Ngốc Bẩm Sinh

Chương 66: Lâu Rồi Không Gặp


Bạn đang đọc Ngốc Bẩm Sinh FULL – Chương 66: Lâu Rồi Không Gặp


Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lục Tề An cho người lái xe của Phó Gia về biệt thử, từ đó về mấy ngày sau xe đều đóng bụi trong nhà xe, vì mỗi ngày hắn đều sẽ đưa đón Phó Gia đi làm, buổi trưa cũng sẽ đến đón Phó Gia đi ăn cơm.
Vậy nên Cao Tinh cứ không nhịn được trêu ghẹo Phó Gia: “Tôi thấy Lục tiên sinh muốn thu nhỏ cậu lại, bỏ vào túi để lúc nào cũng mang đi dữ lắm rồi ấy.”
Phó Gia phản đối anh: “Chúng tôi đi làm cùng, ăn cơm cùng cũng bình thường thôi không phải sao? Bạn bè bình thường mà quan hệ tốt cũng vậy thôi, chúng tôi chẳng bám dính lấy nhau giống anh và vợ anh đâu.”
Cao Tinh và vợ không đi làm tan làm cùng, cũng không ăn trưa cùng nhau, nhưng họ nói chuyện điện thoại ở mọi lúc mọi nơi, bất kể là chuyện nhỏ xíu đến cỡ nào thì cũng phải nói một lúc cho bằng được.

Nhìn lại Phó Gia và Lục Tề An, có gì muốn nói thì nói trước mặt, chưa bao giờ trò chuyện qua điện thoại cả.
Cách nhau bảy năm, họ đều đã không phải là những thiếu niên năm xưa rồi, họ đều có công việc riêng của mình, Phó Gia bận, Lục Tề An càng bận hơn.

Mặc dù Phó Gia vẫn thích Lục Tề An như bảy năm trước, lúc nào cũng muốn gặp hắn.

Người muốn thu người ta lại thành người tí hon nhét vào túi, có thể ngược lại đó là cậu, cậu muốn bỏ Lục Tề An vào túi mình, nhưng cậu đã kiềm chế bản thân lại, cố gắng trở thành một người yêu độc lập trưởng thành, không còn giống như một miếng kẹo cao su quấn chặt lấy Lục Tề An, không vung ra được như bảy năm trước nữa.
Cuối tháng chín, nhiệt độ hạ xuống.

Mùa hạ qua đi, trung học số sáu đến kỷ niệm một trăm năm thành lập trường.

Cô Lưu mời Phó Gia và Lục Tề An nhân dịp cuối tuần thì đến chơi, tiện thể nghe bà diễn thuyết ở buổi lễ thành lập trường.
Phó Gia biết, trọng điểm của việc này là nằm ở buổi diễn thuyết của cô Lưu, nên cậu đã đồng ý.

Lục Tề An vì hôm ấy có công việc, nên chỉ đưa Phó Gia đến trung học số sáu, cáo lỗi trước mặt cô Lưu xong rồi về lại công ty.
Trước khi đi, hắn nói với Phó Gia: “Xong rồi thì gọi cho anh, anh đến đón em.”
Phó Gia gật đầu nói biết rồi, hắn mới khởi động xe rời đi.
Cô Lưu nắm tay Lạc Lạc, nhìn theo chiếc xe ô tô đang rời đi lòng đầy phức tạp, nói: “Trước đây cô lờ mờ đoán ra mối quan hệ của hai em, cô cứ lo lắng Tề An mãi, sợ em làm hư Tề An.

Giờ nhìn thấy em và Tề An bên nhau thì cô lại thấy không lo cho nó chút nào, chỉ lo em có sống tốt hay không.

Người đồng tính quen nhau đã khó, quen với Lục Tề An lại càng khó hơn đúng không? Tính cách đó của nó…!thì thôi cô không nói nữa, nhà nó chắc cũng khó giải quyết lắm đúng không?”
Phó Gia kinh ngạc nhìn bà: “Cô đều biết cả sao?”
“Cô không biết được sao?” Cô Lưu rõ ràng tỏ ra hết biết làm sao.

