Bạn đang đọc Ngoan Đừng Sợ Anh – Chương 54: Lát Nữa Cậu Mà Uống Say Là Tớ Không Đưa Cậu Về Đâu
Du Hàn vừa nói xong câu này ——
Tất cả mọi người: “???”
Cậu lặp lại lần nữa xem? Bắt nạt cái gì cơ? Bắt nạt kiểu gì? Còn bắt nạt đến mức khóc?!
Các bạn học trong lớp lén cười, thú vị thú vị rồi đây.
Mọi người đều nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng vẫn có người nghiêm túc thật sự tin vào lời này:
“Cái gì? Anh Hàn sẽ không thật sự bắt nạt Doanh Doanh chứ? Anh cũng hung dữ quá rồi, ngay cả nữ sinh cũng bắt nạt được.”
“…! Mày thật sự bị ngu đó hả?” Bạn ngồi cùng bàn cậu ta đánh cậu ta một cái, “Có đánh chết Du Hàn cậu ta cũng không động vào một cọng tóc của Bối Doanh Doanh, tỉnh lại một chút đi.”
“Tao thấy Du Hàn không phải bắt nạt đâu, mà là đùa giỡn.
Anh Hàn đùa Doanh Doanh đến phát khóc!” Có bạn học như một Sherlock Holmes nhỏ giọng phân tích.
“Mẹ…!sao đầu tao nảy ra một hình ảnh, tao đưa bút cho mày, mày viết ra đi!” Bọn họ nhớ vừa rồi lúc Du Hàn nói câu kia khóe miệng cong hơi cong lên, không khỏi khiến mọi người liên tưởng đến chuyện khác.
Mọi người trái đoán phải đoán, mà lúc này Bối Doanh Doanh bị ép cúi đầu xuống dưới gầm bàn, cuối cùng cũng nuốt xong miếng bánh rán vừng, đang tức gần chết.
Hừ…!Cậu mới bị bắt nạt đến khóc nhé!
Du Hàn nói đáp án xong, giáo viên tiếng Anh cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ trong lớp, cười, vẫy tay bảo Du Hàn ngồi xuống, cuối cùng còn dặn dò một câu:
“Bắt nạt bạn nữ là không đúng đâu nhé.”
Cả lớp cười rần lên.
Đến khi cả lớp chuyển chủ đề sang một câu chuyện mới, cô cuối cùng mới đỏ mặt ngẩng đầu lên.
Vừa ngước mắt lên liền chạm phải ánh mắt đầy ý cười của Du Hàn.
Cô tức giận bĩu môi, nhéo cánh tay anh một cái.
Anh không khỏi bật cười: “Vừa rồi tôi mới giải vây giúp cậu, cậu có chút lương tâm nào không hả?”
“Hừ…”
Đầu anh xích lại gần cô, giọng trầm thấp vang lên ngay bên tai cô: “Ngày nào cũng thật sự bắt nạt cậu đến khóc thì phải làm sao bây giờ?”
Cô sửng sốt.
Mấy giây sau, mặt cô đỏ bừng lên.
Cô nhìn qua chỗ khác, hoàn toàn không muốn để ý đến anh.
–
Sau khi tan học, Kế Vũ cùng Doanh Doanh và Kỷ Diệu đi vệ sinh.
Trên đường đi Kế Vũ lo lắng hỏi Bối Doanh Doanh: “Hôm nay lúc ở trên lớp cậu không sao chứ?”
“Hả?”
Kế Vũ không biết quan hệ của Du Hàn và Bối Doanh Doanh.
Cô ấy thật sự tin vào lời của Du Hàn nói: “Nếu như bạn cùng bàn của cậu cứ bắt nạt cậu thì cậu nhất định phải nói giáo viên đổi chỗ, không thể để bản thân chịu thiệt như thế được!”
Kế Vũ vừa nói xong, Kỷ Diệu bật cười ha hả, khiến Kế Vũ ngẩn người không hiểu tại sao, “Mình nói sai cái gì sao?”
