Bạn đang đọc Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở – Chương 30: Q.2 – Chương 30
Tôi đành phải mang chiếc váy trắng hai năm trước trong đáy va li ra. Chất vải quả là rất tuyệt, để trong va li hai năm mà không hề nhàu nhĩ, chạm tay lên tựa như không có gì. Tôi vẫn không muốn mặc, Diêu Văn Tịch nói: “Cậu định mặc áo phông với giày thể thao để đi tham dự tiệc đính hôn của em gái đấy à, mặc cái đó không được trang trọng lắm đâu.” Lý Mộng Nghiêu đi tới cầm lấy chiếc váy của tôi, đột nhiên nói: “Tứ Nguyệt, không mặc thì tiếc lắm, nếu người ta dám tặng, có gì mà cậu không dám mặc.”
“Nhưng mà mình không biết ai tặng.”
“A…” Diêu Văn Tịch như nghĩ ra điều gì đó, gõ đầu tôi, “Tứ Nguyệt, người tặng quà cho cậu nhất định phải là người biết cậu, hơn nữa còn ở xung quanh cậu, nói không chừng hôm nay người đó cũng sẽ tới tham gia tiệc đính hôn của em gái cậu, mặc dù cậu không biết là ai, nhưng chỉ cần cậu mặc chiếc váy này, biết đâu đối phương sẽ lộ ra dấu vết, rồi đến lúc đó xem cậu nhận ra như thế nào…”
Lý Mộng Nghiêu gật đầu liên tục, “Đúng rồi, đúng rồi, hồ ly có xảo quyệt rồi cũng sẽ lòi đuôi thôi, Tứ Nguyệt, cậu cứ mặc đi, cho hắn ta nhìn, xem hắn ta có còn chiêu gì nữa!”
“Đúng vậy, đi cả đôi giày kia vào!”
“Ây dà, thật đúng là, coi bản thân mình thành lọ lem rồi.” Nói lời này chính là Đới Phi Phi đang đọc sách ở đầu giường, sau sự việc tủ quần áo lần trước, Đới Phi Phi đã vạch rõ giới hạn với chúng tôi, rất ít khi nói xen vào. Bầu không khí trong phòng ngủ cũng không còn vui vẻ như trước, mọi người đều thầm buồn bực, không ai vừa mắt với ai.
Diêu Văn Tịch đi tới chiếc bàn nhỏ dựa sát bên giường, cười thản nhiên với Đới Phi Phi, “Đi giày thủy tinh chưa chắc đã là lọ lem, đi giày vải cũng chắc gì đã không phải công chúa.” Nói xong ánh mắt vòng về phía tôi, hét lớn, “Bảo cậu mặc thì mặc đi, sao còn nói lảm nhảm nhiều thế! Là công chúa hay lọ lem, cứ đi ra ngoài rồi sẽ biết!”
“Đúng là thân lừa ưa nặng mà.” Lần này Lý Mộng Nghiêu phản ứng rất nhanh.
“Cậu mới là con lừa ấy, con nhóc chết tiệt!” Diêu Văn Tịch liếc trắng nhìn bạn, vừa bực mình lại vừa buồn cười. Tôi không nhịn được cũng cười, cuối cùng đầu hàng, “Được rồi, được rồi, mình mặc là được chứ gì.”
Có lẽ các cậu ấy nói đúng, rất có thể người tặng tôi món quà này sẽ tới buổi tiệc, nếu đã vậy thì tôi có gì mà không dám mặc, tôi muốn xem xem, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào. Chỉ là tôi chưa từng tham ra buổi tiệc nào như vậy. Khi ở cùng Dung, ông cũng không đưa tôi đến những nơi thế này, ông nói tôi còn đang học, không thể bị nhiễm bẩn.
“Chao ôi…”
Khi tôi mặc váy đi ra khỏi nhà tắm, Lý Mộng Nghiêu và Diêu Văn Tịch há hốc miệng hồi lâu không thể khép lại, Đới Phi Phi rất khinh thường liếc nhìn tôi, nhưng ánh mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc. Mặc dù ở trong nhà tắm có gương, nhưng tôi không dám nhìn, tôi chưa bao giờ mặc đồ như vậy, rất sợ bị đả kích.
Diêu Văn Tịch lại gần, đánh giá tôi từ đầu tới chân, kích động nói không kịp nghĩ, “Này, cậu không phải thân lừa đâu, quả thật, quả thật là…” Cậu ấy quay đầu nhìn Lý Mộng Nghiêu, “Là cái gì nhỉ?”
