Bạn đang đọc Ngoan Đừng Chạy – Dạ Tử Tân – Chương 83: Tích Hân (2)
Editor: Chanh
Mãi đến khi người đàn ông đến gần, cô ngẩng đầu nhìn xem, ánh mắt hơi ngây ra: “Anh Tu Lâm, em còn tưởng anh sẽ không về mừng thọ ông nội Tạ cơ.”
“Có việc nên anh về muộn.” Người đàn ông ngữ điệu lười biếng, đuôi mắt tự nhiên cong lên, mang theo vài phần mị hoặc câu người.
Thấy được vòng hoa trên đầu cô, Tạ Tu Lâm khom người, dùng ngón trỏ gảy gảy hai lần, thanh âm mang theo sự sủng nịch: “Lâu ngày không thấy, Tích Tích lại xinh lên rồi.”
Lúc anh thu tay lại, lòng bàn tay như có như không sượt qua má cô, hô hấp Cố Tích bỗng nhiên đình trệ, hai bên tai chợt nóng lên.
Trong lòng còn chưa kịp gợn sóng, cô đã nhìn thấy một cô gái tóc xoăn, khoác áo choàng tinh xảo từ nơi ghế phụ của xe bước xuống, mỉm cười đến gần: “Đàn anh, em gái nhỏ này là ai thế?”
Ý cười của Tạ Tu Lâm nhàn nhạt: “Thiên kim của Đằng Thụy, Cố Tích.”
Anh giới thiệu ngắn gọn, ánh mắt vẫn rơi vào gò má đã đỏ bừng của cô: “Sao lại đứng ngoài này, không nóng sao?”
Thấy được mồ hôi trên trán cô, liền lấy khăn ra đưa tới.
Nhìn đôi kim đồng ngọc nữ trước mắt, đầu óc Cố Tích mơ màng mấy giây, đột nhiên luống cuống.
Liếc xuống chiếc khăn trên tay anh, cũng không nhận lấy, cố gắng mỉm cười: “Em đi tìm Sở Sở đây.”
Sau đó không dám nhìn anh, chật vật chạy vào trong.
Tạ Tu Lâm vẫn đứng tại chỗ, hai đầu lông mày mang theo điểm hoang mang.
Ngô Khê nhìn thân ảnh chạy dần xa kia, trêu chọc: “Mị lực của đàn anh quả nhiên không giảm, đi đến đâu cũng có người thích.”
Tạ Tu Lâm run lên, hiểu được ý tứ trong lời cô nàng, lập tức cảm thấy hoang đường: “Anh của con bé quen với Tu Văn nên thường mang nó tới nhà anh chơi, vẫn chỉ là học sinh cấp ba thôi mà, em nghĩ nhiều rồi.”
Ngô Khê chậc chậc hai tiếng: “Trách không được anh hai mươi lăm thế này còn chưa yêu đương, hóa ra ngoại trừ việc bận rộn công việc, đoán chừng còn liên quan đến phản ứng của não hơi chậm nhỉ?”
Tạ Tu Lâm nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Cố Tích, cặp mắt đào hoa khẽ nhíu lại: “Thật?”
Ngô Khê cười: “Nếu anh không tin thì cứ coi như em đang đoán mò đi.”
Tạ Tu Lâm mím môi không nói, nhìn chằm chằm phương hướng Cố Tích rời đi, như có điều suy nghĩ.
—
Cuộc đối thoại này dĩ nhiên Cố Tích không biết, cô đột nhiên né tránh vốn chỉ theo bản năng.
Cô sợ nghe được Tạ Tu Lâm giới thiệu với mình đấy là bạn gái anh, mình nên gọi là chị dâu.
Dường như chỉ cần cô chạy đi, đây hết thảy đều không xảy ra.
Cô liền có thể tự an ủi mình, người con gái kia không phải là bạn gái của anh.
Cố Tích không đi tìm Mục Sở, một mình chạy lên sân thượng tầng cao nhất.
