Ngọc Cầm Cố Túng

Chương 113: - Nhớ Em


Bạn đang đọc Ngọc Cầm Cố Túng – Chương 113: – Nhớ Em


– Mommy tụi con làm việc cả ngày mệt mỏi, tan làm còn phải nấu cơm cho tụi con, tụi con còn chê tay nghề của chị ấy, làm người phải biết ơn nghĩa.
Tuy rằng trong lòng Cố Hiểu Mộng cũng đồng tình với hai đứa nhỏ ba giây, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn dạy dỗ chúng một chút.
Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc và hai đứa nhỏ ăn cơm xong sau đó cô đi ngủ bù còn Lý Ninh Ngọc đi làm.

Cố Hiểu Mộng ngủ một ngày, thức dậy cũng không lập tức rời giường mà ở trên giường một lúc.
Buổi tối Cố Hiểu Mộng làm một bàn đồ ăn lớn chờ Lý Ninh Ngọc và hai đứa nhỏ về.

một nhà bốn người ngồi ăn cơm trò chuyện.

Tử Ninh nhớ đến con cún.
– Mama, bây giờ Kỳ Tích sao rồi ạ?
Bởi vì chuẩn bị thi cho nên Cố Tử Ninh rất ít khi lướt điện thoại.
– Đã xuất viện, Mạc Phi đang nuôi nó.
Cố Hiểu Mộng gắp một ít thịt lần lượt để vào chén của hai đứa nhỏ.

Nhắc đến Kỳ Tích, Lý Ninh Ngọc nghĩ đến Mạc Phi, đôi mày xinh đẹp không nhịn được nhíu lại.
– Chị Mạc Phi xinh đẹp lại nhân hậu, chị ấy như vậy có tính là một làn nước trong ở giới giải trí không?
Lý Tử An cũng tham gia thảo luận.

Mạc Phi năm nay hai mươi ba tuổi, Tử An mười bốn tuổi, cho nên gọi là chị Mạc Phi cũng không sai.
– Có lẽ? Con thích cô ấy?
Cố Hiểu Mộng tò mò nhìn Lý Tử An.

Lần đầu tiên cô nghe thấy tên của ngôi sao khác ngoại trừ cô trong miệng Lý Tử An.
– Chỉ là con cảm thấy chị ấy nhân hậu thôi.
Tử An bị Cố Hiểu Mộng chọc trúng tâm tư đỏ mặt cúi đầu ăn đồ ăn trong chén của mình.

Cố Hiểu Mộng biết Tử An da mặt mỏng nên cũng không tiếp tục hỏi.

Nhưng trong lòng cô đã quyết định, đợi đến lúc gặp Mạc Phi thì xin ảnh có chữ ký của Mạc Phi cho Tử An.

(Hỏng lẽ nhà có truyền thống lái máy bay??)
– Hình như em và Mạc Phi rất hợp.
Lý Ninh Ngọc tắm rửa xong ngồi trước bàn trang điểm.

Cố Hiểu Mộng ngồi trên giường đăng weibo, nghe Lý Ninh Ngọc nói thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Ninh Ngọc.
– Cũng tốt, chỉ là không làm cho em thấy phản cảm.
Cố Hiểu Mộng đăng weibo xong bỏ điện thoại xuống nhìn Lý Ninh Ngọc trong gương.

Trong đầu cô nghĩ, tại sao Lý Ninh Ngọc đột nhiên lại nhắc đến Mạc Phi.
Lý Ninh Ngọc nhíu nhíu mày chưa nói gì.

Không biết tại sao, trực giác của cô nói cho cô biết, không khéo Mạc Phi chính là Tô Vũ thứ hai.

Cố Hiểu Mộng, nợ đào hoa của em cũng nhiều quá nhỉ? Lần này nhân tố chính làm nhiễu loạn tâm trí Lý Ninh Ngọc không phải là Mạc Phi mà là thái độ của Cố Hiểu Mộng đối với Mạc Phi.
Xem ra Cố Hiểu Mộng không ghét Mạc Phi, tương tác riêng rất nhiều.

