Ngoan Đừng Chạy - Dạ Tử Tân

Chương 40: Ôm Dỗ Dành


Bạn đang đọc Ngoan Đừng Chạy – Dạ Tử Tân – Chương 40: Ôm Dỗ Dành

Editor: Chanh

Buổi chiều sau khi kết thúc kì thi Đại học, Tưởng Nam Khanh nhận được tin mẹ mình ngã bệnh, bèn vội cùng Mục Lăng Thành xếp dọn đồ đạc về quê.

Mục Sở đứng trước của phòng ngủ, nhìn hai người bọn họ: “Con về thăm bà ngoại được không ạ?”

Tưởng Nam Khanh xếp đồ vào vali, nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Nghe cậu con bảo không nghiêm trọng lắm, để mẹ và ba con về xem thế nào, tầm xế chiều mai hoặc sáng ngày mốt là về rồi, con vừa thi xong, đừng giày vò bản thân quá.”

Nói rồi bà xoa xoa đầu con gái: “Con xem quầng thâm dưới mắt kìa, đã bao lâu không được ngủ đủ giấc rồi, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, ngủ bù lại cho những đêm thức khuya dậy sớm học bài đi.”

Mục Sở gật đầu: “Dạ, tối nay lớp con cũng có buổi liên hoan mừng tốt nghiệp.”

“Vậy nhớ chú ý an toàn đấy, đừng ở ngoài quá muộn, cũng đừng uống rượu.”

Tưởng Nam Khanh nói, rồi lại dặn dò cô: “Hai ngày này thím Trương có việc trong nhà nên không ở đây, ngày mai con có đói bụng thì ra ngoài ăn, không cần xuống bếp đâu.”

Bình thường Mục Sở không hay xuống bếp, Tưởng Nam Khanh sợ cô ở nhà một mình lại làm ra chuyện gì nguy hiểm.

Mục Sở gật đầu, lại cười cười: “Không sao mà mẹ, con chạy qua nhà Tích Tích ăn chực, thím An bên nhà cậu ấy nấu cũng rất ngon.”

Tưởng Nam Khanh cũng cười theo: “Vậy cũng được, ba mẹ sẽ cố gắng về trong chiều mai, ở nhà nhớ ngoan đấy.”

—-

Tối hôm nay lớp Mục Sở có buổi liên hoan, địa điểm tổ chức ở một nhà hàng cạnh trường.

Đều là những chiến hữu sóng vai phấn đấu với nhau một năm trước kì thi Đại học, lớp mười hai thường xuyên trao đổi thảo luận bài tập cho nên quan hệ rất hòa hợp, bầu không khí líc này cũng hài hòa đến lạ thường.

Lúc này ăn đã gần xong, mọi người đề nghị chơi trò truth or dare.

Bởi vì nhiều người, nên sẽ xoay chai rượu.

Miệng chai hướng về phía người nào, người đấy có thể lựa chọn nói lời thật lòng hoặc đại mạo hiểm.

Không thành sẽ bị phạt một chén rượu.

Mục Sở không may, người đầu tiên thế mà lại là cô.

Chọn nói lời thật lòng.

Câu hỏi: Thích người khác phái nào nhất?

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, có không ít nam sinh nín thở chờ câu trả lời.

Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi trên người cô, mang theo vài phần hiếu kì, dò xét.

Cố Tích ngồi bên cạnh cũng nhìn qua, hối thúc cô: “Sở Sở, nói nhanh đi.”

“Người khác phái thích nhất . . .”

Mục Sở như có điều suy nghĩ, một mặt bình tĩnh cười: “Đương nhiên là ba tớ.”

Đám người còn lại: ” . . . “

Cố Tích: “Éc, chơi xấu.”

“Tới tới tới, tiếp theo.” Lớp trưởng Hồ Dũng tiếp tục xoay chai rượu.

Lần này miệng chai chỉ vào Thẩm Diệp, vẫn là câu hỏi như hồi nãy.

Có người chen miệng vào: “Không được lôi ba mẹ vào nghe.”