Lý Mộng Nghiêu cười ha ha, “Là tiên nữ!”
“Đúng, chính là tiên nữ!” Diêu Văn Tịch nhìn chằm chằm vào người tôi, như thể phát hiện ra một đại lục mới, “Quả là tiên nữ! Tứ Nguyệt, cậu định lúc nào hạ phàm đây…”
…
Thế nhưng tôi còn chưa kịp vào phòng tiệc đã bị Trình Tuyết Như kéo sang một bên phía ngoài cửa, hoảng hốt không biết làm sao, “Tứ Nguyệt, Phương Phỉ có gọi điện thoại cho con không?” Tôi sửng sốt, “Không gọi, có chuyện gì vậy?”
“Ôi trời ơi! Con nhóc chết tiệt ấy, không biết nó chạy đi đâu mất rồi, đến bây giờ mà vẫn chưa thấy bóng báng…” Trình Tuyết Như sốt ruột đến mức đi vòng quanh, túm chặt cánh tay tôi không thả, “Rốt cuộc nó có gọi điện thoại cho con không, bắt đầu từ sáng nay, nó nói muốn đi làm tóc, bảo chúng ta đến khách sạn trước, mẹ còn hẹn nó nhanh lên một chút, nhưng mà con xem… con xem…”
Trình Tuyết Như giơ tay biểu thị với tôi, “Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, Phí tiên sinh cũng đã đến, vậy mà nó vẫn còn chưa đến! Bây giờ phải làm sao đây, khách khứa đều đến đủ cả, Phí tiên sinh cũng không thể làm gì!”
Chuyện mà tôi lo lắng nhất đã xảy ra.
“Đều tại bà cả, bà bắt nó đính hôn sớm như vậy, xảy ra chuyện rồi đấy!” Hôm nay thầy Lý mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn, cũng được coi là trang trọng, nhưng sắc mặt không tốt lắm.
Trình Tuyết Như đẩy người ông, “Đã là lúc nào rồi mà ông còn châm chọc tôi, nếu như nó không muốn đính hôn thì nói với tôi, việc gì phải làm cho Phí tiên sinh mất mặt, nó nghĩ đây là trò đùa chắc, nếu hôm nay nó thật sự không đến, chuyện này lan ra, rồi xem sau này nó lấy chồng thế nào…”
“Cô ấy sẽ lấy chồng, nhưng không hẳn là gả cho tôi.” Không biết từ lúc nào Phí Vũ Kiều đã đứng ở phía sau chúng tôi, lời anh ta nói chúng tôi đều nghe thấy. Tôi nhìn lại, Phí Vũ Kiều trong bộ vét đen đang mỉm cười với tôi, ánh mắt lấp lánh, kinh ngạc vô cùng, “Đây là Tứ Nguyệt đó ư? Thiếu chút nữa tôi đã không nhận ra đấy, hôm nay cô thật xinh đẹp!”
Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở đôi giày của tôi, “Ồ, đôi giày này rất hợp với cô. Không biết là ai đã từng nói, một đôi giày xinh đẹp sẽ đưa bạn đến những nơi xinh đẹp, thật bất ngờ là nó đã đưa có đến đây.”
Tôi nhìn chằm chằm anh ta, không hiểu anh ta nói gì.
Trình Tuyết Như ngượng ngùng, cười theo: “Vậy, Phí… Phí tiên sinh à, chờ thêm một chút có được không, Phương Phỉ chắc chắn sẽ tới nhanh thôi…”
“Trên đời này, mỗi người đều có sứ mệnh của chính mình.” Phí Vũ Kiều như không nghe thấy lời nói của Trình Tuyết Như, thân người thẳng tắp, phong thái ngẩng cao, ánh mắt nhìn thẳng tôi, “Tứ Nguyệt, có biết sứ mệnh của cô là gì không?”
Tôi lắc đầu mơ hồ.
Anh ta mỉm cười, “Chính là đừng để tôi bị mất mặt ngày hôm nay.” Nói xong anh ta quay sang Trình Tuyết Như đang hận không thể chui xuống đất, nụ cười trên mặt lướt qua trong giây lát, giọng điệu lạnh lùng đanh thép, “Lý phu nhân, bà nói phải làm sao đây?”
