Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở

Chương 18: Ký Ức Thiêu Lòng- Mạc Vân Hà (6)


Bạn đang đọc Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở – Chương 18: Ký Ức Thiêu Lòng- Mạc Vân Hà (6)


Nhưng mà Mạc Kính Trì còn chưa đợi được con gái gọi ông tiếng ba đã đột ngột qua đời, cũng là tai nạn xe cộ giống như Khúc Hướng Từ, lúc ấy ông và ông cụ vừa xuống máy bay, trên đường cao tốc sân bay bị tông vào đuôi xe, mà xe của bọn họ lại còn húc vào xe phía trước, Mạc Kính Trì và ông cụ, còn cả lái xe, ba người tử vong tại chỗ.
Lúc ấy Mạc Kính Trì vội vã trở về là để giải quyết thủ tục ly hôn với Đường Dục Trân, ông cụ không ngăn cản, ngầm coi như đã chấp thuận, lý do là bởi Đường Dục Trân đuổi bà bảo mẫu ra khỏi nhà, khiến ặt mũi của gia tộc họ Mạc bị mất hết. “Loại đàn bà này lòng dạ quá độc ác, không cần cũng chẳng sao.” Ông cụ nói như thế. Nếu ông cụ đã tỏ rõ thái độ, lại thêm việc kiên quyết không cho phép Đường Dục Trân bước vào cửa của gia tộc họ Mạc, Đường Dục Trân không thể không đồng ý ly hôn. Chỉ là người tính không bằng trời tính, một vụ tai nạn xe cộ bi thảm đã đoạt đi tính mạng của hai cha con họ Mạc, định rõ kiếp này Mạc Kính Trì và Nhan Bội Lan không có duyên kết thành vợ chồng. Mà con gái Tứ Nguyệt của hai ngươi cũng nhất định không thể bước vào cửa của gia tộc họ Mạc.
Tang lễ vừa xong, Đường Dục Trân liền trở lại Mai uyển, bà chẳng thể nói rõ được là vui mừng hay là đau khổ, trở lại rồi, nhưng chồngthì lại mất. Bà vốn đã đồng ý ly hôn, vì tuyệt vọng cho nên quyết định buông cho bản thân bà một con đường sống. Ai ngờ số mệnh lại giống như một trò đùa chẳng thể nào tưởng tượng, sắp đặt cho bà một cái kết cục hôn nhân như thế này.
Là đau buồn vô hạn, hay là khóc không ra nước mắt, trong một khoảng thời gian rất dài Đường Dục Trân không thể lấy lại tinh thần. Bà trở về, chuyện đầu tiên đương nhiên chính là đuổi Nhan Bội Lan cùng với đứa con gái chưa đầy một tuổi ra khỏi ngôi nhà cũ. Nếu đã bị mang danh là độc ác rồi, vậy thì bà chẳng ngại mà làm kẻ ác thêm một lần nữa, cũng chẳng sợ báo ứng, bởi vì dù sao bà cô độc một mình, không có con cái, bà còn sợ báo ứng gì đây. Mà nguyên nhân khiến cho Đường Dục Trân trở nên vô vọng như thế, tất cả phải quay trở lại cuộc đối thoại của bà và Mạc Vân Hà buổi tối hôm đó. Lúc ấy cả chiếc bàn dài chỉ có mẹ con hai người, phòng ăn lộng lẫy lộ rõ vẻ trống trải, như thể để chứng minh rằng cái nhà này đang từng bước suy tàn.
Đường Dục Trân hỏi con trai: “Sao con vẫn chưa gọi mẹ hả, Vân Hà.”
Mạc Vân Hà ngẩng đầu, nhìn “mẹ” xa cáchtựa như nhìn một người không quen biết, trong đôi mắt chẳng hề có sự kết nối. Đối mặt với ánh mắt của con trai, Đường Dục Trân bỗng cảm thấy hơi chột dạ, nhưng thái độ vẫn chân thành, hòa nhã nói: “Trước kia do mẹ không đúng, bây giờ mẹ xin lỗi con, Vân Hà, ba con mất rồi, hai mẹ con chúng ta…”

