Đọc truyện Ngoảnh Lại Vẫn Thấy Anh – Chương 37
Lần nào cùng như vậy, mỗi khi tôi buồn, tôi bất lực, tôi không tìm được phương hướng, thì bên cạnh lại lặng lẽ xuất hiện một người đàn ông tựa như xa lạ, lại tựa như quen thuộc. Anh âm thầm đi theo tôi, anh dùng vòng tay siết chặt của mình để an ủi tôi, cho tôi mượn lồng ngực to lớn của anh để thoải mái tựa vào và khóc. Anh không ngượng ngùng, anh cũng không ép buộc, anh luôn trầm ổn giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, mặc kệ tôi có nói những lời nào cay đắng thì anh vẫn ở đó, chưa từng một lần quay người bước đi.
Những lần đầu, tôi chỉ nghĩ anh trêu đùa mình, hoặc chỉ là những cảm xúc lạ cho nên anh mới có những cái hành động như thế. Nhưng từ kể khi chuyện hôm sinh nhật của tôi xảy ra, nhìn một người đàn ông luôn nghiêm nghị cứng rắn trở nên mất kiểm soát, tôi đã hiểu tất cả mọi chuyện. Anh yêu tôi, Vũ Đình Nguyên thật sự yêu tôi, tình yêu của anh âm thầm chẳng một ai có thể biết được. Đã vậy, còn đau lòng hơn chính là, tôi lại vô tâm quên mất đi sự tồn tại của anh, quên trong vòng một nốt nhạc, suốt 10 năm chưa từng nhớ lại dù chỉ là một lần. Tất cả diễn ra quá nhanh, anh đi nước ngoài, anh trở về, anh gặp tôi rồi giúp đỡ tôi, anh từ một thiếu niên dịu dàng trở thành một người đàn ông giàu kinh nghiệm, cứ như vậy lặng lẽ tiến vào cuộc sống của tôi, cắm rễ nảy mầm ở đó.
Khóc một trận thật đã, chẳng biết đã trôi qua bao lâu, tôi mới phản ứng, ánh mắt ngây dại, im lặng nhìn Vũ Đình Nguyên ở trước mặt. Tôi không nói chuyện, anh thấy tôi vậy thì dịu dàng cẩn thận vuốt tóc tôi, cất giọng thì thầm.
– Tô Vũ Tình, có tôi ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Khóe miệng tôi mấp máy, viền mắt ươn ướt. Bảy năm trước, tôi hốt hoảng tuyệt vọng, tôi còn có ý định tìm đến cái chết, tôi không một đồng tiền trong người, tôi không chốn dung thân để về, lúc ấy chẳng có một ai ở bên tôi hết. Tôi đã nghĩ, cả cuộc đời mình sẽ như vậy đến hết đời, cho đến khi tôi gặp được Hiệp, gặp được anh. Tôi nợ hai người mỗi người ân tình. Với Hiệp, là cưu mang, với Vũ Đình Nguyên, là giúp đỡ trong mọi trường hợp, len lỏi ở trong đó còn uất hiện cả tình cảm.
Khẽ liếm môi, tôi đáp.
– Cảm ơn anh. Tôi không sao đâu…
Giọng nói tôi nghẹn đặc mang theo âm mũi, thấy đôi mắt tôi ngấn nước mải miết nhìn vô định về phía con đường thẳng tắp không biết điểm dừng ở nơi nào, vòng tay của anh càng siết chặt hơn. Cằm anh tựa lên trên đỉnh đầu của tôi, bàn tay to lớn ôm láy gáy tôi, Vũ Đình Nguyên cúi người, đôi môi ấm áp in lên trán tôi, rồi xuống môi tôi, thật nhẹ.
Khoảnh khắc nụ hôn ấy rơi xuống, tôi không hề giãy giụa hay phản kháng giống như những lần trước, mà chỉ im lặng nhắm mắt, hàng mi dài run rẩy như bươm bướm vẫy cánh yếu ớt dưới màn đêm tối đen. Ở thời điểm hiện tại, tôi thật sự rất mệt, rất bất lực, rất muốn dựa vào anh để bình tâm lại cảm xúc của mình.
