Bạn đang đọc Ngoan Đừng Chạy – Dạ Tử Tân – Chương 90: Tích Hân (9)
Editor: Chanh
Doãn Lê Hân mang vẻ đẹp trai có chút lưu manh, người không quen sẽ cảm thấy anh lạnh lùng, có chút hung dữ, không dám tới gần.
Nhưng đối với người quen, gương mặt này nhiễm lên vẻ kiêu ngạo vô lại, đẹp theo một cách khác.
Cố Tích một mực không thừa nhận mình thích gương mặt này của Doãn Lê Hân, rõ ràng là trời sinh đôi mắt đào hoa, nhưng trong đó không thấy được một tia thâm tình lưu luyến, ngược lại bởi vì khí chất bẩm sinh của anh mà ánh mắt lộ ra chút lạnh lẽo lãnh khốc.
Nhưng giờ khắc này, bị anh đặt ngồi trên bàn máy tính, nhìn gương mặt kia không ngừng tới gần, Cố Tích lần đầu tiên bắt được một tia dịu dàng trong cặp mắt đào hoa ấy.
Ánh mắt này, chỉ lộ ra vẻ dịu dàng với một mình cô.
Con ngươi anh tối đen như mực, bên trong dục vọng giống như một ngọn lửa đang cháy rực, không chút che giấu, hoàn toàn bại lộ triệt để.
Trong lúc nhất thời, nhịp tim Cố Tích đập nhanh hơn không ít, rũ mắt lảng sang chuyện khác: “Cũng đã tới đây rồi, không phải nên chơi game sao?”
Cô muốn nhảy xuống khỏi mặt bàn, liền bị một tay của Doãn Lê Hân đè lại nơi bả vai, một tay khác chế trụ sau gáy, cúi người xuống.
Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi cô, anh dùng sức mút lấy, cạy mở hàm răng đi vào trong dò xét.
Cố Tích đẩy anh mấy lần, rồi dần dần nhắm mắt lại.
Nụ hôn của anh ngày càng nhanh, mang theo ham muốn, hận không thể dung nhập cô vào xương cốt của mình.
Lúc tách ra, Cố Tích mặt đỏ bừng thở hổn hà hổn hển, trong mắt còn bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mông lung.
“Vào đêm chúng ta hẹn gặp ở đây, anh đã muốn hôn em như vậy rồi.”
Lòng bàn tay anh cọ vào môi cô, lau đi chút nước đọng trên đó, thanh âm khàn khàn lại trêu chọc người, “Cố Tích, em thật có thể nhịn, hành anh suốt ba năm.”
Ba năm dài dằng dặc.
Đáy lòng Cố Tích sinh ra một tia cảm khái.
Nếu như không có Tạ Tu Lâm, cô có thể để anh theo đuổi lâu như vậy không?
Nếu như anh không kiên trì như vậy, hai người bây giờ sẽ như thế nào?
Trong lòng Cố Tích dâng lên loại xúc cảm không rõ.
Có chua xót, lại có chút không đành lòng.
“Sao anh lại thích em?”
Cố Tích nhớ rõ, sau ngày bọn họ gặp nhau nơi bồn cỏ sau bảng thông báo đối diện hiệu sách, anh liền bắt đầu theo đuổi cô.
Rồi cũng không hiểu sao, theo đuổi tận ba năm.
Cô một mực không biết, Doãn Lê Hân vì sao lại thích mình.
Cố Tích vịn tay nơi mép bàn, hai bàn chân nhỏ bắt chéo lấy nhau.
Có lẽ là do khẩn trương nên chân cứ bị tách ra, mũi giày lơ đãng cọ xát qua khe quần của anh, một chút lại một chút.
Theo động tác của cô, Doãn Lê Hân cúi đầu nhìn xuống.
Hôm nay cô mặc váy ngắn, đôi chân thon dài tinh tế lộ ra ngoài, ánh đèn chiếu vào làm nổi bật làn da trắng nõn.
Đôi mắt Doãn Lê Hân nhìn chằm chằm cặp chân kia, lại nghĩ đến ngày đầu tiên khai giảng cô cũng mặc váy ngắn, bị gió không chút lưu tình thổi lên, lộ ra cảnh xuân.