“Cô đâu phải người cổ hủ, đồng tính luyến ái thì sao, cũng đâu phải phạm pháp, chỉ cần các em sống tốt được thì cô ủng hộ các em.”
Lạc Lạc ngẩng đầu lên, tò mò lắng nghe hai người lớn nói vấn đề mà bé không thể nào hiểu được.

Phó Gia nhìn xuống, sờ sờ lên mái tóc của Lạc Lạc, nói: “Cảm ơn cô, có điều…!cô không cần phải lo lắng cho em đâu, anh ấy không giống trước kia nữa rồi, mặc dù người nhà anh ấy không thích em, nhưng em cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc phải cưỡng cầu.”
Cậu cười nhẹ nhàng, nói: “Em cũng khác bảy năm trước rồi, ai dám đến chia cắt bọn em, thì cứ thử xem xem.”

Cô Lưu phải chuẩn bị cho buổi diễn thuyết, Phó Gia trông Lạc Lạc, đi dạo vòng quanh trong sân trường trung học số sáu.
Cuộc đời mỗi người đều có mấy bước ngoặc quan trọng.

Đối với Phó Gia mà nói, chuyển đến trung học số sáu là một trong những bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời cậu.
Cuối tuần, thọc sinh mặc đồng phục trong trường chỉ chiếm số ít, đa số là những cựu học sinh đến lễ tham gia kỷ niệm của trường.

Phó Gia đi qua sân thể thao, nhìn thấy có học sinh đang chơi bóng rổ, có vài thanh niên thấy vậy thì cởi áo vest ra tham gia cùng, tinh thần phấn chấn, giống hệt năm xưa.
Nếu Phó Gia không bị lục trung đuổi học, tốt nghiệp thuận lợi ở đây, học cao lên, bảy năm sau cậu lại quay về, đứng giữa nhóm học sinh trẻ tuổi này cậu sẽ có tâm trạng như thế nào?
Cậu sẽ xắn tay áo lên chơi cùng họ chăng, sẽ hẹn trước với bạn cùng lớp năm ấy, cười nói vui vẻ những chuyện trước kia trong lớp học khi xưa ấy chăng?
Phó Gia không biết.
Cậu nắm tay Lạc Lạc rời đi, vừa đi hai bước thì nghe có người nói phía sau: “Phó Gia?”
Phó Gia quay đầu, nhìn thấy có một người cao lớn để đầu trọc đứng không xa, kinh ngạc không thôi gọi cậu: “Phải Phó Gia không? Đúng không?”
Phó Gia nhìn kỹ một chút, cũng không dám tin: “Đại Đầu?”
“Đúng là tôi nè!” Đại Đầu bước nhanh lên phía trước, vui vẻ kinh ngạc nó.

“Tôi Đại Đầu này, anh cả Phó, mấy năm rồi không gặp nhỉ?”
Trong lòng Phó Gia là những cảm xúc lẫn lộn, Đại Đầu là người bạn đầu tiên sau khi cậu chuyển vào lục trung, cũng là người bạn duy nhất của cậu lúc đó ngoài Sầm Mộng Kha.

Sau khi cậu bị đuổi, cậu đã không liên lạc lại với Đại Đầu và Sầm Mộng Kha, cậu cẩm thấy đáng tiếc, cũng cảm thấy may mắn vì cậu không biết phải giải thích như thế nào về nguyên nhân mà cậu phải mai danh ẩn tích cả.
“Lâu rồi không gặp, Đại Đầu.” Phó Gia cười nói.
“Đúng là lâu rồi không gặp, mấy năm rồi nhỉ? Tôi không đếm ngay giờ được luôn ấy.

