Ngoan Đừng Chạy - Dạ Tử Tân

Chương 42: Nhật Kí Của Mục Sở.


Bạn đang đọc Ngoan Đừng Chạy – Dạ Tử Tân – Chương 42: Nhật Kí Của Mục Sở.

Editor: Chanh

Thứ 4, ngày 23 tháng 9 năm XX, trời nắng.

Thiệu Lâm Lâm ngày này cũng ríu rít bên tai mình Cố tiểu thảo đẹp trai cỡ nào, xì, thực ra mình thấy cũng làm gì đẹp đến mức đó. Cho tới hôm nay học Thể dục, lúc anh ấy cách mình rất gần, đột nhiên cảm thấy gương mặt hình như nhìn cũng ổn, chỉ là vẫn kém hơn mình xíu xiu thôi.

Nhưng mà, sao lại cướp trà hoa nhài của mình?

Còn là đồ mình uống rồi?

Anh đúng là không biết xấu hổ!!

Như vậy, nụ hôn đầu của mình có phải . . . huhuhuhu TvT . . .

Trong phòng ngủ yên tĩnh truyền đến tiếng cười nhẹ, nhàn nhạt, lộ ra chút khàn khàn.

Dưới ánh đèn ấm áp, Cố Tần ngồi ở trên ghế sofa, chậm rãi lật trang kế tiếp, giữa lông mày nhiễm một tầng nhu hòa.

. . .

Chủ Nhật, ngày 27 tháng 9 năm XX, trời đẹp.

Hôm nay mình tới Cố gia, Cố tiểu thảo lại vò đầu, gọi mình là tiểu Hoa, ấy vậy mà mình không tức giận, lại còn đỏ mặt, lạ thật!

Sau đó anh còn pha cho mình một bình trà hoa nhài, nói là bù lại hôm trước. Mình uống một ngụm, hình như còn ngọt hơn ngày đó nữa.

Không biết vì sao, đột nhiên mình lại thích hoa nhài thế nhỉ?

. . .

Thứ hai, ngày 19 tháng 10 năm XX, trời hôm nay nhiều mây cực.

Hôm nay lúc ở trường Cố Tích lại tìm mình than thở, nói hôm Chủ Nhật ở nhà làm bài tập, có một đề khó muốn chết, làm mãi không được, sau đó bị Cố tiểu thảo mắng. Cô nàng rất tức giận, muốn trù ẻo Cố tiểu thảo cả đời này sẽ không tìm được bạn gái.

Lúc ấy trong lòng mình nghĩ, lỡ như lời trù ẻo của Cố Tích linh nghiệm, có lẽ cả đời này mình không gả ra ngoài được rồi.

. . .

Thứ bảy, ngày 21 tháng 11 năm XX, trời mưa to.

Hôm nay Cố Tích nói Cố tiểu thảo bị ốm, mình nghĩ đi tới Cố gia xem anh ấy thế nào, nhưng bên ngoài mưa to quá, ba không cho mình đi ra ngoài.

Mình gọi điện thoại cho anh, nghe thấy giọng anh khàn đặc, trong lòng rất khó chịu, muốn vì anh làm một cái gì đó, được rồi, đan khăn tặng anh vậy!

. . .

Càng đọc về sau, ý cười trên mặt Cố Tần càng nhạt đi, mày hơi nhíu lại, bàn tay cầm cuốn nhật kí dần tăng thêm lực.

Thứ tư, ngày 23 tháng 12 năm XX, trời đẹp.

Hôm nay đi đăng kí tham gia thi toán, mình đi lấy ảnh thẻ thì có một nam sinh chạy đến thổ lộ.

Cố tiểu thảo đột nhiên xuất hiện, còn dọa người ta chạy mất.

Anh còn rất tức giận cầm lấy tay mình, ép hỏi vì sao mình lại nhận thư tình của cậu ấy.

Sao anh lại không nhìn ra mình chỉ thích anh thôi chứ . . .

Đúng là đồ ngốc mà!!

Tay mình bây giờ còn đau nè *Uỷ khuất-ing*

. . .

Thứ sáu, ngày 25 tháng 12 năm XX, trời âm u.