Kỷ Diệu khoác vai Kế Vũ: “Yên tâm đi, thật ra cậu không biết đấy thôi, người mỗi ngày bị bắt nạt đều là Du Hàn đó!”
“??”
“Cậu đừng nhìn Doanh Doanh có vẻ yếu ớt dễ bắt nạt như vậy mà hiểu nhầm.
Thực ra, Du Hàn rất sợ Doanh Doanh, Doanh Doanh nói một Du Hàn sẽ không dám nói hai đâu.”
“Vì sao thế?”
“Bởi vì —— Doanh Doanh là hoa khôi mới của trường chúng ta, làm gì có nam sinh nào dám bắt nạt cậu ấy?” Kỷ Diệu dứt lời còn nháy mắt một cái với Bối Doanh Doanh.
Bối Doanh Doanh: “…”
Kế Vũ bừng tỉnh, sờ sờ đầu, sau đó ngu ngơ cười một tiếng: “Doanh Doanh, hâm mộ cậu thật đấy.
Mình mập như thế này nên thường bị các bạn nam chế giễu đây nè.”
“Sau này ai dám chế giễu cậu, mình sẽ đánh gãy chân chó của tên đó.” Kỷ Diệu hung dữ nói.
“Được, cảm ơn đại ca.”
–
Nhóm nữ sinh khi có chung cùng một chủ đề, tình cảm bạn bè tăng lên rất nhanh.
Còn chưa hết một tuần, Kế Vũ đã gia nhập nhóm nhỏ của bọn họ, thường xuyên cùng bọn họ lên lớp rồi cùng nhau tan học.
Giữa trưa, Trịnh Hy, Kỷ Diệu, Kế Vũ cùng Bối Doanh Doanh ngồi chung một bàn ăn cơm, Kế Vũ mời mọi người đến tiệc sinh nhật của cô ấy vào tối thứ sáu tuần này.
“Năm nay mình mười tám tuổi rồi, bố mẹ mình nói sẽ tổ chức thật lớn cho mình.
Từ nhỏ đến lớn mình không có nhiều bạn bè, cho nên lần này coi như mình năn nỉ các cậu đến nhà mình chơi đó, được không?” Kế Vũ ăn xong thìa cơm cuối cùng trong khay cơm, vẻ mặt chờ mong nhìn bọn họ.
“Được thôi, mình sẽ mua cho cậu một món quà thật to.” Kỷ Diệu cười.
Trịnh Hy và Bối Doanh Doanh cũng gật đầu, “Bọn mình đều rảnh mà.”
“Tuyệt vời!” Kế Vũ cực kỳ vui vẻ, “Chị của mình sáng nay còn lo lắng không biết mình có mời được bạn học đến không đó ha ha ha.”
“Chị của cậu? Hóa ra cậu còn có chị.” Kỷ Diệu thắc mắc.
“Đúng đó, chị của mình năm nay học đại học năm hai rồi, thứ sáu tuần này cậu có thể gặp được chị ấy.”
“Wow, chị ấy học đại học T sao?”
“Ừm đúng đó, cuối tuần nào chị ấy cũng về nhà.
Mình nói cho các cậu nghe, chị của mình xinh lắm đó, đến lúc đó các cậu nhìn thấy sẽ biết.” Kế Vũ tự hào kể cho bọn họ nghe.
Tất cả mọi người đều cười, đúng lúc này có một nam sinh đi đến.
Cậu ta đặt một hộp sữa chua đến trước mặt Bối Doanh Doanh, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, là một nam sinh đeo mắt kính.
“Chào cậu Bối Doanh Doanh, mình là Lý Tứ Tứ học lớp 11.5, đây là sữa chua mình mua tặng cậu…!Cậu, cậu có thể nhận lấy không?” Nam sinh kia căng thẳng đến mức liên tục chùi tay vào ống quần.
Mấy nữ sinh lập tức hiểu ra: Khá lắm, lại là một người nữa đến bắt chuyện.