Nước mắt nhạt nhòa bị nụ hôn của anh chặn lại. Rất lâu sau, Vũ Đình Nguyên mới buông tôi ra, ánh mắt nhìn tôi mang theo một chút chua xót. Tôi ngẩng lên nhìn anh, tay đưa lên lau vội những giọt lệ, môi mấp máy.
– Anh đi đâu qua đây vậy? Không ở lại với mọi người sao?
Vũ Đình Nguyên lắc đầu, anh chẳng đề cập đến câu hỏi của tôi.
– Trưa rồi đấy, để tôi dẫn cô đi ăn.
– Được.
Tôi không từ chối, chỉ chậm rãi gật đầu sau đó lặng lẽ để anh cầm tay mình đi bộ trên vỉa hè đầy bóng cây. Anh với tôi sóng vai, hai chiếc bóng in dưới lòng đường hòa vào làm một, bao nhiêu ánh nắng mặt trời chiếu xuống cũng đều là anh hấng trọn. Mái tóc ngắn lấm tấm mồ hôi, chiếc áo sơ mi trên người cũng mang theo một chút ẩm ẩm, thế nhưng anh chẳng để ý đến điều ấy một chút nào hết. Ngược lại, anh còn cần thận hỏi tôi.
– Có nắng lắm không?
– Không đâu, tôi cảm thấy rất ổn.
– Đi sát vào đây đi. Không ốm đấy.
Vừa nói, Vũ Đình Nguyên vừa đưa tay kéo tôi sát vào với anh, không nói thêm điều gì nữa hết. Chúng tôi đi mất khoảng 15 phút thì tìm được một quán lẩu, nhìn đồng hồ dã muộn cho nên cả hai quyết định đi vào gọi lấy một bàn hải sản. Bà chủ quán ở đây là một người phụ nữ đã ngoài 50 tuổi, vừa nhìn thấy tôi đã vội reo lên.
– Có phải là Vũ Tình con cô Ngọc không? Trời ạ, cái con bé này, đi đâu mấy năm bây giờ mới quay lại thế.
Tôi hơi ngẩn người, thật lòng có chút ngờ ngợ nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được là ai cho nên ngữ điệu có chút ngập ngừng.
– Bác là…
Người chủ quán cười, nói.
– Bác Hà đây. Ngày xưa bác hay đến giao đồ ăn cho nhà cháu đấy, còn nhớ không?
Nghe nói vậy, tôi cũng cố gắng vận dụng đầu óc một chút rồi cũng mơ màng nhận ra được người chủ quán hóa ra lại là người quen. Mẹ của tôi ngày xưa vốn nổi tiếng xinh đẹp, nhưng bà hay ăn chơi, có đợt còn dính cả vào chơi bài bạc. Bà không biết nấu ăn, hôm nào tôi ở nhà thì tôi là người nấu, còn hôm nào không có tôi thì bà sẽ gọi người ta ship đến. Đối với bà, tiền tiêu bao nhiêu cũng không đủ, cho nên tôi chẳng biết ví bà là người giàu hay người nghèo nữa. Tôi chỉ biết lúc mình còn nhỏ, khi đã nhận thức được, tôi nghe thấy mọi người nói tôi là mẹ tôi trước được người ta bao nuôi, nhà cửa tiền bạc đều do người đó cho từ rất lâu rồi.
Nghĩ đến chuyện cũ là lại buồn, tinh thần vừa ổn định lại có một chút ảnh hưởng, tôi cười nhạt gật đầu coi như là lời đáp lại. Thế nhưng bác chủ quán tên nhà nhìn thấy lại chưa có ý định dừng lại.
– Ngày ấy nhà cô xảy ra chuyện, tôi có đi tìm cô một lần nhưng không thấy. Mới đầu còn tưởng cô đi học lại rồi sẽ về, ai ngờ đi cái biền biệt bảy năm. Thế bây giờ cô sống ở đâu, cuộc sống thế nào?
– Cháu làm việc trên thủ đô.