Anh nói với Tề Thịnh chỉ coi mình là em gái.

Tề Thịnh nói muốn giới thiệu bạn gái cho anh, anh ngầm đồng ý!

Hóa ra trong mắt anh, mình chỉ là em gái.

. . .

Thứ bảy, ngày mùng 2 tháng 1 năm XX, trời mưa.

Hôm nay đi nhà Cố Tích mà anh lại không ở nhà, mãi đến lúc mình chuẩn bị về, anh mới từ bên ngoài trở về.

Anh biết mình muốn về nhà, thế mà cũng không đưa mình.

Trước đây anh không như vậy, nhưng gần đây đột nhiên lại thay đổi.

Trong trường đều đang đồn anh với Tô Tường Vi, là thật sao?

Nhưng dù cho đúng là vậy, đưa mình về nhà thì sẽ chết à?

Trời mưa lớn vậy mà . . .

Lúc mưa rơi vào mặt mình, rất mát, nhưng mà lạnh quá . . .

. . .

Thứ sáu, ngày 26 tháng 2 năm XX, trời mưa.

Tô Tường Vi khoe chiếc nhẫn trên tay với mình.

Chị ấy thế mà nói, nếu như Cố Tần biết mình thích anh ấy thì sẽ rất chán ghét . . .

Mục Sở, sao mày lại ngốc thế hả, bị chị ta bắt nạt lại bất lực phản bác? ?

Đúng là đồ ngốc mà!

. . .

Chủ Nhật, ngày mùng 3 tháng 4 năm XX, trời âm u.

Nếu như em làm đề đúng, anh sẽ không tới kèm em học thêm nữa.


Nhưng bây giờ dù em làm sai hết đề, anh vậy mà cũng không tới.

Lại còn hung dữ với em.

. . .

Thứ bảy, ngày 16 tháng 4 năm XX, trời âm u.

Anh thật sự không đến kèm em học bài nữa.

. . .

Chủ Nhật, ngày 17 tháng 4 năm XX, trời nhiều mây.

Sau này em sẽ không cố ý giải sai đề, cũng không cố ý chọc anh tức giận nữa.

Em sẽ ngoan ngoãn.

Anh đến giảng đề cho em có được không?

. . .

Thứ ba, ngày 12 tháng 7 năm XX, mưa.

Ngày mai anh đi du học, vậy hôm nay tới dỗ dành em được không? Cũng lâu lắm rồi anh chưa nói chuyện với em.

Anh đến dỗ em, rồi em ra sân bay tiễn anh, nhé?

Em rất dễ dụ.

23 giờ, em cho anh một tiếng nữa đấy.

0h rồi, em không cần anh tới dỗ nữa, anh nhắn tin WeChat chào tạm biệt với em có được không?

Sau này em sẽ không trốn học nữa, sẽ học thật giỏi, không tới quán net, cũng không đánh nhau, thi đứng hạng nhất, ngoan ngoãn nghe lời anh.

Anh có thể đừng không để ý tới em nữa, được chứ?

Hai giờ sáng.

Hình như anh không quan tâm em nữa thật rồi.

. . .

Thứ bảy, ngày 23 tháng 7 năm XX, trời âm u.

Không muốn chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Anh 18 tuổi, em không vui chút nào cả.

. . .

Lòng Cố Tần đau như bị ai đó xé rách.

Anh lẳng lặng ngồi ở một góc, sự hối hận cùng tự trách như hồng thủy bao phủ lấy anh.

Mục Sở không biết, ngày 12 tháng 7, trước ngày Cố Tần xuất ngoại, anh có đi tìm cô.

Lúc ấy trời mưa, anh đứng dưới nhà cô, đứng mãi đến 4 giờ sáng.

Có thể khi đó, anh tức giận vì cô sa đọa.

Lại hiểu lầm cô có thể đang quen một tên nhóc lưu manh nào đó, có nên mới xù lông với mình.

Cô cũng không biết, ngày 23 tháng 7, sinh nhật anh, anh ở nước ngoài trông đợi điện thoại của cô suốt 24 tiếng.

Sau đó chủ động gọi điện cho cô, nhưng cô lại tắt máy.

