Đọc truyện Ngốc Ah! Nghe Rõ Nhé, Anh Yêu Em! – Chương 24
_em hối hận không Jaejoong?- Yunho vừa láy xe vừa hỏi cậu
_em không biết nữa, em không biết nên khóc hay nên cười đây, em đã chạy trốn khỏi lễ đường…..cùng anh
_vì em yêu anh, đúng không? Em không muốn kết hôn với Se7en, vì em yêu anh- anh mỉm cười nhìn cậu
_em không biết- Jaejoong cúi gầm mặt- em không biết đó có phải tình yêu không nữa, em chỉ đơn giản là không muốn bên cạnh một Dong Wook như thế, em không muốn
Yunho cười buồn, anh biết, những việc anh làm cho cậu không thể khiến cậu cảm động ngay được, tình yêu của Se7en và Jaejoong quá bền chắc, anh có thể kéo cậu ra khỏi buổi lễ đính hôn ấy là quá may mắn cho anh rồi, coi như trong tim cậu, anh cũng đã có một chổ đứng, nhỏ thôi, nhưng anh sẽ cố gắn hơn nữa, đến khi trong tim cậu, chỉ có anh, riêng anh mà thôi
_chúng ta đi đâu vậy Yunho?- Jaejoong nhìn ra ngoài khi bên đường là con sông lớn
_đến nơi giống như quê của em vậy, chúng ta sẽ tạm sống ở đó một thời gian, chờ mọi việc lắng xuống đã- anh mỉm cười nhìn cậu
Yunho đưa Jaejoong đến một nơi, đúng là giống với quê cậu thật, nhưng nó có vẻ hiện đại hơn quê cậu một chút, xe của anh quá lớn so với ocn đường chật hẹp nên anh đã gởi cho vị trưởng thôn và dặn ông ấy đừng cho ai biết anh đang ở đây, có vẻ như người trong thôn quan biết với anh thì phải, không, nói đúng hơn là họ sợ anh
Hai người đi qua chổ có nhiều người ở, anh nắm tay cậu thật chặt, cứ như nếu buông ra, cậu sẽ bay khỏi anh ngay lập tức vậy, anh không bao giờ cho phép điều đó xảy ra, khó khăn lắm mới có cậu như thế này, anh nhất định phải nắm bắt lấy
_ủa, sao chỉ có một ngôi nhà vậy?- Jaejoong chỉ vào ngôi nhà nhỏ bằng gỗ trước mặt mình
_đó sẽ là nhà của chúng ta, vào đi
Tiếng cửa kẽo kẹt mở, Jaejoong hơi rùn mình vì cảm giác ớn lạnh khi bước vào, cứ như đây là ngôi nhà bị nguyền rủa vậy
_đừng vào Jaejoong, đi sau anh nhé, anh bước bước nào thì em bước ngay bước đó nhé
Jaejoong chỉ có thể gật đầu mà đi theo anh, ngôi nhà này tối quá, lại sợ nữa, cậu có cảm giác như đang bước vào cửa địa ngục vậy, chỉ có thể diễn tả bằng một chữ sợ thôi
_XONG!- Yunho hồ hởi nói- em có thể tự do bước đi, khkoong cần phải sợ nữa
_sao vậy Yunho!- Jaejoong thắc mắc
_anh sẽ nói cho em biết sau khi em tắm xong, nhìn xem, quần áo em lấm lem hết rồi kìa- anh vừa nói vừa chui vết bụi bẩn trên mặt cậu- đây là quần áo của em, nhà tắm ở phía sau, em cứ tắm trước đi, anh đi dọ dẹp một chút
Jaejoong gật đầu và đi theo hướng chỉ của anh, quả thật bộ vest đắt tiền này khiến cho cậu cảm thấy không thoải mái chút nào, Jaejoong tích mặt áo thun với quần vải hơn, nó nhẹ nhàng và mát hơn nhiều so với bộ vest gò bó này
Trong khi đó, Yunho vội bật đèn lên để nhìn rõ chỗ mình vừa đưa Jaejoong đi qua, rất nhiều bẫy chuột và keo dán ở dưới đất , xô nước, xô bột, ***g nhốt thằng lằng ở trên trần nhà, chỉ cần không chú ý, bạn sẽ là nạn nhân của anh
Thu dọn chúng một cách vội vã và dọn dẹp lại ngôi nhà trong khi Jaejoong đi tắm, Yunho tạm hài lòng với ngôi nhà nhỏ của hai đứa, thật ra, trước khi anh tớ quê cậu, nơi đây là điểm dừng chân thứ nhất của anh, bố anh đã đày anh ra đây mà sống, ngày trước, mọi người sống tập trung ở đây vì nơi này nhiều cá tôm, đất lại rất tốt, trồng gì cũng được, nhưng từ ngày anh đến, anh đã phá họ đến nổi họ phải dọn ra phía xa để sống, mãi đến khi anh đi rồi mà họ vẫn chưa dám trở về nơi này
_anh Yunho!