” Đại Đầu nhìn Lạc Lạc, hỏi: “Đây đâu phải con cậu đâu chứ hả?”
Phó Gia bảo Lạc Lạc chào Đại Đầu, đồng thời nói: “Không phải, đây là cháu trai của cô giáo tôi, tôi tạm thời trông giúp bà ấy.”
Đại Đầu thở phào một hơi, nói: “Hết hồn, tôi còn tưởng đâu con cậu đã lớn vậy rồi chứ, thế thì không được, ngay cả bạn gái mà tôi còn không có đây.”
Lạc Lạc lần đầu tiên nhìn thấy chú đầu trọc, cậu bé nhón chân lên nhìn chằm chằm vào cái đầu trọc lốc của Đại Đầu, Đại Đầu cười ha ha, ngồi xổm xuống cho cậu bé sờ lên đầu mình.
Phó Gia vốn định nói với Lạc Lạc như thế này là mất lịch sự, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Đại Đầu nên cũng thôi.
“Sao năm đó cậu chuyển trường đột xuất vậy?” Đại Đầu cũng sờ lên đầu Lạc Lạc, nói.

“Cậu đi đột xuất quá, không nói với bạn bè một tiếng, hơn nữa gọi cho cậu cũng không được, hỏi thầy cũng nói không liên lạc với cậu được.”
Chuyển trường?
Thì ra chuyển trường là lời giải thích của trường học dành cho học sinh năm ấy đây.
“Không có gì, nhà xảy ra chút chuyện.” Phó Gia không trả lời thẳng vấn đề.
Đều là người đã lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm rồi, Phó Gia không nói sâu thì Đại Đầu cũng không hỏi thêm nữa.

Cậu ấy đứng dậy, nói: “Cậu chưa thêm vào nhóm lớp đúng không, lớp chúng ta hẹn nhau ở quán cà phê mới mở ở cạnh nhà ăn, còn mấy lớp nữa cũng hẹn ở đó, toàn người quen cả, tôi dẫn cậu đi.”

Phó Gia thật sự không muốn gặp nhiều bạn hơn nữa.

Cậu sợ chuyện nghỉ học năm xưa bị người ta moi lại, cậu còn phải phí tâm đi giải thích.
“Tôi còn trông cháu của cô giáo, hôm nay…”
Đại Đầu biết cậu muốn từ chối, vội vàng nói: “Năm đó cậu không nói tiếng nào là chuyển đi rồi, lớp chúng ta bây giờ còn có người nhớ tới cậu kìa, không gặp thì thôi, chúng ta đã gặp rồi mà cậu còn không đi gặp lại bạn cũ thì coi sao được.

Hơn nữa chúng ta bây giờ trời nam đất bắc, nếu như không gặp nhau ở lễ kỷ niệm trường thì không biết lần sau tụ họp là khi nào nữa.

Nếu hôm nay cậu bận quá thì thêm wechat đi, sau này chúng ta liên lạc thường xuyên hơn.”
Phó Gia nghĩ nghĩ, theo logic của người bình thường thì cậu đúng là không có lý do gì để từ chối Đại Đầu cả.
Cậu đã nhận lời, kết bạn wechat với Đại Đầu, cùng đi về phía quán cà phê.
Quán cà phê được xây gần hai năm nay, tầng trên tầng dưới đều là tường kính thủy tinh, lúc này người đông tấp nập, Đại Đầu vẫn nhiều bạn bè như trước đây, vừa vào cửa là đã được bạn bè nhận ra rồi.
Cậu ấy giới thiệu Phó Gia trước: “Xem xem đây là ai, mọi người vẫn nhớ cả đúng không?”
Phó Gia bị cậu ấy đẩy, xa lạ chào một cái.
Mọi người phản ứng nhiệt liệt, rõ ràng vẫn nhớ ra cậu.
“Sao chúng tôi quên được chứ.” Có bạn nói.

