Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở

Chương 41: Q.3 - Chương 41


Bạn đang đọc Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở – Chương 41: Q.3 – Chương 41


Mạc Vân Hà khuấy nhẹ cà phê trong ly nhìn Tứ Nguyệt, chờ cô nói tiếp.
“Tội của em không thể tha thứ.”
“Mỗi ngày em đều sống trong xám hối.”
“Nhưng mà em biết, cả đời này em cũng không thể chuộc được tội lỗi của mình.”
“Anh bảo, liệu sau khi chết, em có bị đày xuống địa ngục hay không?”
Mạc Vân Trạch lẳng lặng nhìn Tứ nguyệt, nhìn thẳng, đôi mắt u ám phảng phất như biển khơi dưới bầu trời đêm, khiến cho người ta không nhìn thấy đáy. Từ đầu tới cuối, Mạc Vân Trạch không hỏi Tứ Nguyệt đã phạm phải tội gì, anh chỉ nói: “Tứ Nguyệt, đối với nhà chúng ta mà nói, cho dù em và mẹ em đã phạm phải tội gì, đều không tính là gì hết.”

Đáy lòng Tứ Nguyệt lập tức xuất hiện một bức tường phòng vệ, vì sao Mạc Vân Trạch lại liên hệ hai sự việc này với nhau? Cô đâu có nói tội của cô liên quan đến gia đình họ Mạc, chẳng lẽ Mạc Vân Trạch đã biết được chuyện gì?
“Có lẽ đêm nay em nói nhiều quá rồi.” Tứ Nguyệt cúi đầu che giấu.
“Vậy, em có bằng lòng nghe tôi nói không?” Dưới ngọn đèn của quán cà phê, khuôn mặt Mạc Vân Trạch phảng phất như mộng ảo, có lẽ có liên quan đến ánh mắt đột ngột khác thường của anh, không biết sao Mạc Vân Trạch bỗng trở nên hơi kích động, “Nghe em nói nhiều như thế, đột nhiên tôi cũng muốn kể một chút về chuyện trước kia của tôi.”
Tứ Nguyệt nhìn Mạc Vân Trạch rất lâu.
“Tứ Nguyệt, em đã từng thích một người chưa? Chính là, bất kể trải qua bao nhiêu thời gian, người đó cũng không thể nào biến mất khỏi tâm trí em. Em đã từng như thế chưa? Còn tôi thì đã từng. Rất nhiều năm trước, tôi thích một cô bé, nhưng mà cô bé ấy không biết đến sự tồn tại của tôi, tôi vẫn luôn lặng lẽ ngắm cô ấy ở một nơi mà cô ấy không nhìn thấy. Khi đó cô ấy rất nhỏ, tôi cũng còn nhỏ, tôi không biết vì sao tôi lại thích cô ấy như thế, lúc nào cũng muốn nhìn cô ấy. Tứ Nguyệt, tôi nghĩ sự giày vò ấy em sẽ không hiểu đâu, cô ấy giống như một giấc mơ, nhìn thì giống như bên cạnh em, nhưng em không thể nào chạm đến được. Tôi sợ đến gần cô ấy, sợ quấy nhiễu cô ấy, cho nên vẫn duy trì khoảng cách với cô ấy, bởi vì tôi sợ, sợ nếu cô ấy phát hiện ra, cô ấy sẽ xa cách tôi… Sau đó cô ấy lớn lên, tôi cũng trưởng thành, đến khi gặp lại, tôi đã có thể thật thản nhiên mà đối diện với cô ấy, thế nhưng tôi không làm được, tôi không biết vì sao mỗi khi đối mặt với cô ấy tôi đều rất tuyệt vọng, bởi vì tôi biết, tôi và cô ấy nhất định không thể, một chút cũng không. Tứ Nguyệt, em đã từng tuyệt vọng như vậy chưa?”
Tứ Nguyệt gật gật đầu, hốc mắt nóng lên, gần như sắp khóc. Làm sao cô có thể không tuyệt vọng? Dung đi rồi, vậy mà ngay cả đến bên cái cây kia cô cũng không thể, nếu một ngày nào đó cái cây bị chủ nhà chặt mất, tất cả của cô và Dung đều sẽ không còn. Làm sao cô có thể không tuyệt vọng!
“Tuyệt vọng nhất không phải chuyện này, tuyệt vọng nhất đối với tôi, chính là cô ấy hoàn toàn không hề nhận ra tôi…”