Ánh mặt trời buổi chiều chói chang, trên sân thượng không có ai, cô một mình ngồi xổm nơi góc hẻo lánh, để lộ ra sự chật vật cùng bất an.
Đây là lần đầu tiên cô ý thức được sự chênh lệch giữa bản thân và Tạ Tu Lâm.
Cô mới mười sáu tuổi, mà anh đã hai mươi lăm.
Ông nội Tạ mỗi ngày đều đang thúc giục anh kết hôn sinh con, tiếp nhận gia nghiệp.
Mà cô, còn đang bị quản thúc không cho phép yêu đương.
Trong mắt người lớn, vẫn đang là một đứa trẻ.
Đúng vậy, anh lớn hơn cô chín tuổi, cho tới bây giờ đều coi cô là một đứa trẻ.
Tiếng chuông di động trong túi vang lên, tâm tình cô bực bội, không muốn nghe máy.
Nhưng nó lại như muốn đối nghịch lại với cô, kêu đi kêu lại mãi không thôi.
Cô lấy ra, thấy là Doãn Lê Hân, trực tiếp cúp máy.
Ngay sau đó Wechat cũng có cuộc gọi, sau khi tức giận cúp máy, cô kéo anh vào danh sách đen.
Không lâu sau, một số lạ gọi tới.
Không cần nghĩ cũng biết, hẳn đó là Doãn Lê Hân.
Từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ đáng ghét như vậy, bị từ chối như thế còn mặt dày gọi điện cho cô.
Cảm xúc kiềm chế đến cực hạn, cô mặt lạnh nghe máy.
Bên kia truyền đến thanh âm cà lơ phất phơ của anh: “Đại tiểu thư, nghe điện thoại của tôi khó như vậy? Tôi . . .”
“Doãn Lê Hân, tôn nghiêm của cậu đâu?” Cố Tích ngắt lời anh, căn bản không quan tâm mục đích của cú điện thoại này là gì, chỉ cảm thấy muốn phát tiết một bụng bất mãn của mình.
Rõ ràng cô đã cố nén, anh còn nhất định phải đụng vào lúc này.
“Biết rõ người ta đã không thích mình rồi còn cố làm phiền theo đuổi? Cậu có biết hành vi của mình khiến tôi thấy chán ghét không?”
“Không phải cậu rất có năng lực sao, thích một người liền không cần luôn mặt mũi, cả tự tôn và thể diện cũng không cần?”
Bên tai yên tĩnh lại, chỉ có thanh âm của dòng điện xuyên thẳng qua.
Thật lâu sau, lý trí Cố Tích quay về, cô mới ý thức được mình vừa nói ra những lời ác độc như thế nào, môi mỏng khẽ run rẩy.
Cô há miệng muốn nói gì, bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ như tự giễu.
Ngay sau đó, Doãn Lê Hân cúp điện thoại.
Cố Tích cũng không biết những lời vừa rồi là nói cho Doãn Lê Hân nghe, hay là muốn mắng tự cảnh tỉnh chính mình.
Trên sân thượng không có người, cô ném di động xuống đất, ôm đầu khóc lớn.
Khóc mệt, cô đi tìm rượu uống, một người ngồi nơi sofa hẻo lánh uống hai chén rượu đỏ.
Đây là lần đầu tiên cô uống say.
Đều nói rượu có thể giải sầu, nhưng cô lại cảm thấy trong lòng khổ sở hơn.
Sau đó bất tri bất giác, say ngã ở trên ghế sofa.
Lúc tỉnh lại, chợt phát hiện có người ngồi ở bên cạnh mình.
Người đàn ông lười biếng tựa vào thành ghế, tay khẽ vuốt ly rượu đỏ.
Cảm giác được động tĩnh bên này, anh thả ly rượu xuống, để qua một bên: “Tỉnh rồi?”
Thanh âm vẫn ôn hòa, lại như có sự trách cứ nhàn nhạt: “Em mới được mấy tuổi mà đã học uống rượu?”
