Đọc truyện Ngoan, Đừng Chạy – Chương 28: Ngồi trên đùi anh
Editor: Chanh
Vì để cho Cố Tích không còn tâm tư nghĩ đến những chuyện buồn lòng này, những ngày tiếp theo, Mục Sở đã sắp xếp kín lịch sinh hoạt trong kỳ nghỉ hè cho cô nàng.
Sáng sớm chạy bộ, ban ngày học bài, chạng vạng tối hai người cùng nhau chụp ảnh, buổi tối luyện dương cầm và múa.
Bận rộn làm cho con người ta không còn hơi sức để ý tới những điều khác nữa.
Tâm tình Cố Tích vẫn không tốt, nhưng cũng không có quá mức sa sút.
Mục Sở muốn cô làm gì, cô liền ngoan ngoãn nghe lời, cắm đầu cắm cổ làm.
Cố Tần rõ ràng cảm giác được hai người này có gì đó không thích hợp, hỏi qua hai lần, nhưng lần sau kín miệng hơn lần trước, anh cũng lười hỏi nhiều.
Lại thêm công việc ở Đằng Thụy đột nhiên bận rộn, anh rất ít khi ở nhà, càng không có thời gian quản những chuyện này.
Trời chập tối, Cố Tần vẫn đang ở công ty, Mục Sở kéo Cố Tích ở nhà đem mấy album ảnh chụp trong những ngày vừa qua ra chỉnh sửa một lần.
Hai người ngồi xếp bằng trên sofa, vừa sửa vừa thảo luận về những chuyện kỳ thú phát sinh lúc chụp ảnh.
Tâm tình Cố Tích khó có chút vui vẻ hơn thường ngày, bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, líu lo không ngừng với Mục Sở về kỹ thuật chụp ảnh của mình, trong mắt phát ra tia sáng.
Mục Sở phát hiện, nha đầu này quả thực rất thích chụp ảnh.
Cô suy tư một lúc, đột nhiên hỏi: “Tích Tích, sắp tới cậu muốn thi vào Đại học gì?”
Cố Tích sửng sốt một chút, chép miệng, có chút mê mang: “Thành tích của tớ không tốt, vẫn chưa có nghĩ nhiều như vậy.”
Mục Sở đảo những tấm hình kia, nói: “Nếu cậu thực sự thích cái này, tương lai học về nhiếp ảnh cũng không tệ.”
Nghe Mục Sở nói, ánh mắt Cố Tích dần sáng rỡ lên.
Vấn đề này, ngược lại cô còn chưa nghĩ tới.
Trước kia tự học chỉ đơn thuần là vì thích Tạ Tu Lâm, về sau mới phát hiện ra, mình cũng rất yêu thích nó.
Thấy cô nàng có chút động tâm, Mục Sở nói: “Lên mười hai rồi, nếu như cậu có quyết định này thì nói với người trong nhà thương lượng một chút, bây giờ còn phải chọn trường nữa, chuẩn bị dần đi.”
Hai người nói chuyện một lát, Cố Tích chạy lên lầu ôm xuống một chồng sách báo, lục tìm những trường đào tạo ngành nhiếp ảnh trong và ngoài nước.
Cố Tần từ công ty trở về, thấy hai cô ngồi trên sofa thì thầm to nhỏ, cất bước đi qua: “Hai đứa làm gì đấy?”
Mục Sở liếc anh một cái, nói qua đại khái chuyện hai người vừa thương lượng, hỏi anh: “Anh này, anh thấy trường này ổn không?”
Thành tích các môn văn hóa của Cố Tích bình thường, rất khó để thi vào những trường đại học danh tiếng trong nước.
Con bé thích chụp ảnh, cũng là một hướng đi tốt.
Cố Tần quét mắt nhìn về bức ảnh cạnh Mục Sở, lại nhìn về phía em gái mình, gật đầu.
Anh ngồi xuống ghế sofa, hỏi: “Chọn trường học ở đâu?”
Cố Tích khẽ xoa xoa vành tai: “Em chưa chọn được.”
Cố Tần khẽ lướt lướt trên màn hình, đều là các trường ở nước ngoài, xem ra là muốn đi du học.
“Việc này phải chọn từ từ, để anh xem xét giúp em.”
Anh trầm giọng nói, ngẩng đầu nhìn em mình, có ý riêng, “Nhưng mà, trình độ Tiếng Anh của em…”
Cố Tích lập tức nhấc tay tỏ thái độ: “Em sẽ cố gắng thi IELTS!”
