Ngốc Ah! Nghe Rõ Nhé, Anh Yêu Em!

Chương 7


Đọc truyện Ngốc Ah! Nghe Rõ Nhé, Anh Yêu Em! – Chương 7

Những ngày sau đó, tôi không biết tôi đã sống như thế nào nữa, mọi người bảo rằng nó đã chết rồi, xác cũng bị mất luôn, chỉ có tôi là không tin thôi, ai nói thế tôi đều bổ lại và đánh cho họ một trận, nó chưa có chết, nó chỉ giận tôi thôi, chừng nào hết giận thì nó sẽ về mà, đúng không?

Bác Kim và Hanuel đem tất cả đồ đạc của nó bỏ vào bao và quẳng xuống sông, bác nói rằng để nó không phải bị lạnh, trước ngay hôm ấy, tôi đã lén lấy lại bộ đồ ngủ và đôi dép hình hamtaro mà nó thích nhất đem đi giấu, tôi biết, sẽ có một ngày nó về, và nó sẽ muốn mặc bộ đồ này mà

Tôi không quậy phá nữa, tôi chăm lắm lắm, tôi đi học đều lắm, về nhà, tôi lấy cây cần câu của nó và ra bờ sông ngồi, tôi có câu đâu, tôi chờ nó về, lần nào tôi cũng khóc cả, có lẽ con sông này sẽ mặn đi mất, tôi nhớ nó quá, tôi nhớ nó lắm lắm

Cá tôi câu được không to bằng cá của Joonggie, và tôi làm cá cũng tệ nữa, mỗi lần nhìn thấy cá, tôi lại nhớ nó, nó thích ăn cá lắm, lần nào cũng tranh ăn với tôi hết, bây giờ…..cá thì nhiều, mà…..tôi lại khóc rồi

Hôm nay là đúng một tháng kể từ khi nó mất, tôi xin phép cô cho tôi nghỉ một ngày, bạn biết chi không? Tôi ngồi trước nhà chờ nó, lúc đi học về, tôi có ghé nhà chú Kang mà xin một ít rau, nó thích ăn rau nhà chú ấy lắm, tôi lặt tỉ mỉ từng cọng, Joonggie không thích ăn rau già và nó rất sợ sâu, tôi phải……phải…..đảm bảo rằng rau không có sâu…..bạn thấy đây, rau cũng có vị mặn nữa

Hôm qua tôi có câu được một con cá to lắm, tôi không dám mần vì nó to quá, nếu mà có nó ở đây, nó sẽ mần nhanh lắm, bây giờ tôi đem con cá đó ra mà làm, rồi muối chiên cho nó, nó thích ăn cá chiên lắm lắm, tôi nhớ nó quá, cá….cũng có vị mặn nữa

Tôi muốn tự tay mình nấu cho nó ăn, mày xem, hôm nay anh mày nấu thức ăn cho mày này, toàn là những món mày thích không thôi, sao mày không về?

Hanuel nhìn tôi mà khóc nhiều lắm, mày thấy không, chị hai mày cũng khóc nữa kìa, cả ba mày nữa, ai cũng khóc hết, sao mày không về? sao không về…..?

Tôi đem tô cơm với đầy ấp cá và rau mà đem ra bờ sông, tôi ngồi ở đó lâu lắm, tôi chờ nó về, nếu có nó ở đây, nó sẽ vui lắm khi nhìn thấy tô cơm đầy thế này và nó sẽ lại tém cái miệng của mình để tôi phải thèm nhỏ dãi, nhớ mày quá, sao mày lại giận dai như thế chứ? Một tháng rồi đó, tao biết lỗi rồi, tao xin lỗi mày mà, về đi Joonggie, tao nhớ mày quá

Tháng thứ hai rồi, dạo này lưng của bác Kim hơi bị đau, bác cứ nhắc hoài, nếu có cậu ở đây, cậu sẽ chạy lại đấm lưng cho bác ngay, tôi đã không gọi cậu bằng mày nữa, tôi nhớ tên cậu rồi, tên cậu là Jaejoong, Kim Jaejoong, tên cậu là đẹp nhất, cái tên đẹp nhất mà tôi từng biết, về đi Jaejoong

