố Hiểu Mộng ngồi trên máy bay nhìn ra cửa sổ, người đại diện ngồi bên cạnh Cố Hiểu Mộng.
– Đồng hồ đeo tay của cô…!Chịu tiêu tiền rồi sao?
Amy là một tín đồ đồng hồ đeo tay thâm niên.

Từ thương hiệu xa xỉ đến thương hiệu nội địa bình dân không có loại nào mà cô không biết.

Đương nhiên là cô vừa nhìn đã nhận ra chiếc trên tay Cố Hiểu Mộng là sản phẩm phiên bản giới hạn.
– Đồng hồ này thì sao?
Cố Hiểu Mộng cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, trong lòng lại ngọt ngào, đây là của vợ mình tặng.
– Tiền vay ngân hàng mua nhà cô trả hết rồi sao?
– Không có, mười triệu đâu phải ít, làm sao tôi có thể trả hết nhanh như vậy.
Mặc dù Cố Hiểu Mộng không có áp lực gì quá lớn, nhưng mà khoản vay mười triệu này cũng làm cô phải có kế hoạch quay thêm hai bộ phim.

Tốt nhất là nên trả sớm một chút.
– Vậy mà cô còn mua một cái đồng hồ ba triệu?(~~10.652.435.349 VND)
Amy nâng tay Cố Hiểu Mộng lên trước mặt mình, đôi mắt sáng lên cẩn thận nhìn chăm chú chiếc đồng hồ của Cố Hiểu Mộng.


Cô do dự thật lâu cũng chưa dám mua.

Ngày hôm kia thật vất vả lắm mới quyết định đi mua, nhân viên bán hàng nói nó đã được bán rồi.

Không nghĩ tới là bị Cố Hiểu Mộng mua.
– Cô nói cái này bao nhiêu? Ba triệu????
Cố Hiểu Mộng kêu lên một tiếng.

Tất cả mọi người trong khoang thương gia đều nhìn về phía Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng vội vàng gật đầu xin lỗi.

Đồng hồ này ba triệu? Vợ cô cũng quá có tiền rồi? Cô cho là đồng hồ này nhiều lắm là mấy chục nghìn tệ thôi.
– Đồng hồ này không phải cô mua?
Amy nhìn phản ứng của Cố Hiểu Mộng liền biết đồng hồ này là người khác tặng Cố Hiểu Mộng.

Chẳng qua là ai sẽ dùng số tiền lớn như vậy mua đồng hồ cho Cố Hiểu Mộng? Ba triệu có thể đủ để mua một căn nhà ở thành phố B rồi.
– Không.

Là v…!bạn tôi tặng quà mừng năm mới.
Cố Hiểu Mộng thiếu chút liền bật thốt lên nói là vợ tôi tặng, cũng may lời vừa ra miệng đã kịp thời thắng lại.
– Cô có bạn sao?
Amy nhướng mày hỏi ngược lại.

Nếu như Cố Hiểu Mộng có bạn thì cô lập tức từ trên máy bay này nhảy xuống! Không phải nói Cố Hiểu Mộng quan hệ kém, mà là Cố Hiểu Mộng cho tới bây giờ không chịu kết bạn.
– Cô quản tôi!
Cố Hiểu Mộng hừ lạnh một tiếng, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật ra thì Cố Hiểu Mộng muốn nói là, cô không tính là bạn tôi sao?
– Lý Ninh Ngọc tặng cô sao?
Hồi lâu Amy nhẹ giọng nói, Cố Hiểu Mộng gật đầu không lên tiếng.
– Đời sống tình cảm của cô tôi mặc kệ, đừng trì hoãn công việc là được.
Yên lặng một lúc, Amy mở miệng nói.

Bởi vì cô biết rằng cô không quản được Cố Hiểu Mộng.

Thay vì ầm ĩ bất hòa không bằng mặc kệ, cô tin tưởng Cố Hiểu Mộng biết xử lý như thế nào.
– Cảm ơn.
– Nói cảm ơn với tôi làm gì.

Cô sống tốt là được!
Amy thật lòng xem Cố Hiểu Mộng là em gái.
Xuống máy bay, Cố Hiểu Mộng ngồi xe Limousine gởi Wechat cho Lý Ninh Ngọc báo bình an.

Lý Ninh Ngọc nhìn thấy tin nhắn của Cố Hiểu Mộng cũng yên tâm.
——
Đến khách sạn, Cố Hiểu Mộng lấy quần áo trong vali treo vào tủ, sau đó kiểm tra trong phòng xem có máy quay lén hay không.

Chắc chắn là không có Cố Hiểu Mộng mới đi tắm rửa thay một bộ quần áo, bắt đầu xem kịch bản.
Đây là một bộ phim điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết bách hợp, biến tấu tình yêu thành tình chị em.

Nhưng làm thế nào Cố Hiểu Mộng cũng cảm thấy kịch bản này không được tự nhiên.

Vì để có thể được công chiếu, gần như phá hư toàn bộ nguyên tác.
Điểm làm Cố Hiểu Mộng hài lòng chính là toàn bộ đều không có cảnh hôn hay cảnh nóng.

Nhưng lại có rất nhiều cảnh đánh nhau, Cố Hiểu Mộng quay phim thì trừ những cảnh thân mật toàn bộ đều không cần người đóng thế.
Đây là một câu chuyện về một vị nữ đế và nữ tướng quân ở một quốc gia không xác định.

Cố Hiểu Mộng có chút hối hận vì đã nhận bộ phim này.

Thậm chí cảm giác được sau khi công chiếu mình sẽ bị fan nguyên tác mắng.
Cố Hiểu Mộng đọc xong toàn bộ kịch bản, cô phát hiện là có ẩn ý phía sau.

Mặc dù không thể khẳng định là yêu, nhưng trong kịch bản có một câu, ngươi là lý do để ta tồn tại, cho dù đổi cả tính mạng cũng phải bảo hộ chu toàn cho ngươi.
Cố Hiểu Mộng cảm giác mình lại sắp bị xào couple rồi, có điều cô cũng quen rồi.
——
Ngày hôm sau, Cố Hiểu Mộng gặp bạn diễn của mình, là một nữ diễn viên mới, nhỏ hơn cô một tuổi, dáng dấp sạch


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.