Đọc truyện Ngốc, Anh Luôn Chờ Em – Chương 17: Cứu
Thiên chạy tới 1 căn biệt thự nhỏ, bấm 1 hồi chuông dài. Trong nhà có 1 người con gái bước ra. -Thiên đến đây có chuyện gì thế._Trâm thấy Thiên thì ngạc nhiên hỏi.
-Đưa Quỳnh Anh về đây. NHANH LÊN._Thiên gằn lên từng chữ.
-Tôi…Tôi không hiểu, Thiên phải nói rõ ra chứ._Trâm có hơi hốt hoảng nhưng tỏ vẽ không có gì.
-ĐỪNG TƯỞNG TÔI KHÔNG BIẾT, TÔI CẢNH CÁO, ĐỪNG BAO GIỜ ĐỘNG ĐẾN CÔ ẤY, NẾU CÔ ẤY MÀ CÓ XẢY RA CHUYỆN GÌ, ĐỪNG MONG SỐNG YÊN._Thiên hét lên, rồi chạy thẳng về nhà. Để lại Trâm với nổi lo sợ tột cùng. Trâm biết Thiên không phải dạng vừa nhưng dù sao cũng đã bắt được cô rồi. Suy nghĩ xong Trâm bắt taxi chạy về phía ngoại ô.
Thiên về nhà. Vội vàng lên phòng anh. Mở cửa bước vào, anh chưa kịp hỏi Thiên chuyện gì thì Thiên đã nói:
-Đi cứu Quỳnh Anh nhanh lên, cô ấy là Lê Quỳnh Anh chứ không phải Nguyễn Quỳnh Anh. Rồi mày sẽ hiểu, nếu mất cô ấy mày sẽ hối hận đó.
-Chuyện…chuyện gì đang xảy ra vậy, còn Quỳnh Anh đang đi chơi với người yêu thì sao phải cứu?_Anh lại lên cơn đau đầu rồi cũng cố gắng ngước lên hỏi Thiên.
-Quỳnh Anh bị bắt cóc chứ không phải đi chơi, thời gian không còn nhiều đâu, cô ấy sẽ bị hại đó, nhanh lên đi. tao với mày bắt taxi đi ra ngoại ô._Thiên nói xong cả hai cùng đi ra khỏi phòng.
Trong đầu anh bây giờ trống rỗng, tại sao Nguyễn Quỳnh Anh lại là Lê Quỳnh Anh, tại sao lại dấu anh, đã biết anh bị mất trí nhớ thì phải nói ra chứ. Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên đầu anh, dù không nhớ ra được gì nhưng anh cũng đang lo lắng cho cô không kém.
…
Tại chỗ cô.
Khi cô mở mắt ra thì thấy xung quanh mình là 1 màu đen tối, tiếng côn trùng kêu khắp phòng, đôi mắt cô đã bị bịt lại, bây giờ cô mới nhận thức được cô đang bị trói. Cô nhớ lại lúc Duy muốn nói chuyện với cô. Cô mím môi, tại sao Duy lại làm thế chứ. Đang suy nghĩ thì cánh cửa mở ra, 1 giọng con gái vang lên:
-Sao rồi bạn thân, mệt không, haha.
-Thì ra mày và tên Duy đó. Tao đoán không sai, ai cũng là rắn độc._Cô đã sát định được người con gái đó là ai.
“CHÁT, CHÁT”-Dù sao ngày này năm sao cũng là đám giỗ mày, tao cho mày nói thêm vài câu nữa để đi không hối tiếc._Trâm tức giận tát cô 2 cái rồi mở khăn bịt mắt của cô ra. Mặt cô bây giờ đỏ và sưng lên. đau là cảm giác của cô nhưng cô bị trói đâu thể làm gì được, cô nhìn 2 người trước mặt mà câm hận.
-Thôi đi, đã nói không được làm hại cô ấy mà._Duy thấy vậy lên tiếng.
-Cô ta đã cướp đi Hoan của tôi bây giờ kêu tôi không được làm hại sao, ngu ngốc. haha._Trâm dứt câu Duy chưa nói gì thì ở ngoài Thiên và anh đạp cửa bước vào.
-Tôi đoán không sai mà, bây giờ thì rõ rồi nhé, rắn độc._Thiên nhìn Trâm và Duy tức giận.
Đến bây giờ cô đưa đôi mắt mệt mỏi lên nhìn anh, 1 giọt nước mắt rơi xuống. Anh thấy cô trong tình trạng như vậy thì đau xót lắm. Anh muốn chạy tới ôm cô vào lòng nhưng:
-Hoan, Hoan không phải như anh nghĩ đâu, em….
-im đi. Thả Quỳnh Anh ra._Trâm chưa nói xong, anh đã gằn lên.
-Muốn tao thả thì mày phải vượt qua những người này đã._Duy nói xong búng tay 1 cái tách, 50 người từ ngoài bước vào, trên tay ai cũng cầm 1 đoạn cây dài. Anh và Thiên 2 người vơ đại 1 đoạn cây dưới thềm lên, cả 2 xoay lưng lại với nhau. 50 người của Duy nhào vô. Thiên và Anh có học võ nhưng đánh với 50 người e là cả 2 người không ai lành lặn trở về. Đánh gần hết thì Duy lên tiếng:
-Dừng lại đi._Khi tất cả dừng tay lại Duy nói tiếp._Nếu mày mà chống lại thì tao sẽ giết Quỳnh Anh, tao yêu cô ấy nhưng không có nghĩa không dám giết._Con dao bấm trên tay Duy kề sát cổ của cô, đến bây giờ Trâm mới thấy hối hận, hối hận vì bắt cóc cô để anh ra như vậy, đến bây giờ nhỏ mới biết nhỏ không là gì trong tim anh, nhỏ đau đớn chạy ra ngoài.