– Vậy à, vậy là tốt rồi. Ngày đó tôi còn sợ cô dại dột nghĩ chuyện không vui nữa.
– Không đâu ạ? Cháu cảm ơn bác.
Tôi miễn cưỡng đáp lại, bác Hà thì định hỏi tiếp nhưng lại ngay tức khắc bị Vũ Đình Nguyên chặn lời. Tôi đoán, có lẽ là anh nhìn ra tôi đang không được thoải mái, cho nên mới vậy.
– Lấy cho chúng tôi phần của hai người, nhiều tôm với cá, cả thịt nữa
– Được được, cậu đợi chúng tôi một chút.
Cuộc nói chuyện cuối cùng cũng bị cắt đứt hẳn, tôi với Vũ Đình Nguyên ngồi đợi một lúc khoảng 10 phút thì bác Hà cũng mang thức ăn với nước dùng ra. Vừa nhìn thấy những món đặt trên bàn, tôi hơi nhíu đôi lông mày, không khỏi chấn động hỏi anh.
– Nhiều như vậy, chúng ta nhất định sẽ ăn không hết đâu. Sức ăn của tôi không lớn.
Vũ Đình Nguyên lắc đầu, anh lau đũa với bát giúp tôi, thản nhiên mở miệng.
– Không thừa, em cứ ăn cho đủ no, còn đâu để tôi giúp em ăn nốt.
– Nhưng anh hình như không thích ăn hải sản lắm, lần trước chúng ta ăn ở gần trường, tôi cũng không thấy anh ăn được bao nhiêu.
Sở dĩ tôi nói như vậy bởi vì lần đó tôi thấy Vũ Đình Nguyên gắp thật sự rất ít. Gọi một bàn lớn, đều là anh giúp tôi bóc vỏ tôm với nhúng thịt, đều là anh ngồi nhìn tôi ăn, họa lắm khi thấy tôi ngẩng đầu lên thì anh mới miễn cưỡng đưa lên miệng một hai miếng. Cả một quá trình, anh chỉ có nhấp môi một chút rượu đỏ, gọi là nhập cuộc với tôi.
– Nếu anh không ăn được thì đừng cố gượng ép.
Thấy anh im lặng không lên tiếng, tôi lại ngập ngừng nói ra một câu, ánh mắt nâng lên nhìn anh đầy chờ đợi. Thế nhưng Vũ Đình Nguyên chỉ khẽ lắc đầu, anh không đáp câu hỏi ấy, tay cầm đũa gắp cho tôi mấy miếng cá trong nồi bỏ vào bát ở trước mặt tôi, nói như ra lệnh.
– Ăn đi, cả sáng nay em không ăn gì rồi, đừng để bệnh dạ dày tái phát.
Mỗi lần trốn tránh tôi điều gì, người đàn ông này đều dùng cái thái độ như vậy đáp trả khiến cho tôi nghẹn ứ cổ họng, muốn nói nữa nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Cuối cùng, tôi chỉ có thể cúi đầu chậm rãi ăn thức ăn trong bát, thứ nhất là để cho chính mình đỡ đói, thứ hai là để bản thân không quá gượng gạo trước bầu không khí mờ ám đầy sự quan tâm của anh.
Tôi ăn rất nhiều, tôm, cá hay là mực cũng đều do một tay Vũ Đình Nguyên chuẩn bị, thành ra suốt cả một bữa, hầu như chỉ có mình tôi ăn hết suất của hai người. Ăn xong cũng là lúc đồng hồ chỉ ba giờ chiều, tôi nhận được điện thoại của giám đốc Hiền gọi về gấp nên bản thân lại phiền anh đưa quay lại khách sạn. Về đến nơi, chị ta nhìn thấy tôi liền hỏi ngay.
– Đi đâu thế? Cả một buổi trưa cô không ở trong phòng sao?
Tôi lắc đầu, tuy bây giờ không trong thời gian làm việc nhưng vì bản thân luôn mặc định chị ta là cấp trên nên ngữ điệu của tôi vẫn vô cùng cung kính.