Cố Tần gật đầu, tựa hồ cũng có chút vui mừng, trả lời cô: “Em có mục tiêu là được.”
Nói rồi anh đứng dậy, đi lên lầu.
– ——–
Giống như lạc lối trong mê cung lâu ngày bỗng tìm được hướng ra, tinh thần Cố Tích rất tốt, việc học cũng chăm chỉ hơn so với lúc trước.
Hôm nay là cuối tuần, cô nàng hoàn toàn không có dự định nghỉ ngơi, ăn sáng xong liền chạy vọt lên thư phòng học bài.
Mục Sở đang ngồi gặm bánh bao gạch cua, chưa kịp phản ứng đã không thấy người đâu rồi.
“… ” Nha đầu này cũng nhanh chân đấy nhỉ.
Nhưng mà cũng tốt.
Cố Tần húp cháo trong bát, liếc cô một cái, bỗng nói: “Em cũng định đi du học sao?”
Anh hỏi với giọng điệu hững hờ, nhưng tay đang cầm thìa thoáng dùng sức.
Mục Sở hoàn hồn, nghĩ đến vấn đề Cố Tần đột nhiên ném ra, nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không ạ.”
Cô nhẹ nhàng trả lời, đem miếng bánh bao cuối cùng trong tay cho vào miệng, nuốt xuống mới không nhanh không chậm nói: “Em không giống với Tích Tích, lúc trước anh đi du học còn có Tích Tích ở nhà, bây giờ cô ấy du học, vừa đúng lúc anh về nước, bác Mục luôn có người bên cạnh phụng dưỡng. Ba mẹ em chỉ có mỗi mình em, nên em cũng không nghĩ đến việc sống xa họ.”
Thân thể căng thẳng của Cố Tần dần thả lỏng, mặt mày mang theo chút cười: “Không nhìn ra em còn hiếu thảo vậy nha.”
“Đương nhiên rồi.” Thấy ngữ khí anh ra vẻ bất ngờ, cô khẽ lườm một cái.
Cô không hiếu thuận bao giờ?
Cô là người hiếu thuận nhất trần đời!
Cố Tần trầm ngâm, lại hỏi: ” Vậy em định ở lại thành phố C, thi vào Đại học C?”
“Chắc là vậy, em cũng chưa nghĩ ra.” Cô thuận miệng nói, cầm thìa khuấy khuấy cháo trong bát, “Dù sao với thành tích này của em, có rất nhiều trường muốn giành nhau đoạt lấy.”
Nghe thấy lời nói không mấy khiêm tốn kia, Cố Tần khẽ cười, bóc một quả trứng bỏ vào bát cô.
Mục Sở tự nhiên nhận lấy, chấm một chút vào đĩa gia vị bên cạnh, lại hỏi: “Anh này, mai là sinh nhật anh, bác trai với bác gái có về không?”
Cố Tần nói: “Việc hợp tác bên kia còn chưa thỏa đàm xong, hẳn là không về được.”
“Vậy cũng được, chúng ta tự tổ chức!”
Mục Sở nói, bỗng nhiên câu môi, cười tủm tỉm, “Em nghe ba em nói, lúc sinh nhật hai mươi tuổi của ba anh, bác ấy đã làm một việc trọng đại rất có ý nghĩa đó nha~”
Thấy Cố Tần nghi hoặc, cô không lạnh không nóng nói: “Đưa mẹ anh tới cục Dân chính lãnh giấy hôn thú.”
Nói đến đây, cô nhìn về phía Cố Tần, có chút ghét bỏ: “Anh làm con, có phải kém xa ba mình qua rồi không?”
Cố Tần vừa húp một ngụm cháo, suýt chút nữa đã bị cô làm sặc.
Anh lấy chiếc khăn bên cạnh chùi miệng, liếc cô một cái, không nói gì.
Lĩnh chứng?
Anh ngược lại còn nghĩ.
Đây không phải do người nào đó chưa đủ tuổi, còn chưa trưởng thành nên mới kéo chậm tiến độ của anh hay sao?
“Hoa Hoa.” Cố Tần đột nhiên ngẩng đầu gọi cô một tiếng.
Từ khi về nước đến giờ toàn gọi cô như vậy, Mục Sở phản kháng cũng không có hiệu quả, lâu dần cũng thành quen, lười sửa lại, “Dạ?”
Cố Tần buông thìa xuống, chống cằm nhìn cô, có ý riêng: “Mai là sinh nhật anh.”
