Ngoảnh Mặt Lại Thấy Người Thương

Chương 107: Buồn man mác


Đọc truyện Ngoảnh Mặt Lại Thấy Người Thương – Chương 107: Buồn man mác

Sáng hôm sau

Hôm nay Hiểu Lam phải đi quay quảng cáo nên phải dậy sớm,thoát ra khỏi lòng anh ngồi dậy,Cảnh Luân hết sốt rồi nhưng vẫn còn mệt trong người,thừa dịp anh chưa mở mắt phải vệ sinh cá nhân,thay đồ đi lẹ không anh thức lại không cho cô đi.

Hiểu Lam mặc áo xong lấy giấy ghi chú ghi vài chữ cho chồng, dán lên đâu đây, đành dán lên gối cô kế bên vậy.Hoàn tất nhiệm vụ xong xuôi, Hiểu Lam nhẹ nhàng ra cửa rồi khép lại.

Xuống lầu tường trình với mẹ chồng là cô phải đi có công việc, làm phiền mẹ lên trông ảnh dùm cô.Lệ Văn đồng ý, dặn cô lái xe cẩn thận, xong rồi về sớm.

Lái xe tới khu resort Silver Beach mất khoảng 1 tiếng, Hiểu Lam gọi hỏi chị quản lý, chị ấy nói mọi người tới đủ rồi, kêu cô vào phòng chị ấy thay đồ luôn.

Hiểu Lam đậu xe, cầm túi xách đi vào đại sảnh, lên thẳng thang máy,đang vừa đi vừa nhìn số phòng thì cô không cẩn thận va vào vai một người đàn ông, cô cúi đầu xin lỗi, định đi tiếp thì anh ta đã mở miệng.

“Hiểu Lam, cô cho tôi ăn bơ hả??”.Trịnh Phi nhếch mép cười,cái cô diễn viên này đụng vào anh còn không thèm nhìn mặt anh một cái.

Hiểu Lam ngạc nhiên, quay lại nhìn anh ta”A,xin lỗi,tại tôi đang đi tìm số phòng nên có hơi vội ”.

Trịnh Phi đút hai tay vào túi quần, đi từ từ tới trước mặt Hiểu Lam, khom người lên trước, thì thầm vào tai cô.

“Tự cao quá cũng không tốt đâu cô gái!”.Vừa dứt liền đứng thẳng lại nhìn Hiểu Lam.

Tự cao??.Hiểu Lam nhíu mày,anh ta có phải mới sáng sớm muốn kiếm chuyện chọc người khác chửi không??.

“Khinh rẻ quá cũng không tốt đâu chàng trai!”.Hiểu Lam phản bác.

Trịnh Phi nhướng mày, không ngờ cô còn đáp trả ngược lại anh.


“Đi kiếm phòng đi,chuẩn bị quay rồi đó.Tôi đi ra trước đây”.Trịnh Phi đeo mắt kính mát lên,không thèm chọc cô nữa, đi về phía thang máy.

Hiểu Lam nhìn cửa thang máy đóng lại, trong lòng rủa anh ta,may mắn là cô chỉ gặp anh ta trong ngày hôm nay thôi chứ không ngày nào cũng đấu khẩu với anh ta,mệt mỏi.

Đứng trước cửa phòng,Hiểu Lam gõ vài cái,chị quản lý lập tức mở ra, lôi tay cô vào.

Nhãn hiệu thời trang nổi tiếng trong nước VVet mời Hiểu Lam quay quảng cáo cho bộ sưu tập mùa đông của họ, lần trước cô đi mua cái váy hình hoa cẩm tú cầu, cô mặc lên rất đẹp mắt,nhân viên có xin cô cho chụp lại lúc cô đang mặc, gửi cho quản lý coi thử, quản lý coi xong thấy cô rất phù hợp với phong cách của hãng,họ liền tìm đến công ty giải trí An Hòa mời cô quay.

Mấy ngày nữa là đến lễ trao thưởng, công ty của cô cũng không cần phải đi quay clip ngắn giới thiệu cô cho mọi người ở sân khấu, lấy quảng cáo lần này phát luôn.

Thời gian trôi lẹ thật, mấy tháng trước lúc bộ phim Hai Mặt Của Tình Yêu chỉ mới quay được một tuần, cô đứng suy nghĩ hết bộ phim này rồi sẽ quay quảng cáo rồi sẽ tới lễ trao giải.Ai ngờ chỉ mới chớp mắt một cái, đã gần tới ngày nói sự thật cho Cảnh Luân biết rồi.

Trong lòng Hiểu Lam bây giờ có chút buồn man mác lẫn lo lắng,khi mọi người biết được cô là một con người giả tạo,hội chị em tốt Minh Đan,Diên Vỹ,Lăng Huyên và ba người Sở Thiên Mặc, cả Cảnh Luân nữa,chắc chắn sẽ không tha thứ cho kẻ dối trá,lừa gạt bọn họ.