– Trong phòng quá chán nên đi ra ngoài dạo chơi một lúc, nhưng mà vì lần đầu đến nên có chút bỡ ngỡ, thành ra bị lạc đường bây giờ mới về được.
– Ừ, tôi còn tưởng cô đi đâu. Về rồi thì nghỉ ngơi chút đi, ngày mai còn phải đi đến công ty đấy.
– Được, cảm ơn chị.
Để lại cho giám đốc Hiền một câu nói, tôi cũng nhanh chóng đi tắm với làm mấy việc vặt, sau đấy gọi điện về cho Minh Đức dặn dò thằng bé đôi lời. Bây giờ là tháng tám rồi, con chỉ còn nửa tháng nữa là sẽ bước vào năm học, hôm bữa ly hôn xong tôi đã làm giấy tạm trú tạm vắng ở trên này nên cũng đăng ký cho con vào một trường học, không phải đi đâu xa nữa. Bệnh tình con thì cũng đã đỡ hơn, thuốc uống đều đặn, không làm việc gì nặng hay quá sức thì vẫn sẽ ổn định từng ngày, nói chung, gần đây mọi thứ ổn thoả hơn nhiều.
Ngủ một đêm, sáng ngày hôm sau tôi phải theo giám đốc Hiền cùng với Vũ Đình Nguyên đến công ty cho nên không thể dậy muộn, từ sáng sớm đã phải thức giấc để chuẩn bị mấy văn kiện cùng với trang phục. Lúc đến nơi, đồng hồ chỉ 9 giờ sáng, tôi đảm nhận đi sau làm chân chạy vặt, chị ta sai gì thì làm đó, cho nên nhiều khi cũng khá bận rộn. Từ bộ phận kế hoạch, cho đến bộ phận marketing, rồi đến thị trường, tất cả hầu như đều bị khảo sát triệt để, bất ngờ. Thế nhưng phải công nhận WORLD đào tạo nhân tài thật giỏi, đi một vòng gần như cả ngày, một lỗ hổng nhỏ cũng không tìm thấy, đã vậy thành tích lại còn khá tốt.
Tám giờ tối, lễ chúc mừng tổ chức ở hội trường lớn, tôi được giao sắp xếp chào đón các vị khách được mời đến nên bắt buộc phải trang điểm với ăn mặc theo ý của giám đốc Hiền. Lúc ấy, nhìn chiếc váy tôi thật sự có chút e ngại bởi vì tôi lâu lắm rồi chẳng ăn mặc để lộ da thịt nhiều như vậy, nhưng công việc quan trọng, không đồng ý cũng không được, cuối cùng chính mình cũng chỉ có thể miễn cưỡng.
Chờ một lúc, khi tất cả mọi người đã đến đông đủ rồi, Vũ Đình Nguyên cũng mới chậm rãi đi lên khán đài. Hôm nay anh trông vô cùng bảnh, bộ vest đen sang trọng, tóc được xịt keo gọn gàng, gương mặt nghiêm túc chẳng nhìn ra được chút cảm xúc nào, thế nhưng vẫn vô cùng cuốn hút người khác. Lúc anh lên đài, tiếng vỗ tay ở bên dưới cũng tự giác vang lên, kéo dài tựa như không có điểm kết thúc. Anh kiên nhẫn trình bày ý kiến của mình, anh phân tích những khả năng nào có thể là bệ đẩy, khả năng nào là tác động khiến cho công ty tổn thất. Mỗi một lời anh nói, đều chẳng cần nhìn vào bất kì một tờ giấy nào, cũng không phải học thuộc, mà tất cả là trí tuệ của anh, chất xám của anh. Khi anh nói, mọi người đều im lặng lắng nghe, có những người không tránh khỏi việc thán phục còn gật đầu liên tục với nhau sau đó rồi thốt lên ba từ “ Thật ngưỡng mộ”.
Giây phút ấy, tôi đứng ở một góc nhỏ bên cạnh lãng hoa, ánh mắt đều tập trung ở bóng dáng của anh trên khán đài. Cao lớn xuất chúng, đẹp như tượng tạc, nhìn một cái liền bị hút vào chẳng muốn rời mắt, đã vậy trong lòng còn xuất hiện những cảm giác len lỏi thật lạ. Từ trên người anh có thể nhìn ra vô số loại khả năng, không dễ uy hiếp cũng như gục ngã, ánh mắt từng trải tạo ra mị lực lớn vô cùng.
