Bạn đang đọc Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở – Chương 36: Q.3 – Chương 36
Mấy ngày sau, Tứ Nguyệt nhận được giấy thông báo để cô đại diện cho khoa tham gia giao lưu trong vòng một tháng. Tin tức vừa công bố đã sôi sục cả lên, Tứ Nguyệt bị đẩy lên ngọn sóng.
Ánh mắt Đới Phi Phi nhìn Tứ Nguyệt đỏ vằn.
Tứ Nguyệt không thèm để ý đến chuyện này, cô chỉ không biết nên phải đối diện với Diêu Văn Tịch như thế nào, cảm thấy rất áy náy, vì thế đi xin được rút lui. Chủ nhiệm khoa nghiêm khắc nói: “Không phải thầy đề cử em, là do cấp trên chỉ định, em không đi cũng phải đi, thầy không giúp được em.”
Tứ Nguyệt hơi nghi ngờ, cô có quen ai là cấp trên đâu, vì sao lại đề cử cô? Diêu Văn Tịch biết Tứ Nguyệt đi xin được rút lui thì mắng cô một trận, “Nhan Tứ Nguyệt, cậu có đầu óc không vậy? Cậu đi còn khiến mình hả giận hơn cả việc mình đi đấy có biết không? Cậu có không đi thì mình cũng không được đi, cậu nghĩ hiệu trưởng sẽ thật sự đắc tội với chủ nhiệm khoa chỉ vì một đứa vô danh như mình à? Ngốc, cậu ngốc quá đi mất!”
“Nhưng, nhưng mà mình phải đợi Dung trở về, mình đi rồi ông ấy không tìm được mình thì sao?”
“Bạn trai cậu sắp về à?”
“Ừ, nhưng đó là chuyện của hai tuần sau.”
Đúng là Dung đã gọi điện thoại choTứ Nguyệt, ông nói trong vòng hai tuần sẽ trở về Thượng Hải, bảo Tứ Nguyệt ở Thượng Hải chờ ông. Bây giờ, đối với Tứ Nguyệt mà nói thì đoàn tụ với Dung mới là việc quan trọng nhất. Huống chi bây giờ ngoại trừ cô, Dung chỉ còn hai bàn tay trắng, Tứ Nguyệt không muốn ông đau lòng. Diêu Văn Tịch nghe vậy hơi khó hiểu nhìn Tứ Nguyệt, “Thế người thường xuyên chờ cậu ở cổng trường là ai?”
Tứ Nguyệt biết trong lòng Diêu Văn Tịch vẫn còn vướng mắc, cho rằng cô bạc bẽo thay đổi người yêu, Tứ Nguyệt hơi lo lắng nói: “Văn Tịch, sau này mình sẽ từ từ nói với cậu, bây giờ mình không có tâm trạng nói đến chuyện này, cậu phải tin mình, mình đâu phải loại người mang tình cảm ra làm trò đùa.”
Diêu Văn Tịch như trút được gánh nặng, thở dài một hơi, “Mình biết mà, dù thế nào cậu cũng không phải loại người như Đới Phi Phi, hại mình dạo này cứ thắc mắc mãi trong lòng…” Diêu Văn Tịch đẩy Tứ Nguyệt một cái, lập tức lại ôm lấy bả vai của cô, “Đi đi, uống rượu đi, hôm nay chính là một ngày đáng để chúc mừng.”
“Chúc mừng cái gì, mình vẫn chưa quyết định đi Hồng Kông mà.”
“Cậu có thể gọi điện nói với Dung để giải thích sự việc, có phải cậu bay lên mặt trăng đâu, vẫn còn ở Trái Đất mà, bạn trai cậu không tìm được cậu chắc?”
Ngoài dự đoán, Dung rất ủng hộ chuyện Tứ Nguyệt đi Hồng Kông, ông nói có thể đến thẳng Hồng Kông tìm cô, ông sinh ra ở Hồng Kông, nơi đó vẫn còn ngôi nhà của ba mẹ ông. Có điều ba mẹ mất sớm, nhà ở vẫn để không. Cũng may đây là ngôi nhà của ba mẹ, trên danh nghĩa không phải của ông, bằng không chỉ sợ cũng bị Suzanne chiếm mất.
“Tứ Nguyệt, ngôi nhà đó có thể nhìn ra biển đấy, chúng ta sẽ được gặp lại nhau ở Hồng Kông.” Dung mong mỏi.
Tứ Nguyệt cũng mừng, “Được, em chờ ông ở Hồng Kông!”