Mục Sở tiếp tục ăn: “Em biết.”
Cố Tần đưa tay: “Quà của anh đâu?”
Thấy Mục Sở không ngẩng đầu, anh nói: “Ba em đã sớm tặng ngựa rồi, em có muốn tặng quà sớm cho anh không?”
Mục Sở nháy mắt: “Ba em đã tặng rồi, anh còn không biết xấu hổ mà đòi quà em?”
Cố Tần gật đầu: “Tất nhiên.”
“… ” Mục Sở ngây ra một lúc, thẳng thắn cự tuyệt: “Muốn bây giờ cũng không đưa cho anh!”
Người này thật là, không phải mai mới sinh nhật hay sao?
Gấp cái gì?
Giờ đưa quà thì còn gì vui nữa!
– —-
Bởi vì trước đó, Cố Tần đã giúp cô không ít lần, kỳ thật cô đã sớm chuẩn bị quà cẩn thận tỉ mỉ rồi.
Lại nhớ kĩ việc anh cứu cô ở trang trại ngựa, Mục Sở đúng là muốn cho anh một kinh hỉ.
Chỉ là ngoài mặt cô rất bình tĩnh, ra vẻ không mấy quan tâm tới sinh nhật anh.
Xét tới việc năm ngoái cô cũng chuẩn bị qua loa cho xong, Cố Tần cũng không kì vọng gì nhiều.
Mãi đến khi nửa đêm nghe tiếng gõ cửa, anh mới đi ra mở.
Thấy cô mặc chiếc váy dài màu xanh, tóc tết đuôi sam, mang theo quà và bánh đứng trước cửa, cười thật ngọt ngào: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Bây giờ đã hơn 12h đêm, đã qua ngày mới, Mục Sở rất đắc ý: “Em là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh đó nha~”
Sinh nhật năm nào cũng có, quả thực cũng không có gì mới mẻ.
Nhưng Mục Sở dù luôn tặng quà cho có lệ, nhưng luôn có một thói quen giữ vững rất nhiều năm, là đợi đến nửa đêm chúc mừng sinh nhật anh.
Thói quen này bắt đầu từ năm anh mười hai tuổi cho tới giờ.
Chỉ là trong suốt quãng thời gian đó, bị gián đoạn một năm.
Lễ sinh nhật tuổi mười tám, anh nhận được lời chúc từ tất cả mọi người, chỉ duy nhất không có cô.
Lúc ấy, quan hệ của hai người có chút căng thẳng.
Một năm kia, cô phản nghịch, mẫn cảm, trốn học, đánh nhau, học được thói hư tật xấu, đối nghịch anh mọi lúc mọi nơi.
Giống như một con nhím nhỏ, ngập tràn địch ý với anh.
Ngày sinh nhật hôm ấy, anh đợi cả ngày cũng không thấy lời chúc từ cô.
Bỏ mặt mũi gọi điện thoại, cô từ chối không nhận, về sau dứt khoát tắt máy.
Sau này anh đi du học, không biết vì sao cô đột nhiên nghĩ thông suốt, bắt đầu tiếp tục làm học sinh ba tốt.
Lúc thi lên cấp ba còn là thủ khoa.
Cô y nguyên trở lại dáng vẻ hoạt bát đáng yêu như trước, ngoan ngoãn gọi “anh”, chỉ là biến hóa năm cấp hai kia, không hề đề cập tới.
Từ mười chín tuổi đến hai mươi hai tuổi.
Lời chúc sinh nhật của cô, chưa từng bị gián đoạn.
Bình thường chỉ gửi lời chúc qua Wechat, đây là lần đầu tiên, cô ôm bánh ngọt đứng trước mặt anh, tựa hồ so với trước đây càng thêm chân thật, cũng cách anh càng gần hơn.
Ánh sáng chập chờn của ngọn nếu cắm trên bánh chiếu vào gương mặt tinh xảo của cô, đôi mắt phượng lấp lánh, hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, bộ dáng tươi cười rất ấm áp.
Lúc Cố Tần tỉnh táo lại, Mục Sở đã bước vào phòng, ung dung nói: “Lúc đầu em định kéo Tích Tích làm cùng, nhưng nó bảo cũng không có gì chúc anh cả, dù sao anh cũng chưa chúc sinh nhật nó lúc nửa đêm bao giờ, quà thì ngày mai đưa cũng không khác nhau là mấy. Nên em mới cố làm người tốt thương hại anh một lần vậy.”