Yunho ngỡ ngàng khi một Jaejoong không son phấn nhưng vẫn rất đẹp đang đứng trước mặt anh, anh cảm thấy thật sự mãn nguyện khi có thể cùng cậu ở đây và anh nghĩ rằng anh sẽ đồng ý ở đây suốt đời nếu bên cạnh anh có cậu
_bố bảo anh đến đây học trước khi được “quẳng” về quê em, đây là nhà ông ấy xây đấy, tuy là bằng gỗ nhưng đầy đut tiện nghi, muốn gì cũng có- anh nói với cậu
_nhưng sao chỉ có một mình anh?
_vì những người trong thôn bị anh dọa đến nỗi đi hết rồi, cái thôn mà em mới đi ngang qua lúc trước ở đây nè
Yunho đi lại và ôm lấy Jaejoong từ đằng sau, hít hà mùi hương quen thuộc của cậu, Jaejoong hơi bất ngờ nhưng cậu không đẩy anh ra, cảm giác được che chở từ phía sau khiến cậu ấm lòng lắm lắm nên Jaejoong cứ để yên như vậy
_anh biết! bây giờ em vẫn chưa xác định được rằng em có yêu anh không, nhưng anh sẽ chờ, anh sẽ chờ em Jaejoong ah!
_sao anh biết em không muốn kết hôn với Dong Wook mà chạy đến vậy?
_vì con tim anh mách bảo đấy- anh siết nhẹ vòng tay của mình- nhìn xem Jaejoong, mặt trời đang nhìn chúng ta đấy, chúng ta sẽ có những kỹ niệm thật đẹp nhé
Jaejoong mỉm cười nhìn ra phía trước, ở vùng quê lúc nào cũng yên bình hơn thị thành cả, nhưng đối với cậu, mặt trời đã không chói chan nữa rồi, nó không còn là một màu vàng đẹp đẽ nữa, nó màu trắng, hôm nay mặt trời màu trắng
Lại nhắc về lễ đường sau khi Jaejoong bỏ đi, Se7en tức tối đạp đổ toàn bộ những chậu hoa hai bên thảm đỏ và láy xe chạy đến quán rượu, anh uống rất nhiều, rất nhiều, cảm nhận nó đang đốt cháy cổ họng anh, điều tối kỵ của một ca sĩ là uống những chất có cồn, nó sẽ làm họ lạt giọng, nhưng bây giờ anh không quan tâm tới nó nữa, cái anh quan tâm là Jaejoong, anh gần như phát điên khi nhớ lại cảm Yunho nắm lấy tay Jaejoong và bỏ chạy, tệ hơn là Jaejoong đã chạy theo hắn ta, anh đang rất tức giận, bây giờ đã trưa rồi, hai người họ đang làm gì? Có phải đang……nghĩ đến đây, anh lại điên tiết lên mà nốc thêm chai nữa
Tại sao Jaejoong? Tại sao em lại phản bội anh? Anh đã làm gì khiến em phải sợ hãi, khiến em phải trốn chạy như thế? Em đã cười rất tươi khi lên lễ đường cùng anh mà, sao em lại thay lòng vậy Jaejoong? Sao em lại đùa giỡn với tình yêu của anh chứ? Tại sao vậy Jaejoong?