Anh cười nhẹ, ngữ khí rất không đứng đắn: “Ai biết được, lúc ấy thần gió cố ý làm mai, để anh nhìn thấy cảnh không nên nhìn, nên giờ phải chịu trách nhiệm.”
Động tác nơi chân của Cố Tích dừng lại, hai gò má đỏ bừng: “Lúc đấy em đã giữ chặt rồi mà.”
“Anh nhìn thấy.” Doãn Lê Hân nhíu mày, nói rõ chi tiết,” Màu trắng, viền ren.”
Cố Tích nhấc chân muốn đạp anh, kết quả lại bị anh bắt được, lòng bàn tay khẽ vuốt ve bắp chân cô: “Biết vì sao anh lại theo đuổi em rồi?”
“Lúc đấy nghĩ giật xuống xem cảnh xuân dưới quần lót là như thế nào.”
Thấy Cố Tích đỏ mặt, anh không có chút tự giác thu liễm lại, mà còn dán nơi tai cô bổ sung ba chữ: “Muốn làm em.”
Cố Tích lại đưa chân kia đạp anh một cái.
Anh đã sớm có phòng bị, một lần nữa dùng tay bắt lấy.
Mỗi tay một cái, anh nắm lấy bắp chân cô đẩy lên trên, xếp thành hình chữ M.
Cố Tích còn ngồi trên bàn, tư thế này càng thêm xấu hổ.
Nhất là, cô còn mặc váy ngắn . . .
“Cút!” Hai chân Cố Tích giãy dụa, mặt đỏ lên như rỉ máu.
Doãn Lê Hân chỉ là đùa cô một chút, nhanh chóng thả chân xuống: “Có chơi game không?”
Ai ngờ Cố Tích lại giận, thừa cơ đạp anh một đạp, từ trên bàn nhảy xuống: “Hai chúng ta không yêu đương gì nữa, chia tay!”
Cô nói rồi thở phì phì đi ra ngoài.
Mày Doãn Lê Hân khẽ nhíu lại, đưa tay giữ chặt cô, sắc mặt trầm xuống: “Em nói cái gì?”
Cố Tích giãy dụa, lại bị anh kéo vào trong ngực: “Cố Tích, bất cứ lúc nào em muốn đánh hay mắng anh đều không có ý kiến, nhưng hai chữ chia tay anh không muốn nghe.”
“Hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng chuyện này, trước đây anh theo đuổi em, em vẫn đang tự do, muốn làm gì cũng được, nhưng bây giờ đã đồng ý anh rồi, thì bất kỳ tình huống nào, em dám nói hai chữ chia tay -“
Khóe môi anh kéo nhẹ một cái, bàn tay khẽ nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình, “Thử xem?”
“Là anh vừa nãy bắt nạt em!”
“Vậy em có thể bắt nạt lại, hoặc nếu em không vui thì có thể đánh mắng tùy ý, tóm lại, không thể nói chia tay!”
Anh nắm tay của cô, xoa lên tim, khó có khi không dùng ngữ khí cà lơ phất phơ mà nghiêm chỉnh đáp, “Nếu không, nơi này sẽ đau.”
Cố Tích cảm nhận được nhịp tim anh truyền đến, cỗ xúc động vừa rồi dần tản đi, nhẹ nhàng đáp: “Em cũng không phải muốn chia tay thật, đều là nói nhảm thôi.”
“Nói nhảm cũng không thể nói.”
“Rõ ràng vừa rồi anh rất quá đáng, vì sao bây giờ lại thành lỗi của em?” Cố Tích có chút không phục, người này theo đuổi được cô rồi, sau này lại muốn lên trời sao?
Doãn Lê Hân cười một tiếng, rũ mắt xuống nhìn cô: “Vừa nãy sao lại quá đáng? Rõ ràng sớm muộn gì cũng phải có bước này, anh thử nghiệm sớm một chút, nghe nói rất nhiều người thích.”
Cố Tích nghĩ nghĩ, mở miệng: “Cái đấy, thật ra em cũng thích.”
“?”
Doãn Lê Hân cho là mình nghe nhầm, “Cái gì cơ?”
Cố Tích mặt không biểu tình, chỉ vào chiếc bàn: “Cho nên bây giờ anh bày ra tư thế kia cho em một cái.”