Điều này khiến cho Lý Ninh Ngọc ít nhiều có chút bất an.

Nhưng mà có một giọng nói vang lên trong lòng cô, nó nói với cô rằng cô phải tin tưởng Cố Hiểu Mộng, cho nên lòng cô mới mâu thuẫn rối ren.
– Vợ, đừng nói là chị đang ghen nha?
Cố Hiểu Mộng xuống giường, đi đến phía sau Lý Ninh Ngọc.

Cô cúi đầu ngậm lấy vành tai xinh xắn của lý Ninh Ngọc.
– Đúng vậy, thì sao? Em là vợ tôi, tôi không thể ghen sao?
Lý Ninh Ngọc đứng dậy đẩy Cố Hiểu Mộng ngã xuống giường, sao đó đè lên…
Ngày hôm sau Lý Ninh ngọc xin nghỉ, Cố Hiểu Mộng ngủ đến trưa, sau đó đủ loại đau nhức xương khớp.
Một tuần trôi qua rất nhanh, Cố Hiểu Mộng phải trở lại đoàn phim.

Cô vẫn không để Lý Ninh Ngọc đưa đi.

Cố Hiểu Mộng ngồi lên xe bảo vệ sỹ đưa mình đến sân bay.
Cố Hiểu Mộng trở lại khách sạn không lập tức về phòng mình mà đi đến phòng Mạc Phi thăm Kỳ Tích.


Một tuần không gặp, Kỳ Tích đã lớn hơn, nhưng bởi vì di chứng chấn thương, thân thể Kỳ Tích rất yếu, phát triển không bằng những con chó khác.

Nhưng rõ ràng đã mập hơn một chút so với trước lúc Cố Hiểu Mộng đi, cũng cao hơn một chút.
– Em muốn đưa nó ra ngoài đi dạo.

Chị Hiểu Mộng có muốn đi cùng không?
Mạc Phi lấy dây ra đeo cho Kỳ Tích.

Cố Hiểu Mộng do dự một chút sau đó gật đầu.

Hai người dẫn chó ra khỏi khách sạn, cách khách sạn chưa đến một trăm mét có một công viên nhỏ.

Hai người đưa con chó đến công viên này.

Cố Hiểu Mộng mặc áo phông trắng, quần jeans, giày thể thao màu trắng, đội mũ lưỡi trai và đeo kính mát.

Cô hơi cúi đầu, vành nói vừa đủ che đi khuôn mặt.
Nhưng mà cô là ai? Cô là Cố Hiểu Mộng, đứng trong đám đông luôn là người nổi bật nhất.

Cho nên dọc đường có rất nhiều người nhận ra cô, nhưng cũng không dám tiến lên, chỉ cầm điện thoại chụp ảnh.
Hai người nói về kịch bản, về Kỳ Tích.

Mạc Phi lấy điện thoại ra cho Cố Hiểu Mộng xem ảnh của Kỳ Tích mấy ngày này, còn có cả video.
Kỳ Tích thật sự rất đáng yêu, nhất là lúc chạy, lắc một cái dũng cảm tiến về phía trước.

Cho dù ngã cũng đứng dậy tiếp tục chạy.

Cố Hiểu Mộng thấy được sự quật cường bên trong nó.
Ngày hôm sau, Cố Hiểu Mộng Mạc Phi cùng nhau chiếm sóng mạng xã hội.

Trong ảnh chó săn chụp được, rõ ràng là xã giao bình thường quang minh chính đại lại biến thành Cố Hiểu Mộng vụn trộm với cỏ non.
Lý Ninh Ngọc nhìn thấy tin tức, đôi mày nhíu thật chặt.

Tuy rằng cô không tin Cố Hiểu Mộng và Mạc Phi thật sự có gì, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
Cố Hiểu Mộng không làm rõ vụ việc ngay lập tức giống như trước đây.

Cô chỉ gọi điện giải thích với Lý Ninh Ngọc một chút.