“Bà không phải là mẹ tôi.” Mạc Vân Hà nói nhỏ. Thế nhưng dù rằng tiếng nhỏ thì Đường Dục Trân cũng vẫn nghe thấy, bà lạnh lùng nhìn con trai, “Con vừa nói cái gì?”
“Bà không phải là mẹ tôi.” Mạc Vân Hà đáp lại lạnh lùng như thế.
Lời vừa dứt, Đường Dục Trân cầm lấy cái bát trước mặt ném thẳng vào con trai, bà cứ nghĩ Mạc Vân Hà sẽ nghiêng đầu để tránh, rõ ràng nó nhìn thấy bà cầm bát mà. Nhưng mà nó lại không tránh, cái bát đó ném trúng vào trán của Mạc Vân Hà, máu chảy loang lổ.
Mà Vân Hà vừa mới tròn chín tuổi, không biết là bị đập trúng khiến choáng đầu hay là do chết lặng đến mức không còn cảm giác đau, anh không hề khóc, khuôn mặt đầy máu nhìn chằm chằm Đường Dục Trân, lớn tiếng lặp lại: “Bà không phải là mẹ tôi! Tôi không phải họ Mạc, tôi họ Khúc, ba tôi tên Khúc Hướng Từ, mẹ tôi tên Cổ Lam, tôi là con của hai người đó. Tôi – là Khúc Tĩnh Ba!”
Hai mươi năm trước, có một dạo những lời bàn tán về cái chết của hai cha con nhà họ Mạc vô cùng huyên náo, tai nạn xe cộ, do người hãm hại, lại còn bao nhiêu chuyện thần bí nữa, có bài có bản hẳn hoi, cứ y như thật. Rất nhiều người còn liên kết cả vụ tai nạn xe cộ này với vụ nhảy lầu tự tử của ông chủ công ty Chấn Vũ nhiều năm trước, năm đó,những người có liên quan không chỉ có tập đoàn Thịnh Đồ của Mạc thị mà còn cả tập đoàn Trí Viễn trên danh nghĩa của Khúc Hướng Từ. Nghe nói hai nhà liên kết lại, đoạt mất dự án phát triển bến tàu mà Chấn Vũ đã lên kế hoạch trong mấy năm trời, ông chủ Chấn Vũ chẳng những đánh mất dự án mà lại còn bị ngân hàng ép trả nợ, sau đó cùng đường đã nhảy xuống từ tầng thượng của công ty.
Chuyện này đã qua nhiều năm, sở dĩ bị người ta liên lết lại với nhau là vì sau khi ông chủ Chấn Vũ nhảy lầu tự tử không lâu, hai vợ chồng Khúc Hướng Từ của Trí Viễn cũng đột ngột qua đời trong tai nạn xe cộ, năm năm sau đóhai cha con họ Mạc của Thịnh Đồ cũng qua đời, hơn nữa lại cũng là tai nạn xe cộ. Lời đồn không ngoài hai loại, một là âm hồn của ông chủ Chấn Vũ không thể siêu thoát trở về báo thù, hai là con cháu đời sau của Chấn Vũ âm mưu sát hại.
Bóng ma bi kịch bao phủ gia tộc họ Mạc lại một lần nữa bị dấy lên, Mai uyển từng rất náo nhiệt giờ đây lại trở nên lạnh lẽo như chùa miếu. Bởi vậy trọng trách trong gia tộc rơi hết lên trên người con trưởng Mạc Kính Phổ, người con út Mạc Kính Thêm là một người trăng hoa, sau biến cố đột ngột của gia đình cũng bớt phóng túng hơn rất nhiều, tự giác san sẻ trách nhiệm với anh cả.

