Đọc truyện Ngoạn vật thế gia – Chương 11
Không biết đã ngủ hết bao lâu, Trương Nguyệt Lãng nằm trên chiếc giường lớn mềm mại chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn xung quang căn phòng xa hoa bày biện đủ các loại vật phẩm, đây đại khái chắc là phòng ngủ của sư đệ. Thụy gia quả nhiên là kim sơn ngân hải ( vàng chất cao như núi, bạc nhiều như nước biển), ơ? Bên kia chính là ….. một cái ghế tựa làm từ gỗ đàn được chạm trổ hoa văn thật đẹp a, sẽ không phải là do đại sư thời Tống Thanh làm ra chứ?
Trương Nguyệt Lãng hết sức chăm chú vào trân phẩm thượng hạng vừa thấy kia, nhất thời không nhịn được muốn xuống giường để ngắm cho kỹ, nhưng ngay sau đó liền lập tức vô cùng hối hận.
” Ô! ”
Trương Nguyệt Lãng phát ra một tiếng rên rỉ.
Lưng cùng hạ thể giống như bị người khác làm cho vỡ nát, ngũ quan vặn vẹo vô cùng đau đớn.
” Tỉnh dậy nhanh vậy?”
Tiếng bước chân lập tức vang lên, người vừa đến đặt mông ngồi xuống bên giường, quan tâm thân thiết nhìn hắn hỏi.
Nhưng sự quan tâm trong nháy mắt vội biến mất, hắn thấy rõ ánh mắt của Trương Nguyệt Lãng đang hướng về phía sau. Tướng mạo tuấn tú của Thụy Thanh nhất thời trầm xuống, dụng đầu ngón tay nâng cằm Trương Nguyệt Lãng lên, để cho hắn thấy rõ rằng mình đang vô cùng khó chịu.
” Sư huynh, không phải là sau khi ngươi tỉnh dậy, thứ đầu tiên ngươi để ý lại chính là cái ghế chết tiệt kia chứ? ”
Âm thanh phi thường nguy hiểm nhẹ nhàng thoát ra.
” Ách……Sư đệ…….Ta……..”
” Ta chỉ biết! ”
Thụy Thanh bỗng nhiên đứng lên, xoay người đi đến một cước đá ngã chiếc ghế giá trị không nhỏ kia xuống đất.
Trong phòng truyền đến âm thanh rầm rầm thật lớn.
” Trong lòng ngươi, cũng chỉ có những thứ này! Ta phá hết chúng đi! ”
Vừa nói vừa hung tợn đạp loạn lên, tác phẩm điêu khắc khéo léo vô cùng trong nháy mắt bị hủy dưới chân của Thụy Thanh.
Trương Nguyệt Lãng đau lòng nhưng không biết phải làm thế nào cho phải,
” Sư đệ, không nên đá, không nên đá, đây chính là gỗ đàn được khắc họa………”
Không nói gì còn tốt, một khi lên tiếng lập tức dẫn cho ác ma đang trút giận lên chiếc ghế kia tới trước mặt.
Bóng dáng cao lớn bao trùm lên đem chiếc giường Trương Nguyệt Lãng đang ngồi hoàn toàn che khuất, khí thế khiếp người đáng sợ của Thụy Thanh ngày thường giấu trong vẻ tuấn mỹ bên ngoài nay hoàn toàn được bộc lộ ra,
” Lại là gỗ đàn khắc họa! Trong mắt ngươi cũng chỉ có những thứ đồ rách nát này! Ngươi đến khi nào thì mới có thể chỉ nhìn một mình ta? Ngươi đúng là đồ sư huynh hỗn trướng vô tâm vô phế ( không tim không phổi), cuối cùng sẽ có một ngày ta đem ngươi thao ( làm việc ấy ấy) đến chết ở trên giường! ”
Gào thét nửa ngày trời nhìn xuống dưới phát giác sắc mặt sư huynh vẫn mê man tái nhợt, lòng dạ lại không khỏi bắt đầu nhũn ra.