“Vì sao lại không nhận ra anh?”
“Bởi vì khuôn mặt của tôi đã chỉnh hình.”
Tứ Nguyệt quan sát kĩ Mạc Vân Trạch, sợ hãi than, “Nhưng mà hoàn toàn không nhận ra, thật đấy.”
“Ba năm, phẫu thuật tất cả không dưới hai trăm lần, hao phí tiền tài biết bao nhiêu không kể xiết, đương nhiên không nhìn ra dấu vết chỉnh hình.” Mạc Vân Trạch quay sang, lồng ngực phập phồng dữ dội, giống như đang kìm chế điều gì đó, “Chỉ là, chẳng lẽ em không cảm thấy sợ hãi sao? Khuôn mặt của tôi lại không phải của chính mình…”
Rốt cuộc Tứ Nguyệt không thể kìm được nước mắt, nức nở nói: “Anh Vân Trạch, nhất định anh đã đau đớn lắm phải không?”
Ba năm, cả trăm lần phẫu thuật. Đó là sự tra tấn địa ngục thế nào đây!

“Đừng khóc, tôi đã không còn đau nữa rồi.” Mạc Vân Trạch đưa tay lau nước mắt cho Tứ Nguyệt, chỉ cảm thấy mặt cô rất lạnh, “Tôi có thể sống sót mà đứng trước mặt em thế này, ngay cả chính tôi cũng thấy rất khó tin, thật sự rất khó tin, tôi đã từng cận kề cái chết như thế… Nhưng mà tôi vẫn sống, rất nhiều chuyện tôi không thể nói với em ngay trong một lúc được, tôi sợ đột ngột quá, em sẽ không thể nào tiếp nhận. Nhưng xin em hãy tin tôi, tôi sẽ cho em một lời giải đáp rõ ràng, cũng sẽ sắp xếp thật tốt cho tương lai của chúng ta, tôi đã sống được đến bây giờ, nhất định sẽ không từ bỏ, không ai có thể ngăn cản được tôi, ngay cả chết còn không sợ, tôi còn sợ gì nữa.”
Sáng sớm hôm sau, sương mù mờ mịt bao phủ dày đặc Mai Uyển. Đẩy cửa sổ ra, một luồng sương lớn bị gió thổi tạt vào phòng, không khí lạnh lẽo ẩm ướt khiến Mạc Vân Trạch không khỏi rùng mình. Anh vẫn mặc áo ngủ, khuôn mặt tiều tụy. Lại thêm một đêm không ngủ. Trong phòng tắm, anh nhìn khuôn mặt trong gương thật lâu, bảy năm, cái khuôn mặt trong gương đó vẫn khiến anh cảm thấy xa lạ đến thế. Kỳ thật da dẻ rất mịn màng, không hề nhìn ra dấu vết phẫu thuật. Có điều màu da quá trắng, rất nhiều khi Mạc Vân Trạch cảm thấy, khuôn mặt này trông như khuôn mặt của người chết.
Trên thực tế, nó chính là khuôn mặt của người chết.
