Bạn đang đọc Ngọc Cầm Cố Túng – Chương 104: – Dạ Tiệc Từ Thiện
– Ba năm trước em lấy được một mảnh đất.
Lúc đó mảnh đất ấy là khu vực di dời của một khu dân cư đang trong quá trình đô thị hóa ở thành phố.
Bởi vì khi đó điều kiện chưa chín muồi nên chưa khởi công.
Bây giờ chính phủ có kế hoạch khai thông một tuyến tàu điện ngầm gần đó.
Trường trung học phổ thông số 15 cũng muốn xây dựng ký túc xá mới ở đó.
Chúng ta hợp tác, bên em ra đất, bên chị ra thiết kế thi công.
Khi bất động sản mở bán, chúng ta chia bốn sáu, KE bọn em lấy sáu tầng.
Lý Nhược Đồng tự tin rằng Lý Ninh Ngọc sẽ đồng ý.
Dù sao đây cũng là một vụ hợp tác có lời không lỗ.
– Cô gởi cho tôi thông tin có thể công khai về khu đất đó.
Tôi cần mở một cuộc họp hội đồng quản trị, hội động quản trị thông qua thì mới được.
Lý Ninh Ngọc không lập tức đồng ý, nhưng mà không thể phủ nhận là cô đã động lòng.
Không bao lâu, Lý Nhược Đồng gởi tư liệu khu đất đến hộp thư của Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc nhìn sơ qua.
Đúng như Lý Nhược Đồng nói, khu đất này bây giờ đã thành khu đất vàng.
Hơn nữa Lý Ninh Ngọc cũng không khỏi tán thưởng mắt nhìn của Lý Nhược Đồng.
Ba năm trước nơi này còn nằm trong khu di dời, đất bán đấu giá, không ai cảm thấy khu đất này đáng giá, rất ít công ty tham gia đấu thầu.
Lý Ninh Ngọc cũng nghe ngóng không nhiều về cuộc đấu thầu đó.
Nhưng mà nghe nói bị một công ty nước ngoài đấu thầu thành công.
Không ngờ người đấu thầu được ấy vậy mà là Lý Nhược Đồng.
Lý Ninh Ngọc về đến nhà, vừa mở cửa ra đã ngửi được mùi đồ ăn.
Đây mới là hạnh phúc!
– Về rồi? Đi rửa tay rồi thay quần áo, ăn cơm.
Cố Hiểu Mộng nghe thấy động tĩnh, từ phòng bếp nghiêng người nhìn Lý Ninh Ngọc đang thay giày ở cửa, cô cười.
Lý Ninh Ngọc nhìn thấy Cố Hiểu Mộng tươi cười, cô cảm thấy chỉ cần về nhà nhìn thấy Cố Hiểu Mộng, cho dù ở bên ngoài có vất vả hơn nữa cũng không cảm thấy mệt mỏi.
– Hôm nay ăn gì?
Lý Ninh Ngọc đi đến phía sau Cố Hiểu Mộng, ôm Cố Hiểu Mộng vào lòng, đặt cằm lên cổ Cố Hiểu Mộng, lười biếng hỏi.
– Làm vài món chị thích.
Trong nồi là bò hầm củ cải.
Cố Hiểu Mộng quay đầu hôn lên mặt Lý Ninh Ngọc một cái.
Sau đó cô giãy khỏi vòng tay của Lý Ninh Ngọc, giúp Lý Ninh Ngọc thay quần áo.
Thay quần áo xong hai người cùng ăn cơm.
Từ khi hai đứa nhỏ học trung học, nhà đối với chúng mà nói dường như chỉ là một chỗ để ngủ.
Cả một tháng cũng không được mấy bữa có thể ngồi xuống ăn cùng nhau.
Có điều chuyện này đối với Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng cũng không tính là một chuyện xấu.
Các cô thích thế giới của hai người.
– Lý Nhược Đồng về lúc nào?
Vốn không nghĩ sẽ nhắc đến người này trên bàn cơm, nhưng mà sự tồn tại của Lý Nhược Đồng đối với Cố Hiểu Mộng mà nói tựa như xương cá trong cổ họng vậy.
Nhổ không ra, nuốt không vào, khó chịu vô cùng.
– Chắc là hơn một tháng? Hôm qua tôi có gọi điện cho em, nhưng mà em đang quay chương trình.
Lý Ninh Ngọc vừa ăn cơm vừa nói.