Ngoại trừ Đới Phi Phi, chị em trong phòng đều mừng cho Tứ Nguyệt, còn nhờ Tứ Nguyệt mua hộ cho đủ thứ, nói đồ ở Hồng Kông rất rẻ, ngay cả nữ sinh phòng bên nghe tin cũng tới, liệt kê cả một danh sách dài, quyển sổ ghi nhớ của Tứ Nguyệt cũng kín tịt. Đương nhiên, mọi người cũng tặng đồ cho cô, chúc cô đi Hồng Kông suôn sẻ.
Hai ngày sau, Tứ Nguyệt thuận lợi đáp máy bay xuống sân bay Kai Tak ở Hồng Kông.
Các học sinh lục tục ra cửa sân bay theo từng tốp dưới sự hướng dẫn của giáo viên, còn giáo viên và học sinh của đại học Phó Cảng cũng nhất loạt giờ biểu ngữ nghênh đón họ, biểu lộ sự niềm nở thân mật khiến mọi người rất vui vẻ. Tứ Nguyệt chen trong đám người, vô cùng kích động, cô trò chuyện cùng sinh viên đại học ở Hồng Kông, hiếu kỳ tìm hiểu nhau, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
“Tứ Nguyệt…”
Trong những tiếng trò chuyện ồn ã, Tứ Nguyệt nghe như có tiếng ai đó đang gọi cô. Cô nhìn xung quanh, một bó hoa hồng đỏ rực đập vào mắt cô, đẹp tươi mượt mà. Còn cô, đã không thể hô hấp.
Tứ Nguyệt nhìn người cầm hoa, cảm thấy như đang mơ. Nhất định là mơ, ông đi ra từ trong giấc mơ của Tứ Nguyệt, khuôn mặt ông mơ hồ. Tứ Nguyệt nghĩ cô đã khóc, vì vậy nhìn gì cũng thấy mơ hồ.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Cuối cùng Tứ Nguyệt không còn nghe thấy âm thanh nào khác nữa, thời gian cũng lặng yên.
Dung đặt bó hoa vào trong lòng Tứ Nguyệt, không để ý tới cái nhìn của mọi người, nhẹ nhàng giang tay, ôm cô vào lòng. Hơi thở mát lạnh rất riêng của ông nháy mắt đã bao phủ Tứ nguyệt.
“Tứ Nguyệt, tôi cứ nghĩ là sẽ không được gặp em nữa.”
“Dung…”
***
Mưa đã mấy ngày liên tục, bầu trời bị bao bọc trong tầng tầng lớp lớp mây đen, nếu đứng ở cửa sổ kính nhìn ra bên ngoài, sẽ cảm thấy như bị những đám mây đè nặng trên đỉnh đầu, khiến cho người ta không thở nổi. Mưa tạt vào cửa sổ kính, lộp bộp vang rền, cả gian phòng cũng phảng phất như sắp mưa. Phòng làm việc hình cung của Mạc Vân Trạch nằm trên tầng cao nhất của tòa cao ốc, phong cảnh đẹp vô cùng, ngắm bình minh, ngắm chiều tà đều cực kì tráng lệ. Chỉ là nơi cao đón gió, ở vị trí của anh, người ngoài nhìn vào thì sẽ cho rằng tiền đồ rất rộng mở, nhưng chỉ một mình anh biết, mỗi giây mỗi phút trôi qua, dây thần kinh của anh đều phải căng cứng lên, chỉ hơi sợ ý là Thịnh Đồ sẽ sụp đổ.
Thương trường giết chóc tàn khốc biết bao nhiêu, người không trải qua sẽ vĩnh viễn không bao giờ hiểu được. Hôm nay, giám đốc quản lý Mã Thăng Văn báo cáo với anh, dạo này có người trắng trợn thu mua cổ phiếu A của Thịnh Đồ, khí thế dữ dội khiến công ty không kịp trở tay. Ngay cả chú ba luôn ở Mĩ điều hành từ xa cũng chấn động, sáng sớm đã gọi điện tới mắng Mạc Vân Trạch, mắng anh coi nhẹ, hoàn toàn không đặt sự sống chết của Thịnh Đồ ở trong lòng.
“Đừng quên cậu đã đồng ý với tôi điều gì!” Tiếng của chú ba Mạc Kính Thêm trong điện thoại gầm lên như tiếng sấm, sau đó điện thoại cạch một tiếng rồi im bặt. Mạc Vân Trạch vội gọi những nhân vật cấp cao vào văn phòng, anh chắp tay sau lưng đi lại bên trong, lông mày nhíu lại, hỏi Mã Thăng Văn: “Đối phương đã hành động bao lâu rồi?”
“Được khoảng một tuần rồi, ban đầu chúng ta không để ý, hai ngày nay mới phát hiện ra tình huống khác thường, chỉ một buổi sáng mà cổ phiếu đã giảm bốn điểm, điều này nhất định không phải mua vào bán ra bình thường.”
Mạc Vân Trạch hơi xoa cằm, “Là hành động có âm mưu.”