“Đúng đúng đúng, không thể lách luật như Mục Sở được.”

Mục Sở khẽ vuốt vuốt chiếc cốc trên tay, không nói gì, cũng không giống mọi người đang tập trung chú ý vào Thẩm Diệp.

Lại rõ ràng cảm nhận được, tầm mắt của mọi người lần nữa nhìn về phía mình.

Hai giây sau, Hồ Dũng cười nói: “Được rồi, đáp án chúng ta đều biết, người tiếp theo.”

Cậu ta tiếp tục xoay chai rượu, lần này Doãn Lê Hân “trúng đạn”

Cậu lười biếng dựa lưng vào thành ghế, lựa chọn đại mạo hiểm.

Tùy tiện rút ra một tấm thẻ, yêu cầu là: Mười ngón tay đan xen với một người khác phái, đối mặt nhau 10s.

Nhịp tim Cố Tích bỗng nhiên trì trệ, cúi đầu dùng bữa, giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Nhưng mà bây giờ mọi người đều đang chơi trò chơi, chỉ có mỗi mình cô nàng ăn, cảm giác tồn tại mãnh liệt.

Doãn Lê Hân nhướng mày nhìn cô: “Chưa ăn no?”

Cố Tích bỏ thức ăn vào miệng: “Không có.”


“Vậy tớ chọn cậu.” Cậu đem tay qua, trong giọng nói mang theo mấy phần chờ mong, “Tới đây.”

Dựa theo quy tắc, với tình huống này, Cố Tích hoặc là đáp ứng, hoặc là phạt rượu.

Xuất phát từ nền giáo dục được tiếp nhận từ nhỏ, cô biết được sự lộn xộn của những buổi tụ họp nam nữ thế này, không được uống rượu, nhất là với người tửu lượng kém như cô.

Suy nghĩ một hồi, cũng chỉ có thể đưa tay ra cho cậu, mười ngón đan xen.

Tiếp xúc da thịt, lòng bàn tay nóng rực của Doãn Lê Hân làm nhịp tim của cô đập nhanh hơn hẳn, đầu cúi thấp xuống, không dám nhìn thẳng.

Có người nói: “Ngẩng đầu lên, Cố Tích, cậu phải ngẩng đầu lên nhìn Lê ca chứ, nếu không bọn tớ làm sao tính thời gian được.”

Cố Tích hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngước mắt, nghênh tiếp ánh mắt của cậu.

Doãn Lê Hân có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, bởi vì tối nay uống rượu, lúc này ánh mắt còn mang theo chút mông lung mê say, lấp lánh, mê hoặc mà câu người.

Nhiệt độ trên mặt Cố Tích dần tăng lên, gò má và tai cũng dần ửng đỏ.

Mười giây đồng hồ tựa như một thế kỷ.

Nghe thấy một bạn học đếm đến “1”, cô vô thức dời ánh mắt của mình đi nơi khác, lúc rút tay ra phát hiện tay mình vẫn bị nắm chặt, không nhúc nhích.

Cô sợ mọi người phát hiện ra điều gì dị thường, vừa sốt ruột, bèn bấm lên tay cậu một cái.

Doãn Lê Hân hoàn hồn, buông lỏng tay, lỡ đãng nhìn về phía bên cô, môi mỏng mấp máy, nói mấy chữ.

Về sau khóe môi giương lên, tâm tình rất tốt nói với mọi người: “Tiếp tục.”

Cố Tích ngây ngốc ngồi im, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ lựng.

Bên tai còn vang vọng tiếng cậu, kéo dài không tiêu tan: “Cậu rung động.”

Đúng lúc điện thoại Cố Tích vang lên, hóa giải sự xấu hổ này.

Cô nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nhẹ nói với Mục Sở: “Anh tớ gọi, tớ ra ngoài nghe máy một chút.”

Mục Sở gật đầu.

Cố Tích mở cửa phòng đi ra ngoài, nghe máy: “Anh ạ?”

Thanh âm của Cố Tần bên kia có chút gấp: “Đang ở đâu?”

