Bạn đang đọc Ngọc Cầm Cố Túng – Chương 106: – Khổ Nhục Kế
– Bọn họ chỉ là hợp tác kinh doanh bình thường.
Triệu Ức sợ Cố Hiểu Mộng hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích.
Cố Hiểu Mộng nghe xong cười chế giễu.
Hợp tác kinh doanh! Lý Nhược Đồng, vì tiếp cận Lý Ninh Ngọc mà cô thật sự không từ thủ đoạn!
Lý Ninh Ngọc quay đầu nhìn thấy Cố Hiểu Mộng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vờ như không phát hiện ra Cố Hiểu Mộng.
Cô xoay người đi vào phòng làm việc của mình.
Cố Hiểu Mộng nhanh chóng chạy theo.
Triệu Ức vỗ vỗ đầu mình, trong lòng cầu nguyện cho hai người này đừng đánh nhau ở công ty.
– Vợ….
Dù trong lòng Cố Hiểu Mộng rất khó chịu, nhưng cô vẫn không dám thể hiện ra ngoài.
Cô chỉ có thể đi đến trước mặt Lý Ninh Ngọc lấy lòng.
Lý Ninh Ngọc làm như không nghe không thấy, tiếp tục cúi đầu bận bịu chuyện của mình.
– Vợ, hôm qua em uống say, nếu có nói gì đó không nên nói, chị đừng so đo với em, say rượu nói bậy không phải thật.
Cố Hiểu Mộng nhìn thấy đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của Lý Ninh Ngọc thì đau lòng không thôi.
Ngày hôm qua rốt cuộc mình đã làm chuyện khốn nạn gì mới có thể khiến chị Ngọc khóc như vậy, còn khóc cả đêm.
– Tôi thấy, say rượu mới nói lời thật lòng chứ?
Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu nhìn Cố Hiểu Mộng lạnh lùng nói.
Lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc dùng ánh mắt lạnh như thế nhìn Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng mở miệng muốn phản bác lại, nhưng cô phát hiện mình không thể nghĩ ra điều gì để phản bác.
– Em không nhớ em đã nói gì……
Cố Hiểu Mộng định kéo tay Lý Ninh Ngọc nhưng bị cô ấy tránh đi.
Lý Ninh Ngọc cười khẩy, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.
– Cố Hiểu Mộng, tôi từng nghĩ, cho dù tất cả mọi người không tin tôi, em cũng sẽ tin tưởng tôi hoàn toàn! Nhưng mà, hôm qua em mượn rượu nói lời thật lòng, đã cho tôi một cát tát vang dội.
Em không hề tin tưởng tôi như tôi nghĩ.”
Lý Ninh Ngọc cúi đầu, giọng diệu bình tĩnh mà nói.
– Vợ, ngày hôm qua em đã nói gì em thật sự không nhớ, em đã uống say, say rượu nói bậy không phải thật!
Cố Hiểu Mộng luống cuống.
Cô không sợ Lý Ninh Ngọc cãi nhau ầm ĩ với cô.
Cô chỉ sợ Lý Ninh Ngọc giống như bây giờ.
Bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn.
Giống như sóng thần có thể ập đến bất cứ lúc nào.
– Không nhớ thì không nhớ, không quan trọng.
Lý Ninh Ngọc đóng tài liệu trước mặt lại, ấn số liên lạc trên bàn làm việc.
– Thông báo với tất cả quản lý năm phút sau họp tại phòng hội nghị.
Lý Ninh Ngọc cầm laptop trên bàn làm việc của mình định đi khỏi văn phòng nhưng bị Cố Hiểu Mộng ngăn lại.
– Vợ……………
– Tránh ra!
Lý Ninh Ngọc cắt ngang lời của Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng nhìn vẻ mặt lạnh như băng Lý Ninh Ngọc thì thầm thở dài một hơi.
Cô bước sang bên cạnh hai bước nhường đường cho Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc đi họp, Cố Hiểu Mộng ngồi một mình trên salon.
Hiện giờ Cố Hiểu Mộng rất hối hận chuyện hôm qua mình uống nhiều rượu như vậy, còn say rượu làm loạn nói lời tổn thương Lý Ninh Ngọc.
Nhưng mà cô thật sự không nhớ ra rốt cuộc hôm qua mình đã nói gì.
Cuộc họp của Lý Ninh Ngọc kéo dài một ngày.
Giữa trưa Cố Hiểu Mộng kêu thức ăn bên ngoài mang đến phòng họp.