Bối Doanh Doanh ngẩn người, mỉm cười lắc đầu, đẩy hộp sữa chua trở về: “Xin lỗi cậu…”
Nam sinh thấy vậy: Mẹ ơi, con chết mất.
Nữ thần đang nói chuyện với mình! Nữ thần còn cười với mình nữa!
“Không sao, không sao…” Nam sinh nhận lại sữa chua, lúc rời đi còn có chút vui vẻ, trở lại với đám bạn của mình.
Mọi người chọc ghẹo cậu ta bị từ chối, cậu ta còn tự hào nói: “ít nhất nữ thần còn nói chuyện với tao, bọn mày ngay cả cái rắm cũng không có.”
Đám bạn của cậu ta: …
Trịnh Hy thu lại ánh mắt, cười cực kỳ vui vẻ: “Doanh Doanh, cậu nói xem một ngày có bao nhiêu người đến bắt chuyện với cậu?”
Kỷ Diệu bổ sung: “Ngoại trừ bắt chuyện, đầu kỳ này còn có hai người viết thư tỏ tình nữa.
Cuối học kỳ trước mình còn giúp Doanh Doanh nhận một bức đó.”
“Sau đó thì sao, Doanh Doanh, cậu đã mở ra xem chưa?” Kế Vũ hỏi.
Bối Doanh Doanh thắc mắc: “Nhưng mà sao mình không nhận được???”
Kỷ Diệu cười mờ ám: “Tất nhiên là vì có người tịch thu trước đó rồi chứ sao.”
“…”
Không phải Du Hàn đấy chứ?
Sao cậu ấy chuyện gì cũng nói với Du Hàn thế!
Lúc ra khỏi nhà ăn, cô lôi kéo Kỷ Diệu nhỏ giọng hỏi: “Thật sự bị Du Hàn lấy rồi à?”
“Chứ còn gì nữa? Không thể không nói vị nhà cậu có lòng chiếm hữu hơi mạnh một chút đó.
Hôm đó cậu ấy nhìn thấy thư tình đã ăn dấm rất dữ dội.”
Bối Doanh Doanh cũng cảm thấy vậy.
Có những lúc Du Hàn rất giống trẻ con.
Lúc uống say còn muốn nghe cô hát, mà mỗi lần ghen tuông đều cáu kỉnh giống y như trẻ con.
Kỷ Diệu cố ý đùa cô: “Du Hàn quản cậu nghiêm như vậy, cậu có cảm thấy quá mệt mỏi không…!Hay là đừng thích cậu ấy nữa?”
“Không đâu…”
“Ôi, mình phải nói câu vừa rồi cho Du Hàn biết! Doanh Doanh đối với cậu ấy một lòng một dạ không thể cách rời.”
Cô ấy vừa cười vừa chạy về phía trước.
“Này, Kỷ Diệu!”
–
Cuối tuần, hôm thứ sáu, Kế Vũ dựa theo kế hoạch đã dự định, mời Bối Doanh Doanh, Kỷ Diệu và Trịnh Hy đến nhà dự sinh nhật.
Buổi chiều tan học, bốn cô gái đi ra cổng trường ngồi xe buýt, Kế Vũ kể cho bọn họ nghe tối nay mẹ cô ấy sẽ làm món ngon gì, thèm đến mức liên tục nuốt nước miếng.
Kế Vũ kể chuyện cô ấy trở nên mập như vậy, hoàn toàn là vì mẹ cô ấy nấu đồ ăn rất ngon.
Nửa tiếng sau, bọn họ đến nhà Kế Vũ.
Lúc đến trước cửa, Kế Vũ hô lên “Con về rồi, mẹ cô ấy lập tức ra đón.
Mẹ Kế Vũ cũng là một phụ nữ trung niên có thân hình hơi mập mạp, nhìn bà rất có cảm giác vui vẻ.
Bà nhiệt tình hoan nghênh bọn họ vào trong nhà.
“Mẹ, chị về chưa ạ?” Kế Vũ hỏi.