Cậu biết không? Mỗi khi ăn cơm chiều xong, tôi và bác Kim vẫn ngồi nhìn ra bậc thềm, nơi mà ngày xưa cậu thường hay nhảy cò cò cho xuống cơm đấy, bây giờ vắng lắm Jaejoong ah, tự nhiên thấy cái sân lớn quá, tại không có cậu đấy

Buổi tối ấy, tôi ngủ có một mình thôi, bộ đồ hamtaro của cậu tôi vẫn còn treo đấy, nhìn nó, tôi lại khóc, không biết từ bao giờ mà tôi lại khóc nhiều đến như thế này, tôi ân hận lắm, tôi ân hận lắm Jaejoong ah, tôi không ngờ……là lỗi tại tôi mà

………………..

Thời gian qua nhanh thật, mới đó mà đã ba tháng rồi, bố già đã cho người đến đón tôi và Hanuel, chúng tôi thi cùng trường đại học đấy, Hanuel cũng đá khá hơn rồi, không còn u sầu nhưng hai tháng trước nữa, nhưng tôi thì vẫn sống trong tội lỗi Jaejoong ah

“cái gì vậy anh Yunho?

Phim con heo đó

Huh? Sao tivi ở ngoài kia mà không coi? Coi phim con ủn làm chi, nó đâu có biết nói chuyện đâu mà coi?”

Tôi bỏ máy mp4 vào balo, khi nhìn nó, tôi sẽ mãi nhớ về đôi mắt to tròn ngạc nhiên của cậu

Tạm biệt!

………………………

“đang làm gì thế?


Em đang mần cá

Mày đúng là có số sát cá mà

Hi hi hi”

Tôi xin bác Kim cái thớt nhỏ mà cậu hay làm cá đấy, để khi về, tôi cũng làm cá như cậu nhé

……………………

“suỵt! anh đừng cho ai biết nha

Sao vậy?

Vì mọi người không thích như vậy

Trắng thì đẹp chứ sao, mắc gì phải giấu chứ?”

Một ít bùn non của con sông này nữa, nó đã mang cậu đi xa thật xa, tôi hận nó, và tôi sẽ luôn nhớ về nó

Tạm biệt!

……………………..

Anh Yunho! Anh ăn ba chén cơm rồi

Thì sao?

Em ăn mới có một chén hà

Thì sao?

Hết cơm rồi, hức hức….

Aish! Được rồi, đưa chén đây, cho mày phân nửa nè

Cám ơn anh Yunho”

Cơm ở đây trắng và thơm hơn bất cứ loại nào tôi đã ăn, bác Kim nói, mỗi khi tới mùa, cậu là vất vả nhất vì cậu là con trai trong nhà mà, mọi việc nặng là cậu làm hết, chính tay cậu đã xay lúa thành gạo mà, nên hột nào cũng trắng và to hết, tôi nhớ cậu

Tạm biệt!


………………….

“cái này cái gì vậy anh Yunho ?

Kem đổi màu da đấy

Huh?

Lại đây, tao xức cho xem

Woa! Hay quá”

Tôi để hai lọ kem đổi màu da và túi, một ngày nào đó, cậu sẽ về và lại dùng chúng chứ, cậu mới dùng có nửa hộp thôi Jaejoong ah

Tạm biệt…..

……………………….

Tôi nhìn gương mặt ngỡ ngàng của Hanuel khi chúng tôi đang trên đường về nhà, câu ấy nhìn mọi thứ, chắc là lần đầu tiên cô ấy lên đây, cái gì cũng nhìn với đôi mắt kỳ lạ xem chút tò mò, tự nhiên tôi nghĩ, nếu có cậu ở đây, chắc chắn cậu sẽ reo lên thích thú lắm. Tôi lại muốn khóc nữa, ôm chặc balo trong tay, tôi tìm chút mùi sữa thân quen của cậu, nhưng……hết rồi Jaejoong ah, áo hamtaro đã không còn mùi sữa của cậu nữa rồi.

…………………..

