Ngoan Vương Kỹ Phi

Chương 7: Thất sủng Vương phi


Bạn đang đọc Ngoan Vương Kỹ Phi: Chương 7: Thất sủng Vương phi

Edit: Nguyệt Trang
“Xảy ra chuyện gì?”- Một âm thanh uể oải từ phía trong cửa phòng truyền ra.
Vu Nguyệt Dật cùng tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía cửa phòng thì bắt gặp Vương gia cùng nhị sườn phi Tịch nhi! Ngày hôm qua không phải là đêm động phòng hoa chúc của Vương phi cùng Vương gia sao? Như thế nào Vương phi lại té xỉu ở trước cửa còn nhị sườn phi lại cùng Vương gia ở cùng một chỗ?
Nhìn thấy ánh mắt đầy nghi vấn của mọi người Trì Ngạo Dịch không thèm để ý nhìn về phía Vu Nguyệt Dật đang ôm lấy Khúc Huyễn Yên lạnh lùng hỏi: “nàng làm sao vậy?”
Tịch nhi nhìn tình cảnh trước mắt nội tâm không khỏi dấy lên một tia đắc ý. Hừ! Vương phi còn không có được sủng ái bằng nàng nha.
Vu Nguyệt Dật nhịn xuống lửa giận trong lòng quay lại nhìn đám hạ nhân quát: “Còn không mau đi gọi đại phu.”
Đám hạ nhân sợ hãi rời đi trong lòng cũng rút ra một kết luận: Vương gia, Vương phi, công tử, nhị sườn phi của bọn họ mỗi một người đều không thể trêu vào.
Vu Nguyệt Dật quay đầu đối Trì Ngạo Dịch nói: “nàng té xỉu! Đêm qua trời mưa rất lớn.”
“A! Tịch nhi cùng bổn vương đi dùng bữa sáng thôi.” Trì Ngạo Dịch ghé gần Tịch nhi tình tứ nói.
“ A…! Dạ..! Vương gia.” Giọng nói nũng nịu của Tịch nhi vang lên sau đó cùng Trì Ngạo Dịch rời khỏi nơi đó vẫn không quên đắc ý liếc mắt một cái nhìn Khúc Huyễn Yên.
Vu Nguyệt Dật chẳng thèm để tâm đến thái độ đắc ý kia của Tịch nhi liền tự mình ôm lấy Khúc Huyễn Yên hướng trong phòng đi vào.
“Đại phu Vương phi nàng thế nào rồi?” Vu Nguyệt Dật lo lắng hỏi. Hắn cũng không biết tại sao lại có cảm giác thế này, từ khi gặp nàng hắn thực như vậy lo lắng cho nàng.
“Ừm! thưa công tử Vương phi không có việc gì, chỉ là bị phong hàn hầm mấy thang thuốc uống xong liền khỏi thôi.” Đại phu an ủi đến đồng thời đồng tình nhìn lại phía giường nơi Khúc Huyễn Yên nằm. Thật là đáng thương, ngày đầu tiên làm Vương phi mà đã phải chịu cảnh như vậy!
“Ừm! cám ơn ngươi đại phu.” Vu Nguyệt Dật khách khí nói