Mỗi một chữ trên giấy đều giống như dao cùn cứa vào lòng anh, tuy không chết người, nhưng lại đau đến nghẹt thở.

Sống không bằng chết.

Trang cuối cùng của nhật kí, cô viết xuống câu nói sau cùng:

[Mình sẽ không thích một người đến hèn mọn, dỡ xuống sự kiêu ngạo của bản thân để đổi lại một kết cục chật vật như thế này nữa.]

Ánh mắt Cố Tần dần trở nên mơ hồ, dòng lệ nóng hổi chảy xuống, rơi vào dòng chữ kia, trang giấy nhanh chóng thấm nước, trở nên mỏng mà trong suốt.

Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng sấm vang rền, không lâu sau, mưa trút xuống.

Cô gái trên giường lại đạp chăn, bởi vì tiếng mưa quấy rầy mà bất mãn lầm bầm hai tiếng.

Cố Tần nhanh chóng lau đi khóe mắt ướt nhòe, đứng dậy khép kín cửa sổ lại, cẩn thẩn từng li từng tí đắp lại chăn cho cô.

Anh quỳ một gối xuống trước đầu giường, run rẩy vuốt ve khuôn mặt cô, nghĩ đến nội dung trong nhật kí, tim như bị dao cứa.

Thế mà anh lại từng khiến cô đau lòng đến vậy.

Nếu như cô vẫn không thoát ra được cái bóng ấy, có lẽ anh đã chính tay phá hủy một đời của cô gái mình yêu nhất.

“Hoa Hoa, thật xin lỗi, lẽ ra anh nên phát hiện sớm một chút . . . “

—–

Sau một đêm mưa tầm tã, ngày sau mặt trời dần ló dạng, báo hiệu một ngày nắng.

Mục Sở tỉnh dậy, thất thần nhìn chằm chằm trần nhà một lát, chậm lụt nhớ lại chuyện tối qua.

Hình như tối qua Cố Tần có tới đón cô.

Cô còn uống chút rượu, lại còn muốn anh vừa ôm vừa dỗ dành mình.

Hình như còn ôm cổ anh gọi anh ơi anh à, có chút nũng nịu . . .

Chuyện nơi nhà hàng, cô mơ hồ cũng còn nhớ kỹ.


Cảm giác xấu hổ dâng lên, cô ngồi dậy.

Say rượu không đáng sợ.

Đáng sợ là tỉnh rượu rồi mà vẫn còn nhớ kĩ chi tiết những điều mình làm lúc say!

Cũng quá mất mặt rồi!

Sao cô có thể làm những chuyện đấy trước mặt Cố Tần chứ!!

Lại cẩn thận nhớ sau khi Cố Tần đưa cô về nhà, vì lúc ấy cô không còn tỉnh lắm nên chỉ nhớ lặt vặt vài thứ.

Nhưng mọi hành động ở nhà hàng, cô có làm ra điều gì quá đáng không nhỉ?

Mục Sở ảo não vò đầu, không hiểu sao có chút chột dạ.

Cũng không biết cô có làm ra điều gì không nên làm, hay nói gì không nên nói không ta?

Cúi đầu nhìn quần áo của mình, vẫn là bộ đồ tối qua.

Hẳn là không nôn, mặc dù tửu lượng cô kém, nhưng tửu phẩm (nhân phẩm lúc say) vẫn còn được chán.

Đảo mắt nhìn qua một vòng, cô nhìn thấy nơi đầu giường đặt một cốc sữa bò, còn có bánh mì và một tờ giấy.

Cô cầm tờ giấy lên, hiển nhiên là chữ của Cố Tần: Ăn lót dạ chút đồ, đến trưa sẽ cho em ăn ngon. Tối qua ba em có gọi, lát nhớ gọi lại cho chú đấy.

Mục Sở lật qua lật lại cẩn thận suy xét ngữ khí của anh, cuối cùng cũng không phát hiện được gì.

—–

Trong phòng thể hình, Tạ Tu Văn cầm khăn trên cổ lau mồ hôi trên mặt, thở phì phò, người ướt đẫm ngồi xuống cạnh Điền Hành.

Điền Hành đưa nước cho cậu ta.

