Đọc truyện Ngoan, Đừng Chạy – Chương 57: Có Gì Hiểu Lầm Với Anh Sao
Editor: Chanh
Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng lý trí bảo mình nên từ chối.
Kết quả thần xui quỷ khiến thế nào, lại gật đầu.
Lúc hoàn hồn lại, cô đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng rối bời.
Bộ dạng này của cô, Cố Tần có cảm thấy, cô rất không thận trọng không nhỉ?
Càng che càng lộ, cô nói thêm một câu: “Nếu như tối nay trời còn mưa nữa, em sẽ ở chỗ anh một đêm, có trả phí nhé.”
Đuôi lông mày Cố Tần khẽ nhích, nhìn cô với dáng vẻ rất thưởng thức: “Nghe giọng này của em, là muốn ngủ với anh?”
Mục Sở không thể tưởng tượng nổi: “Làm sao anh lại nghe ra thành ý tứ này?”
“Không phải như vậy sao?” Cố Tần phân tích rất hợp tình hợp lý, “Trước đây em ở nhà anh cũng không có trả phí ăn ở, bây giờ ở chỗ anh lại muốn giao tiền, vậy chắc chắn không phải chỉ vào ý tiền tá túc, nếu vậy thì dĩ nhiên là muốn ngủ với anh, dùng tiền mua đêm đầu tiên của anh?”
“… ”
Cánh tay Cố Tần khoác lên lan can, tự nhiên buông lỏng mà nhìn cô: “Hay là em ra giá đi, anh suy tính một chút?”
Mục Sở cắn răng, đạp vào chân anh một cái.
“Đau.” Anh dùng ngữ khí rất khoa trương, rất không đứng đắn nói, “Nếu tàn phế là đêm nay anh không kinh doanh được đâu đấy.”
“… ”
Mục Sở không thể nhịn được nữa, cảm thấy mình không thể thua quá thảm như vậy.
Dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, ngẩng đầu rất đứng đắn hỏi: “Hai mươi có đủ không?”
Cố Tần: “?”
Cô chạy tới trước cửa, tìm chiếc ba lô nhỏ của mình, lấy vài tờ tiền.
Quay lại thả vào trong tay anh, hỏi một lần nữa: “Hai mươi tệ, anh bán hay không?”
Cố Tần nhìn số tiền trên tay, sửng sốt hai giây, cười: “Có phải hơi ít hay không? Anh chỉ đánh giá chút tiền ấy sao?”
Mục Sở bỏ hết mặt mũi của mình, đêm nay nhất định phải thắng: “Em cảm thấy cái giá này rất hợp lý. Anh như vậy, còn muốn để em ra giá bao nhiêu?”
Nói xong, đôi mắt đảo lung tung nhìn về phía địa phương mấu chốt, rất bình tĩnh, phun ra mấy chữ: “Nhìn xem, cũng không lớn.”
Không khí đột nhiên yên tĩnh, mưa gió bên ngoài giống như cũng ngừng lại.
Lời cũng nói rồi, Mục Sở kiên trì bổ thêm một đao: “Dùng cũng không chắc là tốt.”
Mí mắt Cố Tần nhảy thình thịch đến mấy lần, anh đưa tay xoa xoa, có chút kinh ngạc.
Anh nhất thời không biết nên khóc hay cười mà nhìn xô, hỏi ngược lại một câu: “Không lớn?”
Mục Sở máy móc gật đầu: “Vâng, không lớn.”
Anh cúi người, nhìn thẳng cô, ngữ khí rất đứng đắn nhưng lại có chút câu dẫn, cố ý phả khí nóng vào mặt cô: “Em nói là chỗ nào?”
Mục Sở: “… ”
“Đến đây, chỉ cho anh nhìn xem.” Anh nắm một tay cô, chỉ loạn xạ, “Chỗ này? Chỗ này? Hay là chỗ này?”
Cuối cùng, tay cô bị anh dẫn hướng đặt vào vị trí chính xác, ánh mắt Mục Sở kìm không được nhìn sang.