“Ưm…….!” Trong hôn mê Khúc Huyễn Yên cố gắng mở mắt ra.
“Tỷ ngươi tỉnh.” Trữ Thi Phàm kinh hỉ (vui mừng) hô lên. Nàng không biết tại sao tỷ tỷ lại dầm mưa một đêm tới nỗi bị bệnh. Tên Trì Ngạo Dịch đáng chết kia hắn lại có thể ở trong đêm động phòng hoa chúc đem tỷ tỷ đuổi ra ngoài cửa còn bắt tỷ tỷ quỳ trong mưa một đêm còn bản thân lại cùng nữ nhân khác tiêu dao!
Khúc Huyễn Yên từ từ mở mắt liền thấy ngay gương mặt Trữ Thi Phàm tràn đầy lo lắng liền nhẹ nhàng nói: “Ừm! đừng lo lắng ta không sao.”
“Tỷ….!” Trữ Thi Phàm thanh âm của có chút nghẹn ngào. Tỷ tỷ đều là vì nàng… Vì nàng mà…
“Khóc cái gì! Dầm mưa là ta đâu phải ngươi!” Khúc Huyễn Yên vô lực nói đùa.
“Thi Phàm ngươi đi sắc thuốc cho Vương phi đi ta có lời muốn nói với nàng.” Vu Nguyệt Dật đưa cho Trữ Thi Phàm mấy thang thuốc đại phu vừa mới đưa cho lên tiếng dặn dò.
“Dạ.” Trữ Thi Phàm gật gật đầu liền đi sắc thuốc .
Vu Nguyệt Dật ngồi bên cạnh giường biên biểu tình ngưng trọng.
“Nguyệt Dật ngươi muốn nói cái gì thì nói đi.” Khúc Huyễn Yên thấy hắn khó xử đành phải mở miệng trước.
“ỪM!” Vu Nguyệt Dật gật gật đầu liền hỏi: “Vương phi các ngươi tối hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy?”
Khúc Huyễn Yên sửng sốt rồi cười gượng nói: “Ngươi không nhìn thấy sao?”
“Á…! Chỉ là nghĩ muốn xác định rõ một chút chuyện ngày hôm qua thôi… Vương gia… hắn mang Tịch nhi tới nơi các ngươi động phòng sao?”
“Ừm!” Nàng gật đầu. Chuyện này chỉ sợ là toàn bộ người trong vương phủ đều biết đi! Còn có cái gì e ngại mà không dám nói nàng chính là một Vương phi thất sủng chứ.

“Sau đó bắt ngươi ở cửa quỳ một đêm sao?” Vu Nguyệt Dật tiếp tục phán đoán.
“Ừm”. Hắn quả thật bắt nàng quỳ một đêm.
“Vì sao bắt ngươi quỳ một đêm?”
“Bởi vì ta đánh Tịch nhi”. Nàng thành thật trả lời
Vu Nguyệt Dật nở nụ cười nói : “không thể tưởng được Vương phi nhìn giống một nữ tử ôn nhu (hiền lành, dịu dàng) như vậy mà còn có thể đánh người.”
Khúc Huyễn Yên cũng cười nói : “ chuyện ngươi không ngờ được còn nhiều lắm, ha ha. . .”
Được ta đây về sau sẽ từ từ mà lĩnh hội.
“Haiz! Nguyệt Dật này ngươi có biết Vương gia vì sao lại hận ta như vậy không?” Vu Nguyệt Dật là bạn thân của hắn hẳn chắc là phải biết chuyện này.
“Bởi vì. . . . . . Đây là chuyện mà người trong toàn bộ vương phủ đều kiêng kị cho nên ai cũng không thể nói.” Vu Nguyệt Dật chối từ. Sự việc kia tốt nhất vẫn là không để cho nàng biết, hống chi đó lại còn là điều mà toàn vương phủ kiêng kị.
“Ừm! Vậy còn ngươi thì sao?” Thân phận của hắn dường như cũng không giống với những người khác.
“Ta cũng không ngoại lệ.” Vu Nguyệt Dật cười nhún nhún vai đến
Bọn họ cùng nhau cười nói vui vẻ . . . . . .