Chị Minh Đan còn chờ cô vui vẻ nhận giải xong mới tổ chức lễ cưới, điều đó cho thấy Hiểu Lam cô là người mà chị Minh Đan coi trọng.

Hiểu Lam không biết Cảnh Luân anh sẽ làm gì với cô,có tống cô ra đường, hủy hoại cô hay làm tất cả mọi thứ mà anh muốn trả thù cô vì đã lợi dụng tình cảm của anh dành cho cô không.

Hiểu Lam đứng trong nhà vệ sinh ngồi chồm hỏm xuống, lấy hai tay ôm đầu,cô thật sự không dám tưởng tượng tương lai cô sẽ ra sao,cứ tưởng chỉ có mình Cảnh Luân thôi, không ngờ bây giờ lại còn ba người Minh Đan nữa, tội lỗi của cô càng nặng hơn bao giờ hết.

Cô bạn Tú Ly đã từng nói cô:

“Đừng có hối hận!”


“Cậu có yêu Cảnh tiên sinh không,có thấy hối hận chưa?”.

Đã nhiều lần cảnh báo cô, khuyên cô nên dừng lại đi mà cô thì thế nào?.Hối hận rồi có quay trở lại như lúc đầu được không?.

Hiểu Lam đang chìm trong nỗi sợ hãi tuyệt vọng, chị quản lý chờ ở ngoài sốt ruột, gõ cửa nhà tắm.

“Hiểu Lam, em làm gì trong đó thế, có bị gì không em?”.

Hiểu Lam nghe chị quản lý kêu thì choàng tỉnh, bỏ hai tay ra, vẻ mặt vẫn còn thẫn thờ, quyết định đứng dậy tới bồn rửa tay, hứng đầy nước vào lòng bàn tay hất thẳng vào mặt.

Cửa nhà tắm mở ra, Hiểu Lam cười với chị quản lý nói mình không sao,chúng ta đi thôi.Chị quản lý định mở miệng hỏi rồi thôi, đi ra bãi biển với Hiểu Lam.

Mọi người đã chuẩn bị đầy đủ,thợ chụp ảnh đang đứng chỉnh máy, Trịnh Phi ngó qua ngó lại tìm kiếm bóng dáng Hiểu Lam.Thấy cô bước ra thì nhếch miệng cười, đi lại chỗ cô.

“Hiểu Lam,thay đồ thôi mà, có cần lâu đến vậy không??”.Anh ở đây được hơn 20 phút rồi đó.

Hiểu Lam ậm ừ cho qua, đi lướt qua Trịnh Phi,anh lại tiếp tục bị cho ăn bơ, đành lắc đầu không thèm chấp với cô, quay lưng đi về phía chỗ chụp.

Còn ở nhà, Cảnh Luân tỉnh dậy không thấy vợ nằm kế bên, chỉ có tờ giấy ghi chú viết là em phải dậy sớm đi quay quảng cáo, anh ở nhà ngoan, em sẽ về sớm với anh.

Cảnh Luân nhíu mày, nhớ lại lúc đi ăn trưa, gặp cái cậu ca sĩ Trịnh Phi gì đó, ánh mắt thích thú nhìn vợ anh, còn nói là mong tới ngày đó lắm,ngẫm nghĩ có nên cho vợ nghỉ làm diễn viên không, anh không muốn vợ anh lúc nào cũng bị người đàn ông khác dòm ngó,cả những người hay ganh ghét,đố kỵ, hãm hại cô.

Anh quyết định rồi, cô nhận giải xong anh sẽ cho cô giải nghệ.


Cảnh Luân hất chăn ra, thử ngồi dậy, vẫn còn mệt đành cố lết vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi ra nằm tiếp.

Lúc này ở resort, Hiểu Lam mặc áo trắng có dây cột cổ, quần ngắn tạo dáng bên anh chàng ca sĩ Trịnh Phi.Thợ chụp ảnh đứng mọi tư thế để có thể chụp được những bức ảnh hoàn mỹ nhất.

“Hiểu Lam, dựa sát vào Trịnh Phi một chút, đúng rồi, dùng tay ôm trước bụng cậu ta, quyến rũ lên”.Thợ chụp yêu cầu Hiểu Lam như vậy vì đây là bộ sưu tập dành cho tình nhân.

Trịnh Phi trong lòng như mở hội xuân, tự cầm tay Hiểu Lam đặt trước bụng anh, kéo cô dựa hẳn vào người anh,Hiểu Lam ngước lên trừng mắt, cảnh cáo anh đừng có giở trò lợi dụng.Trịnh Phi lập tức trả cô,tôi đây là muốn giúp cô nhanh chóng kết thúc sớm,cô còn trừng tôi.

Thợ chụp ảnh bắt gặp hai người đang truyền thông tin bằng mắt thì hào hứng chụp lấy chụp để,cảnh này cũng rất đẹp, kiểu như cặp tình nhân đang trêu ghẹo nhau vậy.

