Bạn đang đọc Ngoan Đừng Sợ Anh – Chương 22: Chuột Rút Rồi Không Đứng Dậy Nổi
Mấy ngày này Bối Doanh Doanh đều ở lại trường học tiết tự học buổi tối, tiết cuối cùng cô sẽ chạy xuống dưới lầu luyện tập diễn thuyết cho cuộc thi biện luận.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến vòng loại sơ tuyển, cô phải tranh thủ từng giây từng phút.
Giữa hai tòa nhà phòng thí nghiệm không người, có một vườn hoa lớn, một lối đi lát đá, còn có cả bàn ghế đá.
Buổi tối cuối thu, làn gió mát rượi thổi qua, cuộn lại một mùi cỏ xanh thoang thoảng, Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, cố gắng hết sức đọc to bản thảo:
“Tôi cho rằng, biện luận bạn bè cần số lượng của bên kia là không đúng, nếu chúng ta mù quáng giữ liên lạc với bạn cũ và rất khó tiếp xúc với những người mới, điều này sẽ dẫn đến việc không chỉ vòng tròn xã hội bị thu hẹp mà còn khiến khả năng thích ứng của chúng ta sẽ kém dần đi…”
Sau một khoảng thời gian luyện tập, cô đã tiến bộ hơn rất nhiều, chỉ là ít nhiều vẫn còn căng thẳng, chỉ có thể tranh thủ thời gian chuẩn bị thật tốt.
Cùng lúc đó, tối nay đến phiên hội trưởng hội học sinh Du Hàn trực ban, phòng giáo dục vừa ra lệnh xuống, bởi vì nhận được phản ánh từ giáo viên rằng kỷ luật của giờ tự học buổi tối rất kém, thậm chí xuất hiện một vài trường hợp trốn học.
Việc điểm danh qua loa trong lớp học để lại lỗ hổng rất lớn, cho nên bọn họ phải thắt chặt kỷ luật.
Vậy nên Du Hàn dẫn theo một nhóm người, tự mình đi kiểm tra.
Hôm nay bọn họ kiểm tra dãy phòng học của lớp mười, sau khi đi một vòng các phòng học, một vài người giám sát trong hội học sinh đi xuống dưới lầu.
Du Hàn nói: “Một lát nữa ba người đi ra sân tập, nếu không phải là học sinh thể dục năng khiếu hoặc không được giáo viên phê chuẩn, ghi tên hết lại, hai người các cậu đi ra căn tin.”
Cuối cùng chỉ còn lại Du Hàn và một nam sinh khác, cậu ta đen nhẻm, nhưng lại có một hàm răng rất trắng, mọi người đặt cho cậu ta biệt danh “Bao công”, bởi vì cậu ta làm việc có thể nói là cực kỳ công chính nghiêm minh.
Trong lớp cậu ta làm cán bộ cũng rất công bằng, vì thế đôi khi rất dễ khiến các bạn khác không thích.
Cậu ta là “fanboy nhí” của Du Hàn, rất thích tính cách làm việc nghiêm khắc của Du Hàn.
Cậu ta nói với mọi người “Hội trưởng cũng như tôi, sao các cậu không ghét cậu ấy?”
Câu trả lời cậu nhận được nhiều nhất là bốn chữ — “Bởi vì cậu xấu.”
Lúc này “Bao công” xấu xí đang đi xuống bậc cầu thang, mắt nhìn một một vòng xung quanh, vẻ mặt hưng phấn hỏi người đi bên cạnh:
“Hội trưởng, bây giờ chúng ta đi tuần tra ở chỗ nào đây?”
Du Hàn liếc cậu ta một cái, lạnh nhạt hỏi: “Có vẻ như cậu rất thích đi bắt người khác nhỉ?”
“Cũng không…!Không phải không phải! Mình hy vọng tất cả mọi người đều có thể tuân thủ kỷ luật.”
Du Hàn chỉ tòa nhà phòng phí nghiệm trước mặt, “Cậu đi qua đó xem mấy phòng học bên đó tắt đèn hết chưa.
Nếu giờ này còn có ai làm gì trong đó, bảo bọn họ chuẩn bị trở về đi.”
“Được.” Bao Công cầm cuốn sổ nhỏ ngượng ngùng đi qua, cảm thấy buồn chán ngâm nga một bài hát.