Tuy rằng trong lòng Lý Ninh Ngọc không thoải mái nhưng với tính cách của cô ấy thì sẽ không gây rắc rối cho Cố Hiểu Mộng.

Cho nên Lý Ninh Ngọc vô cùng thấu tình đạt lý nói không sao tôi tin tưởng em.
– Chị Hiểu Mộng, em có cần làm rõ một chút không?
Mạc Phi chưa có chủ ý.

Người đại diện của cô ấy muốn cô ấy không làm rõ, nương theo vào nhiệt của Cố Hiểu Mộng.

Chỉ là cô ấy cảm thấy mình nên làm rõ, cô ấy không muốn gây rắc rối cho Cố Hiểu Mộng.
– Muốn đổ tội cho người khác không lo thiếu chứng cớ? Bọn họ muốn nói thế nào thì nói thế đó đi.

Tốc độ làm sáng tỏ của em mãi mãi không kịp tốc độ hắc của bọn họ.

Không thẹn với lòng là được rồi.

Đương nhiên, nếu em cảm thấy tin tức này gây rắc rối cho em thì tôi có thể ra mặt làm rõ.
Cố Hiểu Mộng buông kịch bản trong tay, nghiêm túc nói.

Mạc Phi nghe xong lắc đầu dữ dội.

Làm sao gây rắc rối cho mình chứ? Chỉ cần có thể có liên quan đến Cố Hiểu Mộng, cho dù bị truyền tin xấu cô cũng không ngại.
– Tôi chỉ sợ em cảm thấy tôi đang cọ nhiệt với em…
Cố Hiểu Mộng cười cười chuẩn bị nói gì đó thì bị thông báo vào phim trường chuẩn bị quay.

Cố Hiểu Mộng bỏ kịch bản lại đi vào phim trường.

Mạc Phi đứng tại chỗ nhìn Cố Hiểu Mộng đi càng lúc càng xa.


Trong ánh mắt cô xẹt qua một chút tình tự mơ hồ.
Cố Hiểu Mộng khinh thường sao tác nhưng mà không có nghĩa là cô sẽ không lợi dụng nhiệt để đạt được mục đích của mình.

Nhân lúc scandal của mình và Mạc Phi còn chưa qua, weibo công ty của Cố Hiểu Mộng chính thức tuyên bố chính thức ký hợp đồng với diễn viên Mạc Phi.

Tin tức này khiến cho ngày càng có nhiều người cảm thấy Cố Hiểu Mộng và Mạc Phi có gì đó.

Thậm chí rất nhiều fans cứng cũng đang nghi ngờ giữa Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc có phải xuất hiện vấn đề hay không.
Lý Ninh Ngọc nhìn thấy vô số tin nhắn trên weibo của mình cùng với đủ loại tin tức tràn lan trên internet.

Lý Ninh Ngọc có chút đứng ngồi không yên, gác hết tất cả lịch trình, ngay cả hành lý cũng không mang, mua vé máy bay bay thẳng đến thành phố nơi Cố Hiểu Mộng quay phim.

Bởi vì mua vé quá trễ nên đã hết chỗ ở khoang hạng nhất.

Lý Ninh Ngọc dành mua vé hạng phổ thông, chỉ vì muốn đến chỗ Cố Hiểu Mộng sớm hơn một ngày.
– Mommy, mẹ đi trông chừng mama sao?
Lý Ninh Ngọc đến sân bay mới nhớ đến cô còn chưa báo với hai đứa nhỏ.

Cô gọi điện thoại để giải thích tình hình với Cố Tử Ninh.
– Mẹ nhớ mama con nên đi thăm em ấy! Mẹ vô cùng tin tưởng mama con!
Lý Ninh Ngọc thà thừa nhận rằng mình nhớ Cố Hiểu Mộng cũng không thừa nhận mình đang ghen, đã không còn cảm giác an toàn.

Lại càng không thể thừa nhận mình phải đi trông chừng Cố Hiểu Mộng.
– Xem ra mommy thật sự rất nhớ mama.

Nhớ đến mức không kịp chuẩn bị hành lý.