Cố Tích mở mí mắt nặng nề, đụng phải đôi mắt quen thuộc kia.
Cố Tích không ngờ anh ở chỗ này, vội vàng ngồi dậy ngó nhìn bốn phía.
Ánh đèn sáng rực như ban ngày, tiếng nhạc du dương, yến hội hình như vẫn chưa kết thúc.
Xem ra cô uống vẫn ít, ngủ không quá lâu.
Thấy thần sắc cô mơ màng, Tạ Tu Lâm đứng lên nhìn cô, sắc mặt vẫn ôn hòa như thường ngày: “Sau này đừng uống rượu, em vẫn còn nhỏ.”
Cố Tích yên lặng nhìn qua, khổ sở trong lòng lập tức lại tản đi.
Làm như lơ đãng, cô chủ động nhắc tới: “Sao anh lại ở đây, chị gái đi cùng kia đâu?”
Tạ Tu Lâm dừng lại, nhìn về phía cô, thấy Cố Tích vội vàng né tránh ánh mắt anh.
Bầu không khí yên tĩnh một lát, anh thuận miệng nói: “Cô ấy tới tìm Thi Huyên, nửa đường anh gặp nên thuận tiện chở tới.”
Hóa ra là bạn chị Thi Huyên sao?
“Chị ấy vừa nãy gọi anh là đàn anh.”
Tạ Tu Lâm giải thích: “Bạn học với anh.”
“À.” Cố Tích nói chuyện dần tùy ý, lại mang theo sự thăm dò, “Em còn tưởng là bạn gái của anh cơ, ông nội Tạ một mực thúc giục kết hôn, anh không nóng vội?”
“Cố Tích.” Tạ Tu Lâm gọi cô một tiếng, ngữ khí không rõ.
Trong không gian chỉ thuộc về hai người, Cố Tích bỗng thấy không được tự nhiên, lúc ngẩng đầu, thần sắc anh vẫn nhu hòa như thường ngày.
Mãi lâu sau, mới chậm rãi mở miệng: “Cố học cho giỏi, đừng quan tâm tới việc của người lớn.”
Cố Tích miễn cưỡng giật giật khóe môi: “Em chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Buổi tối về đến nhà, cô mới chậm rãi nhớ lại những lời mình nói với Doãn Lê Hân hồi chiều.
Cảm giác áy náy ùa tới, cô nghĩ muốn đi xin lỗi anh.
Nhưng gõ đi rồi lại xóa mấy lần, cuối cùng lại coi như thôi.
Cô với Doãn Lê Hân vốn cũng không có khả năng, nếu như những lời kia của cô chặt đứt được ý nghĩ muốn theo đuổi kia thì cũng tốt.
—
Cả một kỳ nghỉ hè, Cố Tích đều không nhận được bất kỳ tin tức gì liên quan tới Doãn Lê Hân.
Anh không gọi điện thoại, cũng không nhắn tin Wechat.
Khai giảng năm mười một, Doãn Lê Hân lại chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô.
Anh giống như đã thật sự từ bỏ, quyết định biến mất khỏi thế giới của cô, không tới quấy rầy.
Cố Tích cảm thấy như vậy cũng tốt.
Hai người không gặp lại nhau, đường ai nấy đi.
Mãi đến một tuần sau, trong lúc vô tình nghe mấy bạn học xung quanh bàn tán, cô mới biết được, từ lúc lớp mười một khai giảng đến giờ, Doãn Lê Hân chưa từng tới trường học.
Hình như là đợt nghỉ hè đánh ai đó trọng thương, trường học muốn cho nghỉ, chuẩn bị chuyển trường.
Cố Tích nghe vậy có chút thổn thức, nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, Doãn Lê Hân làm ra chuyện như vậy cũng không có gì là lạ.
Cô không để ở trong lòng, chỉ coi là người không liên quan.
Giờ ra chơi lúc đi lấy nước, cô gặp được hai người thường đi cạnh Doãn Lê Hân là Thẩm Chu và Tề Phóng.