Bởi vì tiến hành phẫu thuật cấy ghép mặt, người phẫu thật được nhận từ một người chết, nguyên lý này chính là tách da mặt của người hiến tặng (người chết), cấy ghép sang khuôn mặt bị hủy hoại của Mạc Vân Trạch. Mà cũng vì tìm kiếm một khuôn mặt hoàn hảo có tuổi tác tương đương với Mạc Vân Trạch, có thể nói chú ba Mạc Kính Thêm đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền tài. Lúc ấy mấy người Mạc Vân Trạch đã sang Mĩ, trong khoảng thời gian gần một năm, chú ba phái người tìm kiếm từng thi thể, gần như đã tìm hơn nửa học viện y học và tổ chức nghiên cứu khoa học của Mĩ. Nhưng mà những thi thể đó đã bị ngâm trong dung dịch phóc môn một thời gian dài, màu hồng hào của làn da và cơ thịt đều lộ ra sắc trắng xanh, màu da sau khi cấy ghép chắc chắn sẽ không còn tự nhiên nữa. Rắc rối nhất chính là thi thể nhất định phải là người phương Đông, điều này khiến cho việc tìm kiếm cơ thể hiến tặng càng khó khăn hơn bội phần.
Còn chưa nói đến người hiến tặng, việc phẫu phuật cấy ghép mặt cũng đã có độ khó khăn cực lớn, đầu tiên là khuôn mặt được cấy ghép nhất định sẽ xuất hiện phản ứng đào thải, hơn thế nữa khuôn mặt mới này còn phải tiếp xúc với không khí. Do đó, phản ứng đào thải tự nhiên sẽ là sự thách thức mà người phẫu thật phải đối mặt cả đời, còn thách thức lớn nhất là, trong cái quá trình nối ghép mạch máu và dây thần kinh cần phải chính xác đến từng micromet đó, biết đâu sẽ biến một nụ cười tươi vui tự nhiên trở thành một nụ cười kinh khủng đáng sợ, hơn nữa thời hạn nghiêm ngặt của phẫu thuật cũng sẽ đẩy người phẫu thuật vào hoàn cảnh có nguy cơ tử vong cực kì cao.
Thứ hai là vấn đề luân lý, bởi vì sau khi phẫu thuật, diện mạo của hai người sẽ dung hợp lại với nhau, đây cũng sẽ là sự giày vò không thể biết trước đối với người phẫu thuật.
Nhưng thái độ của chú ba vô cùng kiên quyết, không cần biết thế nào, nhất định phải cấy ghép mặt.
Lúc ấy Mạc Vân Trạch đang được điều dưỡng bí mật trong một nông trại có phong cảnh tươi đẹp ở châu Âu, những công việc chuẩn bị trước phẫu thuật anh đều không biết, trong khoảng thời gian đó, anh gần như bị cách ly với thế giới bên ngoài, mặc dù hàng ngày có thể tìm hiểu một vài thông tin, tin tức quan trọng từ việc xem ti vi và đọc báo, thế nhưng chú ba lại cắt đứt mọi cách thức liên lạc với bên ngoài, bao gồm cả điện thoại, internet, v.v…, bởi vậy ngoại trừ Mạc Kính Thêm cùng một vài người có vai vế trên, không ai biết chính xác nơi anh đang điều dưỡng.