Khi bước đến phòng thí nghiệm, cậu đứng trước bồn hoa, nhìn lên phòng học phía trên, tất cả đèn đều tắt, khi cậu ta chuẩn bị rời đi lại nghe thấy một giọng nữ —
“Vòng trong quan hệ hẹp sẽ có những hạn chế, mối quan hệ rộng mở không những giúp ích…”
Bao Công giật nảy mình, lập tức quay đầu nhìn qua chỗ cây liễu.
Cậu ta nhìn thấy một cô gái tóc dài ngồi trên ghế đá, quay lưng lại phía cậu.
Nếu không phải trên người bạn học nữ đang mặc đồng phục cậu còn tưởng rằng là ma quỷ gì cơ…
Cậu ta lớn tiếng gọi: “Bạn học gì đó ơi, cậu đang làm gì thế!”
Bối Doanh Doanh nghe thấy có người gọi mình, bị dọa đến mức tay cầm bút run lên, cô rụt rè nhìn về phía nam sinh, nhanh chóng giấu bản thảo ra sau lưng.
Bao Công nhìn thấy thẻ học sinh trước ngực bạn học, đúng là học sinh của trường bọn họ, chân dài của cậu di chuyển, bước nhanh trên con đường lát đá đi về phía Bối Doanh Doanh.
Cô nhìn thấy thẻ hội học sinh của cậu, trong lòng không khỏi run lên.
Không phải đến bắt cô trốn học chứ…
Bao Công đi đến trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, “Nói đi, cậu ở chỗ này làm gì?”
“Mình…!mình đang học thuộc lời thoại cho buổi diễn thuyết.”
“Lời thoại cho buổi diễn thuyết? Nhưng phải học thuộc vào giờ này sao? Bây giờ vẫn là giờ tự học buổi tối, cậu chạy ra đây, đã xin giáo viên chưa? Cậu không biết gần đây kỷ luật rất nghiêm à?” Nam sinh liên tiếp chất vấn mấy câu, Bối Doanh Doanh cúi đầu, chột dạ không dám nói gì.
Bao Công thấy vậy liền rút nắp bút màu đen gõ vào sổ ghi tên trên tay, “Bạn học, khối mấy, lớp nào, tên là gì?”
“Có thể đừng ghi tên mình không, lần sau mình sẽ không như vậy nữa đâu…”
Bao Công nhướng mày, “Lần sao? Lần này phòng giáo vụ kiểm tra gắt gao, xin lỗi lần này mình không thể bao che cho cậu được.”
“Vậy…!Bị ghi tên có bị làm sao không?”
“Bị làm sao thì mình không biết, cứ ghi tên lại trước báo lên trên, đến lúc đó giáo viên sẽ nói sau.” Nam sinh đưa sổ ghi tên cho cô, cô không còn cách nào khác chỉ có thể điền tên mình vào trong sổ.
Bao Công nhìn Bối Doanh Doanh, trong lòng cậu rất sảng khoái.
Hôm nay cậu ta lại bắt được một người, thật là vui.
Đối với cậu ta mà nói, không phải là mong muốn bạn học bị phạt, mà mỗi lần bắt được một người, giống như đánh được một con chuột đất, mỗi lần đánh được một con, tâm trạng cậu ta đều rất phấn khích.
Cậu ta khoanh hai tay trước ngực, trong lúc đang chìm trong cảm giác vui sướng, bỗng thấy ở góc rẽ phòng thí nghiệm có một người đi đến.
“Hội trường, hội trưởng — “
“Bao Công vui vẻ vẫy vẫy cánh tay của mình, gọi Du Hàn đến, vẻ mặt kích động: “Hội trưởng, mình lại bắt được một bạn học trốn học.”
Bối Doanh Doanh nghe thấy tiếng gọi này, cô quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt của Du Hàn, cô khẽ giật mình, lập tức xấu hổ cúi đầu xuống.
Không ngờ trốn học còn bị anh bắt được [QAQ].
Du Hàn nhìn thấy cô, hơi ngẩn người, nghe thấy giọng điệu vui vẻ của Bao Công, lời nói sâu xa: “Bây giờ vẫn trong thời gian học tập, không thể trốn học làm những chuyện không liên quan khác.