Trình Tuyết Như vẫn cố gỡ gạc, “Đợi, đợi thêm chút nữa…”
“Thời gian của tôi không thể lãng phí ấy người được, nửa giờ sau tôi còn phải bay tới New York để ký một hợp đồng trị giá hai trăm triệu, nếu bà có thể bồi thường được mối làm ăn này, tôi có thể chờ tiếp, OK?”
Gương mặt của Phí Vũ Kiều nhìn như bình tĩnh, nhưng đầu lông mày lại hiện rõ sự tàn nhẫn.
Trình Tuyết Như có vẻ sợ Phí Vũ Kiều, sợ tới mức không nói nên lời. Nhưng thầy Lý đang yên lặng lại đứng dậy, “Phí tiên sinh, chúng tôi không thể bồi thường được, nhưng chúng tôi có thể rời khỏi đây, buổi đính hôn hôm nay không tính nữa, tôi tin đây cũng là ý của Phương Phỉ. Xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian quý giá của Phí tiên sinh.”
Phí Vũ Kiều ồ một tiếng, ánh mắt chuyển về phía Thầy Lý đang đứng thẳng đúng mực, “Rời khỏi đây? Vậy còn phải hỏi tôi đồng ý hay không làm gì, trên đời này vẫn chưa có ai dám để tôi phải mất mặt đâu…”
“Phí tiên sinh!” Tôi tiến lên, ngắt lời anh ta, “Bây giờ không phải lúc để nói những lời như vậy, giải quyết vấn đề mới là quan trọng, chỉ cần anh nói cách nào có thể tránh mất mặt hôm nay, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo! Chúng tôi không có khả năng bồi thường tiền, nhưng chúng tôi cũng không phải loại người nhát gan sợ phiền phức, chuyện này là do chúng tôi gây ra, anh chỉ cần nói thế nào, chúng tôi làm theo là được.”
“Thẳng thắn lắm!” Gương mặt ẩn chứa ý cười của Phí Vũ Kiều dãn ra, “Tứ Nguyệt đúng là có chủ kiến, vừa rồi tôi đã nhắc nhở cô đó thôi, mỗi người đều có sứ mệnh của mình, sứ mệnh của cô chính là đừng khiến tôi bị mất mặt.”
“Làm thế nào?”
Anh ta vươn tay về phía tôi, “Đưa cho tôi.”
“Gì cơ?”
“Đưa tay cô cho tôi, cùng ta cùng nhau đi vào.”
Đầu óc của tôi hỗn loạn vô cùng, vẫn không hiểu rõ lắm. Anh ta đã kéo tay tôi tới, còn nghiêm túc nhìn tôi, ánh mắt có sự kiên định khác thường, giọng nói không cao, lại vô cùng rõ ràng mạnh mẽ, “Tứ Nguyệt, theo tôi đi vào.”
Khi Phí Vũ Kiều nắm tay tôi đi vào hội trường lộng lẫy, phảng phất như cánh cửa cuộc đời không thể đoán trước của tôi đã bị mở ra, trước mắt chỉ có phù hoa mơ ảo. Tôi vẫn còn nhớ rõ trong bộ phim điện ảnh Titanic có một cảnh, bà lão Rose chìm đắm trong dòng hồi ức, trên màn ảnh xuất hiện một cánh cửa điêu khắc tráng lệ, cánh cửa từ từ mở ra, giống hệt như giờ phút này.
Đập vào mắt là chùm đèn pha lê xa hoa treo trên trần phòng, gian phòng rộng lớn ngập tràn những tấm rèm màu hồng nhạt và những bông hoa hồng trắng, ánh đèn lóa mắt, trong ánh sáng chói lòa, tôi nhìn thấy lễ đài trải đầy hoa tươi, trên lễ đài có một dàn nhạc công, đều mặc áo đuôi tôm màu đen, vô cùng hòa nhập theo bản nhạc. Mà dưới lễ đài chính là cảnh sắc muôn màu muôn vẻ, đàn ông phụ nữ, hoặc nhỏ giọng cười đùa, hoặc nâng ly uống rượu, cảnh tượng này tuyệt đối không phải thứ mà một nữ sinh như tôi có thể đối phó, tôi bất giác lùi lại phía sau, Phí Vũ Kiều túm chặt tay tôi, đi trước dắt tôi, tôi giãy dụa, anh ta liền đưa tay nắm thắt lưng tôi, ghé sát vào tai tôi nhỏ giọng nói: “Đừng để tôi bị mất mặt, tôi không nói lần thứ hai đâu, OK?”