Cố Hiểu Mộng không dám tự mình mang vào mà nhờ Triệu Ức.
Cô bảo Triệu Ức lấy cơm phân phát cho tất cả quản lý.
Đồ ăn Cố Hiểu Mộng đặt đương nhiên không tệ.
Mỗi hộp đều có in logo của một nhà hàng năm sao nào đó, bên trong còn có thịt có cá, cân đối dinh dưỡng.
– Đây là do Cố Hiểu Mộng đặc biệt đưa cho chị.
Triệu Ức đặt một phần được đóng gói riêng trước mặt Lý Ninh Ngọc.
Cô thì thầm vào tai Lý Ninh Ngọc.
– Cho mọi người nửa tiếng để ăn cơm, nửa tiếng sau tiếp tục!
Lý Ninh Ngọc đứng lên rời khỏi phòng họp.
Thời gian ăn cơm nửa giờ cũng không nhiều, các quản lý gần như là ăn ngốn nghiến.
Một mình Lý Ninh Ngọc đi vào lối an toàn bên cạnh phòng họp.
Cô đứng trước cửa sổ nhìn xa xăm.
Cố Hiểu Mộng cũng không dám tiến lên quấy rầy, chỉ im lặng đứng ở phía sau lưng Lý Ninh Ngọc.
– Cố Hiểu Mộng, tại sao em không có lòng tin đối với lòng chung thủy của tôi?
Lý Ninh Ngọc đưa lưng về phía Cố Hiểu Mộng.
Cô biết Cố Hiểu Mộng đứng sau mình.
Cô nghĩ Cố Hiểu Mộng sẽ nói, nhưng mà đợi một lúc lâu Cố Hiểu Mộng cũng không nói gì.
– Em không có!
Cố Hiểu Mộng không hề nghĩ ngợi lập tức phản bác.
Làm sao cô nghi ngờ sự chung thủy của Lý Ninh Ngọc đối với mình chứ?
– Phải không?
Lý Ninh Ngọc cười chế nhạo, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ của mình, thời gian nghỉ đã hết.
Lý Ninh Ngọc xoay người lướt qua Cố Hiểu Mộng quay lại phòng hội nghị tiếp tục cuộc họp.
Cố Hiểu Mộng trở lại văn phòng tổng tài.
Dưới dạ dày truyền lên từng cơn đau quặn thắt.
Đã hai ngày cô không ăn cơm, đêm qua say rượu, sáng nay lại để bụng rỗng uống một ly cà phê.
Dạ dày vốn dĩ đã không tốt lắm bây giờ đã bắt đầu chống lại cô.
Đã lâu rồi Cố Hiểu Mộng không phát bệnh dạ dày, cho nên cũng không mang theo thuốc bên người.
Cô chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, mong là nhịn một chút nữa sẽ khỏi.
Nhưng mà, lần này lại phát bệnh kịch liệt.
Cố Hiểu Mộng đau đến ứa mồ hôi lạnh, cuộn mình trên salon.
Lý Ninh Ngọc đang họp, nhưng tâm trí lại không có trong cuộc họp, nhiều lần bị phân tâm.
Triệu Ức đã nhắn cho Cố Hiểu Mộng ba tin rồi mà vẫn chưa thấy trả lời.
Triệu Ức mở hệ thống camera lên, chuyển màn hình giám sát sang văn phòng của Lý Ninh Ngọc.
– Lý tổng, hình như Hiểu Mộng có chút không ổn.
Triệu Ức quay màn hình máy tính về phía Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc liếc nhìn màn hình, đại não còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã rời khỏi ghế đi về phía cửa.
Lý Ninh Ngọc chạy về lại văn phòng của mình.
Rõ ràng khoảng cách không đến một trăm mét, nhưng Lý Ninh Ngọc lại cảm thấy con đường này như dài vô tận.
Lý Ninh Ngọc đẩy cửa văn phòng ra.
Giờ phút này mồ hôi trên người Cố Hiểu Mộng đã thấm ra quần áo.
Cô cuộn mình nằm trên salon thậm chí không sức để ngồi dậy.
– Gọi xe cấp cứu!
Lý Ninh Ngọc chạy đến bên người Cố Hiểu Mộng, quay đầu nói với Triệu Ức ở phía sau.
Trên đường quay lại văn phòng Triệu Ức đã bấm gọi 120 rồi.
Không bao lâu sau thì 120 đến.
Bác sĩ nhấc Cố Hiểu Mộng từ ghế salon lên cáng cứu thương.