Nhớ đến mức thà ngồi khoang phổ thông cũng muốn lập tức gặp mama.

Nhớ đến mức…
Cố Tử Ninh nói bằng giọng trêu chọc.

Trên mặt Lý Ninh Ngọc ít nhiều có chút nén giận.

Con bé đáng ghét, biết không cần nói, chút đạo lý này mà không biết sao?
– Cố Tử Ninh!
Lý Ninh Ngọc nghiến răng hét tên Cố Tử Ninh.

Cố Tử Ninh biết mẹ nó sắp nổi giận, nhanh chóng tìm cớ cúp điện thoại.
Lý Ninh Ngọc chỉ có thể ngồi ở sảnh chờ bình thường và đợi chuyến bay.

Lý Ninh Ngọc ngồi trên ghế, đè chiếc mũ lưỡi trai cùng kiểu với Cố Hiểu Mộng xuống.

Dù sao ở sân bay cũng có rất nhiều chó săn.
Máy bay hạ cánh lúc mười một giờ đêm.

Lý Ninh Ngọc cúi đầu bước nhanh ra khỏi sân bay, ngồi taxi và nói tên khách sạn của Cố Hiểu Mộng.
Nửa tiếng sau, xe taxi đừng ở cửa khách sạn.

Người gác cửa bước đến mở cửa xe cho Lý Ninh Ngọc.

Hiện giờ Chu Miểu đã đợi sẵn ở sảnh, đưa Lý Ninh Ngọc lên thang máy.
– 6031.
(Tác giả cố tình đúng hông???)
Đến tầng của Cố Hiểu Mộng đang ở, Chu Miểu nói với Lý Ninh Ngọc số phòng.

Đồng thời cô đưa cho Lý Ninh Ngọc một cái thẻ mở cửa.

Chờ khi Lý Ninh Ngọc ra cửa thang máy thì cô ấn nút trở về tầng của mình ngủ tiếp.
Lý Ninh Ngọc tìm được phòng của Cố Hiểu Mộng, quẹt thẻ mở cửa phòng ra.


Trong phòng tối đen.

Cố Hiểu Mộng nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng cũng không quan tâm, cô cho rằng là Chu Miểu đến gọi cô dậy.
– Chu Miểu, để chị ngủ tiếp một chút đi, chỉ một chút thôi.
Cố Hiểu Mộng nằm trên giường, mơ mơ màng màng nói.

Sau đó trở mình ôm gối tiếp tục ngủ.

Lý Ninh Ngọc đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa.

Cố Hiểu Mộng nghe tiếng nước lập tức bừng tỉnh! Người vào chắc chắn không phải Chu Miểu, không phải Chu Miểu thì là ai? Không xong rồi, không phải phục vụ đặc biệt của khách sạn chứ?
Cố Hiểu Mộng ngồi dậy, trong đầu xẹt qua rất nhiều giả thuyết.

Cố Hiểu Mộng nhanh chóng bật đèn lên, đi vào phòng tắm, gõ mạnh vào cửa hai cái.
– Tôi mặc kệ anh vào bằng cách nào! Tôi không cần phục vụ đặc biệt, mời anh lập tức mặc quần áo rồi đi ngay! Bằng không tôi gọi bảo vệ đó!!
Cố Hiểu Mộng muốn đuổi người nhưng lại không dám mở cửa đi vào.

Cô chỉ có thể đứng ở cửa dùng giọng cứng rắn để đuổi người.
– Cố Hiểu Mộng, em chắc chắn là muốn tôi đi sao?
Lý Ninh Ngọc liếc mắt xem thường một cái, phục vụ đặc biệt em gái em!
Cố Hiểu Mộng nghe thấy tiếng của Lý Ninh Ngọc thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó áp tai lại gần cửa phòng tắm để nghe kỹ lại.
– Vợ?
Lý Ninh Ngọc không trả lời Cố Hiểu Mộng, sau khi tắm xong quấn khăn tắm rồi đẩy cửa bước ra.