Vặn nắp chai ra uống mấy ngụm, Tạ Tu Văn nhìn thân ảnh trên máy chạy bộ, có chút kinh ngạc: “Sao hôm nay Tần ca mạnh thế nhỉ, cứ cho là hôm qua tỏ tình không thành công, cũng không cần vậy đi?”

Điền Hành cũng nhìn sang, lắc đầu.

Tối hôm qua lúc gọi điện, còn nói hôm nay muốn nói chuyện với Mục Sở, ngữ khí nghe cũng được.

Qua một đêm, có vẻ không giống lắm.

Điền Hành cúi đầu nhìn đồng hồ, lại nhìn về phía Cố Tần đang chưa có xu hướng dừng lại: “Tôi đoán với tình hình này, cậu ta còn chạy nửa giờ nữa.”

Tạ Tu Văn uể oải dựa người về sau: “Thế nhưng ông đây sắp đói mốc meo ra rồi.”

Nói rồi lại uống thêm nửa bình nước.

Hai người ngồi đợi bốn mươi phút, Cố Tần mới mang theo mặt mũi đầy mồ hồi từ trên máy chạy bộ đi xuống.

Anh mặc quần áo thể thao màu đen, trước ngực và sau lưng đã ướt đẫm, dính sát thân thể,phác họa ra cơ bắp đẹp mắt.

Tạ Tu Văn và Điền Hành đã tắm xong, ở nơi đó chờ anh.

Nhìn thấy Cố Tần cuối cùng cũng kết thúc, Tạ Tu Văn như được đại xá: “Tần ca, cậu để hai bọn tôi chờ lâu như vậy, lát nữa nhớ mời cơm đấy, tôi sắp chết đói rồi.”

Cố Tần ngửa đầu uống nước xong, nhìn về hai người họ: “Hai người các cậu đi đi, tôi còn có việc.”

Tạ Tu Văn: “? ?”

Điền Hành khoác tay lên vai Tạ Tu Văn, nhìn về phía Cố Tần, “Xảy ra chuyện gì rồi à? Nói với bọn tôi một chút xem?”

Cố Tần run lên, nhàn nhạt vặn nắp chai nước: “Không có việc gì, hai người đi ăn đi, lát nữa tôi về nhà.”

Anh đặt chai nước xuống, đi về phía phòng tắm.

Điền Hành nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, như có điều suy nghĩ: “Một đêm không ngủ, lại vận động dữ dội như vậy, trong lòng chắc chắn có chuyện.”

“Đảm bảo liên quan tới Mục Sở.”Tạ Tu Văn nói, bỗng nhiên phỏng đoán, “Chú nói xem, tối qua Mục Sở uống say, Cố Tần có khả năng thừa dịp nước đục thả câu, nhất thời không kìm lòng được, đem con gái nhà người ta . . .”

Tạ Tu Văn trong chốc lát tự bổ não mình bằng một vở kịch cẩu huyết.

” . . . ” Điền Hành vỗ vào đầu cậu ta một cái, “Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà.”

———-

Cố Tần tắm rửa thay quần áo xong đi ra, Điền Hành và Tạ Tu Văn đã rời đi.

Điền Hành gửi tin nhắn We Chat cho anh: [Có tâm sự? Muốn nói cho tôi nghe một chút không?]

Cố Tần cầm điện thoại đi ra ngoài, không có trả lời lại.

Tâm tình bị đè nén đã được phát tiết, bây giờ anh đã bình tĩnh lại.

Việc Mục Sở thích anh, anh không muốn cho người khác biết.

Hoa Hoa của anh rất sĩ diện, sẽ không hi vọng có bất kì ai biết chuyện này.

Không thể để cho người nào biết, chính anh cũng phải giả vờ làm như không biết.

Nếu không, với tính cách của tiểu nha đầu kia, sẽ nổi điên mất.

————-

Mục Sở tắm rửa xong xuôi, uống nửa ly sữa bò rồi nằm trên giường chơi điện thoại.

Không bao lâu liền nghe thấy tiếng chuông cửa, cô đi xuống nhà, nhìn thấy Cố Tần đang đứng ở cửa chính.