Lý Ninh Ngọc đi theo xe cấp cứu cùng đến bệnh viện.
Triệu Ức lái xe của mình đi theo sau.
Dù sao cũng cần người nộp tiền làm thủ tục.
Cố Hiểu Mộng bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Lý Ninh Ngọc ngồi đợi trên băng ghế ngoài hành lang.
Trong đầu cô trống rỗng, trông vô cùng bình tĩnh, nhưng mà chỉ có bản thân cô mới biết trong lòng mình lúc này có bao nhiêu gấp.
– Không có gì đâu, đừng lo lắng.
Triệu Ức đặt tay lên vai Lý Ninh Ngọc, nhẹ giọng an ủi.
– Người nhà của Cố Hiểu Mộng!
Bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, gọi lớn.
Lý Ninh Ngọc nhanh chóng đứng dậy đi đến trước mặt bác sĩ.
– Là tôi! Em ấy thế nào rồi?
– Đã tiêm thuốc giảm đau cho cô ấy.
Một lát nữa làm nội soi dạ dày, đây là giấy đồng ý phẫu thuật, cô ký tên đi.
Bác sĩ đưa tờ giấy cho Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc chưa xem nội dung đã trực tiếp ký tên mình vào ở dưới cùng.
Cố Hiểu Mộng bị gây mê đẩy vào phòng nội soi dạ dày.
Mặt mày Lý Ninh Ngọc nhíu chặt, cô nhìn chằm chằm vào cửa ra vào.
– Xuất huyết dạ dày cấp tính, cần nằm viện điều trị.
Người nhà đi làm thủ tục nhập viện đi!
Bác sỹ đi ra từ phòng kiểm tra đưa giấy nhập viện cho Lý Ninh Ngọc.
Triệu Ức nhận rồi đi làm thủ tục.
Bởi vì thân phân của Cố Hiểu Mộng đặc thù, sợ gây náo động không đáng có bệnh viện đã mở kênh xanh*.
*Kênh xanh: đề cập đến các thủ tục đơn giản, an toàn và nhanh chóng trong y tế, giao thông vân vân…
Trong khi Triệu Ức đang làm thủ tục nhập viện thì Cố Hiểu Mộng đã được đưa vào phòng bệnh khu VIP với Lý Ninh Ngọc.
Cùng lúc đó, tin tức Cố Hiểu Mộng bị đưa đi cấp cứu đã lan truyền trên mạng.
Điện thoại của Amy như sắp nổ tung.
Lúc nội soi dạ dày bác sỹ đã xử lý chỗ xuất huyết.
Cũng may chỗ xuất huyết không lớn, hơn nữa được xử lý kịp thời nên cũng không có gì quá nguy hiểm.
– Vợ…….
Việc đầu tiên Cố Hiểu Mộng làm sau khi tỉnh lại là tìm Lý Ninh Ngọc.
Khi cô nhìn thấy Lý Ninh Ngọc, sự hoang mang trong ánh mắt được thay thế bằng ý cười.
– ……………….
Nếu nói, ban ngày Lý Ninh Ngọc là một ngọn núi lửa đã tắt, thì giờ phút này Lý Ninh Ngọc là một ngọn núi lửa của thể phun trào bất cứ lúc nào!
– Vợ………..!khó chịu…………
Cố Hiểu Mộng vươn tay ngoéo vào ngón út của Lý Ninh Ngọc, đáng thương nhìn Lý Ninh Ngọc, ba phần là thật bảy phần là diễn.
– Đáng đời!
Lý Ninh Ngọc tức giận nói với Cố Hiểu Mộng một câu, dạ dày không tốt còn dám giày vò nó như vậy, thế nào? Gấp gáp muốn về ma giới sao??
– Vợ…
– Mama!
Lời Cố Hiểu Mộng muốn nói bị hai đứa nhỏ đẩy cửa vào cắt ngang.
Cố Tử Ninh và Lý Tử An chạy đến bên giường lo lắng nhìn Cố Hiểu Mộng.
Bọn nhỏ thấy tin Cố Hiểu Mộng nằm viện trên tin tức giải trí, tan học thì lập tức bảo vệ sỹ đưa đến bệnh viện.
– Mẹ không sao, mấy ngày nữa có thể xuất viện.
Cố Hiểu Mộng không muốn để hai đứa nhỏ lo lắng, cho nên dù rất khó chịu vẫn tươi cười nói với chúng.
– Mommy, mama đang bị bệnh mẹ đừng giận mama nữa được không?