“Chị con vừa ra ngoài mua dấm rồi, xào đồ ăn phát hiện không còn dấm.” Mẹ Kế Vũ cười cười, “Các con cứ ngồi xuống trước đi, đồ ăn chuẩn bị sắp xong rồi.”
Kế Vũ dẫn các bạn đi thăm quan nhà một chút.
Cả đám đi ra ngoài ban công.
Từ đây nhìn ra có thể nhìn thấy hồ Bắc Nam, Kỷ Diệu hưng phấn kể chuyện thi chạy cự ly đường dài cho Kế Vũ nghe.
Bối Doanh Doanh bước sang một bên và đi đến góc khác của ban công, gió đêm lặng lẽ thổi đến, cô đứng một góc ngẩn người, không phát hiện ba người khác đã đi vào trong phòng.
Ở ngoài ban công chỉ còn lại một mình cô, cô nhìn dòng nước chảy về phía đông của hồ Bắc Nam, đột nhiên nghe thấy một tiếng động vang lên từ phía sau lưng.
Cô quay đầu lại, thấy là một cô gái xa lạ.
Cô gái mặc một chiếc váy dài bằng voan xanh nhạt, dáng người gầy gò, tóc dài ngang lưng, khuôn mặt lớn chừng bằng một bàn tay trắng nõn, nhưng dưới đôi mắt sáng và trong veo lại có quầng thâm xanh thẫm.
Cô gái đang cầm trên tay một đĩa cà chua bi mới rửa sạch sẽ.
Lúc nhìn thấy Bối Doanh Doanh, đồng tử của cô ấy đột nhiên giãn ra, cái đĩa rơi xuống đất, cà chua văng tung tóe trên mặt đất.
Cô gái sợ tới mức lập tức ngồi xổm xuống nhặt cà chua bi, che đi vẻ hoảng sợ trong mắt.
Bối Doanh Doanh cũng sửng sốt, sau đó tiến lên giúp cô ấy nhặt cà chua lên.
Cô gái đó lần nữa ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ trước mặt, răng trắng môi đỏ, đầu ngón tay run lên, đầu óc trống rỗng.
Bối Doanh Doanh bỗng phát hiện cô gái trước mặt có chút kỳ lạ, trong lòng cũng thấy làm lạ.
Hai người nhặt hết cà chua xong, cô gái kia đứng lên, nói với Bối Doanh Doanh: “…!Cảm ơn.”
Cô mỉm cười, “Không có gì.”
Tiếng động ở ngoài ban công hấp dẫn sự chú ý của Kế Vũ, Kế Vũ vừa nhìn thấy cô gái kia lập tức vui vẻ ôm lấy cô: “Chị, cuối cùng chị cũng về rồi.”
Cô ấy giới thiệu mọi người với nhau: “Đây là chị của mình, thế nào, có phải chị mình rất đẹp không? Ha ha ha, chị, đây là những người bạn tốt nhất mà em đã kể với chị đó, Trịnh Hy, Kỷ Diệu,” cuối cùng cô ấy chỉ về phía người còn lại —— “Còn có cả Doanh Doanh.”
Doanh Doanh…
Cô gái nghe vậy, trong lòng vang lên một tiếng động lớn.
Làn sóng nóng trong lòng cuộn trào lên như muốn nuốt chửng cô ấy.
Cô ấy nhìn thẳng vào Bối Doanh Doanh, sửng sốt không thốt nên lời, cả người cứ ngẩn ra.
Kế Vũ thấy phản ứng khác thường của chị mình thì thấy làm lạ, kéo tay chị mình: “Chị? Có chuyện gì vậy?”
“Không …!Không có gì,” cô gái cụp mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc, “Chị đột nhiên nhớ ra…!Vừa rồi chị quên mua Sprite rồi.”
Trong nhà truyền ra tiếng gọi vào ăn cơm của mẹ Kế Vũ, một màn này trôi qua rất nhanh, Kế Vũ lôi kéo các bạn đi vào trong phòng ăn, mà Kế Khê đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của Bối Doanh Doanh, đầu ngón tay nắm chặt rổ cà chua đến trắng bệch.