Nói một hồi, cuối cùng, anh ngẩng đầu nhìn xuống tất cả nhân viên của mình, trịnh trọng tuyên bố.
– Tôi rất hài lòng với thái độ nghiêm túc làm việc của tất cả mọi người, hi vọng từ nay về sau các bạn vẫn sẽ giữ nguyên thái độ làm việc như bây giờ, trung thành và cô gắng.
Lời nói vừa dứt, bầu không khí trong phút chốc như vỡ òa, tiếng vỗ tay vang lên như sấm không ngừng. Vũ Đình Nguyên bước xuống khán đài, anh chưa kịp bước đi thì trước mặt đã xuất hiện một bác trung tuổi đứng chặn lại. Bác ấy vô cùng giản dị, khuôn mặt chất phác, tay cầm ly rượu run run, đến ngay ngữ điệu cũng ngập ngừng.
– Tổng giám đốc, tôi là nhân viên bảo vệ của công ty. Tôi… tôi không có kiến nghị gì hết. Tôi chỉ muốn cảm ơn lãnh đạo đã hỗ trợ tạo công ăn việc làm cho chúng tôi, để tôi có thể trang trải cuộc sống. Tôi cảm ơn rất nhiều ạ.
Bệnh dạ dày của Vũ Đình Nguyên không phải là nhẹ, bình thường tôi không biết anh có bảo vệ sức khoẻ trước những chén chú chén anh thế này hay không, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến anh mặc cho thư ký ngăn cản vẫn không từ chối ly rượu của bác bảo vệ, trong đầu bỗng dưng lại xuất hiện sự ngưỡng mộ cảm thán. Hoá ra, đôi lúc cứng ngắc, người đàn ông này lại còn có bộ mặt khác như thế này.
– Cảm ơn bác, công ty có những người tân tâm tận tuỵ như bác, chính là động lực lớn nhất để cả tập đoàn phát triển toàn diện.
Sau câu nói ấy, những nhân viên kỳ cựu của công ty đều cực kỳ phấn chấn, bọn họ bắt đầu cùng với nhau nâng chén, mỗi người một ly, ai nấy cũng ngửa cổ uống cạn. Vũ Đình Nguyên cũng không từ chối, có thể hôm nay anh thật sự rất vui, vì vậy đối với một màn thế này, cố gắng một chút cũng chẳng sao hết cả. Tuy vậy, anh vẫn ân cần nói.
– Mọi người uống rượu thì uống, thế nhưng vẫn nên chú ý sức khoẻ, đừng quá cố nếu không sẽ lại đau dạ dày đó.
Uống thêm một vài chén, rốt cuộc Vũ Đình Nguyên cũng không chịu nổi nữa, tôi thấy anh hơi nhăn mày lại, bước chân từng chút từng chút đi về phía ban công ở phía Nam. Nơi đó chỉ có ánh điện lập loè, bóng cây đổ xuống in bóng trải dài trên tường với nền gạch, anh đứng gần một cửa sổ không có người, lưng dựa vào tường, tay day day mi tâm. Lúc sau, anh cúi người châm cho mình điếu thuốc, từng hơi từng hơi đều hút thật dài, khói trắng thở ra khá nhiều, thoáng một cái đã trở nên nồng đậm.
Im lặng một phút, dường như anh không hè phát hiện ra sự có mặt của tôi nên dáng đứng vẫn không nhúc nhích, mà tôi thì nhìn thấy càng nhăn mày lại thì không thể làm ngơ được, cuối cùng tôi chỉ có thể mạnh dạn tiến lại gần, cất giọng nói.
– Anh vừa uống rượu, ra đây đứng sương với gió lạnh hắt vào sẽ khiến cho anh ốm đó.
Vũ Đình Nguyên uống nhiều rượu, sắc mặt vẫn bình thường, nhưng môi mỏng đã hơi tái. Anh rít nốt hơi thuốc rồi nói với tôi.