Giám đốc quản lý bên cạnh hơi gật đầu, “Đúng vậy, tôi đã điều tra sơ bộ, kẻ thu mua cổ phiếu của Thịnh Đồ lần này là một công ty đầu tư nước ngoài, công ty này mới chỉ thành lập hai, ba năm về trước, theo lý thì không thể có nguồn tài chính lớn đến thế để trắng trợn thu mua cổ phiếu A của Thịnh Đồ, chúng ta vừa nhận được thông tin, công ty này có một tập đoàn lớn đứng phía sau lưng ủng hộ, tôi đang phái người tăng cường điều tra. Mạc tổng, lần này chúng ta gặp rắc rối lớn rồi, bên kia rõ ràng muốn đẩy Thịnh Đồ chúng ta vào chỗ chết.”
“Sợ cái gì? Đối phương còn chưa đánh tới cửa, vậy mà trận tuyến bên ta đã tự loạn, có biết đây là điều tối kỵ của người dùng binh hay không?” Sắc mặt của Mạc Vân Trạch không tốt. Ngày thường, bỏ bộ âu phục ra thì anh là một người rất hiền hòa thoải mái, nhưng một khi đã làm việc, anh như thay đổi thành một con người khác, Mạc Vân Trạch là một người cuồng công việc, cực kỳ nghiêm khắc với cấp dưới, không cho phép bất kỳ một chút dao động tinh thần nào.
Giám đốc quản lý thấy ông chủ sầm mặt, vội vàng cúi đầu, “Xin lỗi.”
Nhìn Mạc Vân Trạch như vậy, giám đốc quản lý chỉ còn thiếu nước chưa lau mồ hôi hột.
Tâm tình của Mạc Vân Trạch cực kì kém, sau khi giải tỏa cơn nóng nảy thì anh lại phát hiện ra sự phiền muộn khiến đầu óc anh đau như sắp nứt toác. Thư ký Đàm theo ông chủ đã nhiều năm, hiểu rõ tính tình của Mạc Vân Trạch, biết rằng không nên quấy rầy anh. Tuy nhiên thư ký Đàm vẫn quan tâm đặt một tách cà phê lên bàn của Mạc Vân Trạch, “Mạc tổng, cà phê của anh.” Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mạc Vân Trạch vừa nhấc tách cà phê, trợ lý A Sâm gõ cửa tiến vào.
“Mạc tổng, anh gọi tôi?”
“Ngồi đi.” Mạc Vân Trạch chỉ sô pha.
A Sâm ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, ông chủ không nói chuyện, A Sâm chỉ yên tĩnh chờ ông chủ mở miệng. Tính tình của Mạc Vân Trạch ở công ty rất xa cách, ngày thường rất hiếm khi tươi cười, cấp dưới đều sợ anh, mặc dù A Sâm đã đi theo Mạc Vân Trạch nhiều năm, nhưng ở trước mặt Mạc Vân Trạch vẫn rất có quy củ và phép tắc. Mạc Vân Trạch uống hai ngụm cà phê, cảm thấy đỡ đau đầu hơn, hỏi A Sâm: “Tứ Nguyệt đã đi Hồng Kông rồi à?”
“Đúng vậy, chắc là hiện giờ đang ở Hồng Kông.”
“Phái người qua đó âm thầm giám hộ cô ấy, cuộc sống lạ lẫm, sợ gặp phải người xấu.” Thật ra Mạc Vân Trạch không lo về người xấu, mà là lo lắng có người trong nhà họ Mạc không chấp nhận Tứ Nguyệt. Đối với nhiều người trong nhà họ Mạc thì sự tồn tại của Tứ Nguyệt chắc chắn chính là một cái đinh trong mắt, bởi vì trong di chúc của Mạc Kính Phổ, Tứ Nguyệt cũng nằm trong số những cái tên được hưởng thừa kế, mặc dù cho tới giờ Mạc Kính Thêm vẫn cản trở không cho thực hiện di chúc, nhưng bản di chúc này đang nằm trong tay luật sư, vẫn có hiệu lực pháp luật. Khi còn sống Mạc Kính Phổ rất thân thiết với vị luật sư này, vị luật sư này cũng rất có uy tín trong giới, người nhà họ Mạc dù tức giận cũng không dám đoạt lại di chúc một cách ngang nhiên. Cái tên Tứ Nguyệt nghiễm nhiên trở thành một khúc mắc của người nhà họ Mạc, Mạc Vân Trạch không thể không đề phòng có người có ý xấu với Tứ Nguyệt.
A Sâm thấy Mạc Vân Trạch ngẩn người, ho nhẹ hai tiếng, bỗng nói: “Hình như Nhan tiểu thư đang ở chỗ bạn trai.”
“Bạn trai?” Mạc Vân Trạch cảm thấy bất ngờ.