Mãnh thủ ngủ say đã lâu đang thức tỉnh, dần lớn lên.
Sau đó ngóc đầu, say hi với cô.
Mục Sở cảm thấy ngón tay mình như bị cắn một miếng, bị dọa rút tay về.
Ngây ngốc đứng ở đằng kia.
Lần nữa đỏ mặt.
Cô, lại thua!!
“Cố Tần, anh có muốn mặt mũi không vậy!” Cô tức hổn hển, lại đạp anh hai phát.
“Đây không phải là chứng minh cho em thấy sao. Nếu không, anh sợ em có chút hiểu lầm với anh.”
“… ”
Sợ tiểu cô nương tức giận thật, Cố Tầ ôm lấy cô nhẹ nhàng dỗ: “Không phải cặp nào yêu nhau cũng đều có chút tình thú sao, anh đùa thôi mà.”
Mục Sở xô anh hai lần, lại bị anh ôm càng chặt.
Cô bất mãn tựa vào trong ngực anh nói: “Vậy anh đem tiền trả lại cho em, em không mua nữa.”
Cố Tần cười cười đem tiền bỏ vào túi quần: “Mua rồi miễn trả. Tiền anh nhận, hàng bao giờ em muốn nhận đều được hết.”
Nghe mấy lời không đứng đắn kia, Mục Sở cách lớp áo cắn anh một miếng.
Cố Tần nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, đầu ngón tay nâng cằm cô lên, thấp giọng nói: “Tiền thu rồi, tối nay cho em chút phúc lợi.”
Hầu kết anh lên xuống hai lần, môi dính sát, mơ hồ nói không rõ: “Hôn thêm lát nữa.”
…
Mưa đã sớm ngừng, Cố Tần không nói đưa cô về, chính Mục Sở cũng không đề cập gì đến việc này.
Triền miên đến chín giờ tối, Cố Tần ôm lấy eo cô, khẽ nói: “Phòng ngủ chính để cho em, ngoan ngoãn đi tắm rồi ngủ sớm đi. Trong phòng tắm có bàn chải dùng một lần, ngày mai lúc đi mua hoa tiện thể mua thêm cho em vài đồ dùng cá nhân nữa, tối nay dùng tạm đồ của anh nhé.”
Ý tứ rất rõ ràng, muốn cô thường xuyên tới.
Mục Sở cũng không có phản đối, chỉ là cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu: “Vậy anh ngủ ở đâu?”
“Anh sao?” Cố Tần kéo dài âm cuối, nhìn biểu lộ khẩn trương của cô, cúi đầu khẽ cắn vào chóp mũi cô một cái, “Lát nữa anh còn làm việc, ngủ ở thư phòng.”
Cô nhẹ nhàng thở ra, khẽ gật đầu, lúc muốn rời khỏi, anh lại ôm cô không buông.
“Anh làm gì thế, không phải nói em đi tắm rửa sao?”
Cố Tần chỉ chỉ thời gian trên đồng hồ: “Bây giờ mới tám giờ năm mươi tám phút, còn hai phút nữa, lại ôm thêm một lát.”
“…”
– —————-
Chín giờ năm phút, Mục Sở trở về phòng ngủ chính, Cố Tần tới thư phòng tăng ca.
Không bao lâu sau, vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Tần để tài liệu trên tay xuống, đi qua mở cửa.
Mục Sở đứng nơi cửa ra vào, khẽ cắn cắn môi, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi: “Anh ơi, em… ”
Sắc mặt cô không tốt lắm, tay ôm lấy bụng dưới.
Cố Tần dừng hai giây: “Tới kỳ sao?”
Mục Sở khẽ gật đầu.
Loại việc này rất thần kì, lúc đầu cảm thấy không đau bụng, nhưng sau khi đi vệ sinh thấy có vết máu, bụng bắt đầu đau quặn từng cơn.
Nơi này của Cố Tần không có băng vệ sinh, tối nay cô làm sao bây giờ?