Cố Tử Ninh xoay người kéo tay Lý Ninh Ngọc thay Cố Hiểu Mộng xin tha thứ.
– Mẹ kêu vệ sỹ đưa hai đứa về nhà nghỉ ngơi.
Hai đứa tự nấu cơm hay đến này bà dì ăn?
Lý Ninh Ngọc phớt lờ đề nghị của Cố Tử Ninh, cô đổi chủ đề.
Cố Hiểu Mộng thấy thái độ này của Lý Ninh Ngọc thì trong lòng lạnh một nửa, không dễ dỗ!
– Con về nhà tự làm được rồi, vậy mama dưỡng bệnh thật tốt nha, bọn con đi trước.
Cố Tử Ninh nghe ra ý đuổi khách của Lý Ninh Ngọc.
Sau khi rời khỏi bệnh viện Cố Tử Ninh gởi cho Cố Hiểu Mộng một biểu tượng cảm xúc tự cầu phúc.
– Uống đi.
Lý Ninh Ngọc đưa cho Cố Hiểu Mộng một chén chào trắng, cháo vẫn còn nóng.
Lý Ninh Ngọc đặc biệt bảo Triệu Ức đến quán ăn gần bệnh viện mua.
Cháo trắng rất đơn giản, đơn giản đến ngay cả một chút hương vị cũng không có.
– Nhất định phải uống sao?
Cố Hiểu Mộng nhìn chén cháo trước mặt, cười còn khó coi hơn khóc.
Nói là cháo không bằng nói nó là nước gạo đi, bởi vì Cố Hiểu Mộng cảm thấy mình có thể nhìn rõ bên trong có bao nhiêu hạt gạo.
– Em có thể không ăn, dù sao người xuất huyết dạ dày cũng không phải tôi.
Lý Ninh Ngọc ngồi trên salon trong phòng bệnh nhìn màn hình máy tính, cũng không ngẩng đầu lên, vẻ mặt cũng không thay đổi, giọng điệu lạnh lùng nói.
Cô sẽ không bởi vì Cố Hiểu Mộng bị bệnh mà tha thứ cho chuyện này hôm qua Cố Hiểu Mộng nói lời tổn thương mình.
– …………….
Cố Hiểu Mộng bưng chén cháo lên uống một hơi cạn hết, không còn cách nào, ai bảo mình đuối lý?
Lý Ninh Ngọc xử lý xong công việc thì ngủ trên salon, quay lưng về phía Cố Hiểu Mộng.
Thực tế, Lý Ninh Ngọc không ngủ cũng không ngủ được.
Mỗi lời nói của Cố Hiểu Mộng cứ không ngừng lặp lại bên tai cô.
Cố Hiểu Mộng nằm trên giường cũng không ngủ được.
Trong lòng cô nghĩ lần này không biết dỗ dành Lý Ninh Ngọc thế nào mới tốt đây? Nhưng mà cô đã quên, một mảnh thủy tinh xuất hiện vết nứt thì dù có sửa chữa đi chăng nữa cũng sẽ để lại dấu vết.
Huống hồ, hiện giờ cô đã quên mất rốt cuộc mình đã nói gì mà lại làm tổn thương Lý Ninh Ngọc.
Cố Hiểu Mộng ở trong bệnh viện ba ngày, Lý Ninh Ngọc cũng ở bệnh viện cùng cô ba ngày.
Nhưng mà trong ba ngày đó số câu mà Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng nói với nhau cộng lại không đến hai mươi câu.
Trong lòng Cố Hiểu Mộng buồn bực lại không có chỗ trút ra, chỉ có thể chịu đựng! Xuất viện, Lý Ninh Ngọc đưa Cố Hiểu Mộng về nhà rồi quay lại công ty.
Một đống công việc ở công ty đang chờ cô giải quyết!
Cố Hiểu Mộng ngơ ngẩn ở nhà, cô cảm thấy mình sắp nghẹn đến phát điên rồi.
Cô lái xe ra ngoài dạo phố, cuối cùng lái xe đến Tước Tích, đi thẳng lên lầu tìm Tư Đồ Tuyệt.
– Hết bệnh rồi?
Tư Đồ Tuyệt biết Cố Hiểu Mộng bị bệnh, gọi điện xác định rằng Cố Hiểu Mộng không sao nên không đến bệnh viện thăm cô.
– Tâm sự với tôi.
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Hiểu Mộng: Khổ nhục kế cũng vô dụng, làm sao bây giờ? Online chờ.