Bạn đang đọc Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở – Chương 43: Q.4 – Chương 43
Khi Phí Vũ Kiều thay quần áo xuống nhà, Tứ Nguyệt đang đứng cạnh cửa sổ trong phòng khách, ngẩn người nhìn cây bồ đề. “Nhìn gì mà mê mẩn thế?” Phí Vũ Kiều đưa tách trà nóng cho Tứ Nguyệt, nhìn theo ánh mắt của cô, “Ồ, cái cây đó à, tôi đang định tìm người chặt nó đi…”
Tứ Nguyệt sợ hãi suýt đánh rơi tách, “Vì, vì sao?”
“Tôi tìm người đến xem phong thủy, thầy phong thuỷ nói cái cây đó âm khí quá nặng, không thích hợp, chặt đi sẽ tốt hơn, tránh cản đường tài lộ.” Khi nói lời này, Phí Vũ Kiều tỏ vẻ như không nhận ra ánh mắt sợ hãi của Tứ Nguyệt, tự nhiên nói, “Tôi không phải là người mê tín, chỉ là vì tôi cảm thấy cái cây chắn mất ánh sáng mặt trời, chặt đi phòng khách sẽ sáng sủa hơn, cô thấy sao?”
“Tôi, đâu có thấy nó cản ánh sáng mặt trời, tôi thấy cái cây đó rất đẹp…” Tứ Nguyệt cố hết sức giữ cho bản thân bình tĩnh, mặc dù giờ phút này cô khẩn trương đến mức ngay cái chén đang cầm trong tay cũng run run.
“Đẹp?” Phí Vũ Kiều nhíu mày, đánh giá lại cái cây, “Chỉ là một cái cây thôi, đẹp ở đâu ra?”
“Nhưng mà, bồ đề chính là một loài cây may mắn đấy, hơn nữa, nó còn có quan hệ rất sâu xa với Phật giáo, theo truyền thuyết, Thích Ca Mâu Ni chính là một vị hoàng tử của Ấn Độ thời xưa, khi còn trẻ, để thoát khỏi nỗi khổ của sinh, lão, bệnh, tử, luân hồi, cứu giúp chúng sinh, Thích Ca Mâu Ni đã dứt khoát từ bỏ cuộc sống hoàng thất xa hoa, xuất gia tu hành. Sau bao nhiêu năm tu hành, có một lần, Thích Ca Mâu Ni ngồi tĩnh tọa dưới cốc cây bồ đề bảy ngày bảy đêm, cuối cùng đã đại triệt đại ngộ, trở thành Phật Đà. Cho nên sau này Phật giáo luôn coi bồ đề là cây Thánh, anh chưa bao giờ nghe chuyện này sao?”
Phí Vũ Kiều hơi run run, nhìn Tứ Nguyệt từ trên xuống dưới, không khỏi nở nụ cười, “Tứ Nguyệt, cô còn ít tuổi mà biết nhiều thứ nhỉ? Có điều nó chỉ là một cái cây, cô trích dẫn cả truyền thuyết ra như vậy, cô rất sợ tôi sẽ chặt nó đúng không?”
Người đàn ông này lợi hại quá, ánh mắt tựa như móc câu, muốn lừa dối anh ta thật không phải việc dễ. Tứ Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn Phí Vũ Kiều nói: “Ở trong mắt tôi, nó không chỉ là một cái cây, mà còn là một loại biểu tượng.”
“Nghĩa là sao?”
“Tôi, tôi từng đọc một cuốn tiểu thuyết, nội dung vô cùng cảm động, câu chuyện kể về một cô gái và người yêu của cô ấy, hai người ước hẹn dưới gốc cây bồ đề, nếu ai ra đi trước, người kia sẽ mang tro cốt của đối phương an táng dưới tàng cây, mà trong kiếp sau, người ra đi nhất định sẽ đợi người còn lại ở dưới gốc cây đó. Khi đứng bên ngoài nhìn thấy cái cây này, tôi đột nhiên nghĩ tới câu chuyện kia…” Một câu chuyện bịa đặt. Tứ Nguyệt nói ra chính ý nghĩ chân thành của mình.