Mục Sở liếm môi một cái, nhỏ giọng nói: “Hay là, anh vẫn nên đưa em về trường đi.”
Cố Tần ở nơi trung tâm thành phố, Đại học A lại ở nơi ngoại ô, nếu không kẹt xe, chí ít cũng đi mất nửa tiếng.
Khẽ xoa tóc, dìu cô đến ngồi trên ghế sofa nơi phòng khách, Cố Tần rót một ly nước ấm, nói: “Anh đi mua giúp em.”
Mục Sở ôm lấy ly nước anh đưa tới, cẩn thận dặn dò: “À ừ, lần này anh đừng mua sai nhé, em không muốn mặc bỉm nữa đâu.”
“… ”
Cố Tần đi tới huyền quan đổi giày, mặc áo khoác vào, hỏi cô: “Bụng đau lắm à? Cần anh mua thuốc không?”
Mục Sở lắc đầu.
Cố Tần tựa hồ cũng nhẹ nhàng thở ra, ấm giọng dặn dò cô: “Ở nhà chờ nhé, anh đi rất nhanh rồi về.”
Nói rồi liền vội vàng đi.
–
Giờ này siêu thị tiện lợi vẫn chưa đóng cửa, Cố Tần mua băng vệ sinh, tiện thể mua đường đỏ và gừng, dự định lát nữa về nấu cho cô uống.
Lúc đi đến quầy thu ngân, ánh mắt thoáng nhìn qua mấy hộp nhỏ bày biện bên cạnh, dừng lại mấy giây.
Trong đầu hiện lên hình ảnh cô nghiêm túc dùng hai mươi tệ mua hình tượng của anh.
Do dự một lát, anh lấy từ kệ hàng một hộp.
Mặc dù tạm thời không dùng được, nhưng lo trước khỏi họa.
Dựa theo tình hình của tiểu nha đầu đêm nay, đến thêm mấy lần nữa, sớm muộn kiểu gì cũng dùng tới.
In xong hóa đơn, anh đem hộp đồ kia bỏ vào túi áo mình.
Miễn cho trở về bị bảo bối kia trông thấy.
Thu hồi chút tâm tư, đang chuẩn bị lái xe trở về, nghiêng đầu chợt thấy một tiệm đồ lót bên cạnh.
Cố Tần có chút kháng cự đi vào, đứng nơi cửa ra vào một lát, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
Nhân viên bán hàng cười nhẹ nhàng đi tới: “Chào buổi tối, anh mua nội y cho bạn gái sao? Cần kiểu dáng gì, tôi có thể đề cử cho anh.”
Thần sắc Cố Tần nghiêm nghi, ánh mắt không nhìn về hướng kệ hàng, thanh âm cũng nhàn nhạt: “Cô lấy đại một bộ đi.”
Cô nhân viên hơi ngẩn người, rồi lại cười tươi hỏi: “Nếu vậy, thì bạn gái anh mặc size nào?”
Khóe miệng Cố Tần co quắp: “Không biết.”
Do dự một lát, cô nhân viên lại hỏi thêm một câu: “Xin hỏi anh một chút, là lớn hơn bình thường, hay là nhỏ hơn?”
Cố Tần nhíu mày, tùy tiện nôn ra một chữ: “Nhỏ.”
Anh dần dần không có tính nhẫn nại, thúc giục: “Nhanh lên!”
“Được, xin chờ một chút.”
Nhân viên cầm một bộ đem ra cho anh, báo giá cả.
– ————-
Lúc Cố Tần trở về, Mục Sở đang nằm sấp trên ghế sofa.
Anh đổi giày bước nhanh qua, ngồi xuống ghế, vuốt đầu cô: “Rất khó chịu sao?”
“Vẫn ổn.” Mục Sở đứng lên, nhận lấy đồ anh vừa mua, “Vậy em về phòng ngủ trước đây.”
Cố Tần lấy đường đỏ và gừng ra: “Anh nấu nước cho em, lát nữa nhớ ra uống.”