Chú ba sắp xếp một đội ngũ chuyên gia đến chăm sóc việc ăn uống của Mạc Vân Trạch, trong số đó, chỉ riêng hộ lý đã có hơn mười người, bên cạnh anh, từng giờ từng phút đều có người xuất hiện, trên danh nghĩa là chăm sóc Mạc Vân Trạch, thật ra là sợ anh tự sát. Mặc dù nông trường không có gương, ngay cửa sổ kính cũng là loại cửa chống phản chiếu, nhưng mà Mạc Vân Trạch vẫn có mắt, có tay, chỉ cần vươn tay là có thể sờ thấy khuôn mặt đáng sợ của mình. Giây phút nào trôi qua, anh cũng đều muốn chết.
Rồi cuối cùng chú ba cũng tìm được một khuôn mặt có thể coi là hoàn mỹ. Tìm được ở Pháp, người chết là người phương Đông, quốc tịch không rõ, khi còn sống là một diễn viên ca kịch. Nghe nói trong khi đang luyện tập, người nọ đột nhiên bị tấm bảng phông nền đổ trúng gáy, sau khi đưa tới bệnh viện được chẩn đoán chết não, biết được tin, Mạc Kính Thêm đưa Mạc Vân Trạch đi suốt đêm đến Pari, sau khi xác nhận nhóm máu và bạch cầu của Mạc Vân Trạch và người chết phù hợp với nhau, Mạc Kính Thêm cấp tốc sắp xếp phẫu thuật.
Thời khắc căng thẳng nhất cuối cùng đã tới, bởi vì thời gian thiếu máu tối đa của da là bốn tiếng đồng hồ, do đó toàn bộ quá trình tách da, ghép lên mặt của Mạc Vân Trạch nhất định phải hoàn thành trong vòng bốn tiếng, nếu không phẫu thật nhất định sẽ thất bại, có thể nói là giành giật tới từng giây, khẩn trương đến cực điểm.
Toàn bộ cuộc phẫu thật được thao tác dưới kính hiển vi phóng lớn hai mươi lần, quá trình phẫu thật đề cập đến rất nhiều các mô liên kết, bao gồm mạch máu, dây thần kinh, cơ mặt, khung xương, xương sụn, còn cả tuyến nước bọt, v.v… tất cả đều cần chính xác đền từng micromet, chỉ cần sai sót một chút, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến biểu cảm của khuôn mặt sau này, bởi vậy không chỉ bác sĩ tham gia phẫu thuật căng thẳng, mà ngay cả Mạc Kính Thêm bên ngoài phòng cũng cực kì lo lắng. Cuộc phẫu thật phải nói là vô cùng thành công, chỉ có điều trong khoảng thời gian hơn nửa năm sau đó, Mạc Vân Trạch phải đối diện với một khuôn mặt cứng ngắc như mặt nạ, bởi anh phải đợi cho cơ mặt và dây thần kinh từ từ bình phục và tái tạo.
Hơn nữa anh còn phải chịu đựng sự đau đớn khôn cùng, cộng thêm với một loạt phản ứng đào thải, khi đó bác sĩ nói, vấn đề đào thải cấp tính kì thật không đáng ngại, uống thuốc là có thể khống chế, vấn đề đáng lo chính là đào thải mãn tính, thuốc thang không thể khống chế toàn bộ, nghiêm trọng nhất là da có thể sẽ bị hoại tử và bong tróc. Một khi phản ứng đào thải nghiêm trọng xảy ra, cuộc phẫu thuật sẽ tuyên bố thất bại. Khuôn mặt cấy ghép nhất định sẽ bị tách bỏ, sau đó chỉ có thể tách da từ bộ phận trên chính cơ thể bệnh nhân, tiến hành phẫu thuật cấy ghép vào phần da đã mất. Mạc Kính Thêm lo lắng nhất chính là điều này.
Trải qua mấy năm khôi phục và tĩnh dưỡng, biểu cảm trên khuôn mặt Mạc Vân Trạch đã không khác gì người thường, có điều cả đời anh phải uống thuốc ức chế phản ứng đào thải, mà loại thuốc này ức chế phản ứng đào thải, đồng thời cũng ức chế hệ miễn dịch của Mạc Vân Trạch, do khả năng miễn dịch của cơ thể bị ức chế trong thời gian dài, cho nên đã dẫn đến một loạt những hậu quả xấu, từ cảm sốt, cao huyết áp, tiểu đường, thiếu máu, v.v… Nói cách khác, cả đời này Mạc Vân Trạch sẽ phải chịu đủ sự tra tấn về thể xác và tinh thần. Mỗi ngày anh đều uống rất nhiều loại thuốc, kể từ sau cuộc phẫu thuật bảy năm nay, anh uống bao nhiêu không đếm xuể. Uống thuốc trường kỳ khiến tinh thần Mạc Vân Trạch uể oải, vị giác thoái hóa, hiện giờ mỗi ngày anh đều ăn rất ít, uống thuốc hay là ăn cơm, tất cả đều chỉ vì sinh tồn.
Nhưng mà không ai biết, đối với anh, kỳ thật sống còn đau khổ hơn cả cái chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.