Tạo dáng đủ kiểu, thay đồ liên tục mà chỉ xong phần chụp, còn phần quay nữa mới xong.Đạo diễn cho nghỉ 10 phút rồi sẽ bắt đầu quay.

Hiểu Lam ngồi uống nước, nghĩ có nên gọi cho Cảnh Luân không, chắc không nên, anh đang còn ngủ, cô cũng không muốn đánh thức anh dậy.

“Hiểu Lam, bắt đầu quay thôi!!”.Đạo diễn đứng đằng xa hối thúc cô.Hiểu Lam gật đầu, đóng nắp chai nước, lập tức chạy lại.

Cảnh quay này sẽ quay Hiểu Lam đi trên bãi biển, trên người mặc váy độc quyền của nhãn hiệu thời trang VVet được chọn kỹ lưỡng nhất, đẹp nhất cho Hiểu Lam.Trịnh Phi cũng mặc cặp với cô vì đây cũng là lần đầu tiên ra mắt thời trang dành cho nam của hãng.

“Quay cho nghiêm túc vào!”.Hiểu Lam cảnh cáo “nhẹ” với Trịnh Phi, anh như có ma lực sai khiến, gật đầu cái rụp,không dám hó hé.

“Action!”.Đạo diễn la lên một tiếng, nhìn vào màn hình.

Trịnh Phi từ xa đi tới chỗ Hiểu Lam đang nhìn xa xăm trước biển, ôm cô từ sau lưng,Hiểu Lam nở nụ cười thật tươi, quay người lại choàng hai tay vào cổ Trịnh Phi, anh cúi đầu xuống, cọ mũi anh vào mũi cô, cũng nở nụ cười, tay anh vẫn ôm eo Hiểu Lam.

Trịnh Phi lúc này chỉ muốn tạm ngưng thời gian khoảng khắc chỉ có một lần này thôi, Tô Hiểu Lam cô thật sự rất mê người, cười lên cũng rất đẹp.Còn Hiểu Lam đang mất kiên nhẫn, làm gì mà không chịu kêu cắt đi, cô phải ở tư thế này bao lâu nữa đây, cô thật sự không muốn ở cùng chỗ với anh ta.

“CUT!!.Tốt lắm, clip đã hoàn thành.Trịnh Phi,Hiểu Lam vất vả rồi”.Đạo diễn vỗ tay khen ngợi, đoạn hai người hướng mặt về nhau thật sự rất đẹp, ánh sáng chiếu vào càng làm nổi bật hai người.


Hiểu Lam lập tức thoát ra khỏi người Trịnh Phi liền,cảm thấy chán ghét vô cùng, lúc cô ở cùng Cảnh Luân không giống như thế này, cô rất vui vẻ hưởng thụ là đằng khác.Cơ mà cái gì khác, khác là vì Cảnh Luân là chồng cô hay sao??.

Trịnh Phi mất hứng, làm gì mà xô anh ra lẹ vậy,đúng là khó chiều mà.

“Gì cũng phải từ từ chứ, tôi có định làm gì cô đâu??”.

“Tôi đã có chồng rồi, xin anh tự trọng cho!!”.Hiểu Lam ráng gằn giọng nói to cho lọt vào tai anh ta rõ nhất,làm như cô không biết anh ta đang giở trò gì vậy.

Cái gì, đã có chồng rồi sao, anh có thấy đeo nhẫn cưới đâu.Trịnh Phi không tin.

“Cô nói toạc ra là không thích tôi đi, cớ gì phải nói là đã có chồng rồi chứ!”.

Trịnh Phi tức tối, tiến tới nắm cổ tay Hiểu Lam, cô định la lên đã có một bàn tay to lớn khác kéo cô ngược về phía sau,ôm cô vào ngực, Hiểu Lam cảm thấy rất thân thuộc, ngước lên thì trợn to hai mắt, là Cảnh Luân.

“Cậu dám nắm cổ tay vợ tôi như vậy sao??”.Cảnh Luân nhìn Trịnh Phi như muốn giết cậu ta luôn ấy.

Hiểu Lam không thể tin được anh còn mệt trong người còn cố đến đây, trên người anh chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, khoác áo vest đen bên ngoài thôi.

Trịnh Phi bị bất ngờ, trố mắt nhìn Hiểu Lam rồi chuyển qua Cảnh Luân,thì ra người đàn ông lần trước ngồi kế bên Hiểu Lam là chồng cô ta, đang đứng trước mặt anh, trông hơi phờ phạc nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, rất phong độ.

Trịnh Phi nuốt ực nước miếng, anh có cảm giác con người này không đơn giản, tốt nhất rút lui nếu muốn toàn mạng.

“Hiểu Lam, tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau”.Nói xong lập tức đi về phía phòng thay đồ, nhìn cũng không dám nhìn nữa.

Hiểu Lam thấy anh ta đã đi xa thì lè lưỡi một cái,cảm thấy cơ thể cô nặng thêm thì phải, ngước lên đã thấy Cảnh Luân dựa hẳn vào người cô thở hổn hển rồi.

Hết chương 107


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.