Lúc Mục Sở ôm đống băng vệ sinh về phòng ngủ mới phát hiện ra bên trong còn có nội y.
Vừa rồi cô đau đến đổ mồ hôi hột, đang nghĩ xem lát nữa tắm xong biết làm sao, không ngờ anh còn rất cẩn thận.
Cũng không biết làm sao anh lại mua về,
Nhưng mà cũng đúng, da mặt anh dày mà.
Tắm rửa mặc quần áo xong xuôi, cô cảm thấy áo ngực có chút bó, không có dễ chịu như trước.
Hình như, hơi nhỏ.
Cô cầm lên, nhìn số đo bên trên: 32A.
Mục Sở: “?”
Cô cúi đầu nhìn xem chính mình.
Tức à nha!
Anh dựa vào cái gì mà nghĩ cô mặc size nhỏ nhất!
Cũng không biết dây thần kinh nào bị chập, mặc đồ xong cô chạy đi tìm Cố Tần lý luận.
Cố Tần đang nơi phòng bếp, đã nấu xong nước đường đỏ với gừng, vừa rót vào trong cốc, liền nghe thấy âm thanh chất vấn sau lưng: “Em dậy thì rất bình thường, có phải anh có chút hiểu lầm với em không hả!”
Nghe được động tĩnh, anh quay đầu.
Lúc này Mục Sở vừa tắm xong, tóc dù không gội nhưng vẫn dính hơi nước, một vài sợi ướt sũng dính ở nơi trán.
Người mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, vừa vặn che đến đùi.
Đôi chân thẳng tắp lộ ra bên ngoài, tinh tế, trắng nõn.
Cố Tần dường như không nghe thấy cô nói gì, khẽ nhíu mày, cầm cốc nước đi ra khỏi bếp.
Dắt tay cô đi ra phòng khách, cầm khăn bọc lấy người: “Em mặc mỏng chạy ra như thế làm gì, kẻo cảm bây giờ.”
Bị anh quấy rầy một cái, khí thế hùng hổ của Mục Sở cúp đuôi chạy đi mất.
Lúc này không khỏi có chút hối hận, dưới tình thế cấp bách nói ra câu kia.
Cô ăn no rửng mỡ không có gì làm hay sao, lý luận với anh về cái này làm gì cơ chứ!
Cũng may mà anh không chú ý, Mục Sở khẽ thở phào một hơi.
Tay cô nắm chặt chiếc khăn che kín mình lại, không quá lớn giọng nói: “À, không phải anh bảo em tắm xong ra lấy nước đường đỏ sao.”
Cố Tần đem cốc nước vặn chặt, đưa tới: “Đặt một chiếc khăn ấm lên chườm bụng sẽ thoải mái hơn.”
Mục Sở nhận lấy, đứng dậy: “Vậy em về phòng ngủ đây.”
Cô muốn đi, Cố Tần hậu tri hậu giác nhớ tới cái gì: “Vừa nãy em bảo anh gì thế?”
“… ” Cả người Mục Sở cứng đờ, quay đầu lại, “Không có gì, em hỏi anh nấu nước xong chưa ấy mà.”
Cố Tần bắt chéo chân, người rất tự nhiên ngả về sau.
Tựa hồ nhớ lại, ngước mắt dò xét cô: “Số đo không thích hợp? Nhỏ?”
Bộ dạng anh không quá tin tưởng, ý vị không hiểu: “Hẳn là, không thể nào?”
Mục Sở lúc đầu không nghĩ lại bàn luận cái đề tài này, kết quả nghe nói như thế, cô nhịn không được: “Có phải anh vì trước đó em nói anh nhỏ, cho nên cố ý mua đồ em nhỏ như vậy để trả thù em? 32A? Em nào có nhỏ như vậy!”
Cố Tần nghe cô nói như vậy, nghiêm túc giải thích: “Cái này anh cũng không hiểu, nhân viên tùy tiện cầm, cô ấy hỏi anh mua loại lớn hơn hay bé hơn bình thường, anh nhìn em cũng… không lớn, cho nên mới lấy loại bé.”