“Hôm nay lớp em liên hoan.”

“Sở Sở đi với em à? Sao anh điện cho con bé không được?”

“Vâng, có lẽ máy cậu ấy để về chế độ im lặng rồi, thi xong quên bật lại.”

“Thẩm Diệp cũng ở đó?”

“Cùng một lớp tất nhiên là có chứ, nhưng mà anh hỏi cậu ấy làm gì?”

Bên kia trầm mặc một hồi, Cố Tần nói: “Gửi định vị cho anh.”

“Vâng.” Cố Tích ấn gửi định vị, còn chưa kịp hỏi có phải anh về rồi không, bên kia đã cúp máy.

Cố Tích im lặng, liếc mắt.

Lúc trở về phòng, cô đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Anh cô vì sao lại gọi cho Sở Sở trước, sau đó mới nhớ tới việc gọi cho mình?

Cửa phòng bị người ở trong mở ra.

Cố Tích thuận thế ngẩng đầu lên, nhìn thấy Doãn Lê Hân đang đứng ở cửa.

Mạch suy nghĩ bị đánh gãy, lại nghĩ tới lời vừa rồi cậu nói, mặt đỏ lên, thanh âm vì thế mà cao lên không ít: “Cậu làm gì đấy?”

Doãn Lê Hân vịn vào khung cửa cười với cô: “Sợ cậu đi mất nên ra nhìn xem.”

Cố Tích hứ một tiếng: “Tớ cũng đâu phải con nít ba tuổi.”

Cô đang chuẩn bị đi vào, Doãn Lê Hân ngăn bên cạnh không cho cô di chuyển.

Cô nàng nhíu mày: “Cậu muốn làm gì?”

Doãn Lê Hân nói: “Xuống dưới đi dạo với tớ một chút đi?”

Bởi vì chuyện vừa rồi, Cố Tích quả thực không muốn tiếp tục chơi trò kia nữa.

“Nhưng mà Sở Sở còn ở trong đấy.”

“Đi với tớ một lát, chốc nữa tớ mang cậu về tìm cậu ấy.”


Cố Tích cân nhắc một chút, gật đầu: “Đợi tớ vào nói với Sở Sở một tiếng.”

Doãn Lê Hân cười cười: “Tớ nói rồi.”

” . . . Cậu hỏi ý kiến của tớ chưa?” Cố Tích vỗ vào trước ngực cậu một cái.

Doãn Lê Hân thuận thế nắm chặt tay cô, năm ngón tay tinh tế mềm mại, nắm ở trong tay cũng không dám dùng sức.

Cố Tích giật mình, muốn rút ra lại bị nắm càng chặt, nụ cười của Doãn Lê Hân mang theo chút lưu manh: “Cố Tích, cậu thật sự rung động, vừa nãy tim cậu đập rất nhanh, đấy là chứng cứ.”

” . . . “

Cô chậm rãi rủ mi mắt xuống, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, nhẹ nói: “Có phải lần này cậu thi Đại học rất tốt không?”

“Thi tốt cũng đi du học với cậu.” Doãn Lê Hân nắm tay cô đi ra phía bên ngoài.

Cố Tích lẽo đẽo bước theo sau, cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay của người nào đó, len lén ngước mắt lên nhìn trộm cậu một cái.

Ánh đèn mờ ảo rọi vào một bên mặt của cậu, đột nhiên cảm thấy, cmn đẹp trai thật!

Cô khẽ cong cong môi, nắm chặt lấy tay Doãn Lê Hân.

Cảm nhận được phản ứng của cô, bước chân của Doãn Lê Hân hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn qua.

Cố Tích cũng vừa lúc nhìn sang, cười với cậu: “Vậy chúng ta chốt thế đi, không cho cậu đổi ý đâu đấy.”

Doãn Lê Hân đột nhiên ngơ ngẩn, nhìn cô chằm chằm, sâu trong cặp mắt đào hoa kia như dậy sóng.