Cô khom lưng, đặt bánh sinh nhật lên bàn.
Lúc quay đầu, thấy Cố Tần vẫn đang đứng ở cửa ra vào, hình như có chút ngẩn người.
Cô gọi: “Anh, nhanh tới cầu nguyện nè.”
Anh vốn cho là, cùng lắm thì đêm nay cô gửi voice chúc sinh nhật.
Không nghĩ tới việc, nửa đêm cô ôm bánh ngọt chạy tới đây.
Cố Tần nhìn khuôn mặt tươi cười kia, đột nhiên thấy trong lòng như có cái gì được lấp kín, rất ấm áp, mang theo chút… ngọt ngào.
Rất muốn ôm cô một cái.
Thấy anh vẫn bất động, Mục Sở nhíu mày thúc giục.
Cố Tần lúc này mới đi đến ngồi xuống ghế sofa, để Mục Sở tùy ý đội vương miện* lên đầu anh.
*Yub, mình nghĩ là nó giống như mũ sinh nhật làm bằng giấy ấy ^^
Cô cách anh rất gần, xung quanh đều tràn ngập hơi thở của cô, lòng anh dần hỗn loạn, hô hấp hơi trầm xuống, cuối cùng bất đắc dĩ nghiêng đầu đẩy cô ra: “Em làm gì mà lâu thế, đeo nửa ngày cũng chưa xong.”
“… Rõ ràng là do đầu anh lớn.”
Cô không phục, lại tiến tới đeo tiếp cho anh, rốt cục cũng xong.
Cố Tần liếc nhìn qua chiếc bánh ngọt nhỏ xinh, mặt mày ôn thuận, thanh âm cũng rất nhẹ nhàng, ôn nhu: “Mua lúc nào?”
Mục Sở có chút kiêu ngạo: “Buổi trưa lúc mọi người đang ngủ, em lén đi mua, giấu ở trong tủ lạnh ấy. Nói cho anh biết, bánh này rất đắt đó nha.”
Nói xong liền vỗ tay, hát tặng anh bài ca chúc mừng sinh nhật.
Đột nhiên “ai da” một tiếng, cô thúc giục: “Nến đã cắm rồi, anh nhanh cầu nguyện đi.”
Dưới ánh mắt mong chờ của cô, anh chắp tay cầu nguyện.
Rất nhanh liền mở mắt ra, thổi tắt ngọn nến sắp tàn kia.
Mục Sở nháy mắt nhìn anh, có chút khó tin: “Nhanh như vậy?”
“Ừ.”
“Xem ra là đã có mục tiêu rõ ràng rồi.” Mục Sở có chút hiếu kì, tiến tới: “Anh ước gì vậy, nói cho em nghe chút được không?”
Cố Tần chậm rãi cắt bánh, giọng rất bình tĩnh: “Ước nguyện của mình nói ra sẽ mất linh.”
Mục Sở bĩu môi, cầm một miếng bánh, đứng lên: “Em mang cho Tích Tích.”
Ngón tay còn thuận tiện chọc lấy chút bơ, quẹt trên chóp mũi Cố Tần, giả bộ không có việc gì rời đi.
Lúc Cố Tần hoàn hồn, sờ sờ cái mũi của mình, nhịn không được cười thành tiếng.
Anh cầm nĩa xúc một miếng bánh nhỏ cho vào miệng, hương vị ngọt ngào tỏa ra.
Bình thường anh không thích ăn mấy loại đồ ngọt này, hôm nay chợt cảm thấy, ừm, hương vị cũng được.
Lúc Mục Sở trở về, miếng bánh trên tay vẫn còn đó.
Cô một bên đóng cửa, một bên rất vô tội nói: “Tích Tích nói, em thấy đáng thương nên mới tổ chức sinh nhật cho anh, nó cũng thấy anh đáng thương nên nhường miếng bánh này lại, bảo tặng cho anh ăn đấy.”
Cố Tần: “…”
Mục Sở cười thành tiếng, đi tới, đặt đĩa bánh xuống.
Nhìn thấy trên đầu giường anh có đặt nửa bình rượu, cô bỗng nhiên hỏi: “Anh này, anh muốn uống rượu chúc mừng một chút không?”
“Uống rượu?” Cố Tần ngước mắt nhìn cô, khóe môi khẽ giật, “Biết mình mấy tuổi không?”
