Bạn đang đọc Ngoan Đừng Sợ Anh – Chương 26: Tôi Thích Kiểu Con Gái Đáng Yêu
Giọng nói của Du Hàn trầm thấp và nhẹ nhàng, cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, trong chốc lát cô có chút hoảng hốt.
Anh hỏi cô anh có thể làm gì để khiến cô vui vẻ.
Hóa ra, anh quan tâm cảm giác của cô, chỉ cần cô có một chút không vui, anh sẽ tỉ mỉ phát hiện ra…
Trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, cô khẽ thở dài một hơi, đôi môi đỏ mỏng cong lên: “Không có gì, thật ra mình nhảy xa không đạt yêu cầu, lát nữa còn phải thi lại.”
“Vậy còn không luyện tập một chút?”
Cô xụ miệng, chớp chớp mấy cái thấy anh đứng lên, đưa tay đến trước mặt cô: “Đứng dậy nào, đồ ngốc.”
Anh kéo cô lên, sau đó bảo cô làm tư thế nhảy mấy cái cho anh xem.
Sau khi cô nhảy mấy cái, Du Hàn vạch ra vấn đề cho cô: “Vung tay mạnh hơn và thả lỏng một chút.”
Động tác của cô đã chuẩn hơn rất nhiều, mặc dù không tiến bộ nhanh nhưng cô ấy đã nhảy xa hơn trước.
“Bây giờ đạt yêu cầu thì không thành vấn đề rồi.
Bối Doanh Doanh vui vẻ cười một tiếng, “Du Hàn cảm ơn cậu, mình muốn lập tức đi thi lại! Nếu không thì quên mất cảm giác bây giờ mất…”
Du Hàn nhìn bóng lưng chạy xa của cô, khóe môi anh dần cong lên.
“Có phải cậu thích Du Hàn không?”
Kỷ Diệu vừa hỏi câu này, con ngươi Trịnh Hy lướt qua một tia ngạc nhiên, sau đó mỉm cười không đổi sắc mặt nói: “Kỷ Diệu, lời này của cậu, là đại diện cho ai đây?”
Kỷ Diệu nắm chặt tay, “Bản thân mình hiếu kỳ nên muốn hỏi một chút, không được sao?”
“Nhưng đây là chuyện riêng của mình, mình có thể lựa chọn không trả lời?”
Trịnh Hy bình thường là một người rất thẳng thắn, nếu có người dùng thái độ không tốt nói chuyện với cô ấy, cô ấy sẽ không chút do dự đâm ngược lại người đó, ngay cả bạn bè cũng vậy.
Kỷ Diệu bị thái độ này của Trịnh Hy chọc cho tức giận bật cười, “Cậu đừng làm như mình và Doanh Doanh nhìn không ra, cậu có ý với Du Hàn.”
Trịnh Hy nghe thấy hai chữ “Doanh Doanh” này, cô ấy run lên một cái, cô ấy thấy Kỷ Diệu chỉ về phía sân đẩy tạ chỗ Du Hàn và Bối Doanh Doanh đang đứng, “Chẳng lẽ cậu không biết người Du Hàn thích là Doanh Doanh sao? Hơn nữa Doanh Doanh cũng có thiện cảm với cậu ấy?”
Làm sao Trịnh Hy không biết được.
Kỷ Diệu cảm thấy thái độ của mình hơi cứng rắn, nhưng cô ấy muốn bảo vệ cho bạn của mình, “Trịnh Hy, Doanh Doanh coi cậu như bạn bè thân thiết, mình cũng biết cậu đối với cậu ấy là thật lòng.
Nếu như hai người bọn họ có tình cảm với nhau, chúng ta đừng nhúng tay vào được không? Cậu như thế này…Rất dễ tạo hiểu lầm giữa bọn họ.”
“Nhưng mà…”
Trịnh Hy ngẩng đầu, vỗ vỗ bả vai Kỷ Diệu, cười cười: “Tới hiểu ý cậu, Doanh Doanh cũng là bạn của mình, mình cũng không có khả năng làm ra chuyện như vậy.”