Mục Sở đi mở cửa ra, thoáng nhìn qua hộp giữ nhiệt trong tay anh, có thể ngửi được mùi thơm nức mũi của cơm chín.


“Ngủ đủ chưa?Anh theo thói quen xoa đầu cô, ôn hòa hỏi.

Bởi vì sự kiện tối qua, Mục Sở còn có chút quýnh, hơi cúi đầu, miễn cưỡng cười cười: “Cũng được.”

Lại chỉ vào hộp cơm: “Cái này thơm quá, gì vậy ạ?”

“Ba mẹ em không phải chiều nay mới về sao, anh bảo thím An làm mấy món em thích ăn.”

Hai người vào phòng, Mục Sở đi vào bếp lấy chén đũa, thuận tiện hỏi anh: “Anh ăn chưa?”

Cố Tần bày đồ ăn ra: “Chưa.”

Mục Sở lấy thêm một bộ bát đũa nữa, ngồi xuống đối diện anh.

Cố Tần giúp cô múc một bát canh đưa tới.

“Cảm ơn anh.”

Cố Tần giương mắt: “Khách khí với anh như vậy?”

Mục Sở không nói gì, cầm thìa múc một muỗng canh trong bát, cười nhẹ: “Tay nghề thím An vẫn tốt như vậy.”

Anh gắp thức ăn cho cô: “Em thích sườn kho.”

Mục Sở yên lặng ăn đồ ăn, do dự nửa ngày, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Anh này.”

“Hả?” Cố Tần nhìn sang, sắc mặt bình tĩnh, “Có chuyện nói với anh?”


Mục Sở mím môi suy tư nửa ngày, thử mở miệng: “Buổi tối hôm qua, em uống say, không nhớ quá kỹ đã xảy ra chuyện gì . . . “

Nghĩ đến cô nửa tỉnh nửa say bắt Cố Tầm ôm dỗ dành mình, một cỗ xấu hổ tự nhiên sinh ra, tai cũng nóng lên.

Cố Tần không nói gì.

Trong phòng đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Thân hình Mục Sở không hiểu sao căng cứng, tâm dần dần nhấc lên, sợ Cố Tần đột nhiên rất chân thành hỏi một câu: Sở Sở, có phải em thích anh không?

Cố Tần nãy giờ không nói gì, lại làm cho Mục Sở cảm thấy rất giày vò.

Đợi khoảng một phút, Mục Sở mới nghe được ngữ khí trấn an của Cố Tần: “Không nhớ rõ cũng không sao, em uống rượu say còn rất ngoan, sau khi anh đưa em về, em trực tiếp ngủ luôn.”

“Thật sao?” Mục Sở thở phào một hơi, lúc ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt hiện lên tia sáng, tựa hồ đối với câu trả lời của anh rất hài lòng.

Cố Tần để đũa xuống, con người trầm tĩnh dò xét nhìn cô, sau một lúc, môi khẽ cong: “Nếu không thì em cho là thế nào?”

” . . . “

Mục Sở bị hỏi chẹn họng một chút, sau đó yên lặng cúi đầu, “Em đây không phải sợ anh bị liên lụy nên mới quan tâm một chút hay sao. Dù sao, người uống say cũng có thể biến mình thành một đứa con nít ba tuổi, làm ra mấy chuyện cũng không tương xứng mấy.”

Cố Tần đoán là cô hẳn còn nhớ rõ chuyện ở nhà hàng, lời nói mang theo ý cười: “Em chỉ là, đòi ôm một cái, rồi cầu dỗ dành một chút.”

Mục Sở: “. . .”


“Được rồi, anh coi em là một đứa bé ba tuổi.” Anh gắp một đũa đồ ăn đưa qua, dùng giọng điệu dỗ dành, “Há miệng nào.”

Mục Sở vô thức há miệng ra.

Sau đó liền bị ăn đút cho một miệng đồ ăn.

“. . .”


Mục Sở cảm thấy bầu không khí càng khó xử hơn.

Cô cúi đầu uống canh, đổi chủ đề: “Đúng rồi, tối qua sao em lại đòi anh ôm thế?”

Cô chỉ nhớ rõ có chuyện như vậy, còn nguyên nhân thì cô không rõ.