Nói xong còn lấy điện thoại ra cầm trên tay: “Em tiện thể chụp cho anh một tấm.”
” . . . “
Thấy Doãn Lê Hân bất động, Cố Tích đẩy anh: “Anh đã nói chỉ cần không chia tay, còn lại làm gì cũng được mà, nhanh đi!”
” . . . “
—
Cố Tích tới Anh quốc sớm hơn Doãn Lê Hân mấy ngày.
Vẫn chưa tới khai giảng, ban ngày thỉnh thoảng cô chỉ ra ngoài chụp mấy tấm hình, còn lại phần lớn thời gian đều nằm ở nhà ông bà, giống như đầu cá ướp muối.
Sau bữa cơm trưa hôm nay, cô như thường ngày nằm trên ghế sofa cầm điện thoại chơi game.
Lục Tinh nhìn có chút không quen: “Sao ngày nào cũng nằm ườn ra đấy thế, ra ngoài đi dạo, làm quen môi trường xung quanh đi con.”
Cố Tích cũng không ngẩng đầu lên: “Con quen thuộc gần hết rồi mà bà, cũng đâu phải lần đầu tới Anh, khi bé hè nào con cũng qua đây chơi đấy thôi.”
Nói rồi cô nhìn liếc qua người đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh một chút, giáo sư Cố đang ngồi đấy, chiếc kính lão đặt trên sống mũi, trên tay là cuốn <Hồng Lâu Mộng> bản tiếng Anh, vẻ mặt rất say sưa chăm chú.
Cố Tích nói: “Bà nhìn ông con xem, đã nói là hai người tới Anh để thả lỏng tinh thần, sao bình thường cũng không ra ngoài, chỉ ở nhà đọc <Hồng Lâu Mộng>, vậy cũng có khác ở nhà là bao đâu.”
Cố Tích chậc chậc hai tiếng.
Giáo sư Cố sờ gọng kiếng, chỉ vào sách cảm thán: “Bản dịch tiếng Anh này luôn luôn có thiếu sót. Hai người nhìn bản gốc của Lâm Đại Ngọc xem, câu này Tiếng Anh sao có thể dịch thành Her wit to sing of willow-down chứ, người nước ngoài chưa từng nghe qua Tạ Đạo Uẩn, làm sao biết câu đấy tinh diệu thế nào?”
Giáo sư Cố nói, lại ngẩng đầu nhìn Cố Tích, “Nha đầu, con rảnh rỗi không có gì làm thì cũng đừng cầm điện thoại suốt, không muốn đi ra ngoài thì đọc sách đi, sách tốt biết bao nhiêu . . . “
Lỗ tai của Cố Tích đã sắp mọc kén, cô ngoáy ngoáy tai, đứng dậy chuẩn bị lên lầu.
Lục Tinh vừa lúc bưng đĩa hoa quả đi tới, giữ chặt cô: “Đi đâu đấy, không phải nói ngồi nói chuyện với ông bà sao, lên lầu làm gì?”
Cố Tích kiên trì ngồi xuống, chọc một quả nho trong đĩa hoa quả thả vào miệng.
Lục Tinh như chợt nhớ tới cái gì, bỗng nói: “Tích Tích, dù sao con cũng nhàn rỗi không có gì làm, hay bà sắp xếp cho một buổi xem mắt nhé?”
Quả nho trong miệng Cố Tích vì câu này mà không kịp nhai, trực tiếp nuốt xuống, cô liên tiếp ho khan mấy hồi.
Lục Tinh nói: “Bà có một người bạn làm ăn đã lâu, hai ngày này đúng lúc tới Anh quốc, nói cháu trai ông ấy cũng tới đây du học, ngày mai mới tới, đến lúc đó hai đứa làm quen một chút.”
“Con đã vào đại học đâu bà ơi, xem mắt á?” Cố Tích không dám tin tưởng nhìn bà nội của mình.
Lục Tinh đổi giọng: “Giới thiệu bạn trai cho con.”
“Dạ con . . . không cần đâu ạ!”
Mới thoát khỏi ngôi trường cấp ba, Cố Tích vẫn chưa thoải mái nói về việc mình đã có bạn trai.