Bởi vì Doãn Lê Hân theo đuổi cô, bình thường hai người này gặp cũng coi như chào hỏi.
Chẳng qua bây giờ gặp cô, lại làm như không nhìn thấy, mí mắt còn không thèm nhấc.
Thẩm Chu không lấy nước, nhìn về phía Tề Phóng: “Con mẹ nó mày nhanh lên được không? Không uống nước chết được à?”
Cố Tích có cảm giác khó hiểu, Thẩm Chu tựa như đang phát tiết với mình.
Nhưng thái độ cô đã cứng rắn như vậy rồi, cũng lười hỏi nhiều, mặt không biểu tình lấy nước xong trở về phòng học.
Thẩm Chu bỗng nhiên từ phía sau cắn răng nói một câu: “Cố Tích, cậu cố ý sao?”
Cố Tích quay người, không hiểu nhìn cậu ta.
Thẩm Chu nhẹ trào phúng: “Lê ca vì cậu mà bị thương nằm viện, bây giờ còn bị trường yêu cầu nghỉ học, cậu có chút cảm động nào không?”
Cố Tích nhíu mày: “Cậu đang nói gì cơ?”
Cái gì mà bảo Doãn Lê Hân vì mình mà bị thương nằm viện?
Thẩm Chu nói không hết, chuyện này cứ như cái dằm trong lòng Cố tích.
Nghe ngóng mấy lần mới biết được, người bị Doãn Lê Hân đánh trọng thương là Lộ Thương học trường nghề bên cạnh.
Tên Lộ Thương này Cố Tích biết, hắn cầm đầu nhóm lưu manh, thường xuyên dẫn người tới tìm mấy nữ sinh trường cấp ba, có từng chặn đầu Cố Tích nhiều lần, miệng rất không sạch sẽ, vô cùng hạ lưu.
Buổi tối nào đó trong kỳ nghỉ hè, mấy người Doãn Lê Hân cùng Thẩm Chu bọn họ đi từ quán net ra, trùng hợp gặp đám Lộ Thương cùng mấy tên lưu manh ngồi uống rượu trong quán ven đường.
Lúc Doãn Lê Hân đi qua, nghe được bọn hắn nhắc đến Cố Tích, mồm miệng Lộ Thương không sạch sẽ, dùng những từ ngữ ô uế bẩn thỉu.
Nhất thời anh cáu lên, đi qua cho Lộ Thương một đấm.
Trước kia Lộ Thương quấy rối Cố Tích vốn đã bị Doãn Lê Hân đánh qua, lại thêm kiêng kị gia thế bối cảnh, lúc đầu không định ra tay đánh nhau.
Không nghĩ tới Doãn Lê Hân thật sự quyết tâm, một đấm còn chưa đủ, lại nện thêm một cú, ánh mắt lạnh băng: “Có phải ông đây đã từng cảnh cáo mày đừng chọc tới cô ấy không?”
Lộ Thương bị đánh thẹn quá hóa giận, vung chai rượu đánh thẳng vào trán Doãn Lê Hân: “Con mẹ nó đứa lẳng lơ kia cũng không phải bạn gái mày, tao nói thế thì làm sao, mày có bệnh không? Chỉ vì vậy mà liều mạng với ông đây?”
Khóe mắt Doãn Lê Hân đỏ lên, dường như không cảm giác được sự đau đớn trên trán, đầu gối dùng sức huých vào dưới bụng Lộ Thương, sắc mặt hung ác nham hiểm đến dọa người.
Trong lúc nhất thời, hai đám người lao vào đánh nhau.
Cuối cùng Doãn Lê Hân đánh trọng thương Lộ Thương, chính mình cũng hôn mê nằm viện một ngày một đêm mới tỉnh lại.
Tính toán thời gian một chút, ngày thọ yến của ông nội Tạ, Doãn Lê Hân gọi điện cho cô, vừa lúc là ngày anh tỉnh lại trong viện.
———
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~