Cô ấy nhìn thấy Bối Doanh Doanh một mình chạy đi, nói: “Mình sẽ tìm Du Hàn nói rõ ràng.”
Trịnh Hy nói xong cất bước đi về phía Du Hàn.
Trịnh Hy bước đi, trong đầu cô ấy hiện lên hình ảnh ngày đầu tiên gặp Du Hàn.
Năm đó cô ấy mới lên tiểu học, một hôm lúc tan học về nhà, cô ấy ngồi ở trên bậc thang trước cửa nhà đọc bảng cửu chương.
“Tám một là tám, tám hai mười sáu, tám ba hai bốn, tám bốn ba hai, tám năm ba chín…”
Ngay khi giọng nói lưu loát của cô vừa thốt ra, sau lưng cô ấy có một giọng nói vang lên: “Sai rồi.”
Cô ấy ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một cậu bé trạc tuổi mình đang đứng dưới mình hai bậc thang.
Mặt trời lặn từ cửa sổ góc cầu thang chiếu vào, rơi vào trên người cậu bé, toàn thân lấm tấm ánh vàng.
“Hả?”
Cậu bé đó nói: “Là bốn mươi.”
Trịnh Hy nhìn xuống bảng cửu chương trên tay, đúng là cô ấy đọc sai rồi, cô ấy đứng lên vỗ vỗ bụi trên mông: “Đúng là sai thật? Kiểm tra cậu thêm mấy cái, ừm…!Chín nhân bảy thì sao?”
“Sau mươi ba.”
Trịnh Hy lại kiểm tra thêm vài câu, không ngờ cậu bạn này có thể vừa trả lời nhanh lại còn rất đúng, hai mắt Trịnh Hy tỏa sáng: “Cậu giỏi quá đi.”
Sắc mặt cậu bé đó lạnh nhạt, không nói gì, đi xuống dưới lần ném túi rác trong tay đi, phát hiện cô bé kia vẫn ngồi đó.
Trịnh Hy nhìn thấy cậu bé đó lại đứng lên, “Cậu cũng ở trên lầu nhà mình sao?”
“Ừm.”
“Mẹ mình chưa về nhà, mình không có chìa khóa không vào được nhà, cậu có thể rót cho mình một cốc nước không? Mình khát quá.”
Cậu bé đó lạnh nhạt nhìn cô bé trước mặt một cái, “…!Lên đây đi.”
Trịnh Hy vui vẻ, “Cảm ơn,” cô ấy đi theo cậu bạn mới gặp đi lên lầu, vừa đi vừa hỏi: “Này, cậu tên gì thế?”
“Du Hàn.”
Bắt đầu từ giây phút đó, Trịnh Hy ghi tạc cái tên Du Hàn này dưới đáy lòng.
Sau đó hai người bọn họ có gặp nhau mấy lần, mẹ của Trịnh Hy phát hiện chuyện này, bà nghiêm túc cảnh cáo Trịnh Hy không cho cô ấy đi tìm Du Hàn chơi, bởi vì hàng xóm đều biết nhà họ Du có một người đàn ông rất kinh khủng, sợ Du Hàn dạy hư con gái bọn họ.
Nhưng Trịnh Hy không nghe, lúc này cũng lén đi tìm Du Hàn.
Trịnh Hy cho rằng bố của cô ấy cũng không tốt, cả ngày chỉ biết bận rộn công việc, không có thời gian chơi với cô, “Mình có một người bố xấu, cậu cũng có, cho nên chúng ta chơi chung với nhau sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau, không sao cả.”
Khi đó, Trịnh Hy tùy tiện trở thành bạn của Du Hàn.
Rất nhiều người không thích Du Hàn, nhưng cô ấy không giống bọn họ, lúc này cô ấy cũng nói “Du Hàn là giỏi nhất” và ở bên Du Hàn mỗi khi anh buồn.
Chỉ là sau đó đột nhiên một ngày, cô ấy đột nhiên không tìm thấy anh ở đâu nữa.
Mẹ nói, bọn họ chuyển nhà rồi.
Anh không để lại cho cô ấy một lời nào hết.
