Bạn đang đọc Ngoan Đừng Chạy – Dạ Tử Tân – Chương 2: Anh Muốn Làm Ba Dượng Của Em?
Editor: Chanh
Hắn ngước mắt nhìn qua, ánh mắt xuyên qua đám người rơi vào Mục Sở, mắt phượng híp lại, ngón tay thon dày cầm chai nước gảy gảy mấy lần, khóe môi phác họa một đường cong.
Mục Sở sững sờ mấy giây, quên mất cả việc phản ứng lại.
Đàm Di Nhiên lẩm bẩm bên tai cô: “Chính là người này, vừa nãy mới không nhiều lời bắt tớ cởi áo nắng ra, sau đó anh ta liền cầm đi.”
Mục Sở nuốt nước miếng, không trả lời.
Mới lúc nãy vừa nghe Cố Tích nói anh về nước, giờ đã gặp rồi?
Oan gia ngõ hẹp!
Anh hướng bên này đi tới, đám vừa mới gây sự kia lập tức tự giác nhường đường.
Dưới ánh mặt trời khuôn mặt anh càng trắng, mày kiếm đen nhánh, mũi anh tuấn, con ngươi màu mực thâm thúy.
Chiếc áo màu xám mở hai chiếc cúc phía trên, lộ ra yết hầu gợi cảm cùng xương quai xanh mê người, lúc đến gần, hormone tỏa ra nồng đậm.
Ánh mắt các nữ sinh không tự chủ nhìn về phía anh, mặt ửng đỏ, tim đập nhanh.
Đàm Di Nhiên kích động cầm chặt tay Mục Sở.
Người này cmn quá đẹp trai, lúc cô cởi áo nắng đưa cho anh quên mất phản kháng, cả người mơ mơ màng màng.
Hiện tại, cô lại tiếp tục mơ màng.
—
Mục Sở không có lòng dạ đi thưởng thức mĩ mạo của anh, trên mặt rất bình tĩnh, chỉ là vô thức liếm nhẹ môi.
Cố Tần đứng trước cô, ánh nắng rơi trên khuôn mặt tinh xảo của cô bị che khuất.
Mắt Mục Sở khẽ nâng.
Nhận thấy anh định mở miệng nói chuyện, cô lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo: dám gọi em là Hoa Hoa trước mặt người khác thì anh chết chắc!
Tựa hồ hiểu được ý cô, môi mỏng Cố Tần hơi kéo, đem những lời định nói nuốt vào trong.
Liếc tới chiếc vợt bị cháy trên tay Đàm Di Nhiên, lại nhìn qua Mục Sở, mi tâm hơi nhíu: “Của em?”
“Hả?”
Mục Sở chần chờ mấy giây, gật đầu: “Vâng.”
Lại chỉ chỉ vào tên cao gầy kia: “Hắn phá, người anh mang tới phải không ? Vậy anh chịu trách nhiệm đi!”
Nếu không phải Cố Tần này thân với mấy cổ đông của trường, đoán chừng đám người này cũng không vào được trường bọn họ.
Nhưng mà, cái tên thiên chi kiêu tử này, lại là sinh viên vừa tốt nghiệp của đại học Stanford–
Từ bao giờ lại chơi với đám người thế này?
Tựa hồ nhìn ra chút tâm tư của Mục Sở, Cố Tần nhìn cô, mở miệng: “Không quen, chơi bóng mà thôi.”
Mắt thấy hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau, tên cao gầy kia dần dần ý thức được chính mình đã chọc vào phiền toái, cười ngượng ngùng hai tiếng: “Tần ca, hóa ra cậu biết em gái này, vừa rồi tôi chỉ–“
“Ai là em gái của anh!”
“Ai là em gái của anh!”
Mục Sở cùng Cố Tần gần như là đồng thời lên tiếng, ngữ khí đều lạnh nhạt, đem những lời phía sau của tên kia chặn lại, nghẹn mất nửa ngày.