– Em quay lại chơi với mọi người đi, mặc kệ tôi. Tôi không sao, cũng không cần phải miễn cưỡng như vậy đâu.
Tôi mặt không đổi sắc đến gần, kéo gắn khoảng cách của chúng tôi lại, giọng cất lên vô cùng nhẹ.
– Không miễn cưỡng.
Nghe tôi nói vậy, Vũ Đình Nguyên nâng mắt nhìn lên, ánh mắt anh thâm sâu vô cùng.
– Ý em là sao.
Tôi mặt không biến sắc.
– Cầm tiền lương của WORLD, nhìn thấy ông chủ bị ốm tôi đương nhiên phải có trách nhiệm với ông chủ của mình rồi. Đây cũng có thể coi là nghiệp vụ làm việc đúng không.
Ánh mắt Vũ Đình Nguyên trở lại nhàn nhạt, ngữ khí cũng không thể nói rõ là tâm tình gì. Anh mím môi nhìn tôi, dường như vừa không hài lòng, xen lẫn cả bất lực.
– Tự tôi đi được, không có yếu ớt đến vậy. Em cứ để mặc kệ tôi đi.
Lời nói bình thường, nhưng nghe ra được tức giận phảng phất bên trong, không lộ liễu nhưng trực tiếp khiến cho đối phương nghẹn cổ họng. Thế nhưng, tôi không thể bỏ anh được, bởi vì tôi cũng có một chút lo lắng dành cho anh.
– Đi thôi, tôi đưa anh về khách sạn. Về còn uống thuốc chứ chút nữa anh đau quá, phải nhập viện thì sao.
Nói xong với Vũ Đình Nguyên, tôi cũng cứng rắn đứng đối diện với anh ở góc khuất tối mờ ấy, mắt nhìn thẳng mắt anh chẳng kiêng dè. Tôi đã nghĩ, nếu lần này anh thật sự đã từ chối, thì nhất định tôi sẽ mặc kệ anh xoay người bỏ đi, từ ngày mai trở về làm đúng công việc vị trí của mình, và coi anh như chưa từng quen biết. Thế nhưng, hành động ngay sau đấy của anh cũng khiến tôi có một chút hài lòng, khi mà anh sau một hồi im lặng cũng quyết định lên tiếng.
– Vậy phiền em rồi.
Chỉ chờ có thế, tôi cũng nhanh chóng cùng với Vũ Đình Nguyên một trước một sau trở về khách sạn, sau đó đi lên trên phòng tổng thống ở tận trên cùng. Hành lang vắng vẻ, chúng tôi ai cũng không nói với ai một lời, dù sao mối quan hệ bây giờ vẫn khá là lúng túng. Mãi cho đến vào thang máy, anh tựa như rốt cuộc không thể chịu nổi dựa vào vách tường, lực va mạnh, miệng khẽ rên. Một màn ấy xảy ra khiến cho tôi bị dọa, tay chân luống cuống, vội đỡ lấy anh.
– Anh không sao đấy chứ. Hay là tôi đưa anh đi bệnh viện nhé.
Vũ Đình Nguyên nhắm mắt lại, cằm hơi nâng lên, hô hấp cũng có chút khó khăn. Anh mấp máy bên gò má tôi.
– Đưa tôi trở về phòng là được rồi
– Được, anh chịu đựng một lát.
Dáng vẻ của anh không giống giả vờ, tâm tư tôi tĩnh lặng lại, gật đầu, bước chân trên giày cao gót tập tễnh từng chút đỡ anh về. Vào bên trong, đặt anh xuống sofa, tôi đi vào trong quầy bar lấy một cốc nước ấm đưa tới, lúc này mới lại nói.
– Thuốc của anh đâu. Hôm nay anh có mang không?
Vũ Đình Nguyên nhìn sang, ánh mắt thẳng tắp mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Anh chỉ tay vào chiếc vali của mình ở đặt ở góc phòng, thản nhiên như không.
– Ngày sinh của em.