May mà Cố Hiểu Mộng nhanh chóng tránh ra, bằng không đã bị cửa đập vào mặt.
Cố Hiểu Mộng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc giống như là từ trên trời rơi xuống, trong lòng rất vui và kích động.

Cô muốn ôm Lý Ninh Ngọc nhưng bị Lý Ninh Ngọc tránh đi.
– Phục vụ đặc biệt?
Lý Ninh Ngọc khoanh tay trước ngực nhướng mày nhìn Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng gãi gãi đầu.
– Mấy hôm trước có người đưa cho em một tấm card nhỏ.

Em đây không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Nếu chị đang ngủ ngon lành đột nhiên lại nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm cũng sẽ nghĩ đến hướng đó đúng không? Huống chi em lại không biết chị sẽ đến!
Cố Hiểu Mộng đi qua kéo tay Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc vừa mới tắm xong cơ thể còn tỏa ra hơi nóng.

Nước trên tóc chảy dọc xuống xương quai xanh.

Cố Hiểu Mộng ngứa ngáy trong lòng, nhưng cô vẫn kéo Lý Ninh Ngọc ngồi xuống ghế, sau đó tìm máy sấy tóc giúp cô ấy sấy tóc.
– Chị đến sao không nói với em, em đi đón chị.
Tay Cố Hiểu Mộng luồng qua mái tóc Lý Ninh Ngọc.

Tóc khô rất nhanh, nhưng Cố Hiểu Mộng không nỡ buông tay.
– Tập kích bất ngờ không được sao?
Lý Ninh Ngọc đứng lên xoay người nhìn Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng buông máy sấy trong tay, ôm eo Lý Ninh Ngọc.
– Được, vợ em làm gì cũng được!
Nói xong muốn hôn Lý Ninh Ngọc nhưng bị Lý Ninh Ngọc lại tránh.
– Đột nhiên chị đến đây là vì nhớ em sao?
Cố Hiểu Mộng cũng không vì sự né tránh của Lý Ninh Ngọc mà khó chịu.
– Ừm, nhớ em.
Cố Hiểu Mộng nghĩ Lý Ninh Ngọc sẽ phủ nhận, nhưng mà không ngờ Lý Ninh Ngọc lại không phủ nhận.

Ngược lại còn thật sự thừa nhận!
Tim Cố Hiểu Mộng đập chậm vài nhịp, sau đó cô kéo Lý Ninh Ngọc lên giường.

Hoàn toàn quên mất bốn giờ sáng mai mình còn phải đến phim trường quay phim.
Chu Miểu đứng trước cửa phòng Cố Hiểu Mộng, cô đã gõ cửa năm lần, không ngừng nhìn đồng hồ.

Nếu đến phim trường muộn, để phóng viên chụp được lại nói Cố Hiểu Mộng chơi bài lớn!
Lúc Chu Miểu chuẩn bị gõ cửa lần thứ sáu, Cố Hiểu Mộng còn chưa tỉnh ngủ, ăn mặc chỉnh tề mở cửa phòng ra, còn chưa mở miệng nói đã ngáp một cái.
– Có thể đi rồi chứ?
Chu Miểu chỉ chỉ vào đồng hồ của mình, bất lực nói.

Làm trợ lý của Cố Hiểu Mộng nhiều năm như vậy, cô cảm thấy quan hệ giữa mình và Cố Hiểu Mộng là quan hệ bạn bè chứ không phải chỉ đơn thuần là quan hệ công việc.

Cho nên trước mặt Cố Hiểu Mộng thì Chu Miểu càng không giống một trợ lý.
Từ khách sạn đến trường quay mất nửa tiếng đi xe.


Cố Hiểu Mộng ngủ trên xe một lúc, đến phim trường trang điểm thay quần áo sau đó khôi phục dáng vẻ thần thái sáng láng.
Hôm nay quay cảnh nhóm người Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược bị nhốt trên đảo băng.

Thật ra bộ phim này chỉ khoác áo Ỷ Thiên Đồ Long Ký, ngoài trừ tuyến thời gian giống với nguyên tác thì những thứ khác đều không giống.