Nam sinh đội mũ lưỡi trai bên cạnh có quan hệ khá tốt với Cố Tần, hôm nay là hắn muốn cùng anh chơi bóng rổ, tùy tiện rủ theo vài người tới.
Nhìn thấy sắc mặt Cố Tần ngày càng không vui, hắn tiến lại gần vỗ vỗ vào vai anh: “Đừng nóng, đừng nóng, bảo cậu ta mua cái mới đền lại là được.”
Về sau lại ném cho tên kia một ánh mắt đầy ý vị.
Người kia hiểu ý, lập tức tiến lên xin lỗi Du Nhiên và Mục Sở, đồng thời không quên nói tốt Cố Tần vài câu.
Mi tâm Cố Tần vẫn một mực nhíu lại, mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, cũng làm cho tên kia có chút xấu hổ.
Mũ lưỡi trai cười cười hòa giải, cùng Cố Tần nói: “Nếu không để tôi dẫn bọn họ đi trước, buổi tối tìm cậu uống rượu.”
Cố Tần vẫn là cho bạn tốt ít mặt mũi, nhàn nhạt Ừ một tiếng.
Mắt thấy đám người kia chuẩn bị đi, Mục Sở nhíu mày: “Chờ chút”
Cô chỉ vào mặt hồ tĩnh lặng xa xa: “Rác mấy người mang đến, vui lòng mang đi.”
“…” Tên cao gầy cười cười đáp lại, dẫn người đi vớt bóng lên.
Cố Tần quét mắt một vòng trên người Mục Sở, thu hồi ánh mắt, đưa chai nước khoáng cho cô: “Lại đây.”
Rồi nhanh chóng bước về phía trước.
Cuối cùng dừng lại ở bảng thông báo, bóng lưng cao, dáng người thẳng tắp.
Người tới xem náo nhiệt dần dần tản đi.
Mục Sở nhìn chai nước trong tay, tạm biệt đám Đàm Di Nhiên, ngoan ngoãn đi lên phía trước, đứng sau lưng Cố Tần.
Anh đưa lưng về phía cô, không nhúc nhích.
Nhìn chằm chằm cái ót của anh mất nửa phút, cô trưng ra bộ mặt tươi cười: “Lúc nãy vừa nghe Tích Tích nói anh vừa về nước, em còn định chủ nhật tuần này tới thăm anh, không nghĩ tới bây giờ liền gặp, thật là khéo!”
Nói xong còn lại gần dò xét, thổi một tràng nịnh hót: “Hình như anh đẹp trai hơn trước đúng không?”
“Mới vừa rồi nữ sinh trường em thấy anh cũng đều bày ra bộ dáng hoa si,, quả nhiên là mị lực vô biên.”
“A? Có người nói anh không dễ nhìn?”
“Phi, em nghĩ hắn nên đi kiểm tra lại mắt, hoặc là mắt hắn mù rồi.”
Cố Tần nhìn bảng điểm hiển thị trên bảng thông báo, nghe cô tự biên tự diễn, khóe môi giật giật một cái, trực tiếp không để ý đến cô.
Mục Sở tiến lên một bước, cùng anh sóng vai.
Màn hình bảng thông báo vừa vặn trượt đến trang đầu của phiếu điểm, tên Mục Sở đứng thứ nhất.
Thấy Cố Tần không để ý tới mình, cô chỉ chỉ vào bảng, buồn bực ngán ngẩm nói: “Hóa ra anh hứng thú với cái này, cái kia, nếu không anh cứ từ từ xem, em về lớp trước?”
Nói xong liền xoay người rời đi.
“Mục Sở.” Thanh âm anh bỗng trở nên trầm thấp, có vài phần buồn bực.
Mục Sở ngoài ý muốn quay đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Tần.
Anh rất ít khi gọi đầy đủ cả họ tên cô.
Mấy năm nay Mục Sở cũng tích lũy ra được vài kinh nghiệm, lúc anh gọi cô là Hoa Hoa hay Tiểu Hoa chứng tỏ tâm tình không tệ.