Gần đây trường chúng ta giám sát nghiêm ngặt, các cậu phải để ý chứ…”
Cậu ta đang nói, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt lạnh tanh của Du Hàn đang nhìn về phía mình —
“Dạy bảo xong chưa?”
“…” Bao Công dừng lại, lúng túng sờ sờ đầu, lúc này Bối Doanh Doanh đưa sổ ghi tên cho cậu ta.
Cô gái nhỏ lén ngẩng đầu nhìn sắc mặt u ám của Du Hàn, lại vội vàng cúi đầu xuống.
Bao Công nhận lấy sổ ghi tên, gật đầu nói với Du Hàn: “Xong rồi, hội trưởng cậu cũng không cần phải đi tìm chủ nhiệm đâu, đúng lúc mình chuẩn bị quay về lớp, mình sẽ đưa giúp cậu luôn.”
Cậu ta không chờ Du Hàn trả lời đã quay đầu bước đi, vừa nhảy chân sáo vừa khẽ ngâm nga, đợi tiếng chuông tan học vang lên.
Đột nhiên bả vai cậu ta bị đè lại.
Cậu ta quay đầu nhìn lại, là Du Hàn.
“Hội trưởng, sao thế?”
Du Hàn đưa tay ra, lạnh nhạt nói: “Sổ ghi tên, giao cho tôi.”
Bao Công hơi sửng sốt, cười cười, “Không sao đâu, mình tiện đường mà, chuyện này có gì đâu mà khách khí với mình.”
Du Hàn nhíu lông mày: “Cậu là hội trưởng?”
“…”
“Ý của mình không phải như vậy.”
Bao Công nhìn Du Hàn đưa tay ra vẫn chưa hề thu tại lại, ngoan ngoãn đưa sổ ghi tên ra, sau đó nhìn thấy Du Hàn quay người đi về phía dãy phòng thí nghiệm, cậu ta khó hiểu: “Hội trưởng, phòng giáo vụ không phải đi đường đó mà?!”
Du Hàn tiếp tục đi về phía trước, không hề quay đầu lại.
Bao Công: …
Bối Doanh Doanh đứng tại chỗ nhìn hai người rời đi, tâm trạng sa sút, thu tầm mắt lại.
Cô cất bản thảo diễn thuyết vào trong cặp sách, đang định rời đi, thì nhìn thấy bóng người đi vòng trở lại.
Cô nhìn người càng lúc càng đến gần, mặt mũi tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Du Hàn? Sao cậu lại trở lại?”
Anh đi đến trước mặt cô, giọng trầm thấp: “Không ngoan ngoãn học bài chạy xuống đây làm cái này hả?”
Cô bĩu môi, “Ngày kia là thi rồi, mình có hơi lo lắng, cho nên…”
Ánh mắt của anh quét một vòng xung quanh yên tĩnh không người, “Cũng biết chọn chỗ đấy.”
“…” Biết còn trêu chọc cô.
“Đưa tôi mượn cây bút.”
Cô đưa cho anh cây bút, lại nhìn anh mở nắp bút sau đó gạch tên của cô!
Cô kinh ngạc nhìn anh, anh cầm cây bút đen gõ lên đầu cô một cái, “Không có lần thứ hai.”
Mấy giây sau cô mới kịp phản ứng, cười híp mắt, “Ừm, mình hứa.”
Chuông tan học vang lên, xung quanh bắt đầu truyền tiếng âm thanh nói chuyện rôm rả.
Mọi người nối đuôi nhau ra khỏi phòng học, nhưng chỗ này là dày tòa nhà phòng thí nghiệm không người đi qua nên vẫn rất yên tĩnh.
“Cậu có vội về nhà không?” Anh hỏi.
“Không vội…” Tối nay cô đã nói với Viên Man Hà, sau khi tan học cô sẽ tự ngồi xe buýt về nhà.
Du Hàn ngồi xuống ghế đá, bảo cô đọc bản thảo cho anh nghe: “Đọc đi.”
“Hửm?”
“Chỉ có một mình tôi, cậu cũng không dám?”
Cô ngẩn người một lúc, sau đó ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, ai ngờ anh chỉ chỉ phía sau cô, “Đứng lùi về sau một chút.”
Cô lùi về sau mấy bước, đến khi cô đứng cách anh khoảng bốn mét, anh mới bảo ngừng.
“Bắt đầu đi.”
