Bạn đang đọc Ngoan Đừng Chạy – Dạ Tử Tân – Chương 78: Hoa Cỏ Thường Ngày (8)
Editor: Chanh
Trở về thành phố C cùng Cố Tần, nghĩ đến việc sắp đính hôn, trong lòng Mục Sở vừa kích động lại vừa khẩn trương.
Trong cabin máy bay tư nhân, Cố Tần cúi đầu xử lý tài liệu, Mục Sở ghé vào bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Biển mây núi non trùng điệp, tựa như tiên cảnh.
Ánh nắng mặt trời rọi xuống, tựa như phát ra tinh quang.
Cô duỗi tay trái ra, năm ngón tay tinh tế thon dài, lúc tia sáng chiếu tới lộ ra móng tay màu hồng nhàn nhạt.
Mục Sở nhìn chăm chú, chợt hỏi: “Nhẫn đính hôn anh chuẩn bị chưa?”
Cố Tần đóng máy tính lại, nhướng mày nhìn sáng: “Hả? Gấp gáp như vậy?”
” . . . “
Mục Sở thành thật: “Em muốn xem anh viết chữ gì trên đấy.”
Cố Tần bắt được tay của cô, vân vê chiếc nhẫn trên tay: “Bây giờ cho em nhìn, đến lúc đính hôn còn gì là bất ngờ nữa?”
Mục Sở nghĩ nghĩ, đề xuất một ý kiến: “Anh cứ lén cho em xem một chút, đến lúc đính hôn em cứ vờ như không biết là được.”
Cố Tần híp mắt nhìn con ngươi trong suốt sạch sẽ của cô, cười: “Còn có thể chơi như vậy?”
“Dù sao cũng đeo cho em, biết sớm một chút không được sao?”
Cố Tần lười biếng dựa người vào ghế, một tay vuốt ve tay cô, như đang ngẫm nghĩ.
Mục Sở làm nũng: “Được không anh?”
Thấy anh không phản ứng, cô cong ngón trỏ chọc vào lòng bàn tay anh.
Có chút ngưa ngứa, Cố Tần nắm chặt ngón tay không an phận của cô, không hé miệng.
Chỗ hai người ngồi không có vách ngăn, Mục Sở dịch qua, cọ cọ trong ngực anh.
” . . . “
Cố Tần thấp giọng: “Ngồi xuống.”
Mục Sở làm như không nghe thấy, tiếp tục dựa sát vào anh, ngẩng đầu lên nói tiếp: “Em muốn nhìn bây giờ.”
Cố Tần để máy tính sang một bên, ngáp một cái: “Hơi buồn ngủ, anh ngủ một lát.”
Anh chỉnh ghế ngả ra sau, tự nhiên dựa vào.
Chậm rãi nhắm mắt, không để ý đến cô.
Mục Sở nhíu mày, thầm mắng một tiếng: “Quỷ hẹp hòi!”
Cố Tần đeo tai nghe vào, nói với cô: “Đừng nói chuyện với anh, anh không nghe được.”
” . . . “
Dám lơ cô?
Mục Sở hít sâu một hơi, tháo dây an toàn, quỳ một gối trên chân anh, người bổ nhào qua giật cổ áo, răng khẽ dùng sức cắn vào cằm anh một cái.
Cố Tần mở mắt ra, tháo tai nghe xuống: “Ngồi trở lại đi.”
Thấy cô nằm sấp trong ngực anh bất động, anh đem người ôm trở về vị trí cũ, cài lại dây an toàn một lần nữa.
Nhìn dấu răng trên cằm anh, Mục Sở hả giận, sau khi ngồi xuống cũng không lộn xộn nữa.
Cô hờn dỗi nhìn ra ngoài, không thèm để ý đến người nào đó.
Nhìn dáng vẻ kia của cô, Cố tần cười nhẹ.
Nghĩ đến việc về thành phố C cô phải ở nhà mình, hai người không thể cùng ăn cùng ở như trước.
Anh đột nhiên cảm thấy, mình trở về có chút sớm.
Cách ngày đính hôn còn một tháng nữa, ngay sau đó lại là ăn Tết.
Cẩn thận tính lại, anh phải nhịn thêm hơn một tháng không thể đụng vào cô.
Khẽ thở dài, Cố Tần không cam lòng nhéo eo cô một cái.
Mục Sở bị đau bèn xoay người lại, yếu ớt phàn nàn: “Đau!”