Nhìn họ Trương kia, trên mặt lộ ra khí tức trong suốt đơn thuần, cơn tức giận cũng không biết bất giác đã mất đi từ lúc nào?
Huống chi, đối với vị sư huynh này hắn cũng chẳng có biện pháp nào.
Đại thiếu gia của Thụy gia khi nãy vô cùng khắc nghiệt và nóng nảy, lúc này bất tri bất giác đem âm thanh thu nhỏ lại, tận lực không làm cho người kia sợ hãi, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường.
” Ta vốn là không muốn quát ngươi đâu, thật đấy, còn cố ý sai người làm thuốc bổ đem đến đây cho ngươi uống. ”
Thất vọng giải thích một câu, đem sư huynh cùng với cái chăn bông vào trong lòng mình, ôm hắn vỗ về,
” Ta biết tính tình ta không tốt, sư huynh, ngươi có giận ta không? ”
” Không có. ” Ta dám sao?
” Hôm nay được ta ôm ngươi có thoải mái không? ”
” Uhm………Thoải mái……”
Chết tiệt! Ruột gan của ta thiếu chút nữa bị ngươi lôi cả ra rồi!
Tựa hồ nghe thấy khẩu khí có vẻ như là nghĩ một đằng nói một nẻo, Thụy Thanh nâng cằm của người trong ngực mình lên, chăm chú nhìn hắn nói,
” Sư huynh, nếu như ngươi đối với ta có bất mãn thì cứ nói thẳng cho ta biết, không cần thiết phải nói dối, ta có thể tiếp nhận được lời nói thật mà.”
Trương Nguyệt Lãng vội vàng lắc đầu,
” Không không, ta không có bất mãn.”
Có thể tiếp nhận được lời nói thật? Hắn không thể mới đúng!
Nếu lúc trước nghe thấy những lời này của sư đệ, chắc chắn sẽ thành thành thật thật mà nói rõ hy vọng sư đệ có thể phối hợp với hắn một chút, dù sao hắn cũng là nam nhân đôi khi cũng muốn được chủ động. Nhưng rốt cuộc thì lại đổi lấy chính mình liên tục mấy ngày đêm đều bị thao thiếu chút nữa đã mất cả cái mạng, ngay cả đi vệ sinh cũng không nổi phải nhờ đến sư đệ ôm đi. Cuối cùng sư đệ hung ác hỏi,
” Mấy ngày nay tăng mạnh luyện tập, hiện tại động tác của ta đã khiến sư huynh vừa lòng chưa? Nếu vẫn chưa thì chúng ta luyện tập thêm vài ngày nữa? ” ( ôi anh đúng là ác ma mà:-ss)
Hắn bị dọa cho sợ, vẻ mặt đẫm nước mắt liên tục nói,
” Rất hài lòng, rất hài lòng. ”
Thụy Thanh thân mật cọ xát vào gương mặt hắn, ôn nhu nói,
” Ta cũng biết chính mình không đúng, hôm nay lại đem sư huynh làm đến ngất đi. Cũng không thể trách ta toàn bộ a, ai bảo sư huynh bỗng tự nhiên xuất hiện trước cửa nhà ta, vẻ mặt còn mang biểu tình oán phụ lâu ngày? Vì để thỏa mãn sự dâm dục của sư huynh, ta cũng đành cúc cung tận tụy lấy thân mình ra bồi cho ngươi. Được rồi, dù sao sư huynh cũng vừa ngủ dậy, thể lực hẳn đã phục hồi không ít, không bằng chúng ta lại tiếp tục…..”
Lại tiếp tục?
Lưng lại bị áp xuống giường, Trương Nguyệt Lãng vội vàng luống cuống tay chân ngăn cản,
” Sư đệ, sư đệ! Ân…. Chúng ta có thể nói đến chính sự trước được không? ”
” Chính sự? ”
” Ta lần này đến đây là vì….”