Tôi ngẩn ra, toàn thân cứng đờ, khoé môi mấp máy nhưng chẳng thể nào nói thành lời. Đối với việc ngày sinh của tôi anh biết cũng chẳng phải là điều gì quá đáng, thế nhưng anh lại dùng thứ liên quan đến tôi để áp dụng vào cuộc sống của anh, tôi cảm thấy vẫn không thể nào thích ứng kịp. Rốt cuộc, là yêu bao nhiêu mới có thể tuyệt vời đến như vậy, yêu bao nhiêu mới có thể 10 năm không phai nhạt. Liệu tình yêu có anh, so với tôi đã từng dành cho Dương Thành Nam trước đó, nhiều hơn hay là bằng? Vấn đề này, thật lòng tôi không biết được.
– Em không cần thắc mắc như vậy. Tôi yêu em, cái gì của em, tôi cũng đều muốn lưu giữ lại thật tốt.
Nói xong, Vũ Đình Nguyên biết tôi kiểu gì cũng sẽ thắc mắc đến ngẩn người nên anh rất nhanh thu lại biểu cảm của mình, mắt khẽ nhắm lại ngửa đầu trên chiếc ghế salon, lồng ngực phập phồng. Tôi đi lấy thuốc cho anh, mắt nhìn anh uống xong rồi mới yên tâm cất giọng.
– Anh nghỉ sớm đi. Tôi gọi thư ký của anh lên.
Vũ Đình Nguyên không động đậy, tôi cũng chẳng dám rời đi, mãi cho đến mấy phút sau, người đó mới lại cất giọng.
– Em ở lại đây chút đi. Em sợ tôi đến thế sao?
– Không phải, tôi…
– Em làm sao? Em chán ghét tôi đến như vậy à?
Vừa nói, Vũ Đình Nguyên vừa nhướn người sát lại gần với tôi, hơi thở nóng rực phả lên tai tôi khiến tôi có chút căng thẳng, mồ hôi phía sau ướt đẫm, trống ngực đập mạnh chẳng dám hé một câu nào. Anh nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt đen láy nóng rực đầy dọa người, khiến cho tôi có cảm giác nghẹt thở, rất muốn vùng vẫy nhưng lại nghe giọng anh khàn đục.
– Tôi đáng sợ như vậy sao?
Vũ Đình Nguyên nói xong, anh vòng tay ôm lấy eo của tôi, từng ngón tay vuốt lên gò má tôi, cánh môi nóng rực hôn thẳng xuống vành tai nhỏ nhắn cắn nhẹ. Anh vô cùng cẩn thận, bàn tay đặt phía sau chạy dọc từ gáy xuống phía dưới, chạm vào khóa kéo của chiếc váy trên người tôi rồi kéo xuống. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm thấy trên lưng chợt lạnh như băng, toàn thân run lên, nước mắt chảy xuống đầy mặt. Bảy năm không làm lại những loại chuyện như thế này, thế nhưng tôi cũng thừa tỉnh táo để hiểu người đàn ông trước mặt đang làm cái gì.
Cả người anh tỏa ra lớp mồ hôi mỏng, đầu ngón tay chạm nhẹ lên từng tấc da thịt của tôi, vỗ về cơ thể đang cứng ngắc của tôi, nụ hôn đặt trên gò má dịch chuyển đến gần khoé môi len lỏi vị mặn chát của nước mắt, cất giọng thì thầm.
– Tình, đừng sợ. Mở mắt ra nhìn tôi…
Tôi nức nở nghẹn ngào, trong đôi mắt hơi nước ẩm ướt càng dày hơn, rõ ràng không muốn cùng với anh, nhưng thân thể lại bắt đầu trỗi dậy những cảm xúc chân thật nhất.
– Anh… Tổng giám đốc…
Lời nói chẳng kịp thoát ra hết, Vũ Đình Nguyên đã nghiêng đầu hôn trên bờ môi của tôi, từng chút nhẹ nhàng dẫn dắt. Anh cạy mở đôi môi tôi, không nặng không nhẹ đưa lưỡi của mình cuốn lấy lưỡi tôi, hành động không chuyên nghiệp nhưng lại đủ làm tôi bật ra những tiếng rên nho nhỏ. Lưỡi anh vẫn còn mùi rượu, cả mùi thuốc lá, cuốn lấy đầu lưỡi tôi cắn mút, mang theo một chút vị cay nồng, từng chút từng chút nhấn chìm tôi trong mê đắm dục vọng.