Cậu nhìn thấy cô gái trong lòng tiến lên hai bước, ngước mắt, cười nhẹ nhàng, dùng thanh âm êm tai nhất nói với mình: “Doãn Lê Hân, cậu theo đuổi tớ ba năm. Chúc mừng nhé, cậu đuổi kịp rồi.”

Cô nhón nhẹ mũi chân, một chiếc hôn nhẹ rơi vào khóe môi cậu.

Doãn Lê Hân ngơ ngác mấy giây, bỗng nhiên vòng ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, xoay mình một cái, đem người mang đến nơi góc cầu thang.

Chung quanh một mảnh đen kịt, Cố Tích dựa lưng vào phía sau cửa góc tường, bị cậu tới gần, hơi thở bỗng gấp gáp hơn bình thường.

Bên tai là tiếng tim đập thình thịch, rõ ràng mà hữu lực.

Ngón trỏ cô nhẹ nhàng chỉ vào nơi lồng ngực cậu: “Nơi này của cậu đập thật nhanh.”

“Ừ.” Cậu khẽ trả lời, thanh âm có chút khàn, lại phá lệ mềm mại, “Bởi vì em.”

Cậu thích Cố Tích, vừa gặp đã thích.

Từ ngày khai giảng đầu tiên năm lớp mười, cậu đã quyết định muốn theo đuổi cô.

Ngày mừng tốt nghiệp cấp ba hôm nay, rốt cục cậu cũng đạt được ước muốn.

Doãn Lê Hân ép môi của Cố Tích, mang theo niềm mong nhớ ngày đêm suốt ba năm qua, cho cô một nụ hôn thật sâu.

*Editor có lời muốn nói:

Xong một đôi rồi, từ giờ toi sẽ đổi xưng hô của Cố Tích – Doãn Lê Hân từ “cậu – tớ” thành “anh – em” để nghe cho ló chưởng thành nhea =)))

———–

Trong phòng, trò chơi vẫn còn đang tiếp tục.

Bởi vì nhiều người tham gia, cho nên rất ít có khả năng bị lặp lại.

Mục Sở từ sau khi bị chỉ điểm đầu tiên, về sau cũng không có động tĩnh gì nữa, chỉ nhàn nhã ngồi một bên uống nước, thuận tiện xem mọi người chơi.

Uống nước hơi nhiều, nên cô có đi phòng vệ sinh một lúc.

Khi quay lại, trong phòng bỗng yên tĩnh, mọi ánh mắt đều nhìn về phía cô, nhưng sau đó mọi người lại tiếp tục chơi đùa.

Mục Sở khẽ cau mày, có chút hoang mang.

Vừa ngồi xuống, Hồ Dũng chỉ vào chai rượu, nói lớn: “Lại là Thẩm Diệp, cậu chọn gì?”

Mọi người tiện thể giật dây: “Đại mạo hiểm! Đại mạo điểm! Đại mạo hiểm!”

Thẩm Diệp khẽ nhấp một ít rượu, ngại ngùng cười cười: “Vậy thì chọn đại mạo hiểm đi.”

Cậu rút một cái thẻ, có người nhận lấy, đọc to yêu cầu phía trên lên: “Thổ lộ với một người khác phái ở trong phòng này 3 phút.”

Yêu cầu vừa đọc lên, mọi người đều ồn ào vỗ tay.


“Cái này được, cái này được!”

“Thẩm Diệp, cậu đỏ mặt cái gì, đừng thẹn thùng chứ.”

“Đúng đúng, nhanh lên, các người đẹp ở đây đang đợi cậu chọn đấy.”

. . .

Cảm giác được có người dò xét nhìn mình, Mục Sở hơi mất tự nhiên, cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra nhìn.

Lúc này mới phát hiện ra Cố Tần gọi cho cô mấy cuộc, vì cô để chế độ im lặng nên không thấy được.

Còn có tin nhắn WeChat nữa.

Cố tiểu thảo: [Em đang ở đâu? Sao không nghe điện thoại?]

Mục Sở nhìn thời gian, tin nhắn được gửi từ hơn hai mươi phút trước rồi.