“Ừm! Nguyệt Dật, dường như toàn bộ người trong cái vương phủ này đều không muốn dính dáng với ta một cái thất sủng Vương phi vậy tại sao ngươi lại nguyện ý làm bằng hữu (bạn) với ta vậy?
“Vì sao nguyện ý ư? Ha ha. . . Cảm giác đi.”
“Cảm giác? Làm bằng hữu chỉ cần cảm giác sao?”
“Ừm!” Vu Nguyệt Dật gật đầu.
Đột nhiên cửa phòng bị đá văng ra, lại thấy Trữ Thi Phàm cầm một đống thảo dược thở phì phì bước vào.
“Thi Phàm, làm sao vậy?” Khúc Huyễn Yên hỏi
“Tỷ ngươi tốt xấu gì cũng là Vương phi, Vương gia hắn sao có thể đối xử với ngươi như vậy chứ?” Trữ Thi Phàm vì Khúc Huyễn Yên mà lên tiếng bênh vực.
“Hắn đối với ta như thế nào?”
“Hắn ra lệnh cho toàn bộ mọi người trong vương phủ không ai được cho phép ta hầm dược nấu cơm. Bắt ngươi tự mình đi làm.” Trữ Thi Phàm tức giận nói. Nàng thật hận chết cái tên Vương gia kia, tỷ tỷ đã bệnh thành như vậy hắn vẫn còn tra tấn tỷ tỷ ư!
Nàng cười khổ cười nói: “Ta đã sớm đoán được hắn chính là muốn tra tấn ta! Không sao ta tự mình đi được.” Dứt lời nàng đứng dậy chuẩn bị xuống giường.
“Vương phi ngươi cứ nằm xuống, để ta đi.” Vu Nguyệt Dật ngăn nàng lại.
“Ngươi đi? Thôi, vẫn là để tự ta đi tốt hơn.” Khúc Huyễn Yên chối từ.
“Vương phi chẳng phải ngươi nói xem ta là bằng hữu (bạn) của ngươi sao vậy hãy cứ để ta đi.” Vu Nguyệt Dật kiên định nói
“Nhưng …..” Nàng làm sao lại không biết xấu hổ lại để cho Vu Nguyệt Dật đi sắc thuốc ình được chứ!
“Không được. Ai cũng không thể thay ngươi đi.” Một giọng ra lệnh lạnh lùng từ cửa vọng vào.

Khúc Huyễn Yên quay đầu nhìn lại: “Trì Ngạo Dịch?”
“Vương gia đừng hành hạ nàng, nàng còn đang bị bệnh mà” Vu Nguyệt Dật khuyên can.
“Hành hạ? Bổn vương chỉ có thể đối với nàng như vậy.”
“Nhưng mà Vương gia ……”
Vu Nguyệt Dật còn muốn nói điều gì lại bị Khúc Huyễn Yên chen ngang, nàng cười khổ mà nói: “Vương gia chẳng phải là chỉ muốn hành hạ ta sao? Được. Tự ta sẽ đi.” Dứt lời nàng cầm lấy mấy thang thuốc Thi Phàm để ở trên bàn hướng phía cửa đi tới. Đi ngang qua bên người Trì Ngạo Dịch nàng lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái.
Trì Ngạo Dịch cười lạnh nói: “Đừng nghĩ rằng tới trù phòng (nhà bếp) là có chỗ để ngươi hầm dược (sắc thuốc).”
Khúc Huyễn Yên quay đầu nói: “Vương gia ngươi không biết rằng mình rất quá đáng sao?” Ở trù phòng cũng không có chỗ cho nàng sao? Ngay cả nơi hầm dược cũng không có.
“Ta không biết.” Trì Ngạo Dịch thái độ lạnh lùng, dứt lời liền đi ra ngoài.
Lạnh… Trên người nàng đột nhiên cảm thấy rất lạnh … lạnh tới thấu xương… Khụ khụ…… Nàng bắt đầu kịch liệt ho khan.
“Vương phi ngươi không sao chứ?”
“Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?”
Hai người tiến lên cùng nhau đỡ lấy nàng đồng thời lo lắng hỏi.
Nàng lắc đầu nói: “Ta không sao, ta đi hầm dược.” Nói xong hướng cửa phòng đi đến.
“Ta đi!” Vu Nguyệt Dật ngăn nàng lại kiên định nói.
“Không được, ngươi không có nghe thấy hắn nói gì sao? Chỉ có thể ta tự mình đi.” Nàng vô lực nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.