“Hồi đó lúc chúng ta học lớp 11 cậu còn đánh thằng gì…!thằng gì lớp 12 ta, dù sao thì nhà nó cũng ghê gớm lắm, mà cậu chẳng bị sao, trái lại nó thì bị chuyển đi, cả lớp nể cậu lắm đó chứ trời!”
Phó Gia cười cười, không biết phải trả lời thế nào.
Nguyên nhân bạn bè nhớ cậu nhiều năm như vậy lại là vì sự cố ngoài ý muốn năm đó.
Cậu bế Lạc Lạc ngồi xuống, chủ đề nói chuyện lại kéo đến con cái, cậu đối phó vài ba câu, sức chú ý của mọi người cũng dần dần chuyển sang thứ khác.
Cậu gọi cho Lạc Lạc một đĩa đồ ngọt, dùng muỗng đút cậu bé ăn từ từ, người khác thấy cậu chăm con nên không phiền đến cậu nữa, để yên cho cậu ngồi trong góc.
Mãi đến một sự xuất hiện của người nào đó.
Lớp của cậu ta tụ họp ở ngay bên cạnh, khi Phó Gia đến động tĩnh lớn, cậu ta nhìn qua một cái là nhận ra Phó Gia ngay trong chớp mắt.
Trong lòng cậu ta cồn cào lên nhưng cậu ta nhịn lại, đợi khi mọi người xung quanh Phó Gia đã yên tỉnh cả rồi mới đi về phía trước, gồng người nặn ra vài chữ từ trong kẽ răng: “Là cậu à, Phó Gia.”
Giọng điệu của cậu ta có hận, có không cam tâm, và có cả khinh thường.
Phó Gia ngẩng đầu lên, nhíu mày lại.
Người trước mặt cậu đang mặc một bộ tây trang màu xám nhạt, dáng vẻ nho nhã mà mặt lại lạnh tanh: “Có thể dành chút thì giờ không, chúng ta nói chuyện riêng đi.”
Phó Gia nhíu mày lại càng chặt hơn: “Tao quen mày hả?”
Tên này là Lý Thấm Hòa, Phó Gia nhận ra.

Nhưng từ đầu tới cuối cậu chẳng có giao tình gì với Lý Thấm Hòa cả, lại càng không có gì để trò chuyện.
Lý Thấm Hòa nhướng mày lên, nén thấp giọng nói: “Cậu không tò mò bảy năm trước sao lại có một số việc lại xảy ra với mình sao? Cậu cũng không muốn biết người nhà của Lục Tề An nghĩ gì về mình à?”

Ánh mắt của Phó Gia lạnh đi.
Cậu ôm Lạc Lạc, nói với xin phép không tiếp chuyện được nữa với bạn học bên cạnh rồi đứng dậy: “Ra ngoài nói đi.”
Lý Thấm Hòa không từ chối cậu.
Họ ra khỏi quán cà phê, đứng ngay dưới bóng cây không xa.
Lý Thấm Hòa lấy điếu thuốc và bật lửa từ trong túi áo vét ra, rút ra một cây châm lửa lên.

Giọng điệu của Phó Gia lạnh lùng cứng rắn: “Ở đây có trẻ con, nếu mày hút thuốc thì tao với mày không có gì để nói nữa.”
Lý Thấm Hòa nhún nhún vai, bỏ thuốc lại vào túi, nói: “Cậu cũng đã có con trai rồi, Lục Tề An còn chịu quen cậu à?”
Phó Gia lười giải thích với Lý Thấm Hòa.
Dáng vẻ cậu càng nhẹ nhàng tự tại thì Lý Thấm Hòa càng không phục.

Cậu ta nhắm mắt lại, cắn chặt hai hàm răng lại vào nhau, đường quai hàm căng cứng ra.
Cậu ta hận Phó Gia tới thấu xương, nhưng lại không thể không chịu thua trước Phó Gia.
“Năm đó, ba thằng đánh cậu đúng là tôi gọi đi, nhưng tôi đã dặn kỹ họ đừng ra tay quá nặng, cậu bị thương như vậy hoàn toàn là do họ cả.

Hơn nữa, chuyện cậu bị thôi học không phải là do tôi làm, tôi không đủ bản lĩnh đụng chạm tới học bạ của cậu.”
Cái gì?
Cậu ta đang nói gì?
Đầu Phó Gia đang kêu ong ong, cảm thấy hoang đường không còn gì bằng.
Cậu cứ tưởng rằng nhà họ Lục mới là bên phái người đến đánh cậu.