Chúng tôi đậu rồi Jaejoong ah! Hanuel và tôi vui mừng lắm, cô ấy ôm cổ tôi mà cười toe toét, cô ấy cười trong thật đẹp nhưng lại không sáng bằng nụ cười của cậu, đôi mắt cô ấy thật nhân hậu nhưng không ánh lên nét ngây thơ như cậu. Tôi lại nhớ cậu rồi

………………

Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi bước vào năm học mới ở trường đại học, Hanuel đã chuyển lên ở nhà tôi rồi, để cho tiện việc học hành, bố già của tôi thích cô ấy lắm lắm, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho Hanuel thật tốt, tôi biết cậu rất yêu quí chị hai của mình mà, đúng không?

……………………..

Trong lớp tôi, có một thằng y như tôi ngày trước, hay chọc phá bạn bè lắm, nó làm gì, tôi biết hết, vì so với tôi, nó vẫn còn thua xa lắm, tôi đã lôi nó ra sau trường và tẩm quất nó một trận, tôi không muốn nhìn thấy nó như thế, rồi sẽ có một ngày, nó giống như tôi, sống cùng với tội lỗi mà mình gây ra, sống như một thằng hèn nhát, một thằng đang trốn chạy tất cả

…………………..

Năm hai rồi, tôi và Hanuel đang đi chiến dịch giúp đỡ những người già cả với cái tên là “over the mountain”. Chúng tôi đã đến một ngôi làng cách Seoul không xa lắm, mọi thứ ở đây đều khiến cho tôi nhớ đến cậu, chúng tôi ở nhờ nhà của một người nông dân nghèo, họ cũng có một đứa con bị té suối và biến thành một đứa trẻ 7 tuổi trong thân xác của một thằng con trai 17 tuổi. nó cũng hay trét bùn lên mặt và nhảy cò cò vào buổi chiều, cậu biết không, tôi đã chạy lại ôm nó thật chặc, tôi nghĩ nó là cậu, và Hanuel cũng như tôi, chúng tôi ôm nó và cố nghĩ rằng nó là cậu

Nhưng……


Nó là nó

Không phải cậu

Không phải người đẹp bùn non dễ thương của tôi

Không phải Jaejoong của chúng tôi

Tôi giúp họ chẻ củi hay những việc nặng nhọc khác trong khi Hanuel thì phụ những việc ở nhà, mọi người ở đó quý mến chúng tôi lắm, cả tên nhóc đó nữa, nó luôn chạy theo tôi và hỏi tôi mọi thứ, nhưng tôi không thích như vậy, nó không giống cậu, nó không có mùi hương của cậu. Nó chỉ biết chơi và chơi thôi, nó không câu cá vào buổi sáng cho nhà, không chẻ củi cho mẹ nấu cơm, không hái rau và rửa sạch, nó chỉ chơi và ngủ, nó không giống cậu và…..

Tôi ghét nó

Ah! Tôi vẫn chưa nói với cậu rằng tôi đã không đi tới những nơi có vùng sông nước phải không? Tôi sợ lắm, tôi sợ đi đến những nơi đó, vì nó đã cướp cậu đi khỏi tay chúng tôi, tôi biết tội lỗi của tôi không thể tha thứ, tôi là một thằng ***, một thằng hèn nhát, chính vì thế mà cậu đã……tôi không giây phút nào không hận bản thân mình, không giây phút nào thôi ăn năn và mặc cảm tội lỗi đang gặm nhấm linh hồn tôi

……………………..

Năm cuối rồi, mới đây mà đã bốn năm đại học, bây giờ tôi và Hanuel đang đứng trên giảng đường để lãnh bằng tốt nghiệp, cậu biết không, chúng tôi loại xuất sắc đấy, Tôi và Hanuel đã cố gắn rất nhiều, chúng tôi năm nào cũng đứng nhất trường cả, mọi người thấy chúng tôi luôn đi cạnh nhau liền đồn đại lên rằng cô ấy là bạn gái tôi, lúc đó Hanuel không nói nhưng hình như đôi má cô ửng lên, tôi cũng không đính chính…., tin đồn ấy cũng đã được hai năm rồi

………………

Hôm nay là ngày 14/2, Hanuel tặng cho tôi hộp chocolate do chính tay cô ấy làm, ngon thật, phải chi có cậu ở đây nhỉ, chắc là từ đó tới giờ cậu chưa được ăn chocolate đâu, tôi sẽ chia cho cậu, nếu cậu còn trên đời này, nhất định tôi sẽ chia hết cho cậu

Hôm nay là ngày giỗ lần thứ 5 của cậu rồi đấy, Hanuel cứ trốn trong phòng miết, tôi định vào xem thì thấy cô ấy đang ôm tấm ảnh của cậu mà khóc, chị hai cậu đang khóc đấy, khóc nhiều lắm, bấc chợt tôi cũng khóc, mấy năm nay, tôi cảm thấy bản thân thật dễ khóc

………………..