“Chỗ nào đau? Anh xem một chút . . .”
Mục Sở khẽ giật mình, đánh vào tay anh.
—
Năm nay Cố Tích về nước sớm, cô nàng lái xe đến đón hai người họ.
Sau khi gặp mặt, Cố Tích ném chìa khóa cho Cố Tần, kéo Mục Sở ra ghế sau ngồi, trên đường về hai người ríu rít không ngừng.
“Lễ đính hôn sẽ làm ở nhà hàng DESTINY của cậu tớ, mẹ tớ và dì Mục đã lên kế hoạch bố trí rồi, không phải cậu thích hoa nhài sao, nghe nói đã đặt trước rất nhiều hoa nhài, dù mùa này tìm hơi khó.””
” Đúng rồi, còn có lễ phục nữa, dựa vào số đo của cậu đã may sẵn rồi, chỉ chờ về mặc thử thôi.”
. . .
“Cậu chọn được rồi?” Mục Sở hỏi cô nàng.
Cố Tích cùng Doãn Lê Hân, cô và Cố Tần muốn đính hôn cùng một ngày, đã sớm định trước.
Cố Tích gật đầu: “Tớ về nước sớm, đã chuẩn bị gần xong.”
“Cũng đi Doãn gia rồi?”
“Đợt nghỉ hè năm nay bọn tớ về nước một lần, lúc ấy liền đi qua.” Cố Tích nói, “Ông Doãn với bà tớ trước kia có hợp tác làm ăn qua, quan hệ rất tốt, trước đó ở nước ngoài còn tác hợp giúp bọn tớ xem mắt, cho nên hôn sự bây giờ cũng rất thuận lợi.”
Việc này trước kia lúc gọi điện thoại Cố Tích từng kể qua với Mục Sở.
Đại khái là lúc Cố Tích vừa qua đến Anh, bà của cô nàng ở nước ngoài đã sắp xếp cho cô nàng một buổi xem mắt, kết quả gặp mặt mới phát hiện ra người kia lại là Doãn Lê Hân.
Nói đến, còn rất trùng hợp.
—
Ngày đính hôn của hai người được định vào ngày hai tám tháng chạp, gần sát giao thừa.
Ngày hôm ấy trùng hợp thành phố C có tuyết rơi, hoa nhài và hoa hồng trang trí trong buổi lễ phải dời vào trong lễ đường, ngoài cửa sổ tuyết bay lất phất, thỉnh thoảng một vài cơn gió thổi qua.
Lễ đính hôn tiếp tục đến buổi tối.
Sau khi kết thúc, Mục Sở trở về nhà đã mệt mỏi vô cùng.
Tắm rửa xong xuôi nằm bẹp trên giường, cô nhìn chiếc nhẫn mới trên tay mình.
Nương theo ánh đèn, cô tháo chiếc nhẫn xuống, nhìn dòng chữ phía trên, từng chữ đều bị khuyết nửa phần trên.
Một nửa khác nằm trên mặt nhẫn của Cố Tần.
Còn chưa kịp nhìn rõ, điện thoại của cô rung lên.
Cầm lên mở ra.
Cố tiểu thảo: [Tần Tần Sở Sở, sớm sớm chiều chiều.]
Mục Sở nhìn tám chữ này, vừa cẩn thận dò xét mặt chữ không hoàn chỉnh trên nhẫn, hiểu rõ.
Cô mỉm cười bỏ chiếc nhẫn vào hộp trang sức, đôi mắt khẽ đảo quanh, trả lời lại anh: [Em cũng đột nhiên nghĩ đến tám chữ.]
Cố tiểu thảo: [?]
Mục Sở cong khóe môi: [Chờ đến ngày kết hôn sẽ nói cho anh biết.]
Cố tiểu thảo: [Ngày ấy nửa năm nữa mới đến.]
Cố tiểu thảo: [Em muốn nói trước với anh cũng được, không sao hết.]
Mục Sở: [Anh nghĩ hay nhỉ!]
Bên kia trả lời có chút chậm.
Sau một lát, Cố Tần mới nhắn lại: [Điền Hành với Tạ Tu Văn kéo anh đi uống rượu, hôm nay em cũng mệt rồi, ngủ sớm một chút, ngày mai anh sang tìm em.]
Ngay sau đó, lại gửi tới ba chữ: [Vị hôn thê.]
Mục Sở híp mắt cười: [Vâng.]