Đàn bà trong Mai uyển không còn chơi mạt chược nữa, cũng chẳng còn hăng hái nói chuyện thị phi, bởi vì người đang sa vào vòng xoáy thị phi bây giờ lại chính là bản thân bọn họ, từ sự việc Đường Dục Trân đuổi bà bảo mẫu dẫn đến bà bảo mẫu chết cóng ở vườn lê phía sau núi cho đến chuyện người con trai thứ hai của gia tộc họ Mạc nuôi dưỡng người tình rồi sinh ra đứa con gái ngoài giá thú, danh dự của gia tộc họ Mạc đã xưa đâu bằng nay.
Lúc ấy Mạc Kính Phổ là con trưởng, chẳng những bận tối mắt tối mũi với công việc ở công ty mà còn nóng lòng đi tìm kiếm tung tích của hai mẹ con Nhan Bội Lan, từ sau khi Đường Dục Trân đuổi cả hai mẹ con ra khỏi ngôi nhà cũ vẫn không tìm thấy tung tích của hai người.
Mạc Kính Phổ từng nghiêm giọng nói với Đường Dục Trân: “Mợ thấy tạo nghiệt của cái nhà họ Mạc này còn chưa đủ hay sao? Dù có thế nào thì đứa bé vô tội, Nhan Bội Lan lại không quen biết ai ở nơi này, cũng chẳng có công việc, mợ đuổi cả hai mẹ con cô ấy đi, nếu đứa bé xảy ra chuyện gì không may, mợ không thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Mạc à? Đừng quên, đứa bé đó chính là máu mủ của gia tộc họ Mạc! Nếu mợ còn muốn ở lại cái gia tộc này, vậy tốt hơn hết là nên bớt gây chuyện đi, nếu mợ còn can thiệp vào chuyện của hai mẹ con Nhan Bội Lan nữa thì đừng trách người làm anh cả tôi không nói đến tình cảm. Tôi nói được là làm được!”
Rất nhiều người không biết, kỳ thật khi Nhan Bội Lan vừa mới vào tập đoàn Thịnh Đồ chỉ là một công nhân nữ bình thường trong một nhà máy dệt thuộc quản lý của Mạc Kính Phổ, sau đó không biết thế nào lại có gút mắc tình cảm cùng với Mạc Kính Trì, cho nên Mạc Kính Phổ mới điều Nhan Bội Lan tới bên cạnh Mạc Kính Trì. Nói cách khác, Mạc Kính Phổ có thể được xem là người se duyên một nửa cho Mạc Kính Trì và Nhan Bội Lan.
Mạc Kính Phổ làm việc không do dự giống như Mạc Kính Trì mà vô cùng quyết đoán, dứt khoát, đối xử với mọi người cũng chân thành, có chí lớn, bởi vậy những công nhân viên đã làm việc lâu năm trong công ty rất yêu quý và kính trọng ông. Khi ông cụ Mạc còn sống cũng có ý đào tạo Mạc Kính Phổ thành người nối nghiệp số một, tuy nói lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, nhưng mà trong lòng ông cụ vẫn có sự cân nhắc. Đứa con thứ hai Mạc Kính Trì vốn học văn, không thích chuyện làm ăn, vì bị gia tộc ép buộc cho nên mới phải bỏ văn theo kinh doanh, trong lúc làm việc, phần lớn đều dựa vào anh cả Mạc Kính Phổ, Mạc Kính Thêm thì lại càng không cần phải nói, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn chơi, thời gian trăng hoa còn nhiều hơn cả thời gian ở công ty, trước giờ ông cụ chưa từng trông mong gì ở Mạc Kính Thêm. Sau khi ông cụ qua đời, Mạc Kính Phổ hoàn toàn xứng đáng trở thành người có quyền lực cao nhất ở trong gia tộc họ Mạc, đừng nói Đường Dục Trân, cho dù có là Mạc Kính Thêm hay mấy nhân vật thâm căn trong công ty cũng đều không dám làm trái ý, danh tiếng của Mạc Kính Phổ tuyệt đối không kém hơn so với ông cụ.
Đường Dục Trân không dám chọc đến Mạc Kính Phổ là bởi vì bà không còn mặt mũi nào để trở về nhà mẹ đẻ của bà, có chết bà cũng phải chết ở nhà họ Mạc. Vì thế bà chỉ có thể cúi đầu trước sự khiển trách của Mạc Kính Thêm, lúc trước, khi Mạc Kính Trì còn sống bà còn có chỗ để dựa vào, bây giờ chồng mất rồi, chỉ một góa phụ như bà thì còn biết làm sao được nữa.
Vợ của Mạc Kính Phổ, Bạch Vận Chi cũng khuyên bà, “Cô coi như đã xong rồi, gia tộc họ Mạc đã thành ra thế này, cố gắng bớt gây chuyện đi, gia tộc họ Mạc mà sụp đổ cũng chẳng có lợi gì cho cô đâu.”