Cô biết Cố Hiểu Mộng không thích Lý Nhược Đồng, nhưng mà Lý Nhược Đồng cũng sẽ không bởi vì Cố Hiểu Mộng chướng mắt cô ấy mà biến vào hư không đúng không!
– Nghe nói mấy năm nay cô ấy ở nước ngoài ăn nên làm ra.
Có người nói cô ấy ở nước ngoài không bao lâu thì gả cho một tài phiệt, nửa năm sau tài phiệt đột nhiên bị tai nạn xe cộ, không có di chúc.
Cô ấy được chia một nửa di sản.
Nghe đâu KE chính là do cô ấy dùng tiền thừa kế thành lập.
Cố Hiểu Mộng vừa nói vừa quan sát phản ứng của Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc nghe xong ồ một tiếng, trên mặt không còn phản ứng gì nữa.
Hôm qua lúc ăn cơm LÝ Nhược Đồng cũng không đề cập đến chuyện cô ấy đã kết hôn.
Nhưng mà Lý Ninh Ngọc cũng ít khi tò mò chuyện của người khác, cho nên ngay sau khi Cố Hiểu Mộng nói với cô, phản ứng của cô chỉ là nhẹ giọng ồ một tiếng.
Lý Ninh Ngọc mở cuộc họp hội đồng quản trị quyết định xem có hợp tác khai thác tiểu khu thương mại này với KE không.
Cuộc họp diễn ra một ngày trời, có người tán thành có người phản đối.
Cuối cùng Lý Ninh Ngọc dứt khoát quyết định hợp tác với Lý Nhược Đồng.
Lý Ninh Ngọc phải tham gia một buổi tiệc từ thiện vào buổi tối.
Cô hi vọng Cố Hiểu Mộng có thể cùng đi, nhưng mà Cố Hiểu Mộng bận tuyên truyền cho [Phong Thanh] bản hiện đại rồi.
Bữa tiệc này vừa hay đúng vào ngày Cố Hiểu Mộng phải quay hình một chương trình truyền hình.
– Không thể dời lịch quay chương trình lại sao?
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng thu thập hành lý, không bỏ cuộc lại hỏi một lần! Buổi tiệc từ thiện này rất quan trọng đối với Lý Ninh Ngọc.
Người khác đều dẫn theo vợ hoặc chồng, chẳng lẽ mình phải dẫn Triệu Ức đi sao?
– Không được, chương trình này tỉ suất xem đài rất cao, rất có hiệu quả trong việc quảng bá sớm cho phim.
Cố Hiểu Mộng cũng không hiểu, không phải chỉ là một buổi tiệc tối thôi sao, làm gì đến nỗi như vậy? Bình thường Lý Ninh Ngọc gần như không dự các buổi dạ tiệc.
Tại sao lần này chẳng những nhất định muốn đi mà còn muốn kéo mình đi chứ?
– Vậy thì thôi!
Lý Ninh Ngọc không nói gì thêm, xoay người trở về phòng tiện tay khóa cửa.
Cố Hiểu Mộng nghe tiếng cửa khóa, nhíu nhíu mày, đến mức này? Tại sao vì một bữa tiệc mà phát cáu với mình!
Lý Ninh Ngọc trở về phòng ngồi trên giường thở dài một hơi.
Bữa tiệc này là bữa tiệc lớn đầu tiên sau khi cô lấy lại Thượng Ngọc, lấy lại uy tính danh dự với cả giới kinh doanh.
Tuy rằng đây chỉ mà một bữa tiệc từ thiện nhưng hơn hết là biết được nhiều người có thêm nhiều cơ hội.
Cũng chính là cơ hội thể hiện thực lực của công ty mình.
Cố Hiểu Mộng ngủ trên salon.
Hôm sau Lý Ninh Ngọc cũng không đưa cô ra sân bay như mọi khi.
Đến khi Cố Hiểu Mộng ra khỏi nhà cũng không gặp Lý Ninh Ngọc.
Thực tế là nếu Cố Hiểu Mộng đẩy cửa phòng của hai người ra cũng sẽ chỉ thấy phòng ngủ trống không.
Nửa đêm hôm qua Lý Ninh Ngọc bị một cuộc điện thoại khẩn cấp gọi đến công ty xử lý việc gấp.
Đến khi Lý Ninh Ngọc làm xong mọi chuyện thì đã là mười giờ sáng hôm sau.