Cố Tần đeo bao tay chậm rãi bóc tôm cho cô, tốt bụng nhắc nhở: “Em nói Cố Tích nuôi chó ở bên ngoài, vứt bỏ em một mình, em rất đáng thương.”

Thân hình Mục Sở cứng đờ.

Sao cô uống say lại bán đứng chị em tốt của mình thế nhỉ . . .

Một giây sau, Cố Tần rất hứng thú hỏi cô: “Con bé nuôi chó gì, dáng dấp ra sao? Nuôi lúc nào?”

” . . . “

“Chó đực sao?”

” . . . “

“Có phải anh đã thấy tiểu lưu manh kia rồi không?”

” . . . “

Nhìn biểu lộ hóa đá của cô, Cố Tần đem tôm đã lột vỏ đưa qua: “Há miệng.”

Mục Sở lại một lần nữa nghe lời mở miệng ra.

Nhưng bây giờ nhai tôm trong miệng như nhai sáp nến.

Nếu Cố Tích biết mình đã bị bán, đoán chừng sẽ đánh chết cô!

Lần này xong!!

Cô nhíu mày, trưng bộ dạng đáng thương nhìn anh: “Anh có thể làm ra vẻ chuyện gì cũng không biết không?”

Cố Tần cúi đầu bóc tôm, không nói lời nào.

Mục Sở từ vị trí đối diện chuyển qua vị trí bên cạnh anh: “Tích Tích cũng mười tám rồi, nếu như yêu đương thì cũng không được coi là yêu sớm.”

“Anh ơi ~”

Thân hình Cố Tần cứng ngắc, mặt không đổi sắc, đem tôm trong đĩa giao cho cô: “Ăn cơm.”

Thấy cô trầm mặc không nói gì, thanh âm Cố Tần mềm xuống: “Yên tâm, không bán em đâu. Hôm nay không nhắc tới chuyện Cố Tích, em ngoan ngoãn ăn cơm, lát nữa anh có chuyện muốn nói.”

Mục Sở không hiểu nhìn anh: “Nói chuyện gì ạ?”

Cố Tần không nói chuyện, yên lặng ăn cơm.


———

Sau bữa ăn Cố Tần lên thu dọn đồ đạc, Mục Sở muốn giúp đỡ, bị Cố Tần ngăn lại: “Em về phòng trước đi, lát nữa anh lên.”


“Vâng.” Mục Sở gật đầu


Trở lại phòng ngủ, cô cứ thắc mắc về chuyện Cố Tần muốn nói với cô.

Anh có thể nói với cô chuyện gì nhỉ?

Mục Sở ngồi nơi bàn học, ngón tay tùy ý gõ gõ lên mặt bàn.

Không khỏi nghĩ đến trên bàn ăn lúc nãy, Cố Tần thân mật đút thức ăn cho cô, trong lòng dâng lên một thứ tình cảm khó hiểu.

Cô lắc đầu, để cho mình đừng nghĩ lung tung.

Đấy có thể là hành vi vô thức của anh, cô không cần để ý làm gì.

Huống chi cô đã hạ quyết tâm, vậy thì đừng ôm bất kì mộng tưởng nào.

Cô cùng Cố Tần đã không thể nào.

Cô thở dài, tiện tay rút một quyển sách trên giá xuống đọc.

Đột nhiên, một bức thư chợt rơi xuống.

Là thư tình.

Loại đồ này cô đã nhận không ít, sớm tập thành thói quen.

Lúc muốn gập sách lại, cô nhìn chằm hộp thư tình của mình, dừng lại mấy giây.

Bất tri bất giác, thế mà đã toàn nhiều như vậy.


Có người nói, cách tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm, đó là bắt đầu một cuộc tình mới.

Đã tốt nghiệp trung học.

Vậy cô hẳn là nên bắt đầu một màn yêu đương oanh oanh liệt liệt, biết đâu lại có thể quên được thứ tình cảm trước đây.

Lúc nghĩ như vậy, cô lại nhớ tới tối qua Thẩm Diệp tỏ tình.

Kỳ thật, Thẩm Diệp cũng là người tốt.