–
Trên bàn cơm, bố của Kế Vũ tối nên phải làm thêm ca tối nên chỉ có mấy người bọn họ ăn cơm tối.
Sau khi vui vẻ cụng ly xong, ba nữ sinh tặng quà sinh nhật cho Kế Vũ, cô ấy cực kỳ vui vẻ.
Kế Khê cũng mang quà đã chuẩn bị trước ra cho em gái, “Hy vọng Tiểu Vũ mỗi ngày đều có thể thật sự vui vẻ, sau đó là học tập thật giỏi nhé.”
“Dạ, cảm ơn chị.
đến lúc đó em cũng muốn thi vào đại học T.”
Mẹ của Kế Vũ cười, “Đúng thế, con phải học theo chị con học cho thật giỏi vào.
Đúng rồi Tiểu Khê, không phải khoảng thời gian trước đó con nói con đang quen bạn trai sao, lúc nào con dẫn thằng bé về nhà ăn một bữa cơm đi?”
Kế Khê ngẩn người, cúi đầu uống Sprite, “Gần đây anh ấy hơi…”
“Chị, người đó có đối tốt với chị không? Có phải anh ấy cực kỳ thích chị không?” Kế Vũ ngây thơ hỏi.
Kế Khê nhìn Bối Doanh Doanh ngồi đối diện, đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc, cuối cùng chỉ cười nhạt: “Rất tốt.”
“Nhưng sao dạo gần đây cuối tuần không thấy anh ấy hẹn chị ra ngoài chơi nữa? Có phải hai người đang cãi nhau không?”
Kế Khê bị chọc trúng tâm sự, tay nắm chặt đũa, bờ môi run lên, một lúc sau mới thốt ra: “Không phải chị đã nói rồi sao? Gần đây anh ấy rất bận rộn nhiều chuyện.”
“Được rồi, trẻ con thì ăn cơm đi, đừng hỏi chị con nhiều chuyện như vậy.” Trên mặt mẹ Kế vẫn treo nụ cười hiền lành, cầm chai sprite bên cạnh lên rót thêm nước cho Bối Doanh Doanh.
“Cháu cảm ơn cô ạ.” Bối Doanh Doanh nhận lấy ly nước, nhìn sang bỗng thấy Kế Khê vẫn đang nhìn chằm chằm mình, bốn mắt nhìn nhau, Kế Khê vội vàng rời ánh mắt sang chỗ khác.
Bối Doanh Doanh cảm giác có hơi ngạc nhiên.
Cô hình như không quen biết Kế Khê mà? Nhưng sao chị ấy cứ nhìn chằm chằm cô thế nhỉ?
Nhưng dù sao thì cô cũng đến nhà bạn làm khách, cô cũng chỉ có thể đè cảm giác kỳ lạ này trong lòng, yên lặng ăn cơm.
Mọi người ăn cơm xong thì bắt đầu thổi nến bánh sinh nhật, Kế Vũ nghĩ ngày mai không phải đi học nên đề nghị rủ các bạn đi hát karaoke, sau đó nắm lấy tay Kế Khê: “Chị, chị cũng đi cùng chúng em nhé?”
Kế Khê nghĩ điều gì đó, cuối cùng cũng đồng ý.
Lúc mọi người đi xuống lầu, Kế Vũ hỏi Doanh Doanh đã liên lạc được với nhóm Du Hàn, Tăng Đống và Lạc Phàm chưa, cô ấy cũng mời bọn họ.
Bối Doanh Doanh: “Du Hàn nói một lúc nữa sẽ qua.”
“Lạc Phàm và Tăng Đống nói bây giờ đang chạy đến.” Kỷ Diệu nói.
Sau khi đám bọn họ đến quán karaoke, Kế Vũ đến quầy lễ tân đặt phòng, những người khác ở một bên chờ, Bối Doanh Doanh đi vào phòng vệ sinh, Kế Khê cũng đi theo phía sau.