Mục Sở cầm bình rượu qua: “Em uống tượng trưng thôi mà, chủ yếu là bồi anh uống một ly, uống xong rồi đi ngủ!”
Gắng gượng đến giờ, cô vẫn rất buồn ngủ nha~
Cô đen hai ly rượu đặt lên bàn, rót vào, một ly cho Cố Tần, ly còn lại cho mình, giơ lên cụng với anh một cái: “Cheers, uống xong rồi ngủ!”
Lần đầu Mục Sở uống, cô chỉ khẽ nhấp môi một cái, cảm thấy hương vị rất kì quái, chỉ là cũng không khó uống lắm, lúc này mới đem phần còn lại uống sạch.
Trên tay Cố Tần dính bơ, đem ly rỗng buông xuống, đứng dậy vào phòng tắm rửa tay.
Mục Sở nhớ lại hương vị vừa rồi, liếm môi một cái, lại rót cho mình thêm ly nữa, nhanh chóng uống sạch, rồi chậm rãi thưởng thức tư vị trong đó.
Rượu này hương vị rất đặc biệt, không tính là dễ uống, nhưng khi nuốt xuống, cảm giác còn đọng chút ngòn ngọt nơi cuống họng.
Lúc Cố Tần bước ra, cô giả bộ không có việc gì buông ly xuống, đứng lên: “Anh ngủ ngon!”
Cố Tần giữ chặt tay cô, xòe tay mình ra: “Quà đâu?”
Mục Sở lúc này mới nhớ đến chuyện quà cáp, nhanh chóng cầm quà của mình đặt trên ghế sofa lên, lấy ra một cuốn sổ rất tinh xảo.
Cố Tần mở ra, trên đó viết —- bí kíp yêu đương.
“?”
Mục Sở lật ra cho anh nhìn, chỉ chỉ vào trang chữ: “Em lên mạng sưu tập được mấy kinh nghiệm yêu đương, sau đó cẩn thận ghi chép lại, đều là kinh nghiệm xương máu cả đấy. Nếu như anh muốn theo đuổi chị Thi Huyên, có thể áp dụng các bí kíp trong này.”
“… “
” Anh nhìn xem, còn có hình minh họa nữa cơ.” Cô chỉ chỉ vào hình vẽ chibi dễ thương trên trang sổ, ngửa mặt lên, vẻ mặt cầu khen ngợi: “Thế nào, quà này có đủ tạo cho anh một niềm vui bất ngờ không?”
Cố Tần: “…” Niềm vui bất ngờ cái quỷ!
Anh đem quyển sổ kia ném lên ghế salon, rất chân thành nói một lần, nhả chữ rõ ràng rành mạch: “Anh – không – thích – Tạ – Thi – Huyên!”
Mục Sở thấy anh nghiêm túc, đột nhiên trầm mặc.
Không thích Tạ Thi Huyên sao?
Vậy thì hẳn là, tình cũ khó quên với Tô Tường Vi?
Cô ngước mắt, thấy trên cổ anh còn đeo một chiếc nhẫn, ánh mắt khẽ ảm đạm.
“Thật ra em thấy anh với chị Thi Huyên rất hợp, chị Tô kia…” Mục Sở đột nhiên dừng lại.
Nếu như cô nói anh với Tô Tường Vi không hợp nhau, vì cô không thích.
Cô lấy tư cách gì mà xen vào đời sống tình cảm của Cố Tần chứ?
Vẫn là thôi đi, không nhắc tới cũng được.
Trong chốc lát, cô vờ như rất thất vọng thở dài: “Nếu như anh không thích, chẳng phải là em đã tốn công vô ích rồi sao?”
Lại có chút tiếc hận: “Em vốn còn nghĩ, sợ anh xem không hiểu, còn định hôm nào đích thân ra trận, dạy anh làm sao để hẹn hò đúng cách. Aizz, xem ra là không cần rồi.”
“Hả?” Lông mày Cố Tần khẽ chau lại một chút, “Em còn muốn dạy anh hẹn hò?”
“Thì sao?”Mục Sở cảm giác mình bị coi thường, có chút không phục.
“Anh đừng xem thường em, em là con gái, tất nhiên sẽ rất hiểu tâm tình của phái nữ. Nói cho anh biết, năng lực học tập của em luôn đứng đầu, mấy chuyện yêu đương này cũng thế, nhìn xem một chút, bây giờ cũng sắp thành chuyên gia tư vấn tình cảm rồi đấy!”
Cố Tần lập tức vui vẻ: “Cũng được, vậy bao giờ em bắt đầu dạy?”