Mồ hôi trên người thấm ướt vào từng lớp vải dính vào da thịt thật không dễ chịu, tôi tựa sát người thành ghế, giọng nói ngắt quãng mãi mới có thể nói ra thành câu hoàn chỉnh.
– Tổng giám đốc, anh đừng như vậy, anh…
Trong đầu tôi cực kỳ rối loạn, vừa là vì việc bản thân với Vũ Đình Nguyên chẳng là gì mà phát sinh ra cái loại chuyện như thế này, vừa là vì lửa nóng trong người đang từng chút từng chút bị khơi gợi lên một cách đầy thống khổ. Sinh con ra, cuộc sống vất vả ngày đêm kiếm tiền đã khiến cho tôi sớm quên đi luôn việc nam nữ ân ái, bây giờ đột nhiên nó ập tới chẳng khác gì sóng biển đánh đến nhấn chìm tôi, không cho tôi có cơ hội bơi vào bờ. Thậm chí mỗi lần tôi cố ngoi lên, là một lần bị đánh úp, lần sau còn dữ dội hơn cả lần trước.
Trước sự phản kháng yếu ớt của tôi, môi nóng rực của Vũ Đình Nguyên vẫn chậm rãi mơn trớn lên cổ trắng ngần, hơi thở nhẹ nhàng trêu chọc khiến hô hấp tôi càng thêm dồn dập. Ngón tay bắt đầu lần mò tìm lướt từ xương quai xanh trở xuống, miết nhẹ rồi bất ngờ áo lót của tôi bị anh dễ dàng đẩy lên, hai bầu ngực trắng nõn run rẩy hiện ra.
Toàn cảnh bị phơi bày, anh rời môi mình khỏi môi tôi, không vồ vập mà cực kì nhẹ nhàng, chậm rãi lướt từng đường ẩm ướt trên da thịt của tôi chuyển xuống đỉnh trân châu kiêu hãnh vươn mình, mơn trớn ngậm lấy, lúc mạnh lúc nhẹ mang đến sự kích thích khiến toàn thân tôi ngứa ngáy đến khó chịu, thậm chí có lúc còn không thể kiềm chế được, cả người cứ vậy mà cong lên chới với như đang bay lơ lửng giữa không trung.
Sắc mặt dưới những hành động càn rỡ của Vũ Đình Nguyên trở nên ửng hồng, tay tôi vội đưa lên kéo lại quần áo xốc xếch của mình. Thế nhưng người đàn ông ấy lại siết chặt vòng eo của tôi kéo về phía anh, không nặng không nhẹ để lại trên ngực những dấu hôn đỏ nhạt, tay còn lại cũng chẳng an phận đưa lên nắm một bên còn lại, vuốt ve tỉ mỉ, rồi lại dùng lực biến hoá nó thành vô số hình dạng.
Trong người ngứa ngáy giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn lấy, tôi cắn môi dưới, mười đầu ngón tay ôm lấy đầu Vũ Đình Nguyên níu giữ thăng bằng, miệng không nói được một lời nào, chỉ có thể phát ra những tiếng rên nho nhỏ vụn vặt.
Vần vò bên trên chán chê, lúc sau, tay kia của Vũ Đình Nguyên đã lần vào dưới váy tôi, tiến tới nơi giữa hai chân tôi, lòng bàn tay nóng bỏng bao trùm ma sát không ngừng. Tôi bị anh quấy rối khó chịu, hai chân chỉ biết khép chặt, lắc đầu.
– Đừng, tôi không muốn…
Vẻ áy náy thoáng hiện lên trong đôi mắt, Vũ Đình Nguyên cúi đầu khẽ hôn lên bờ môi cắn chặt của tôi, trầm thấp gọi dụ hoặc
– Tình… Thả lỏng người ra.