Trịnh Hy đã trốn một mình khóc rất lâu.
…
Kí ức mờ nhạt dần, tầm mắt trước mặt dần trở nên rõ ràng, Du Hàn đang đứng trước mặt, ánh mắt anh vốn đang tập trung nhìn về chỗ thi nhảy xa nhìn sang người vừa đến.
“Sao thế?” Anh lên tiếng.
Trịnh Hy mím môi, cảm giác trong cổ đắng chát, không biết nên mở miệng từ đâu, cô ấy cười cười.
Sau khi im lặng một lúc mới nói: “Du Hàn, mình biết cậu thích Doanh Doanh.”
Anh lần nữa quay sang nhìn Trịnh Hy.
“Xin lỗi, mình nhận ra thời gian vừa rồi mình có hơi thân thiết quá với cậu, sẽ gây hiểu nhầm giữa hai người các cậu.” Trịnh Hy nhún vai, thản nhiên cười, “Nhưng cậu yên tâm, mình không có ý đồ gì với cậu đâu, mình chỉ coi cậu như một người anh em thôi.”
Có lẽ, ngay từ ban đầu ngay cả bản thân cô ấy cũng nghĩ tình cảm tích tụ của cô ấy dành cho Du Hàn bao năm nay là tình cảm yêu thích.
Nhưng bây giờ, khi hai người gặp lại sau bao nhiêu năm xa cách, Trịnh Hy nhìn thấy bên cạnh Du Hàn xuất hiện một cô gái thích hợp với anh hơn, cô ấy không muốn tranh giành cái gì, mà ngược lại cô ấy hy vọng anh sẽ vui vẻ hơn.
Dần dà Trịnh Hy suy nghĩ thông suốt.
Tình bạn đáng quý thuở thơ bé sẽ không bao giờ biến chất.
Du Hàn: “…!Cậu sao thế, tự dưng nói chuyện này.”
Trịnh Hy quăng cho anh một ánh mắt không hiểu phong tình, “Cậu nhanh chóng giải thích với Doanh Doanh đi, đừng để cậu ấy hiểu lầm, nhìn như cậu ấy cảm thấy giữa chúng ta có gì đó…” Trịnh Hy hạ giọng, “Thật ra Doanh Doanh rất để ý cậu, có khi cậu ấy đang ăn dấm đấy.”
Thẳng nam Du Hàn sửng sốt.
Ăn dấm?
Giữa anh và Trịnh Hy có cái gì??!!
Bối Doanh Doanh đi thi lại, cuối cùng cô cũng nhảy được một mét sáu.
Tảng đá đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng buông xuống, vui vẻ chạy đi uống nước.
Sau khi rót rót đầy nước ấm vào trong cốc, cô ngửa cổ uống ừng ực mấy ngụm thì thấy Du Hàn đi tới.
Cô cười híp mắt với anh: “Du Hàn, mình thi lại qua rồi!”
“Ừm, rất giỏi.” Anh nhìn cô, “Còn khát không?”
“Vẫn ổn…” Cô còn chưa nói hết câu, cổ tay đã bị anh nắm lấy, anh kéo cô rời đi, “Đi thôi, mua cho cậu chai nước.”
Hả???
“Mình còn nước nè…” Cô ngơ ngác bị anh kéo đi về phía trước.
“Vậy đi theo giúp tôi mua một chai.”
Trong đầu cô gái nhỏ đầy dấu chấm hỏi.
jpg.
Bọn họ đi đường tắt rẽ qua hướng đi về phía căn tin, xung quanh trồng rất nhiều cây liễu, cây trúc tạo thành bóng râm che mát cả con đường nhỏ, đi đến đây anh buông tay cô ra.
Nắng chiều xuyên qua kẽ lá rơi xuống con đường đá, để dấu vết lại loang lổ ánh nắng và bóng râm trên mặt đất.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh của anh, khiến nó sáng rực lên.
Hai người một trước một sau đi về phía trước, anh không nói, còn cô thì cũng im lặng.
Một lúc sau, anh đột nhiên quay người lại, cô dừng lại theo, suýt chút nữa là đụng phải người anh.