Mục Sở gấp gáp: “Vậy em cũng nào đến mức mặc size nhỏ nhất chứ, rõ ràng em là 34A!”
Cố Tần nhíu mày lại, nghĩ nghĩ nói: “Cũng đâu kém bao nhiêu đâu, không phải đều là A sao?”
“… ”
Khóe miệng Mục Sở co quắp hai lần.
Yên tĩnh một hồi, cô phản bác: “Vẫn là có chút khác biệt.”
Nhìn biểu lộ nghiêm túc kia, Cố Tần kéo eo cô, để cô ngồi trên chân mình, đem người ôm lấy, nhẹ hỏi: “Làm sao để biết khác?”
Mục Sở đem nước đường đỏ đặt ở trong ngực, duỗi ra hai cánh tay minh họa cho anh: “Dạng này, cùng dạng này… ”
Cô đột nhiên ý thức được gì, thu tay lại: “Anh, anh hỏi cái này để làm gì.”
“Anh đây không phải học tập một chút, hóa ra là trước kia có chút hiểu lầm với em.”
“Đương nhiên là hiểu lầm, anh cũng chưa thấy qua, dựa vào gì mà nghĩ em nhỏ nhất!”
“Nhưng anh nhìn em khoa tay một hồi, cũng thấy đâu có khác gì nhiều.”
Anh chậm rãi nói, mở lòng bàn tay ra, phân tích cho cô, “Tay em nhỏ mới nhìn ra khác, nếu như tay anh để ở đây mà nói, như nhau thôi.”
Mục Sở: “… ”
“Nếu em không tin.” Cố Tần khẽ cắn vành tai cô, thổi khí nóng bên tai thương lượng, “Em để cho anh sờ thử một chút?”
Lòng bàn tay anh như lửa, thuận theo eo cô đi lên trên.
Thân thể Mục Sở cứng ngắc, đỏ mặt đánh vào tay anh: “Anh đùa nghịch lưu manh!”
“Không cho sao?” Cố Tần thuận thế nắm chặt tay cô, khẽ hôn vào mu bàn tay trơn mềm, rất dễ nói chuyện trả lời: “Cũng được thôi.”
Mục Sở không thèm để ý đến anh, cầm lấy cốc nước trong ngực đứng dậy: “Em về phòng đây.”
Cô làm bộ muốn đứng dậy, anh lại không cho, trực tiếp đem người bế lên.
Mục Sở giật mình ôm lấy cổ anh.
Anh nhanh chân đưa cô về phòng ngủ, đem người đặt trên giường lớn mềm mại.
Nhưng chính mình cũng không có ý muốn rời khỏi, thuận thế ngồi ở mép giường.
Mục Sở hoảng lên cầm chăn bọc mình lại, nhìn anh: “Không phải anh nói tối nay ngủ ở thư phòng sao? Ngồi đây làm gì? Không đi ra sao?”
Cố Tần kéo chăn ra đem người ôm vào ngực, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Đầu ngón tay nâng cằm cô lên, dùng ngữ khí rất lễ phép lại lịch sự, tiếp tục đề tài vừa rồi.
Đem bốn chữ mặt người dạ thú phát huy đến vô cùng tinh tế: “Anh không động tay, vậy có thể nhìn một chút không?”
“… ”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Canh hai tới rồi!
Gần đây tôi đang tự hỏi một vấn đề:
Cố Ngôn Thanh là kiểu người rất dễ đỏ mặt, đến cùng thế nào lại sinh ra đứa con trai “không màng mặt mũi” như Cố Tần nhỉ?
Cho nên tôi mới lật lại cuốn trước đây, rốt cục cũng tìm ra được gene mặt dày của nhà họ Cố.
Tiểu Tần Tần hẳn là di truyền được sự dày mặt của mẹ và bà cậu ấy – – – cộng lại!
Tần Noãn:?
Lục Tinh:?
Ngày mai vẫn là một chương “mập” nhea ^^