“Nhưng không phải anh không thích chị Thi Huyên sao? Bảo em dạy làm gì nữa?”
“… ” Cố Tần sờ mũi một cái, cân nhắc mở miệng, “Mặc dù không thích Tạ Thi Huyên, nhưng anh cũng đã hai mươi hai rồi, mãi mà chưa tìm được bạn gái cũng không hay cho lắm. Anh rất nguyện ý học, nếu em chịu dạy.”
“Việc này…” Mục Sở nghiêm túc suy tính, cuối cùng gật đầu, “Vậy được rồi, vì tương lai sau nay anh có thể kiếm được vợ, em sẽ dạy.”
Cố Tần cười: “Bằng không ngày mai bắt đầu luôn đi.”
Mục Sở lúc này đã ngà ngà say, mặt đỏ ửng, trong cổ họng nóng như lửa đốt, đôi mắt long lanh, thanh âm rất ngoan ngoãn: “Vâng, vậy thì ngày mai đi.”
Cố Tần dò xét nửa ngày, dần dà phát hiện ra cô có chút dị thường, còn chưa mở miệng đã nghe Mục Sở nói: “Anh… sao lại biến thành hai anh rồi?”
“… ” Anh cúi đầu nhìn bình rượu, có chút bất đắc dĩ, hỏi cô: “Uống bao nhiêu?”
Ban đầu Mục Sở duỗi một ngón tay, lúc mắt đối mắt với anh, ngoan ngoãn duỗi thêm một ngón nữa, còn khẽ liếm môi, chỉ chỉ vào bình rượu: “Anh, rượu gì đấy ạ, uống rất ngon.”
“… “
Cố Tần bất đắc dĩ thở hắt ra, kéo cô về phòng của mình.
Về đến phòng Mục Sở, anh giúp cô mở đèn lên: “Em uống say rồi, ngủ đi.”
Hiếm khi Mục Sở nghe lời, bò lên giường, kéo chăn đắp lên người, mắt mở to ngơ ngác nhìn Cố Tần đang đứng cạnh xem, ánh mắt mê mang lộ ra mấy phần mị hoặc, trong bóng đêm phá lệ động lòng người.
“… “
Nhìn dáng vẻ đắp chăn này của cô, Cố Tần cũng có chút hơi men trong người, nhiệt huyết sôi trào, câu dẫn khiến người ta muốn phạm tội.
Anh bực bội kéo kéo cổ áo, ánh mắt dời khỏi người cô, thanh âm trầm thấp: “Đi ngủ.”
“A, vậy anh cũng đi ngủ đi.” Mục Sở nghe lời nhắm mắt lại, giọng nói có chút mông lung, như được bọc đường.
Cố Tần cũng không nán lại trong phòng cô lâu, tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa rồi quay về phòng mình.
Đi thẳng về phòng, ngồi xuống ghế sofa, hình ảnh cô nắm lấy góc chăn nhìn anh chằm chằm vẫn không thể nào gạt ra khỏi tâm trí anh được.
Trong lòng tựa như bị hàng vạn con kiến bò qua, ngứa ngáy.
Anh rót thêm một ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
Xao động kia không những không biến mất, ngược lại còn khó khống chế hơn.
Điện thoại nằm nơi góc ghế sofa đột nhiên sáng lên, là tin nhắn trong nhóm Wechat.
Cố Tần tiện tay ấn mở.
Tạ Tu Văn: [ Tần ca sinh nhật vui vẻ! ]
Điền Hành: [Chúc mừng chúc mừng.]
Tạ Tu Văn: [ Bốp bốp bốp bốp, thọ tinh phát hồng bao! ]
Điền Hành: [ Bốp bốp bốp bốp, thọ tinh phát hồng bao! ]
Cố Tần:…
Anh nhẫn nại, phát ra trong nhóm mấy cái hồng bao.
Hai người kia nhanh chóng nhận lấy.
Tạ Tu Văn: [ Tạ ơn lão đại nhiều! ]
Điền Hành: [ Tạ ơn lão đại nhiều! ]
Cố Tần càng bực bội càng nghĩ uống rượu, lại rót một chén, một tay trả lời bọn họ: “Nhận rồi thì cút đi.]
Tạ Tu Văn: [Tần ca sao nóng thế?]
Tạ Tu Văn: [Bên tôi có “tài nguyên” mới, rất thích hợp để xem lúc nửa đêm, tuyệt đối đã nghiền!]