Nhưng mà trong một hộp nhiều thư tình như vậy, cũng không phải chỉ có một lựa chọn là Thẩm Diệp.

Trước đây khi nhận những bức thư này, cô trực tiếp bỏ vào, chưa từng xem qua.

Lúc này cô khó có được tâm tư muốn mở ra xem.

Từng bức từng bức được mở ra.

Có bức viết xốc nổi, cô liếc qua một cái rồi để một bên.

Cũng có những bức viết rất mùi mẫn sướt mướt, văn thơ lai láng, cô đọc còn có chút xấu hổ.

Lựa qua lựa lại một lúc, bày biện lên bàn, Mục Sở có chút sầu não.

“Nhiều người thích mình như vậy, nên nhận lời ai mới được?”


Cố Tần dọn dẹp dưới bếp xong, ngồi một mình dưới phòng khách thật lâu mới lên tìm cô.

Cửa phòng cô không đóng, anh trực tiếp mở cửa tiến vào.

Vừa bước vào trong, liền thấy cô đang ghé vào bàn học, hai tay chống cằm, yếu ớt cảm thán một tiếng, nói câu trên kia.

Sau đó lại tỉ mỉ so sánh, cầm bút chỉ vào, nói một mình: “Chữ này hơi xấu, nếu vậy chắc dáng dấp cũng hơi miễn cưỡng nhỉ?”

Loại.

Lại chỉ vào bức kế tiếp: “Người này văn vẻ cũng hay ho, nhưng hình như hơi trơn tru thì phải? Có khả năng là một cao thủ tình trường.”

Loại.

“Người này trên trường hình như mình có gặp rồi, nhìn hơi ẻo lả, không được không được.”

Loại.

. . .

Thật vất vả chọn đi chọn lại một phen, cuối cùng cũng không còn lại bao nhiêu.

Cô như có điều suy nghĩ một lát, cảm khái: “Càng nghĩ càng thấy, hình như chỉ có Thẩm Diệp là ổn nhất.”

Cố Tần đứng sau lưng nghe cô lẩm bẩm nửa ngày.

Nghe đến cái tên Thẩm Diệp, mày anh nhíu lại, đưa tay đẩy đống thư tình cô nhận được qua một bên.

Mục Sở kinh ngạc ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn: “Anh vào bằng cách nào?”


Cố Tần nhìn bộ dáng ngạc nhiên của cô, ánh mắt rơi vào bờ môi đỏ mọng.

Hầu kết khẽ nhúc nhích, anh nắm chiếc cằm thon, đặt xuống một nụ hôn.

Lúc cánh môi chạm nhau, truyền đến cảm xúc ấm áp, hai người có chút ngây ngốc.

Lúc hoàn hồn lại, Mục Sở đẩy anh ra, che lại bờ môi bị anh hôn qua.

Biểu cảm trên mặt cô từ chấn kinh dần dần chuyển thành phẫn nộ, nhíu mày trừng anh, không nói chuyện.

Cố Tần đè nén nhịp tim, từ trong túi lấy ra một hộp trang sức tinh xảo, mở lòng bàn tay, đưa ra trước mắt cô.

Mục Sở nhìn chằm chằm đồ vật trên tay anh, không nói lời nào, cả người ngơ ngác.

Cố Tần chậm rãi phủ tay mình lên tay cô, đem hộp trang sức đặt vào lòng bàn tay Mục Sở, nắm chặt.

Anh cảm giác được, tay cô có chút cứng ngắc.

Cố Tần cúi người nhìn thẳng vào mắt Mục Sở, con ngươi thâm tình lưu luyến khóa chặt thân ảnh cô, bàn tay khẽ vén sợi tóc đang rủ xuống trước trán, thanh âm nhu hòa: “Đây là thư tình của Cố Tần, em có muốn suy tính một chút không?”


*

Editor có lời muốn nói:

Năm mới sắp đến. Chúc 1k người đã ủng hộ mình luôn hạnh phúc vui vẻ. Cảm ơn vì đã ở bên mình suốt năm qua. Hy vọng chúng ta vẫn sẽ được đồng hành với nhau trong những project sắp tới.

Yêu mọi người rất nhiều.

———

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo.” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.