Đường Dục Trân nói: “Mợ cả, em còn có thể thế nào được nữa, còn có thể thế nào được đây…”
“Nếu đã biết được thế rồi thì hãy an phận đi.”
Không lâu sau đã có tung tích của hai mẹ con Nhan Bội Lan, ởngay Thượng Hải. Có điều thảm hại vô cùng, hai người ở trọ trong một con ngõ cũ kĩ trên đường Bách Bộ Đình, dựa vào việc làm công để duy trì cuộc sống tạm bợ. Mạc Kính Phổ đã động viên Nhan Bội Lan trở về nhà họ Mạc rất nhiều lần, không về Mai uyển thì trở về ngôi nhà ngoại ô kia cũng được, gia tộc họ Mạc sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống của mẹ con hai người. Thế nhưng Nhan Bội Lan lại cự tuyệt một cách kiên quyết, Nhan Bội Lan nói: “Em có tay có chân, có thể nuôi sống bản thân mình, có thể nuôi sống con gái, nghèo hơn một chút cũng có sao đâu, em không cho rằng cứ có tiền là có thể sống hạnh phúc.”
Ý là dù gia tộc họ Mạc có nhiều tiền cũng chỉ như thế thôi.
Lời này lọt tới Mai uyển, Đường Dục Trân hung dữ chửi: “Đồ ti tiện, đã làm gái điếm mà còn lập miếu thờ.” Khi bà chửi những lời này, đúng lúc Mạc Vân Hà đang ở bên cạnh.
“Mày trừng tao làm gì?”
Mạc Vân Hà không nói một lời trở về phòng của mình.
Từ sau cái lần ném bát đó, mẹ con hai người gần như không hề nói chuyện với nhau, Mạc Vân Hà không còn gọi Đường Dục Trân là “mẹ” nữa, bởi vì anh đã hiểu, anh không phải là con trai của bà ta.

Càng khiến cho Đường Dục Trân căm hận hơn là Mạc Kính Phổ đối xử với Mạc Vân Hà như chính con trai của mình, không chỉ ân cần hỏi han Mạc Vân Hà, quan tâm đến bữa ăn và cuộc sống hàng ngày của Mạc Vân Hà mà buổi tối nào cũng gọi Mạc Vân Hà sang để cùng làm bài tập với Mạc Vân Trạch. Mạc Kính Phổ phân chia rạch ròi giữa công việc và cuộc sống, mỗi cuối tuần, bất kể công việc có nhiều thế nào cũng sẽ giành thời gian dẫn Vân Trạch ra ngoài chơi bóng, thả diều, hoặc là xem phim, mà chỉ cần mang theo Vân Trạch là nhất định sẽ mang theo cả Vân Hà.
Đường Dục Trân nói với mợ ba: “Mạc Kính Phổ có ý gì đây hả!”
Mạc Kính Phổ rất coi trọng quan hệ gia đình, không chỉ làm bạn cùng với con trai và cháu trai mà còn săn sóc người vợ Bạch Vận Chi vô cùng cẩn thận, Bạch Vận Chi đau ốm trên giường bệnh quanh năm, ông chưa bao giờ biểu hiện sự ruồng bỏ, cũng rất hiếm khi có gút mắc gì với phụ nữ ở bên ngoài, mặc dù đôi khi cũng có một vài tin đồn nhưng phần lớn đều do những người phụ nữ mến mộ ông tạo ra. Thỉnh thoảng Bạch Vận Chi cũng tiết lộ một chút chuyện riêng tư của hai vợ chồng với Đường Dục Trân, nói rằng kỳ thật bà ốm đau liên miên, đã nhiều năm nay không còn sinh hoạt vợ chồng, thế nhưng Mạc Kính Phổ chưa bao giờ tỏ vẻ không vừa lòng với cuộc sống hiện tại, ngược lại còn an ủi vợ rằng thế cũng không sao, giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất.
Đường Dục Trân nghe vậy cứ nức nở mãi, “Mợ cả, mợ thật là may mắn, gặp được một người trọng tình trọng nghĩa như anh cả, mợ đúng là tốt số.”
“Tốt gì đâu, tôi mệnh bạc phúc mỏng, không hưởng nổi một người đàn ông tốt như vậy. Mệnh bạc thôi…”
Không lâu sau vợ của Mạc Kính Phổ mất.
Gia tộc họ Mạc vốn đã lạnh lẽo càng trở nên đìu hiu điêu tàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.