Tạ Tu Văn gửi tới một file nén, tên là “Mỹ hảo đặc sắc cuộc sống mới”. (Editor: Tui không biết dịch thế nào cả QAQ)
Điền Hành: [Con mẹ nó —]
Điền Hành: [Đặc sắc thật!]
Điền Hành: [Lão Tạ, chú mày lấy đâu ra đấy?]
Tạ Tu Văn: [Tôi sẽ nói cho cậu biết? Tóm lại là siêu nét, xem cho kỹ, không cần cảm ơn, ông đây xưa nay làm việc tốt không cầu báo đáp.]
Điền Hành: [ *ôm ngực*]
Một lát sau, Điền Hành nhắn đến.
Điền Hành: [Tần ca đâu? Đii nghiên cứu đặc sắc cuộc sống mới rồi?]
Điền Hành: [*Nụ cười dần mất đi liêm sỉ*]
Tạ Tu Văn: [Hẳn là vậy rồi.]
Điền Hành: [Tần ca không nói lời nào, hai anh em mình cũng phải thông cảm cho cậu ấy, cấm dục lâu năm, lửa nóng khó nhịn.]
Tạ Tu Văn: [OK(/ cười gian)]
Điền Hành: [ Vậy ông đây cũng đi nghiên cứu một chút. ]
Tạ Tu Văn: [Người anh em, lần sau có “tài nguyên” nhớ share đấy.]
Cố Tần ra ngoài rót cốc nước, trở về nhìn thấy nội dung cuộc trò chuyện trên màn hình, xùy một tiếng, nhanh chóng gõ chữ: [Mau cút đi.]
Anh đặt cốc nước xuống, liếc nhìn qua tập file Tạ Tu Văn gửi, ném điện thoại lên ghế, quay người đi vào phòng tắm.
– ———-
Cố Tần đi từ trong phòng tắm ra, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì nghe được bên ngoài có tiếng gõ cửa, có vẻ rất gấp gáp.
Anh nhìn về phía cửa: “Ai đấy?”
Ngoài cửa là tiếng của Mục Sở: “Anh, là em.”
Cố Tần sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn.
Không phải đi ngủ rồi à, sao giờ lại chạy ra ngoài thế này?
Nghĩ đến việc đêm nay cô uống rượu, Cố Tần đi tới tủ đồ thay ra bộ đồ ngủ, ra mở cửa: “Tới đây.”
Mục Sở xõa tóc, chân trần đứng ở cửa, mắt mông lung. Trông thấy Cố Tần, mắt phượng của cô khẽ cong lên, tươi cười: “Anh ra rồi sao?”
Cố Tần cúi đầu liếc nhìn bàn chân cô, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao đến dép cũng không đi thế kia?”
Mục Sở nương qua khe hở lách vào phòng, Cố Tần bất đắc dĩ, thuận thế đóng cửa lại.
Cô xoay người lại, cầm lấy tay anh: “Em tới chúc anh sinh nhật vui vẻ nha~”
Nói xong lại nhìn xuống tay mình: “Ơ, bánh của em đâu?”
Cô nhớ rõ hôm nay có lén mua bánh sinh nhật rồi mà, sao giờ lại không thấy?
Mục Sở nhìn quanh trong phòng anh, có chút sốt ruột: “Anh à, anh thấy bánh ngọt của em đâu không?”
Cố Tần đi tới, chỉ vào chiếc bánh đang đặt trên bàn, “Em nhìn xem có phải chiếc bánh kia không?”
Mục Sở thuận thế nhìn theo, hình như đúng là bánh của cô, nhưng mà…
Cô chỉ vào chiếc bánh, cau mày: “Sao lại bị chó gặm mất rồi?”
Cố Tần bật cười, ngồi xuống ghế sofa gần đó: “Em gặm.”
Mục Sở nắm tóc, nhìn Cố Tần, có chút kinh ngạc.
Nửa ngày sau, cô bỗng chỉ tay vào mình: “Em biến thành chó, sau đó gặm bánh ngọt sao?”
Cố Tần nhất thời cười thành tiếng.
Xem ra là say thật rồi.
Bình rượu kia lúc đầu vẫn còn đầy, không biết cô đã uống bao nhiêu.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc đáng yêu của cô, Cố Tần gật đầu, thong thả nói: “Đúng vậy, em vừa biến thành chó con, sau đó gặm chiếc bánh thành ra như thế này.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Hốc mắt Mục Sở phiếm hồng, lảo đảo lui về sau hai bước.