“Ồ, thì ra là vậy.” Phí Vũ Kiều như vỡ lẽ, cười càng vô hại thêm, “Con gái các cô thật là cảm tính, đối với tôi nó chỉ là một cái cây, vậy mà cô lại có thể khoác cho nó nhiều ý nghĩa đến thế. Tứ Nguyệt, xem ra tôi không giữ lại cái cây này là không được rồi.”
“Vì sao?”
“Tôi muốn cô thường xuyên đến đây chơi. Có cái cây này, cô sẽ đến chứ?” Phí Vũ Kiều kề sát vào Tứ nguyệt, nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Dù sao Tứ Nguyệt cũng rất đơn giản, vừa nghe nói sẽ giữ lại cái cây, cô lập tức lộ rõ vẻ mặt vui mừng, “Được, được, tôi sẽ thường xuyên tới đây, chỉ không biết có quấy rầy anh hay không thôi?”
“Làm sao lại quấy rầy được, cửa lớn nhà tôi luôn rộng mở chào đón cô hai mươi tư trên hai mươi tư giờ.” Phí Vũ Kiều cười ha ha, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của Tứ Nguyệt. Nghĩ thầm, bé con, em giấu đầu hở đuôi quá đấy, cái cây này có thể khiến em khẩn trương như vậy, không lẽ chỉ là đi ngang qua thôi sao?” Đúng vào lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên, “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.” Phí Vũ Kiều nói xong rồi rời đi, vẻ mặt được không tự nhiên.
“Tứ Nguyệt…”
Mội tiếng gọi khẽ vọng tới trong màn mưa.
Trái tim của Tứ Nguyệt đập liên hồi, nhìn quanh bốn phía, cỏ hoa yên lặng, không thấy ai.
Đột nhiên Tứ Nguyệt bỗng hiểu ra, cô biết ai đang gọi mình, nhìn cành cây bồ đề lay động trong gió, hốc mắt Tứ Nguyệt nóng lên, nước mắt tràn mi.
Mà bên sô pha trong phòng khách, Phí Vũ Kiều đã sớm nghe xong điện thoại.
Anh nhìn dáng vẻ lau nước mắt của Tứ Nguyệt một cách sâu xa, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt. “Em có thể kể ngay được một câu chuyện cảm động như vậy, chỉ có một khả năng, em chính là nhân vật nữ chính trong câu chuyện. Tứ Nguyệt, tôi sẽ không chặt cái cây đó, có nó rồi, tôi còn sợ em không trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà này sao?”
Sau đó ánh mắt Phí Vũ Kiều nhìn về phía cây bồ đề. “Tôi sẽ cho ông chứng kiến tôi và Tứ Nguyệt hạnh phúc, tôi nhất định có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Cô ấy là người trong số mệnh của tôi, còn ông, chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường trong số mệnh của cô ấy. Ông đừng có oán tôi.”
…
Buổi tối, ký túc xá phòng 409 đã không còn giống với hình dáng ban đầu. Mỗi lần Phương Phỉ tới đây, phòng ngủ đều huyên náo ngất trời, hơn nữa lại còn có bánh mà Tứ Nguyệt mua về lúc chiều, mọi người ăn vui vẻ, cũng đặc biệt ồn ào hơn bình thường. Phương Phỉ nói, hôm qua con bé đã xem một quẻ bói ngoài cổng trường, thầy bói nói Phương Phỉ sẽ sớm kết hôn, con bé vui vô cùng, cực kì khát khao cuộc sống tương lai của bà chủ. Diêu Văn Tịch búng trán Phương Phỉ nói: “Cái đồ háo sắc này, tốt nghiệp không lo đi tìm việc, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc lập gia đình, chẳng có tí tiền đồ nào.”
“Con người em chính là như thế đấy, em chẳng có chí hướng rộng lớn gì, phụ nữ dù tốt xấu thế nào, sớm muộn cũng sẽ phải kết hôn, một khi đã như vậy, lấy chồng sớm một chút có gì là không tốt, miễn phải bôn ba khổ cực bên ngoài.”
Phụt một tiếng, miếng bánh vừa vào miệng đã phun ra ngoài, Diêu Văn Tịch chỉ vào Phương Phỉ, “Con bé này, muốn đàn ông đến phát điên rồi hả?” Phương Phỉ chẳng hề e lệ, nhún nhún vai, “Em nằm mơ cũng mơ thấy mình kết hôn, ây dà, nếu em thật sự gả đi được trong năm nay, quay lại trường, em sẽ tặng cho ông bói mù đó một bao lì xì lớn!”