(Chắc fans nguyên tác chửi lòi l)
Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược ngồi trên bờ biển ngắm mặt trời mọc.

Triệu Mẫn quay đầu nhìn Chu Chỉ Nhược, trong ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng thương tiếc.

Nhưng lúc Chu Chỉ Nhược quay đầu đối diện với Triệu Mẫn, Triệu Mẫn lại thu hồi tình tự trong ánh mắt, quay đầu nhìn xa xăm.
“Bè gỗ sẽ được làm xong sớm thôi.”
Chu Chỉ Nhược cũng quay đầu nhìn mặt biển, trong ánh mắt xẹt qua một chút do dự.

Không biết bản thân mình có thật sự muốn như vậy không!
“Ừm, lập tức có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi!”
Trong ánh ánh Triệu Mẫn lóe lên vẻ hưng phấn.

Nàng không biết người bên cạnh đang tính kế mình.
“Triệu Mẫn, sau này ra khỏi đây chúng ta lại là kẻ địch.”
Chu Chỉ Nhược đã quyết định phải thực hiện kế hoạch của mình.

Đó là nguyện vọng cả đời của sư phụ.

Nàng ấy phải thực hiện, bất luận là dùng thủ đoạn gì hay có hậu quả ra sao.
“Vậy sao? Như thế cũng tốt.”
Triệu Mẫn cười bất lực, lúc này máy quay chuyển ra xa, để lại cảnh hai người cùng với ánh mặt trời vừa ló dạng.
Thật ra bây giờ rất ít đoàn phim dùng cảnh thật.

Đại đa số đều là quay với phông xanh.

Nhưng mà đạo diễn này lại vô cùng thích dùng cảnh thật.

Chỉ cần điều kiện cho phép, anh ta sẽ không dùng phông xanh.

Cho nên cảnh này hai người không thể NG, chỉ có thể quay một lần là phải qua.
Mạc Phi đã tập luyện với Cố Hiểu Mộng rất nhiều lần chỉ vì không muốn gây trở ngại cho đoàn phim và Cố Hiểu Mộng.
Khi Lý Ninh Ngọc đến vừa lúc quay cảnh Chu Chỉ Nhược bỏ thuốc vào đồ ăn.

Cố Hiểu Mộng ngồi bên cạnh, còn rất nghiêm túc xem Mạc Phi diễn.

Trong cảnh này Chu Chỉ Nhược vẫn chưa hắc hóa hoàn toàn.

Nội tâm của nàng ấy vẫn còn lương thiện.

Cho nên lúc hạ thuốc trong lòng nàng ấy đấu tranh dữ dội.

Toàn bộ quá trình đều là đặc tả cận cảnh diễn biến tâm trạng trên mặt.

Điều này vô cùng thử thách kỹ thuật diễn xuất của diễn viên.
– Vợ…….
Cố Hiểu Mộng nghe tiếng bước chân, ngẩng đẩu lên thấy Lý Ninh Ngọc.

Cô lập tức hớn hở đứng lên đưa ghế của mình cho Lý Ninh Ngọc.

Chu Miểu lấy một cái ghế khác trên xe đưa cho Cố Hiểu Mộng, trong lòng mắng một câu thê nô.
Cố Hiểu Mộng bảo Chu Miểu lấy trái cây và nước uống.

Chu Miểu cầm một ít cherry đưa cho Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng đưa cherry đến trước mặt Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc cắn một miếng, còn lại đều bị Cố Hiểu Mộng ăn hết.

Chu Miểu quay đầu, mắt không thấy tim sẽ không đau.

Mỗi ngày đều rải cơm chó cho cẩu độc thân vạn năm như mình đây, có nghĩ đến cảm giác của mình không chứ?
Mạc Phi diễn xong trở lại khu nghỉ ngơi.

Cô nhìn thấy Lý Ninh Ngọc, trong lòng chua xót một chút, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Cô đi đến trước mặt Lý Ninh Ngọc lễ phép chào hỏi, sau đó về lại ghế của mình xem kịch bản, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.