Cô cảm giác như chỉ cần chưa bước chân vào cánh cổng đại học, thì mình vẫn là một con nhóc cấp ba, phải yêu đương lén lút, không thể để cho người lớn biết.
“Bà cũng nào hại con, ba mẹ hai đứa cũng là do bà dẫn đường đấy, nhìn xem, bây giờ tốt biết bao nhiêu.”
“Lên đại học con vẫn đang muốn tập trung cho việc học, không muốn yêu đương mà bà.”
Lục Tinh vẫn lải nhải bên tai: “Cũng không phải ép con yêu đương, bà nghe bảo đứa bé kia học tập cũng không tồi, ảnh cũng thấy rồi, lớn lên bề ngoài rất tuấn tú, cũng môn đăng hộ đối với nhà mình.”
Bà thở dài, lại nói thêm, “Bà với ông nội cũng không ở đây mãi, con làm quen với nó một chút, làm bạn bè bình thường cũng được, sau này không phải còn có thể giúp đỡ nhau sao?”
” . . . ” Con mới không cần bà ơi.
Thấy Cố Tích không lên tiếng, Lục Tinh vỗ vỗ vai cháu mình: “Quyết định như vậy đi, trưa mai đi ăn với bà một bữa cơm.”
“Ngày mai không được.” Cố Tích lập tức phản bác, Doãn Lê Hân ngày mai đến rồi.
“Con cũng ở nhà rảnh rỗi, chỉ là đi ăn bữa cơm thôi mà?”
“Nhưng con . . . ” Cố Tích còn muốn nói điều gì, đúng lúc điện thoại thông báo có tin nhắn mới.
Cô cách xa Lục Tinh một chút, ấn mở, là tin nhắn Wechat của Doãn Lê Hân: [Trưa mai xuống máy bay, ông anh bảo hai ngày này ông ấy ở Anh nên nhất định phải kéo anh tới ăn cùng một bữa cơm, người lớn tuổi mà, càng già càng giống con nít, anh qua với ông một chút, xế chiều đi tìm em.]
Cố Tích gửi qua một chữ “Vâng” rồi tắt máy.
Bên tai bà nội vẫn còn nói dông dài, Cố Tích cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Con chỉ ăn cơm thôi, không yêu đương gì đâu nhé.”
“Con đã không thích, bà nào buộc con bao giờ?”
Cố Tích lúc này mới yên tâm, đứng dậy đi lên lầu.
Giáo sư Cố gỡ kính nhìn qua: “Đáng tin cậy sao?”
“Tôi có thể giới thiệu cháu gái mình lung tung vậy hả? Doãn thị cùng Đằng Thụy đã hợp tác bao nhiêu năm rồi, quá quen thuộc. Đúng rồi, ba của thằng bé kia là học sinh của ông đấy, tên là Doãn Toại, trước kia không phải ông còn khen nó hết lời sao, cũng mời qua nhà mình chơi mấy lần ấy, nhớ không?”
Nhắc đến Doãn Toại, giáo sư Cố nhớ lại: “Hạt giống tốt đấy, là đứa học sinh phát triển nhất trong đám học sinh cũ của tôi.”
Trên mặt giáo sư Cố dần dần hiện lên sự hài lòng, “Con trai của Doãn Toại, hẳn là không đến nỗi.”
“Con trai nhà nó tên là gì ấy nhỉ?” Giáo sư Cố hỏi.
Lục Tinh nghĩ nghĩ, nói: “Đứa bé kia ra đời vào buổi sáng, nên gọi là Lê Hân.”
*Editor có lời muốn nói
Tác giả có viết một bộ về Doãn Toại x Khương Ngâm, tên convert là <Lấy hôn liêu nhân>, không biết đã có nhà nào thầu edit bộ này chưa, những chương cuối của bộ này có mấy cảnh viết về hai bạn nhỏ tiểu Cố Tích và tiểu Lê Hân rất dễ thương, spoil xíu là hai người đã từng làm hoa đồng cho đám cưới ba mẹ Lê Hân, hơn nữa từ lúc bé xíu anh nhà đã cướp đi nụ hôn đầu của chị nhà rồi cơ =)))))) Lưu manh từ bé là có thật :v
———
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~