Hai người một trước một sau đi đến bồn rửa tay, lần này Bối Doanh Doanh không nhịn nổi nữa quay đầu nhìn Kế Khê thỉnh thoảng liếc mình một cái, “Chị Kế Khê…! Chúng ta có quen biết không ạ?”
Kế Khê sửng sốt cụp mắt xuống: “Xin lỗi, chị chỉ cảm thấy em rất giống một người bạn của chị thôi…”
Hóa ra là vậy, Bối Doanh Doanh mỉm cười, “Không sao ạ.”
Hai người đi ra ngoài, đột nhiên Kế Khê hỏi một câu: “Em họ gì?”
“Em họ Bối ạ, sao thế chị?”
Vẻ mặt Kế Khê cứng lại, sau đó lắc đầu: “Chị chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Kế Khê đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, hốc mắt càng lúc càng cay.
Cô ấy ngừng lại một chút, “Xin lỗi, chị có chút không thoải mái, chị đi vào phòng vệ sinh một lát.”
Không đợi Bối Doanh Doanh đáp lại, cô ấy đã trực tiếp quay người bước vào trong.
Vào trong phòng vệ sinh, Kế Khê đống cửa lại, che miệng chầm chậm ngồi xổm xuống.
Từng giọt nước mắt trào ra, từng ký ức ùa lại nhưng một bộ phim hiện lên trong đầu cô ấy.
Hóa ra, người mà Hứa Chi Hạo đến giờ vẫn không thể quên được, cô gái mà anh ta yêu đến điên cuồng là cô gái tên Bối Doanh Doanh vừa rồi…
Xế chiều hôm nay khi cô ấy nhìn thấy Bối Doanh Doanh, vừa nhìn thấy cô ta đã nhận ra ngay, bởi vì khuôn mặt này của Bối Doanh Doanh và gương mặt của cô gái mặc váy trắng trong màn hình của Hứa Chi Hạo giống nhau y như đúc.
Cộng thêm lần đó anh ta say rượu vẫn cứ luôn gọi “Doanh Doanh”, cô ấy có thể đoán được cô bé này chính là người đó.
Cô ấy nhớ có một lần, cô ấy lên lớp với Hứa Chi Hạo, cô ấy vô tình nhìn thấy anh ta viết ba chữ cái tiếng Anh “byy”, cô ấy hỏi nó có nghĩa là gì, nhưng anh ta chỉ tìm một cái cớ nói qua loa, vừa rồi khi cô ấy hỏi họ của Bối Doanh Doanh, cô ấy đã hoàn toàn hiểu được ba chữ đó có ý nghĩa gì.
Kế Khê không ngờ cô gái khả năng cả đời này cô ấy không bao giờ gặp mặt, lại xuất hiện trong cuộc đời của cô ấy theo cách này.
Cô gái khiến cô ấy vừa ghen ghét đến phát điên đồng thời cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Dáng vẻ của Bối Doanh Doanh đúng là bộ dạng trước đó Hứa Chi Hao mong muốn cô ấy trở thành, yên tĩnh ngoan hiền, không cần có bất kỳ đồ trang sức gì cũng có thể khiến Hứa Chi Hạo yêu thích.
Còn cô ấy thì sao.
Một vật thay thế như cô ấy, hôm nay lại gặp được bản gốc, cô ấy cảm giác như lớp da ngụy trang của mình bị người ta hung hăng xé xuống.
Cô ấy không biết bản thân đã ngồi trong phòng vệ sinh khóc bao lâu, cuối cùng cũng đứng lên.
Sau đó bấm số gọi một cuộc điện thoại.
Giọng nói đầu dây bên kia không quá kiên nhẫn: “Chuyện gì?”
Cô ấy cố gắng đè nén tiếng nức nở, “Bây giờ anh có rảnh không, có thể đến quán karaoke bên này tìm em không?”