Đây là lần đầu tiên cô luyện tập một mình trước mặt anh.
Cô cảm giác da mặt cô nóng rực như bị bỏng, âm “ừ” cuối cùng cô cũng nói thành tiếng được, nhưng cô còn chưa nói hết một câu đã nghe thấy anh nói: “Không nghe thấy.”
Cô cao giọng đọc lại mấy lần, cuối cùng anh mới nói được rồi.
Cô đọc trôi chảy những gì đã ghi trước trong bản thảo, sau đó nhìn anh với vẻ mặt mong đợi, nhưng anh lại nhíu mày hỏi lại cô:
“Cậu định lên sân khấu đọc thuộc lòng?”
Bối Doanh Doanh: “…”
Anh đứng lên, đi đến trước mặt cô, “Mặc dù đọc trôi chảy lập luận có hay nhưng vẫn có khuyết điểm, chưa đủ sức hút.” Anh thấy đầu cô rũ xuống, bổ sung thêm một câu, “Nhưng đã tốt hơn trước đó nhiều rồi.”
“Thật sao?”
“Ừm, nếu giọng của cậu khi diễn thuyết nhấn nhá lên xuống một chút thì sẽ càng hay hơn.”
Cô gật đầu, “Vậy về nhà mình sẽ luyện tập thêm…”
Anh trả lại bản thảo cho cô, “Chờ tôi ở đây, lát cùng về chung, có thứ muốn cho cậu xem.”
“Cái gì thế?”
“Về thì biết.”
Hai người về đến nhà, bởi vì về khá trễ nên trong phòng khách chỉ còn để lại một bóng đèn vàng ấm, mọi người trong nhà đều ở trên lầu hai.
Bối Doanh Doanh thay giày xong, nắm hai bên quai cặp, nhỏ giọng nói với anh: “Mình đi tắm xong xuống tìm cậu!”
Cô nói xong chạy nhanh như chớp lên trên lầu.
Du Hàn nhìn cô, trong đầu hiện lên lời nói vừa rồi của cô — đi tắm.
Anh day day mi tâm, đi về phòng của mình.
Bối Doanh Doanh tắm rửa xong, thay váy ngủ cầm bản thảo xuống dưới lầu, cô cố gắng bước đi thật khẽ, không dám phát ra tiếng động sợ ảnh hưởng đến mọi người.
Du Hàn cũng tắm rửa xong, vừa ra nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ, mở cửa lập tức thấy cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, khẽ cười với anh, “Mình tới rồi.”
Ánh mắt của anh chuyển động, hai bắp chân xinh xắn bóng loáng như ngó sen lộ ra dưới làn váy, cực kỳ chói mắt.
Anh đi đến trước bàn học, mở laptop trên bàn ra, quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh, cầm máy tính lên, ngồi xuống giường, ngước mắt nói với cô:
“Lại đây.”
Cô tò mò đi lại gần anh, nhìn anh gõ gõ bấm bấm trên máy tính một lúc rồi mở một trang web, một đoạn video hiện lên.
Trong video đang phát lại một cuộc thi biện luận, cô tập trung xem video, đội đang thi đấu trong video là đội ‘Không Sợ Hãi’!
Anh đưa máy tính cho cô: “Đây là video ghi lại phần thi của bọn họ năm ngoái, xem vừa có thể hiểu rõ đối thủ, đồng thời có thể học tập được đôi chút.”
Bối Doanh Doanh nhìn bọn họ trong video, cô không khỏi vừa lo sợ vừa thán phục trước màn thể hiện vừa mãnh liệt vừa cảm xúc dâng trào của bọn họ.
Đội ‘Không Sợ Hãi’ thật sự rất giỏi, bất kể là phong thái, khả năng biểu đạt hay năng lực ứng biến của bọn họ đều không thể bắt bẻ.
Du Hàn nói: “Bọn họ có một đặc điểm rất rõ ràng, đó là nắm chặt lỗ hổng trong tư duy logic của đối thủ không buông, nhắc đi nhắc lại lỗ hổng đó.
Nhưng có lúc cũng vì vậy mà bị đối thủ dắt mũi.
Cậu nhìn đoạn này…”
Anh nghiêng người lại gần cô hơn một chút, có thể ngửi thấy hương hoa nhài thoang thoảng trên người cô.