“crack”
Ly rượu vỡ tan trong tay anh, hận, anh hận, anh hận cậu, hận cậu đã xem tình yêu của anh như trò đùa, anh không sai, là cậu sai, anh làm tất cả chỉ vì yêu cậu, còn cậu? cậu không có, những lời cậu nói, yêu anh ư? Tin cậu ư? Là nói dối cả, cậu bảo anh tin cậu, và cậu đã chạy theo Yunho- người anh ghét nhất, như vậy gọi là tin tưởng ư? Se7en lại nốc rượu, đắng ư? Cay ư? Nồng ư? Nó có bằng cảm giác của anh lúc này không? Đối với anh bây giờ, những chai rượu mạnh này giống như nước lã vậy, làm sao cay bằng anh? Làm sao đắng bằng anh chứ?
Hanuel cũng không khá hơn Se7en là bao, cô cứ ngồi đó, và nhìn ông Kim với đôi mắt trách móc, tại sao? Tại sao anh cũng bên Jae như thế chứ? Ngay cả ông Kim, lúc đầu ông có đồng ý đâu chứ? Sao ông lại thay đổi như vậy? Ông Jung cũng nóng giận không kém, ông tức giận vì con trai ông không giữ vững lập trường của mình, nói yêu Hanuel rồi lại đòi hủy hôn khi Jaejoong xuất hiện, rồi lại nói yêu Hanuel và lại cướp Jaejoong ra khỏi lễ đường, đường đường là một vị tướng quân, tuy đã về hưu nhưng những hành động như thế của Yunho chẳng phải bôi tro trét trấu vào mặt ông hay sao? Gọi điện cho Yunho nhưng anh lại không bắt máy, gọi điện cho Jaejoong nhưng cậu lại không mang máy theo, hai người này, ông biết đi đâu mà tìm đây
_đừng tìm tụi nó nữa, hãy để tụi nó sống với nhau đi- ông Kim lên tiếng
_ÔNG ĐIÊN RỒI SAO? NÓ CƯỚP HÔN ĐẤY, NÓ CƯỚP DÂU ĐẤY, ÔNG CÒN BAO CHE CHO NÓ NỮA SAO? SAO NÓ KHÔNG NGHĨ ĐẾN CON BÉ NÀY CHỨ? NÓ ĐÙA GIỠN VỚI CON BÉ CHƯA ĐỦ SAO?- ông Jung lớn tiếng quát
_nhưng tôi biết Yunho yêu Jaejoong thật lòng và thằng bé cũng thế, tôi tin chúng nó sẽ hạnh phúc với nhau
_còn con?- Hanuel nhìn ông- ba không muốn con hạnh phúc sao?
_ Hanuel ah! Con sẽ không hạnh phúc khi bên cạnh Yunho đâu, trong tim nó không có con Hanuel ah!tin ba, rồi con sẽ tìm được người hợp với con
_con không hạnh phúc được! con chỉ hạnh phúc khi bên con là Yunho thôi, con cần Yunho, con cần Yunho- cô bậc khóc tức tưởi- con yêu Yunho mà, sao lại không được vậy?
Nhìn Hanuel khóc, ông Jung càng thêm tức giận, tuy rằng cô chưa chính thức là con dâu ông nhưng trong thâm tâm, cô đã ở vững vị trí đó rồi, Hanuel là con dâu của ông, không ai khác, phải là Hanuel, nhất định phải là Hanuel, ông nhất định sẽ tìm ra Yunho và bắt anh về lấy Hanuel làm vợ, sao anh lại nỡ bỏ lại một người tài sắc vẹn toàn như thế chứ?anh bị mù sao?
Nhất định em sẽ tìm anh, nhất định anh sẽ quay về mà
…………..
Chiều rồi, vùng quê buổi chiều thật sự êm ả làm sao, a! cái dáng ngồi quen thuộc, cái dáng câu cá của Kim Jaejoong sáu năm về trước, hình như vẫn không thay đổi nhỉ, Jaejoong lại là Jaejoong ngày xưa rồi, nhưng lần này anh sẽ không chọc cậu nữa, vì sao ư? Vì anh yêu cậu
_câu được mấy con rồi?- anh mỉm cười nhìn cậu
_hơn chục con rồi, cá ở đây to ghê luôn- cậu mỉm cười
_em đúng là có số sát cá nhỉ, lúc nào cũng câu được nhiều cá
_chắc là vậy…..anh có hối hận không Yunho?
_huh? Sao em lại hỏi như thế?