Lúc này Cố Hiểu Mộng đã mang theo mất mác lên máy bay.
Cố Hiểu Mộng xuống máy bay theo thói quen lấy điện thoại ra muốn gởi wechat báo bình an cho Lý Ninh Ngọc.
Nhưng mà nhớ ra là hai người đang giận nhau, Cố Hiểu Mộng vẫn nén xúc động không gởi wechat.
Cô bỏ điện thoại lại vào túi rồi lên xe của chương trình.
Lý Ninh Ngọc định sau khi Cố Hiểu Mộng xuống máy bay thì gọi điện cho cô ấy.
Nhưng mà lúc này Triệu Ức gọi cô đi họp.
Lý Ninh Ngọc đành phải tạm thời không gọi, bỏ điện thoại xuống đi họp.
– Chị đến một mình?
Lý Ninh Ngọc đi đến khách sạn nơi tổ chức tiệc.
Phục vụ bước tới mở cửa xe.
Lý Ninh Ngọc mặt một bộ lễ phục dạ hội màu trắng xuống xe.
Theo sau là xe của Lý Nhược Đồng.
Lý Nhược Đồng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc có chút kinh ngạc.
Bởi vì từ trước đến nay Lý Ninh Ngọc không tham dự yến tiệc.
Đây là một bí mật mở trong giới.
– Không phải cô cũng đi một mình sao?
Lý Ninh Ngọc cười cười với Lý Nhược Đồng.
Lý Nhược Đồng đi đến bên cạnh Lý Ninh Ngọc.
– Em cô đơn một mình là chuyện thường.
Nhưng chị có gia đình mà, chị nhà đâu?
Lý Ninh Ngọc cùng Lý Nhược Đồng bước vào trong, đưa thiệp mời của mình ở cửa ra vào rồi đi vào sảnh tiệc.
– Hôm nay em ấy có chương trình.
Tuy rằng trên mặt Lý Ninh Ngọc không hề thay đổi, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mác.
Mà một chút mất mác thoáng qua đã này bị Lý Nhược Đồng bắt được.
Lý Nhược Đồng nghĩ thầm, có lẽ là quan hệ giữa Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng không bền vững chắc chắn như cô tưởng.
– Hôm nay định xài bao nhiêu tiền? Nghe nói hôm nay có một cuộc đấu giá nhỏ.
Đồ bán đấu giá đều là những thiết kế trang sức của nhà thiết kế mới.
Dạ tiệc từ thiện chắn chắn là một buổi gây quỹ quyên tiền.
Không ai quan tâm sản phẩm đấu giá là gì, thứ người ta quan tâm chính là ai có thể ra được giá cao nhất hôm nay.
– Không có dự toán, lượng sức mà làm.
Lý Ninh Ngọc bưng một ly rượu đỏ, đặt lên môi chậm rãi nhấm nháp.
Lần này Lý Ninh Ngọc sẽ không vung tiền như rác.
Lần này cô đến là muốn chính thức nói cho mọi người biết, cô, Lý Ninh Ngọc đã trở lại.
Khách mời đến đầy đủ thì cũng đúng lúc cuộc đấu giá bắt đầu.
Phục vụ dẫn đường mọi người đến sảnh tiệc ở lầu hai.
Đây là hội trường đấu giá tạm thời.
Lý Ninh Ngọc cầm lấy thẻ số trong tay người phục vụ.
Lý Nhược Đồng ngồi bên cạnh Lý Ninh Ngọc.
Buổi đấu giá bắt đầu.
Món đồ đầu tiên được bán đấu giá là một chiếc vòng tay do nhà thiết kế mới Key thiết kế.
Lý Ninh Ngọc nhìn danh sách các món đồ đấu giá trên tay mình.
Cô không có hứng thú với với cái này, cái cô có hứng thú chính là món cuối cùng.
Là một đôi bông tai, nhìn qua rất bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng mà trên bông tai đính đá kim cương xanh 0.9 ca-ra.
Hơn nữa cô cảm thấy, nếu Cố Hiểu Mộng đeo đôi bông tai này nhất định sẽ rất đẹp.
Lý Nhược Đồng nhìn thấy ánh mắt của Lý Ninh Ngọc dừng lại trên tờ danh sách.
Bông tai trông không có gì đặc biệt, tại sao Lý Ninh Ngọc lại chú ý đến nó?
—————-
Hiểu lầm đến rồiiiiiiiiiiiii