“Bây giờ tôi đang có chuyện.”
“Nhưng em uống rất nhiều rượu rồi…!Xin anh đó.”
Hứa Chi Hạo im lặng mấy giây, sau đó mở miệng: “Biết rồi.”
Cúp điện thoại, cô ấy chậm rãi đi ra ngoài rửa mặt, nhìn dáng vẻ vô hồn trong gương của bản thân, sau đó lấy túi trang điểm ra bắt đầu dặm lại phấn.
Cô ấy cố tình gọi Hứa Chi Hạo đến.
Là vì cô ấy muốn nhìn dáng vẻ của Hứa Chi Hạo khi ở trước mặt Bối Doanh Doanh sẽ là như thế nào.
–
Trong lòng bao, âm thanh náo nhiệt ca hát vui vẻ đã vang lên, bọn họ hát được một lúc thì đám nam sinh cũng đã đến.
Du Hàn đẩy cửa đi vào, vừa vào anh đã thấy cô gái nhỏ ngồi trong góc phòng, sau đó cất bước đi về phía cô.
Bối Doanh Doanh để ly nước trong tay xuống, ngửa đầu nhìn anh, trong mắt sáng lấp lánh.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, Bối Doanh Doanh mỉm cười: “Sao cậu đến nhanh thế?”
“Sợ chỗ này quá hỗn loạn, tôi có hơi lo lắng cho cậu, nên đã đi nhờ xe đến đây.”
Tăng Đống và Lạc Phàm khó chịu khi thấy bọn họ vừa đến hai người đã diễn cảnh tình cảm mặn nồng: “Anh Hàn, anh như vậy là không được đâu nhé.
Hôm nay đến đây vui vẻ ca hát, anh không hát thì phải uống rượu với bọn em.” Dứt lời, cậu ta mở một chai bia rồi đưa cho Du Hàn, ngoại trừ Bối Doanh Doanh những người khác kể cả nữ sinh cũng đều uống bia.
Du Hàn sờ đầu cô gái nhỏ, dặn dò bên tai cô: “Cậu ngoan ngoãn uống nước ép đi, biết chưa?”
“Ờ…” Chỉ biết bắt nạt cô bị dị ứng cồn, cô kéo ống tay áo của Du hàn, “Cậu cũng uống một chút thôi nhé?”
Anh cong môi, nghiêng người về phía cô, “Sao thế, sợ tôi say?”
“Lát nữa cậu mà say thì mình không đưa cậu về nhà đâu.” Cô nhỏ giọng cảnh cáo anh.
Ý cười trên môi anh càng sâu, “Được rồi, vậy uống ít một chút.”
Một lúc sau cửa phòng bao bị đẩy ra, Kế Khê đi vào, cô ấy vừa nói chuyện với Tăng Đống, nhìn thấy Bối Doanh Doanh và Du Hàn ngồi sát cạnh nhau có hơi bất ngờ.
Lúc mọi người đang ca hát, điện thoại Kế Khê bỗng có tin nhắn đến: [Tôi đến rồi.
—— Hứa Chi Hạo]
Cô ấy đứng dậy, đi ra bên ngoài thì thấy Hứa Chi Hạo đang cầm điếu thuốc trên tay đứng dựa người vào cửa, lúc ngẩng đầu lên trong mắt chỉ toàn là vẻ lạnh lùng.
“Đi thôi.”
Kế Khê mở miệng: “Hay là…!Anh vào trong ngồi một chút nhé? Hôm nay là sinh nhật em gái em, em về sớm như vậy có chút không tốt lắm…!Sẽ rất nhanh thôi, trước mười giờ.”
Hứa Chi Hào day trán, dường như đã đồng ý.
Anh ta đứng dậy đi vào trong với Kế Khê.
Lúc đi vào phòng, anh ta nhìn thấy Bối Doanh Doanh và Du Hàn ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha ——
Trong nháy mắt sửng sốt.
Hai người kia nhìn thấy ánh mắt của anh ta, cũng đều ngẩn người.