_anh có hối hận khi dẫn em đi không? Vì em cũng chưa biết được là có yêu anh hay không- cậu nhìn anh
_cậu đó anh hỏi em mới đúng, em có hối hận khi đi theo một kẻ xấu xa như anh không?
_không!- cậu trả lời ngay- vì em biết, anh sẽ không làm em bị tổn thương
_mãi mãi là như thế Jaejoong ah!
Yunho mỉm cười và giành cần câu với cậu, nhưng kỳ lạ thật, suốt cả buổi chiều, anh chẳng câu được con cá nào, và điều đó khiến Jaejoong nghiêng ngửa
Yunho cảm thấy hạnh phúc lắm, giống như cặp vợ chồng già vậy, chồng ngồi câu cá, vợ thì làm cá ở kế bên, đôi khi chồng châm chọc vợ vài câu khiến vợ đỏ mặt, hạnh phúc không? Có thể với người khác là không, nhưng với anh, như vậy là đủ lắm rồi, quá đủ rồi
Buổi tối, Yunho dẫn Jaejoong lên thôn trên chơi, mọi người vẫn còn nhớ đến anh và họ có vẻ sợ anh lắm, không sợ sao được khi vừa mới đặt chân đến, anh đã hét to rằng “CÁC NGƯỜI TỚI SỐ RỒI! HUNG THẦN ĐẤT SEOUL TỚI ĐÂY!!!!!!!!!!!!1” và điều này gây ra một ít khó khăn cho việc làm quen của anh với mọi người ở đó, còn với Jaejoong thì không, bọn trẻ trong thôn thích cậu lắm, nhưng người trong thôn hầu như đối xử rất tốt với cậu, có lẽ cậu cũng là dân ở quê mà ra nên tiếp xúc nhanh hơn, mọi người đốt lửa và Jaejoong của anh đang nhảy rất vui cùng với mọi người
_anh ra nhảy không?- Jaejoong chạy vào kéo tay anh
_nhảy chứ!
Jaejoong kéo anh ra và cùng với đám trẻ trong làng nhảy những điệu nhảy của vùng quê, cái này thì anh không biết rồi, anh chỉ có thể nhảy hiện đại thôi, dù gì cũng là Uknow lừng lẫy một thời mà, nhưng……nhảy theo kiểu nông thôn, anh không biết, còn Jaejoong ……có vẻ cậu ấy nhảy rất giỏi thì phải
Anh cũng nhảy, điệu nhảy của anh được mọi người ủng hộ rất nhiệt tình, vì sao ư? Anh nhảy giống cậu, điệu nhảy con ếch con
Trăng hôm nay thật sáng, để soi sáng cho hai con người vừa tìm đến được với nhau……và nhìn ngắm hai kẻ bị tình yêu chối bỏ
…………..
_tối quá! Em không thấy!
Jaejoong nắm chắt tay Yunho khi cả hai trở về ngôi nhà nhỏ của mình sau khi buổi tiệc kết thúc, với đôi mắt lúc sáng lúc tỏ của cậu thì buổi tối chính là nỗi sợ hãi lớn nhất của cậu, cậu không thể nhìn thấy gì ngoài một màu đen huyễn hoặc, cậu không thích màu đen, không thích chút nào
_lên đây, anh cõng cho- Yunho ngồi xuống trước mặt cậu
_hả?
_lên đi, anh cõng em về
Jaejoong mới đầu cxung ngần ngại, nhưng cậu cũng đòng ý vì thực sự cậu không thể nhìn thấy gì nữa
_hãy mở rộng lòng mình nhé Jaejoong, đừng suy nghĩ nữa, mọi chuyện đã có anh lo rồi
_ưm!- cậu mỉm cười
_em biết không? Anh rất thích nhìn thấy nụ cười của em, rất đẹp Jaejoong ah
_ưm…..
_tự dưng anh muốn hát quá, anh hát em nghe nhé
_…………….
Anh mỉm cười và ngân nga vài câu của bài hát Love in the ice, anh biết Jaejoong của anh đã ngủ rồi, Jaejoong là thế, dù có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn có thể ngủ một cách rất ngon lành, và anh thề, anh sẽ bảo vệ giấc ngủ của cậu, mãi mãi
Anh yêu em, ngủ ngon nhé Jaejoong!
Anh mỉm cười nhìn trăng
……….hình như trăng cũng mỉm cười…….
End chap 24