Từ góc độ của anh, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô cực kỳ mịn màng, bờ môi anh đào hơi mím lại, tựa như trên cánh môi đó được thoa thêm một lớp mật ong.
Anh ép buộc bản thân không nhìn nữa, cảm giác trong lòng như có một ngọn lửa đang bùng cháy khiến anh hơi nóng nảy.
Cô gái nhỏ vẫn không hề hay biết suy nghĩ trong đầu anh lúc này, cô nghiêng đầu qua nhìn anh, cười ngọt ngào: “Du Hàn, cảm ơn cậu đã cho mình xem cái này, lát nữa cậu cho mình mượn USB sao chép lại để mình về phòng xem lại được không?”
Anh đứng lên, lấy USB từ trong cặp sách ra ném cho cô, cô nhìn một hồi, sao chép video qua USB rồi trả lại máy tính cho anh, sau đó nhìn về phía đồng hồ trên đầu giường: “A…, sắp mười một giờ rồi, mình lên phòng đây.”
Cô vừa đứng lên thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Du Linh ở bên ngoài cửa lên tiếng — “Con trai, con đã ngủ chưa?”
Bối Doanh Doanh: ???!!!!
Du Hàn cũng hơi sửng sốt, nhìn cô gái nhỏ đang hoảng sợ, không cần biết vì lý do tại đã trễ thế này cô lại xuất hiện trong phòng của Du Hàn, người trong nhà mà biết kiểu gì cũng sẽ nói mấy câu không hay.
Lúc cô đang không biết phải làm sao, anh ấn bờ vai cô đè cô ngồi xuống giường: “Ngồi ở đây, đừng lên tiếng.”
Sau đó anh vươn tay ra tắt đèn trên đầu giường, cả phòng lập tức tối sầm lại.
Bối Doanh Doanh ngồi yên tại chỗ, không dám nhúc nhích, cô nín thở, nhịp tim đập thình thịch.
Anh đi ra cửa, mở hé cửa ra, cả người đứng chắn hết khe cửa chặn lại trước mặt mẹ mình: “Mẹ, sao thế?”
Du Linh cười cười, “Mẹ biết hôm nay con về trễ, có đói bụng không? Con có muốn mẹ nấu cho con ít đồ ăn gì không?”
“Không cần đâu mẹ.
Du Linh nhìn căn phòng tối đen như mực của con trai, “Sao vậy, hôm nay con đi ngủ sớm à?”
“Vâng.”
“Vậy được rồi, con đi ngủ sớm đi, đừng thức đêm.” Du Linh dặn dò.
Sau khi bà rời đi, nương theo ánh đèn bên ngoài hắt vào, anh nhìn thấy cô gái nhỏ lúng túng ngồi trên giường, sau đó anh đóng cửa lại —
Nhưng anh không mở đèn.
Bối Doanh Doanh nhìn cảnh tượng trước mặt lại chìm trong bóng tối, cô hoảng loạn quay đầu nhìn xung quanh, “…!Du Hàn?”
Nhưng cô không nghe thấy anh trả lời.
Lúc cô đang ngẩn người, cảm giác cổ tay mình bị nắm lấy, một lực rất mạnh đẩy cô xuống giường.
Cô thuận theo ngã ra giường, sau đó hơi thở mạnh mẽ của nam giới ập tới.
Cơ thể nóng hổi của Du Hàn bao phủ lên người cô, giam cô lại giữa giường và cơ thể anh.
Một tay anh nắm cổ tay cô, một tay khác đè lên cánh tay còn lại của cô ở trên giường, không cho cô có đường chạy trốn.
Bối Doanh Doanh cảm giác được anh hơi nghiêng đầu cúi xuống sát lại gần cổ của cô, những giọt nước trên mái tóc ướt sũng của anh nhỏ lên vai cô.
Đầu cô như nổ ầm một tiếng, cả đầu trống rỗng.
Cô nghe thấy giọng khàn khàn của anh vang ngay bên tai: “Xin lỗi, trượt chân.”
Mặt cô đỏ bừng, khẽ nói: “Không sao…”
Cô nghĩ anh chuẩn bị đứng dậy, ai ngờ anh vẫn nằm im duy trì tư thế này, hơi thở nóng rực lần nữa phả lên cổ của cô, có hơi ngứa ——
“Chuột rút rồi, không đứng dậy nổi.”