Tôi và Hanuel đã chính thức trở thành người yêu hai tháng sau đó rồi đấy, tôi cũng không biết tại sao lại tỏ tình với cô ấy nữa, khi tôi thấy Hanuel ôm ảnh cậu mà khóc, tôi cảm thấy Hanuel thật nhỏ bé, tôi muốn dùng đôi tay này để bảo vệ cô ấy, và trên hết, tôi muốn chuộc lại lỗi lầm của mình, tôi sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp cho gia đình cậu, tôi hứa

………………

Hôm nay là một ngày đầu thu, tối nay tôi và Hanuel sẽ làm lễ đính hôn, mọi người đã đến đông đủ cả rồi, chỉ có tôi là còn ở công ty, cuộc họp kết thúc trễ quá nên bây giờ tôi phải chạy vắt giò lên cổ đây, tôi chỉ còn đúng 30p nữa để đến nhà hàng One thôi. Thật ra tôi còn một cuộc họp nữa về việc ngôi sao đang rất được khán giả trong và ngoài nước yêu thích chính thức đầu quân vào J.Ent- tức là công ty của tôi nhưng tôi tạm gát việc đó sang một bên, tôi không thể để cô dâu chờ đợi trong ngày đính hôn của mình được, Jaejoong sẽ trách tôi mất, vì đã khiến cho chị hai cậu ấy không vui

“huh u hu, anh ở đâu vậy? em bị lạc rồi!”

Tôi khựng chân khi nghe giọng nói đó, giọng nói mà 6 năm nay tôi không được nghe lại

Chân tôi dường như đông cứng lại khi nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn đó

Và mắt của tôi lúc nào đã ước đẫm rồi

Người đẹp bùn non của tôi

Tôi biết cậu còn sống mà

Tôi biết cậu sẽ về tìm tôi

Tôi biết mà


Tôi mỉm cười và cố gắn lau khô đôi mắt để nhìn cậu được rõ hơn

Nhưng…..

Cậu đâu rồi?

Tôi hoảng loạn chạy đi tìm cậu

Đừng biến mất trước mặt tôi lần hai

Hanuel đang gọi tôi

Nhưng tôi không quan tâm

Tôi nhất định sẽ tìm thấy cậu

Và đưa cậu về với gia đình mình

_JAEJOONG AH!

Tôi đã chạy đi tìm cậu, chạy mãi chạy mãi

End Yunho’s POV

_anh!- chàng trai với nụ cười rạng rõ trên môi chạy lại ôm người con trai với mái tóc hơi xoắn lại- sao lại bỏ đi như vậy, mới về Hàn nên em không biết đường, em bị lạc đó

_anh biết mà- người thanh niên hôn nhẹ lên đôi môi đang hờn dỗi kia và quỳ xuống dưới chân cậu- làm vợ anh nhé- anh mở chiếc hộp nhỏ màu đỏ và cậu ngạc nhiên khi bên trong là chiếc nhẫn bằng bạch kim được chạm trổ cực kỳ tinh xảo

_anh….Dong wook ah!- cậu đưa tay lên miệng

_làm vợ anh nhé!

Anh lấy nhẫn ra và đeo vào tay cậu

_anh yêu em!- anh mỉm cười nhìn cậu

_em cũng yêu anh

Dong Wook vui mừng ôm cậu vào lòng và bế cậu lên cao, anh xoay nhiều vòng khiến cậu cười khúc khích

_THẢ EM XUỐNG! THẢ EM XUỐNG NÀO, CHÓNG MẶT QUÁ

Và cậu không nghe rằng, có người đang gọi tên mình

_JAEJOONG ! JAEJOONG AH!

End chap 7


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.