Lý Mộng Nghiêu nói: “Kết hôn sớm như vậy, tương lai em không hối hận chứ?”
“Em chẳng quan tâm, kết hôn xong, mọi việc để cho ông xã sắp xếp hết là được.” Phương Phỉ cười hì hì, dáng vẻ giống hệt như một đứa trẻ. Tứ Nguyệt vừa thu quần áo ngoài ban công đi vào, bỏ chậu xuống nói: “Các cậu đừng trông mong con bé này có tiền đồ gì, con bé đức hạnh thế đấy, nuông chiều từ bé, nó đã là bông hoa trong nhà kính rồi, cho nên vẫn chưa nếm trải khổ cực bên ngoài đâu.”
Tứ Nguyệt rất hiểu Phương Phỉ, tuy rằng hiện giờ đã sống bên ngoài, luôn miệng nói muốn độc lập, nhưng từ nhỏ Phương Phỉ đã bị Trình Tuyết Như che chở bảo vệ, coi như đồ sứ, không nếm trải khổ cực, không gặp sóng gió chân chính, con bé căn bản không có năng lực tự lập. Bởi vậy hàng tháng, Tứ Nguyệt đều để dành ra một chút tiền trong phí sinh hoạt của mình để “trợ giúp” cho Phương Phỉ bị Trình Tuyết Như cắt mấy viện phí, có đồ ăn ngon cũng để phần lại cho Phương Phỉ. Khi từ Hồng Kông trở về, bản thân cô không mua đồ gì, thế nhưng lại mua một đống quà cho Phương Phỉ. Trời lạnh, Tứ Nguyệt sẽ gọi điện nhắc Phương Phỉ mặc thêm áo, mỗi cuối tuần, cô đều ngồi xe bus hai, ba tiếng đồng hồ để đến trường của Phương Phỉ, giúp Phương Phỉ giặt quần áo, phơi phóng chăn màn. Ngay cả chu kỳ kinh nguyệt của Phương Phỉ, Tứ Nguyệt cũng nhớ rõ rành mạch, khăng khăng dặn dò Phương Phỉ không được ăn đồ lạnh, thậm chí nếu như rảnh rỗi, Tứ Nguyệt còn đích thân ghé qua nấu canh đường đỏ cho Phương Phỉ, cô hệt như một người bảo mẫu. Diêu Văn Tịch nói như vậy sẽ chiều hư Phương Phỉ, Tứ Nguyệt không cho là đúng, cô chỉ có một đứa em gái, chiều chuộng thế nào, tất cả đều do cô cam tâm tình nguyện.
Bởi vì là cuối tuần, hơn nữa lại sắp sửa tốt nghiệp, ký túc xá của Phương Phỉ không còn quản lý nghiêm khắc như trước, Phương Phỉ dứt khoát ở lại, ngủ chung giường với Tứ Nguyệt.
Chỉ là là nha đầu kia ăn ngon đã quen, ngủ thẳng đến nửa đêm rồi tỉnh dậy kêu đói, rõ ràng buổi tối đã ăn nhiều bánh mật như vậy mà. Chẳng còn cách nào, Tứ Nguyệt đành phải rời giường, cùng Phương Phỉ ra ngoài cổng trường mua mấy xiên thịt nướng. Đêm đã rất khuya, thế nhưng quán ăn bên đường vẫn rất đông đúc, thậm chí còn đông gấp cả trăm lần so với ban ngày, tất cả đều là sinh viên đại học F, họ ngồi vây quanh tốp năm tốp ba, vui chơi giải trí, đối rượu ca hát rất vui vẻ. Phố ăn uống của đại học F là một phố ăn vặt có tiếng, mà nổi tiếng nhất chính là thịt nướng xiên và cánh gà. Tứ Nguyệt không thích thịt nướng, hơn nữa cô sợ cay, cho nên chỉ nhìn Phương Phỉ ăn. Phương Phỉ ăn cay đến chảy nước mắt còn kêu chưa đủ, Tứ Nguyệt nhíu mày: “Em không sợ mọc mụn trên mặt à?”
“Không sao không sao, ăn rồi tính sau.” Chóp mũi của Phương Phỉ đỏ ửng, vừa ăn thịt nướng vừa uống nước chanh đá. Con bé chính là như thế, hôm nay có rượu hôm nay uống, chưa bao giờ có thói quen tính toán đến ngày mai.