Ném điện thoại sang một bên, cô nằm trằn trọc trên giường mãi không ngủ được.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô vén chăn chạy xuống giường, đứng trước tủ sách, mở ra.
Cô nhìn chằm chằm chiếc rương đã phủ bụi, do dự một chút, lấy ra.
Đã qua chín năm, ổ khóa đã có vết rỉ loang lổ.
Phải dùng chút sức lực mới mở được ra.
Trong rương chứa đủ loại quà Cố Tần tặng cho cô trước đây.
Còn có một xấp giấy thật giày, trên đó viết đầy dòng chữ “Mình không thích Cố Tần.”
Bây giờ nhìn lại những vật này, trong lòng giống như không có gợn sóng quá lớn.
Có chút tiếc hận, lại có chút may mắn.
Có thẫn thờ, nhưng lại cảm thấy hết thảy vẫn còn tốt.
Lật bản nháp ra, dưới đáy rương, cô cầm lên một cuốn nhật ký màu hồng.
Đi đến trên ghế sofa ngồi xuống.
Vừa lúc là đêm hôm đó, Cố Tần ngồi ở đây nhìn nhật ký của cô.
Mở quyển nhật ký ra, cô một lần nữa lật xem từng tờ.
Quá khứ đủ loại đều hiển hiện trong đầu.
Những kí ức kia cô đã từng cảm thấy đau lòng khi nhớ tới, từng liều mạng lãng quên đi, bây giờ nhớ lại, chỉ đọng chút hoài niệm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cô xem hết nội dung phía trước, lật đến tờ cuối cùng, thấy được câu nói trước đây mình viết xuống:
[Mình sẽ không thích một người đến hèn mọn, dỡ xuống sự kiêu ngạo của bản thân để đổi lại một kết cục chật vật như thế này nữa.]
Điều làm cô bất ngờ chính là, đằng sau câu nói này còn có thêm một hàng chữ nữa.
Nét bút mạnh mẽ cứng cáp, lại nhìn không hề trôi chảy, giống như mang theo cảm xúc phức tạp.
Thậm chí bởi vì dùng lực quá lớn mà giấy viết bị rách một mảng.
Mục Sở nhìn chằm chằm dòng chữ kia:
[Cố Tần, anh đúng là đồ tồi!]
Cắn cắn môi, lật ra trang cuối, cô nhìn thấy mặt sau còn có mấy câu:
[Sau này đổi lại để anh yêu em, không khiến em hèn mọn, luôn luôn thật vui vẻ, được không?]
[Cố Tần thích Mục Sở, mãi vẫn là vậy.]
[Em là bảo bối của anh.]
Sau đêm đó, anh thật sự không làm cô buồn bao giờ.
Khép quyển nhật ký lại, ôm gắt gao ở trong ngực.
Trong lòng Mục Sở giống như bị hàng ngàn cây kim nhỏ đâm vào, châm chích đau.
Sau đó cả người lại như được ngâm trong mật ngọt, từng chút ngọt ngào xen lẫn vào mỗi hàng kim nhỏ.
Không biết vì sao, trong đầu cô họa ra hình ảnh trước đây mỗi đêm anh đều đứng trước cửa nhà mình nhìn lên.
Rõ ràng chưa từng thấy tận mắt, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, vốn nên hăng hái tràn ngập sức sống.
Lại không đúng thời điểm sinh ra tình ý với người mình luôn xem như em gái.
Anh sợ chút tâm tư của mình bị lộ, không dám biểu hiện mảy may.
Chỉ có thể mỗi đêm trốn trong góc tối, nhìn chằm chằm ánh sáng nhàn nhạt nơi góc phòng cô đến xuất thần.
Dưới chân, tàn thuốc rơi đầy.
Mà cô gái ở trong phòng kia, cho tới bây giờ cũng chẳng hề hay biết.
Mục Sở tắt đèn, đứng nơi cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt dừng tại vị trí anh đã từng đứng thật lâu.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô thế mà thấy được thân ảnh Cố Tần.
Cố gắng mở to mắt nhìn chăm chú, người vẫn còn ở đó.
Chiếc áo khoác màu đen, cổ quàng một chiếc khăn trắng, khuôn mặt tuấn dật, dáng người thẳng tắp.
Đây không phải là người thiếu niên mười tám tuổi năm ấy, mà là Cố Tần của bây giờ.
Là vị hôn phu, của cô.