Cô nhanh chóng trả lời: [Lớp em tối nay có tiệc liên hoan]

Bên kia không có động tĩnh gì, có lẽ là anh đang ở công ty tăng ca.

Cô rời khỏi giao diện WeChat, cũng không biết làm gì tiếp theo, bên tai đã truyền đến thanh âm của Thẩm Diệp: “Mục Sở.”

Động tác cầm điện thoại của Mục Sở bị trì trệ, cô ngẩng đầu.

Cậu cầm ly rượu, nhìn có chút khẩn trương, ánh mắt lại kiên định: “Mục Sở, tớ thích cậu!”

Có người huýt sao, mọi người dần vỗ tay nhiệt liệt.

Sau khi yên tĩnh, Thẩm Diệp tiếp tục ôn hòa nhìn cô: “Năm lớp mười và mười một, việc tớ mong đợi nhất là lễ trao giải, Không phải vì được nhận thưởng hay gì, mà bởi vì, có cậu đứng bên cạnh tớ.”

“Ba năm cấp ba, cậu vẫn luôn là vì sao sáng chói trên đài lĩnh thưởng, mà tớ rất vinh hạnh khi có thể đứng cạnh bên, cùng cậu sóng vai.”

“Tớ biết, xuất thân của cậu tốt, gia cảnh cũng tốt, là thiên chi kiêu nữ. Mà tớ . . .”

Cậu cười tự giễu một tiếng, lúc cúi đầu ánh mắt ảm đạm mấy phần, bàn tay đang nắm lấy ly rượu chợt siết chặt vài phần: “Tớ chỉ là một thằng nhóc nghèo ăn nhờ ở đậu, mới tốt nghiệp cấp ba, vốn không xứng với cậu.”

Trong phòng yên tĩnh đến tĩnh mịch, mọi người yên lặng nhìn về phía Thẩm Diệp.

Tất cả mọi người đều biết, Thẩm Diệp là đang mượn lấy trò chơi lần này để nói ra những lời thật lòng chôn giấu bấy lâu.

Tất cả sự chú ý đều tập trung trên người Thẩm Diệp và Mục Sở.

Chờ đợi khoảng thời gian đặc biệt, có thể tác hợp cho một đoạn tình cảm, cũng coi là một chuyện tốt.

Đến mức, lúc của phòng bị người bên ngoài mở ra, cũng không có người phát giác.

Cố Tần đứng ở cửa phòng, ánh mắt đảo qua không khí dị thường bên trong.

Thẩm Diệp đang thâm tình thổ lộ, Mục Sở ngượng ngùng cúi đầu, mọi người vây xem đều mang dáng vẻ chúc phúc cùng chờ mong.

Con ngươi của anh tối đi mấy phần, thần sắc căng cứng, mắt phượng khóa chặt thân ảnh của Mục Sở.

Thẩm Diệp nói tiếp: “Nhưng nếu cậu nguyện ý, tớ sẽ vì cậu mà cố gắng. Tớ tin rằng chỉ cần cho tớ thời gian. Sau này tớ có thể cho cậu một cuộc sống đầy đủ, cũng có thể cho cậu hạnh phúc!”

Cậu dừng lại một lúc, mang theo cảm giác khẩn trương, cẩn thận từng li từng tí: “Mục Sở, tớ thật sự rất thích cậu, cậu có thể cho tớ một cơ hội không?”

Các bạn học dần ồn ào vỗ tay, đồng thanh hô hào “Đồng ý đi!”

Mục Sở buông thõng tay, đột nhiên có chút luống cuống, như bị người đẩy vào thế bí, lùi không được, tiến cũng không xong.

“Sở Sở.”

Cố Tần cực lực đè nén sự ghen ghét đang thiêu đốt nơi lồng ngực, cố gắng để thanh âm mình nghe bình tĩnh hết sức cps thể.

Nghe thấy xưng hô quen thuộc, Mục Sở theo phản xạ nhìn qua.

Tất cả mọi người cũng thuận thế nhìn qua.