Thật ra, ngay cả Tứ Nguyệt cũng chưa bao giờ nghĩ ngày mai sẽ như thế nào.
Diêu Văn Tịch đã sớm tìm được một công việc tốt, chỉ chờ tốt nghiệp là đi làm, Công ty quảng cáo Gia Đại của Diêu Văn Tịch không chỉ có tiêu chuẩn nghiệp vụ nổi tiếng, mà tiền lương cũng có tiếng là cao. Diêu Văn Tịch là người đứng đầu trong khối chuyên ngành, tác phẩm thiết kế thường xuyên đạt giải thưởng, lần này lại tìm được một công ty tốt một cách dễ dàng như vậy, thật là khiến ọi người hâm mộ không thôi.
Lý Mộng Nghiêu đang chuẩn bị thi cử, tạm thời không có dự định tìm việc, cô là một người cuồng học có tiếng, nghe nói còn đang tính ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, tương lai nhất định sẽ làm nên chuyện.
Người thê thảm chính là Tứ Nguyệt, bởi vì Tứ Nguyệt phải cố gắng sống độc lập, vừa học tập vừa phải làm thêm ngoài giờ, thành tích học tập chỉ tầm tầm, cho nên Tứ Nguyệt không ôm hi họng lớn sẽ tìm được một công việc tốt. Bây giờ sinh viên tìm việc rất khó khăn, cô đã tìm hiểu thị trường nhân sự mấy lần, theo cách nói của Diêu Văn Tịch là: chẳng khác gì một lò mổ, chỉ một công việc thường thường đã có vài trăm, thậm chí hơn một ngàn sơ yếu lý lịch, cứ đến gần thời gian tốt nghiệp hàng năm, công việc công chứng, đánh bóng sồ sơ lý lịch ở trường học làm ăn tốt vô cùng, khiến người ta líu cả lưỡi. Nhưng mà cho dù hồ sơ lý lịch có đẹp đẽ cỡ nào, số người đạt được mục tiêu cũng cực kì ít ỏi giống như chơi xổ số.
Sự thật tàn khốc khiến cho Tứ Nguyệt thật sự không dám tưởng tượng vào tương lai.
“Tít tít…” Một tiếng nhạc êm tai vọng tới, kéo Tứ Nguyệt thoát khỏi những suy nghĩ xa xôi. Là chuông báo tin nhắn. Tứ Nguyệt lấy điện thoại ra xem, là tin của Mạc Vân Trạch, “Tứ Nguyệt, hoa lê trên ngọn núi phía sau đã nở rồi, ngày mai tôi lên núi chờ em. Không gặp không về.”
Đã muộn thế này mà Mạc Vân Trạch vẫn còn chưa ngủ ư? Tứ Nguyệt nhắn tin cho Mạc Vân Trạch, “Qua hai ngày nữa được không anh?” Mạc Vân Trạch trả lời lại rất nhanh, “Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, ngay ngày mai đi.”
“Ai nhắn tin thế?” Phương Phỉ miệng đầy thức ăn ngó qua.
Tứ Nguyệt tắt điện thoại, thở dài, “Anh họ chị.”
“Ồ, chính là Mạc Vân Trạch, người anh họ mà chị kể sao? Sao anh ấy lại nhắn tin cho chị?”
“Hẹn chị ngày mai đi ngắm hoa lê.”
“A a a, em cũng muốn đi! Chị, em cũng muốn đi!” Phương Phỉ lớn tiếng nói, khoa trương đến mức ngay cả người đi đường cũng phải ngoái nhìn, Xem ra công cuộc giáo dục thục nữ của Thình Tuyết Như đã hoàn toàn không có tác dụng, “Em nghe nói hoa lê ở Mai Uyển đẹp lắm, em chưa từng được tới đó, chị, cho em đi với, trời sáng em sẽ trở về ký túc xá lấy máy ảnh…”
Tứ Nguyệt do dự, trong tiềm thức cô cảm thấy không ổn, nhưng không lay chuyển được Phương Phỉ làm nũng, đành phải gật đầu, “Được rồi, đi thì đi, chỉ có điều em phải ngoan ngoãn, đừng có làm chị mất mặt.”