Mục Sở mặc áo khoác vào, chạy ra ngoài.
Cố Tần vẫn đứng ở đó, tựa hồ không ngờ tới cô sẽ chạy ra, anh có chút ngạc nhiên, lại nhìn vị trí cửa sổ nơi phòng cô.
Cả phòng đều đã tắt đèn, anh cho là cô ngủ sớm nên mới không quấy rầy.
Sao lại chạy ra đây rồi?
Cố Tần há hốc mồm, còn chưa lên tiếng, người cô đã nhào tới, đem người ôm lấy, thanh âm mang theo sự nỉ non: “Anh à. . . “
Hai người ở một chỗ lâu như vậy, cô đã không thường xuyên gọi anh* như thế.
*Chanh giải thích một chút nhé, ở trong đoạn đối thoại này, MS gọi CT là 哥哥- ca ca, thân mật hơn 哥- ca. Ca ca con trai nói sẽ không sao, nhưng khi con gái nói sẽ trở nên mập mờ, đôi lúc còn có cảm giác tình thú.
Lúc muốn tán tỉnh mới có thể mềm mại gọi hai tiếng, cố ý quyến rũ anh.
Nhưng đêm nay lại có chút không giống.
Hai tiếng này mang theo tình cảm mãnh liệt không muốn xa rời, còn thuận thế ôm chặt lấy người anh.
Cố Tần chưa kịp lấy lại tinh thần, sờ sờ đầu cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”
Mục Sở áp vào ngực anh bất động, một hồi lâu, ngửi được mùi rượu trên người mới nhớ tới cái gì: “Không phải anh nói đi uống rượu với anh Tu Văn và anh A Hành à?”
Cố Tần: “Hai tên đó bị anh chuốc say rồi. Đột nhiên nhớ em mới đến nhìn xem, còn tưởng em đã ngủ.”
Tuyết đã sớm ngừng rơi, nhưng lúc gió thổi qua vẫn còn mang theo tia lạnh lẽo, mà Mục Sở dường như không cảm thấy lạnh, trong lòng là một mảng ấm áp.
Cô khẽ nâng cằm, khóe môi cong lên một nụ cười yếu ớt: “Em cũng đột nhiên nhớ đến anh nên chưa ngủ được.”
“Nhớ anh?” Âm cuối Cố Tần chợt cao lên, ghé vào tai cô thấp giọng hỏi, “Chỗ nào nhớ? Trong lòng nhớ, hay là trong miệng nhớ?”
Mục Sở há hốc mồm, còn chưa nói tiếp, liền nghe được ngữ khí không hề đứng đắn của anh: “Miệng phía trên nhớ hay miệng phía dưới nhớ?”
” . . . “
Mục Sở dùng sức đá anh một cái, “Em muốn về ngủ!”
Cô quay người định đi, Cố Tần cười cười đem người kéo trở về: “Lại đây ôm một hồi.”
Sợ cô lạnh, anh cởi nút áo khoác đem cô ôm vào trong ngực: “Ban ngày có mệt không?”
“Vẫn còn tốt.” Mục Sở vòng lên eo anh, chui qua lớp áo, bàn tay dán vào lưng.
Lưng Cố Tần cứng đờ, anh rũ mắt nhìn cô: “Đừng lộn xộn.”
“Cái gì cơ?” Mục Sở vô tội nhìn anh, lòng bàn tay vô thức dạo quanh lưng anh một hồi.
Cố Tần đè tay cô lại, bị tức đến cười khẽ: “Có phải em cảm thấy ở chỗ này là anh không dám làm gì không?”
“Em đâu làm gì đâu, chỉ sưởi ấm tay thôi mà.” Nói rồi còn phối hợp hít mũi một cái, vô cùng đáng thương, “Bên ngoài rất lạnh, anh không cho em vào nhà ngủ, tay em lạnh thì sao bây giờ?”
” . . . “
Lòng bàn tay cô lại đảo tới đảo lui, dần dần không kiêng nể gì cả, vòng từ sau lưng ra trước cơ bụng.
Cố Tần không thể nhịn được nữa, nhìn chằm chằm cô: “Từ khi về thành phố C, có biết đã bao lâu anh không đụng tới em không?”
“?”
“Hôm nay là ngày thứ 35.”
Động tác Mục Sở dừng lại.
“Thử lộn xộn chút nữa xem? Một khi anh mất khống chế là không để ý gì đâu đấy.”
” . . . “
———
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~