Chẳng biết lúc nào mà trong phòng xuất hiện một người đàn ông mang âu phục, đi giày da.

Bộ suit được cắt xén vừa vặn, vai rộng eo hẹp, thân hình thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng soái khí,chiếc mũi cao thẳng, phác họa ra khuôn mặt mê người.

Có người nhận ra anh.

Kỳ thi cuối kỳ năm lớp mười một, Mục Sở không thoải mái trong người, người đến trường đón cô là anh.

Hình như là, phụ huynh của Mục Sở.

Mặc dù mới gặp qua một lần, nhưng người này quá đẹp trai, chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ kỹ.

Nhìn thấy anh, Mục Sở hơi ngạc nhiên, nếu như không phải do cô không uống rượu, thì suýt nữa cô đã tưởng mình đang nằm mơ.

Anh không phải đang ở thành phố A sao, về lúc nào vậy?

Thấy cô nhìn quan, Cố Tần nhẹ giọng nói: “Muộn rồi, anh đưa em về nhà.”

Từ đầu đến cuối anh đều không nhìn những người khác, xem như Thẩm Diệp đang đứng trước mặt Mục Sở không tồn tại.

Bởi vì Cố Tần đột nhiên xuất hiện, Mục Sở dần dần hoàn hồn lại.

Cô nhìn về phía Thẩm Diệp, nở nụ cười yếu ớt: “Hôm nay rút được thẻ mạo hiểm này cũng làm khó cậu quá rồi.”

Nói rồi, cô rót cho mình một chén rượu, giơ lên, giọng nói nghiêm túc hơn hẳn: “Cảm ơn cậu.”


Mục Sở ngửa đầu, đem chén rượu kia uống cạn.

Lại cười nhìn về những người khác: “Bây giờ cũng hơi muộn rồi, tớ có việc phải về trước.”

Cô rót thêm một chén nữa, kính mọi người: “Hi vọng lúc có kết quả thi, tất cả chúng ta cũng có thể tươi cười như vậy, cũng chúc mọi người tiền đồ như gấm, thực hiện được ước mơ của mình!”

Hai chén rượu vào bụng, Mục Sở tạm biệt mọi người, đi ra ngoài với Cố Tần, hai gò má vì nhiễm cồn mà hơi ửng đỏ.

Cũng không biết là loại rượu gì, hình như hơi mạnh thì phải.

Mục Sở đi sau lưng Cố Tần, dụi dụi con mắt, vừa đi vừa hỏi anh: “Anh về lúc nào đấy ạ?”

“Vừa về.”Cố Tần ấn thang máy, trông thấy cô đằng kia đôi mắt bắt đầu mơ mơ màng màng, liền đưa tay kéo lấy cổ tay cô, “Tửu lượng đã không tốt rồi mà còn uống hai chén.”

Mục Sở theo anh đi vào thang máy, nhẹ nói: “Tối nay em định không uống rượu, nhưng anh đột nhiên xuất hiện, em cũng không thể để bầu không khí quá xấu hổ được. Mà lại kế hoạch vốn là đi xem phim và hát Karaoke nữa, em lúc đấy hẳn đã quét sạch hào hứng của mọi người rồi, uống rượu là điều đương nhiên.”

Nói rồi còn cầm điện thoại chỉ chỉ thời gian: “Anh xem, mới tám giờ.”

Cố Tần nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mắt phượng nhìn cô dò xét: “Sao nghe giọng em anh thấy như mình xuất hiện không đúng lúc? Quấy rầy đến việc em bị người khác thổ lộ đúng không?”

Mục Sở ngẩng đầu nhìn anh, nhìn qua nét mặt đang cố gắng bình tĩnh kia, không hiểu sao đột nhiên nói: “Anh còn rất biết tự giác đấy, lần sau nhớ chú ý một chút, đừng cản mất chuyện tốt của em.”

Ánh mắt Cố Tân trầm xuống, nhíu mày nhìn cô: “Em lặp lại lần nữa?”

Mục Sở hơi sửng sốt, cũng không biết vì sao mà mình lại nói như vậy.