“Sao, sao thế?” Cô ngửa đầu.
Anh cụp mắt nhìn gương mặt trắng nõn của cô, mấy giây sau bỗng nói một câu: “Tôi và Trịnh Hy, không phải kiểu quan hệ giống như trong tưởng tượng của cậu đâu.”
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu.
Cô không ngờ anh đột nhiên sẽ nhắc đến chuyện này…
Anh kéo cô ngồi xuống ghế đá, sau đó bắt đầu giải thích, “Thật ra hôm đi đến cư xá nhà Trịnh Hy, đó là chỗ ở cũ của nhà tôi, nói cụ thể một chút thì nhà tôi từng ở trên lầu nhà cậu ấy.”
Bối Doanh Doanh hiểu ra, thảo nào ngày hôm đó phản ứng của anh kỳ lạ như vậy.
Du Hàn nói lúc học tiểu học Trịnh Hy trở thành bạn với anh, sau đó bọn họ không gặp nhau nữa vì nhà anh chuyển đi rất gấp gáp nên không kịp để lại cho đối phương phương thức liên lạc.
Lúc Trịnh Hy mới chuyển đến, vì thời gian trôi qua đã rất lâu rồi, với lại thường có câu “con gái mười tám thay da đổi thịt”, vì vậy lúc đầy anh không nhận ra đó là người bạn thuở bé.
Cho đến khi biết được bạn mới chuyển đến tên là Trịnh Hy anh mới mơ hồ nhớ lại.
Nhưng đó là khoảng thời gian đen tối của anh, anh không muốn tiếp tục nhắc đến chuyện đó, vậy nên cũng không đi tìm Trịnh Hy nói chuyện.
Anh cho rằng lâu như vậy rồi, anh thay đổi, có lẽ Trịnh Hy cũng đã thay đổi.
Bối Doanh Doanh nghe xong, đầu cúi gằm xuống, môi mím lại, do dự một lúc rất lâu vẫn không dám hỏi.
Anh chú ý thấy hành động này của cô, cánh tay quàng ra sau lưng cô, nghiêng người sát lại gần.
“Cậu muốn hỏi cái gì?”
“Không có…” Cô nói dối, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Anh khẽ cười, “Nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng cậu đang muốn hỏi gì đó.”
“Mình…” Đầu ngón tay cô khẽ bấu vào váy đồng phục, một lúc sau mới lấy đủ dũng khí, nhỏ giọng hỏi anh: “Vậy cậu…!Thích cậu ấy sao?”
Cô vừa nói ra khỏi miệng lập tức hối hận.
Cô hỏi cái gì thế này! Người ta thích ai, cô có quyền gì để hỏi chứ.
Che mặt.
Du Hàn nhìn cô đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng mặt cô lại không ngừng đỏ lên, anh không khỏi cong môi cười.
“Không phải đã nói rồi sao? Bọn tôi chỉ là bạn bè thôi, tính cách của tôi và cậu ấy không hợp, cho dù trước đây hay hiện tại cũng chỉ là như vậy thôi.”
“Tôi không thích kiểu con gái như cậu ấy, tôi thích…” Người anh lại càng sát lại gần cô hơn, giọng nói trầm thấp rơi vào bên tai cô, “Con gái đáng yêu.”
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, mùi hương mát lạnh trên người anh lại một lần nữa tràn ngập trong khoang mũi cô, khi cô nghe thấy hai chữ “đáng yêu”, không hiểu sao trong lòng lại thấy nôn nao.
“Ồ …” Cô thở ra một hơi, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, cô quay đầu cười ngọt ngào với anh:
“Đúng rồi, mình nhớ rồi, cậu nói học trung học cậu sẽ không yêu sớm.”
“…!Hả?”
“Lúc phát biểu dưới cờ đó, yêu sớm có ảnh hưởng xấu đối với việc học tập.” Cái đầu nhỏ của cô nghiêng qua một bên, tinh nghịch đáp lại anh.
Du Hàn: …
Anh tự bê đá đập vào chân mình.