Lục Trí Viễn cũng được, Lục Uyển Khanh cũng được, thậm chí là Lục Tề An cũng được, đều là hợp lý cả.

Cậu cũng từng nghĩ rằng có khi nào là người của nhà họ Lâm, Lâm Phong Tầm, Lâm Hằng, Lâm Khánh, ai nấy cũng đều hận cậu thấu xương.

Nhưng cậu nghĩ nát đầu cũng không ngờ đó lại là Lý Thấm Hòa, là một người ngoài cuộc từ đầu chí cuối.
Lý Thấm Hòa hơi cúi đầu xuống, không muốn đặt mình vào vị trí thấp: “Việc đã xảy ra nhiều năm vậy rồi, không nhất thiết phải bám chặt không buông như vậy, dù sao thì giờ Lục Tề An cũng về nước tìm cậu rồi, cậu…”
Cậu ta cắn răng lại, tự cắn nát kiêu ngạo của mình, ngậm một họng máu: “Cậu có thể bảo cậu ấy bỏ qua chuyện năm xưa, liên lạc lại với tôi không.”
Vừa nói ra lời này, toàn thân Lý Thấm Hòa lạnh toát.
Bảy năm trước, Lục Tề An chỉ dành không tới một tháng để tra ra việc cậu ta làm với Phó Gia.

Vào buổi tối bão táp ấy, Lục Tề An ướt đẫm thân mình, đội mưa đi thẳng vào căn hộ của hắn, tay cầm một tấm hình.
Sau này cậu ta mới biết, người mà cậu ta gọi dạy dỗ Phó Gia ấy không nghe lời dặn dò của cậu ta, lén giữ lại hình ảnh máu me toàn thân, nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất của Phó Gia.
“Tề…”
Chữ “An” còn chưa ra khỏi miệng, Lục Tề An đã đánh tới một quyền.
Lục Tề An còn biết đánh người sao?
Nếu không phải cậu ta là người bị đòn thì cậu ta sẽ tuyệt đối không tin đâu.
Ngoài trời đang là mưa xối ầm ầm, còn cậu ta bị một đấm đột xuất này đánh cho ngu người rồi, Lục Tề An điên cuồng lên giống như muốn giết cậu ta, cậu ta bị đánh chảy máu mũi, sau đó mới bắt đầu phản đòn, nhưng cậu ta không đánh lại Lục Tề An từ lâu rồi.
Cuối cùng, trong tầm mắt đầy máu đỏ, cậu ta nhớ về lời mà Lục Tề An đã nói với cậu ta trong xe…
“Nếu như tôi đoán không sai, tôi sẽ không tha cho cậu.”
Sau khi tỉnh lại thì cậu ta đã nằm trong bệnh viện rồi, không có ai đến an ủi cậu ta, cũng không ai đòi lại công bằng cho cậu ta.


Cậu ta muốn tìm nhà họ Lục nhưng bất kể là Lục Tề An hay Lục Trí Viễn, thậm chí là Lâm Phong Tầm, toàn bộ đều từ chối gặp cậu ta.

Cậu ta nhờ đến người nhà mình, muốn bảo họ nói cho ra lẽ với nhà họ Lục, nhưng lại bị ba mẹ mắng cho tỉnh bằng một câu: “Mày đừng có càn quấy nữa, cẩn thận kéo luôn nguyên cái nhà này xuống nước theo.”
Sau đó, rõ ràng nói để cậu ta học đại học, mà cuối cùng nhà lại đẩy cậu ta về nước, không cho học nữa.
Rồi sau đó nữa, vị trí trong công ty nói là sẽ để lại cho cậu ta, nhà cũng không cho cậu ta nữa mà chuyển cho em họ cậu ta.
Cậu ta cho rằng mình trút giận được cho nhà họ Lục, rồi trở thành công thần của họ như lẽ đương nhiên, nào ngờ đâu lại bị người nhà họ Lục nói rằng đây chỉ là tự cậu ta nghĩ nhiều rồi thôi.
Cậu ta hối hận rồi, lại cảm thấy tâm trạng hối hận này chính là một sự làm nhục với cậu ta.