” Nhục côn của ta, ta biết. ”
Thụy Thanh lộ ra nụ cười mê hoặc chúng sinh, chậm rãi phủ xuống dưới,
” Ta đây liền thỏa mãn ngươi. ”
” Là vì ‘ huyết ngọc bôi ‘. ”
Dục hỏa trong đồng tử Thụy Thanh tức thời giảm đi hơn phân nửa, nheo mắt lại,
” Cái gì? ”
” Ta muốn mượn ‘ huyết ngọc bôi ‘ của ngươi, chỉ cần một tháng thôi. Ta……. ‘ Huyết ngọc bôi ‘ của Thanh Dật Các chúng ta……..Xảy ra chút sự cố, muốn mượn cái kia của ngươi…. Tạm thời……….”
” Hừ, chẳng trách, ta cũng đang kỳ quái, nếu không liên quan đến những thứ đồ chết tiệt kia, ngươi thế nào lại chủ động đến đây gặp ta. ”
Thụy Thanh ngồi thẳng người, sắc mặt âm trầm, suy nghĩ một lát đột nhiên cười lạnh nói,
” Huyết ngọc bôi kia là ta mất 50 vạn lượng bạc để mua về, ngươi dựa vào cái gì muốn mượn của ta? ”
Trương Nguyệt Lãng chột dạ ngồi dậy, trộm nhìn sắc mặt của Thụy Thanh.
” Chúng ta nhất thời gom không đủ 50 vạn lạng bạc, với lại lần này ….. chỉ là muốn mượn. Bất quá, Thanh Dật Các cũng biết vật này là đồ rất trân quý, ta đã mang theo rất nhiều đồ cổ thượng đẳng đến, tạm thời để đây xem như là để đảm bảo.”
” Không cho mượn.”
” Sư đệ………”
” Không cho mượn! Nguyên lai ngươi tới đây là vì đồ vật kia, như thế nào lại không nói sớm? Hại ta cao hứng hụt một trận. Ngươi nói đi! Ngươi bồi thường ta thế nào đây? ”
” Sư đệ……………”
” Câm miệng! Ta đang bực! ”
Đối với kẻ ngang ngược này, giải thích sớm thế nào đây?
Là ai vừa gặp mặt ở đại sảnh liền không nói một lời lập tức mang mình đến thư phòng hoành hành ngang ngược, trước tiên bắt mình uống bát súp sau đó thì giã xương cốt, liên tục mấy hiệp liền, đem mình làm cho tới ngất đi?
Nào có cơ hội để nói?
Sau một lúc lâu trầm mặc, Trương Nguyệt Lãng mới thử lên tiếng thăm dò,
” Sư đệ, ngươi giúp ta lần này đi, nếu ngươi chịu giúp ta……”
Ngay sau đó, cằm lập tức bị hung hăng nâng lên.
Đối diện có thể thấy rõ ràng sắc mặt âm trầm ( u ám) của Thụy Thanh.
” Nếu như ta giúp ngươi, ngươi sẽ làm thế nào? ”
” Ta…….Ta cái gì cũng đều nghe theo ngươi. ”
” Nếu như ta không chịu giúp ngươi? Ngươi sẽ không nghe lời ta nữa, tốt thôi, ta đây không giúp, về sau sư huynh đệ ta cắt đứt quan hệ, cả đời không qua lại với nhau. ”
Thụy Thanh khinh miệt đứng lên xoay người đi.
Trương Nguyệt Lãng giựt mạnh ống tay áo của hắn,
” Không không. Ta không nói như vậy, cho dù ngươi không giúp ta, ta cũng……..Ta cũng……”
Thụy Thanh quay đầu lại, trợn mắt nhìn hắn,
” Ngươi cũng cái gì? ”
” Ta cũng nghe ngươi…….”
” Hừ, vậy cũng còn kém nhiều lắm. ”
Thụy Thanh lúc này mới thản nhiên ngồi trở lại, vỗ vỗ hai má của hắn,
” Sư huynh, trở người nằm sấp xuống.”
Môi cong lên duyên dáng nhẹ nhàng xuất ra một chút tà tiếu ( cười đểu đấy mà >.
C này toàn H thui…. mà ta thì hok giỏi dịch mấy cái đấy nên tiến độ hok thể nhanh đc…