Cố Tần ngồi ở ghế sofa bên cạnh, vốn là bắt chéo chân, Mục Sở khi lui về sau bị chân anh ngáng một chút.
Cố Tần thấy thế, vội vàng thu chân đỡ lấy cô.
Mục Sở thuận thế ngồi lên đùi anh.
Vòng tay của anh đặt lên eo cô, khoảng cách của hai người đột nhiên trở nên thân mật.
Cố Tần không khỏi ngơ ngẩn.
Chung quanh rất yên tĩnh, anh có thể nghe được tiếng nhịp tim mình nhảy lên từng hồi, hô hấp có chút loạn.
Mục Sở quay đầu nhìn anh, ánh mắt sạch sẽ thuần túy: “Vậy anh cầu nguyện chưa?”
Cô tựa hồ cũng không thấy chỗ ngồi của mình có gì không ổn, cũng không có ý muốn đứng dậy, thậm chí còn thấy hơi không thoải mái, uốn éo hai lần, ngồi hướng vào bên trong.
“… “
Thân hình Cố Tần có chút cứng ngắc, trầm thấp “Ừ” một tiếng.
Mục Sở rất hiếu kì hỏi: “Vậy nguyện vọng của anh là gì?” Thắc mắc vấn đề y chang lúc vừa rồi.
Cố Tần nhìn qua cô, câu trả lời cũng giống lúc nãy: “Nói ra sẽ mất linh.”
Mục Sở bỗng lại gần, dán vào cổ áo anh, khẽ hít hà.
Cố Tần bởi vì động tác kia của cô mà cả người căng cứng: “… Hoa Hoa?”
Cô ngẩng đầu, trán vừa vặn cọ vào cằm anh: “Anh ơi, mùi trên người anh rất dễ chịu.”
Cố Tần: “…”
Anh cảm thấy đêm nay sớm hay muộn cũng bị cô bức cho điên, chính mình cũng thấy có chút say.
Anh cúi đầu xuống, nâng chiếc cằm thon kia lên.
Nhẹ nhàng giúp cô cài mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt ra sau vành tai, lòng bàn tay khẽ lướt qua gò má tinh xảo, như có như không cọ trên chiếc trán trơn bóng của cô.
Chóp mũi của hai người nhẹ nhàng đụng nhau, hô hấp xen lẫn.
Chiếc đèn ngủ ở phía xa yên tĩnh phát ra ánh sáng, lờ mờ chiếu đến hai thân ảnh trên ghế sofa.
Không khí trong phòng dần nóng lên…
“Hoa Hoa, em say rồi, anh đưa em về phòng ngủ nhé?”Anh khàn giọng nói, bàn tay đặt trên eo cô lại không nỡ buông, ngược lại siết chặt hơn.
Bởi vì chịu đến quá lâu, vành mắt cô có chút ảm đạm, nhìn qua hơi tiều tụy.
Nhưng vẫn hết lúc này đến lúc khác mạnh miệng, lắc đầu: “Em không mệt, cũng không say.”
Cô xốc lên mí mắt nặng nề, ánh mắt rơi vào trên mặt Cố Tần, thần sắc mê võng, mang theo mông lung men say.
Môi anh đào khẽ giật, hai tay cô vòng lên cổ anh, chậm rãi nhắm môi anh mà hướng tới.
Hô hấp Cố Tần triệt để bị đình trệ, biểu lộ trên mặt ngây ngốc ra.
Mắt phượng dán vào bờ môi cô, hầu kết nhấp nhô hai lần.
Đây là… chính cô tự dâng mình lên, không thể nói là anh ép được đúng không?
Hẳn là không tính, vì người bị cưỡng bách rõ ràng là anh mà QAQ
Một giây sau, nụ hôn mong chờ kia cũng không rơi xuống.
Ngược lại cô gục đầu vào ngực anh, mắt nặng nề nhắm lại, ngủ thiếp đi.
Cánh tay thon trắng còn đang khác lên vai anh.
“… “
Cố Tần trố mắt nhìn cô.
Cuối cùng tựa vào lưng ghế khẽ cười một tiếng, yếu ớt thở dài.
Ngón trỏ chọc vào chóp mũi cao cao kia mấy lần, thanh âm uể oải, lộ ra chút bất đắc dĩ cưng chiều: “Tiểu hồ ly, chơi đùa anh đủ rồi thì trốn đi ngủ hả?”
*