Cô tránh đi ánh mắt của anh, vuốt vuốt tóc, tựa người vào vách thang máy, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, Mục Sở mở mắt, lúc đi ra ngoài còn có chút lảo đảo.

Cố Tần đỡ lấy cô: “Vừa nãy uống rượu gì?”

Mục Sở lắc đầu: “Em không biết.”

Cố Tần thở dài, dìu cô đi ra ngoài cửa nhà hàng.

Bóng đêm dày đặc, ánh đèn đường hòa với những ánh đèn rực rỡ của hàng quán, bầu trời cơ hồ không nhìn thấy một ngôi sao.

Dạo gần đây mưa nhiều, gió thổi tới còn mang theo sự ẩm ướt.

Mục Sở đứng ở cửa nhà hàng, bắt đầu ngà ngà say.

Cố Tần đỡ cô, lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới điều gì.

Anh cúi đầu hỏi Mục Sở: “Tích Tích đâu?”

Bị Cố Tần hỏi, đại não đang trì trệ của Mục Sở bắt đầu vận hành, nhớ tới việc Cố Tích đi ra ngoài cùng Doãn Lê Hân.

Chắc chắn là không thể để Cố Tần biết việc này được, cô nghĩ nghĩ, giọng điểu khẳng định chắc nịch: “Tích Tích đi học bổ túc với bạn học rồi ạ!”

” ? ? “

Cố Tần dở khóc dở cười, “Hai đứa thi Đại học xong rồi, biết không hả?”

Nói rồi xoa xoa cái ót của cô: “Mới uống chút rượu mà đầu óc đã không dùng được nữa rồi?”

Mục Sở không nói chuyện, ánh đèn xung quanh quá chói, làm cho trước mắt cô là một mảng lơ lửng không cố định, đầu óc cũng choáng, mí mắt nặng trịch.

Tỉnh táo trong chốc lát, cô lại nghiêm túc nghĩ nghĩ, lúc ngẩng đầu lên nhìn Cố Tần, ánh mắt trong suốt không chút gợn sóng: “Ơ, Tích Tích đi đâu rồi ạ?”

Cố Tần cúi người, điểm nhẹ vào chóp cũi cô, thanh âm ôn nhu: “Không phải bây giờ anh đang hỏi em sao, Cố Tích chạy đi đâu rồi, sao trong bữa tiệc chỉ còn mỗi em?”

“Ờ.” Mục Sở tựa hồ nhớ tới cái gì, buông thõng mi mắt, chậm rãi nói: “Đại khái là cô ấy nuôi cún bên ngoài, cho nên vứt bỏ em ở đây.”


Nói xong hít mũi một cái, nhìn chằm chằm mũi giày của mình, đáng thương thỏ thẻ: “Em thật đáng thương mà.”

” . . . “

Cố Tần nín cười: “Là cực kì đáng thương, vậy phải làm sao bây giờ?”

Mục Sở nghĩ nghĩ, dang tay ra, thanh âm vừa ngọt vừa mềm, mang theo điểm nũng nịu: “Vậy anh ôm dỗ dành đi?”

Cố Tần run lên, nhíu mày: “Em say rồi??”

Thấy cánh tay vẫn dang ra không nhúc nhích, anh bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đem người ôm vào trong ngực: “Được được, anh ôm dỗ dành dỗ dành.”

Dưới ánh đèn, anh ôm cô, than nhẹ một tiếng: “Anh sốt ruột bận bịu trở về, thế mà em còn uống rượu, lại còn uống đến say nữa chứ.”

Nếu sớm biết, hai chén kia hẳn là anh nên cản lại, uống thay cô mới đúng.

Mục Sở bị anh ôm, một lát sau, ngẩng đầu nhíu mày nhìn anh, có chút bất mãn: “Dỗ em đi!”

” ? “

“Anh ôm cũng ôm rồi, sao còn chưa dỗ em? Anh chỉ ôm mà không dỗ thì chính là đang chiếm tiện nghi, muốn sờ ngực em!”

” . . . “

———

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo.” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.