Cậu ta muốn cầu xin người nhà họ Lục tha thứ cho cậu ta, chấp nhận lại cậu ta nhưng không thể nào bỏ mặt mũi xuống được.

Suốt bảy năm trời, cậu ta không liên lạc được bất cứ ai của nhà họ Lục nữa.
Sau khi Lục Tề An về nước, cậu ta cũng thử tìm hiểu cách liên lạc với Lục Tề An, bị từ chối hết không có ngoại lệ nào.
Cậu ta nhờ bạn bè tra ra được, Lục Tề An và Phó Gia lại quay về với nhau rồi, hôm nay gặp Phó Gia ở lục trung có lẽ là cơ hội duy nhất của cậu ta.
“Chuyện tao bị thôi học không phải mày làm, thì là ai làm?” Phó Gia hỏi.
“Tôi chỉ có thể bảo đảm không phải tôi thôi.” Lý Thấm Hòa nói.
“Nhưng thấy thái độ của Lục Tề An, có lẽ cũng không phải là nhà họ Lục, rất có thể là người nhà họ Lâm, nhưng Lâm Hằng lúc đó đã bị nhà họ Lục hạn chế hành động lại rồi, nên tôi đoán là Lâm Khánh.”
Phó Gia phụt cười, không hề thấy ngạc nhiên chút nào.
Nhìn đi, ba ruột của cậu làm cậu bị đuổi học, còn hoang đường hơn cả việc Lý Thấm Hòa cho người đánh cậu nữa.
Một bình mực đen hất thẳng vào tim cậu lúc này.
“Mày muốn gặp Lục Tề An?” Phó Gia ôm chặt Lạc Lạc, dùng tay khẽ che lỗ tai của cậu bé lại, nói.

“Được thôi, bây giờ quỳ xuống cho tao, rồi tao cho mày gặp anh ấy.”
Hai chữ “quỳ xuống” này cậu đọc cực kỳ nhẹ nhàng, mang theo sự coi thường đối với Lý Thấm Hòa.
Toàn thân Lý Thấm Hòa đông cứng lại, cơ thịt trên gương mặt bị run rẩy vặn vẹo lại.
Cậu ta nhìn người đi đường xung quanh, không nói gì.
Trên sự hoang đường còn có hoang đường hơn nữa, Lý Thấm Hòa đúng thật là đang suy nghĩ xem có nên quỳ xuống với Phó Gia không.
Phó Gia cũng không nhịn được nữa rồi, toàn bộ sự khinh thường trong tâm đều vẽ hết lên trên mặt.
Bảy năm trước cậu bị đánh đập tàn nhẫn, đau đớn hết suốt ròng rã bảy năm trời, kẻ đầu sỏ thế mà lại là một thằng hề không chút liên quan gì?
“Không chịu sao? Vậy thì mày cút đi.” Phó Gia nói.
Lửa giận sôi trào trong lòng Lý Thấm Hòa, cậu ta đỏ mắt trừng Phó Gia, nhịn lại kích động muốn vung nắm đấm, xương cốt toàn thân đều đang kêu lên răng rắc.
“Phó Gia, mày đừng có mà quá đáng.” Cậu ta nói.
“Mày chưa biết chứ gì, chuyện Lục Uyển Khanh xảy ra chuyện năm đó nhà họ Lục vẫn luôn giấu Lâm Phong Tầm không cho nó biết.

Nếu tao mà nói với Lâm Phong Tầm thì mày đoán xem như nào? Cơ thể nó không tốt, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, mày đoán xem Lục Tề An có chia tay với mày lần nữa không?”
Cậu ta trù ẻo: “Nhà họ Lục người nào người nấy lòng dạ sắt đá, cả đời này không bao giờ chấp nhận mày đâu, mày đợi đi, mày và Lục Tề An sẽ không có kết cục tốt đâu!”
– —-
Sorry mọi người vì cả ngày hôm nay tới giờ mà không có chương mới nha.

Nay chủ nhật nên tự thưởng một ngày nghỉ mọi người ơi….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.