Nhưng nếu gọi là Mục Sở, chứng tỏ anh đang rất tức giận.
Nhưng mà, hôm nay cô cũng không có chọc giận gì anh?
Cố Tần quay người lại, cùng cô đối mặt.
Anh cao hơn cô rất nhiều, Mục Sở 1m64 đứng trước anh hệt như chú chim nhỏ, trán vừa vặn đụng tới cằm của anh.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, lúm đồng tiền như hoa, thanh âm mềm ngọt: “Anh gọi em?”
Dù sao cô cũng không biết vì sao đột nhiên anh tức giận, cô cười là được rồi.
Không ai đánh người đang cười.
Cô không tin cô đem bản thân cười tươi như một đóa hoa mà anh còn không biết xấu hổ tức giận với cô!
Thấy trong mắt cô lóe lên vài tia ranh mãnh, Cố Tần cởi áo nắng xuống, trùm lên đầu cô.
Mục Sở nhíu mày giật xuống, đỉnh đầu lập tức lộn xộn.
Cố Tần híp mắt nhìn, nghiêng người xích lại gần cô, lúc nói chuyện mang theo vài phần nguy hiểm: “Em bây giờ gan lớn nhỉ, áo nắng anh mua mà lại dám đem cho người khác?”
Mục Sở khẽ giật mình, rốt cục cũng tìm ra được nguyên nhân anh khó ở.
Chung quy đều là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, bên ngoài Cố Tần mặc dù đôi lúc khi dễ cô, nhưng thực ra anh đối xử với cô không tệ lắm, đồ anh mua cho Cố Tích hầu như đều có phần của cô, không khác gì anh trai ruột.
Ví như cái áo chống nắng này, lúc anh mang từ nước ngoài về là hai chiếc.
Một chiếc thêu hình lá phong, chiếc còn lại thêu hoa.
Cố Tích khi ấy nhìn chiếc áo một lúc liền nhận ra cái áo thêu hình bông hoa này là dành cho Mục Sở, còn trêu chọc: “Hóa ra cái tên Hoa Hoa này không phải gọi không, áo này rất hợp với cậu, tớ dám cá là anh tớ cố ý.”
“…”
Lúc đầu nhìn còn đẹp, bỗng nhắc đến cái tên Hoa Hoa, lập tức thấy nó…tục!
Cũng bởi vì chuyện này mà bình thường Mục Sở cũng không thích mặc.
Nhưng mà đối với chất vấn của Cố Tần, Mục Sở vẫn ngoan ngoãn giải thích: “Em không có tặng, chỉ cho cô ấy mượn thôi.”
“Thật?”
“Em mà lừa anh thì sẽ tự vặt đầu cho anh làm bóng đá.” Cô thề hùng hồn.
Mặt mày Cố Tần giãn ra, tâm tình tốt lên không ít, lúc nói chuyện mang theo ý cười: “Bạn học của em có biết miệng lưỡi em trơn tru thế này không?”
“Em đây không phải thấy anh trở về nên cao hứng sao.”Khóe môi Mục Sở cong lên, đắc ý.
Cô vẫn là hiểu rõ Cố Tần, thời điểm xù lông chỉ cần nhẹ nhàng vuốt vuốt vài lần là lập tức cười.
Đặc biệt dễ dỗ.
“Hoa Hoa.” Cố Tần đột nhiên gọi cô.
Khuôn mặt đắc ý của cô lập tức cứng đờ, lúc ngẩng đầu lên là vẻ mặt không cao hứng, thậm chí còn muốn xù lông: “Nói cả trăm lần rồi, đừng gọi em là Hoa Hoa.”
Cố Tần xem thường, ngón trỏ dí nhẹ vào trán cô, phối hợp mở miệng: “Về sau đồ anh tặng không cho phép đưa cho người khác, mượn cũng không được.”
“Nếu có lần sau…” Anh dừng một chút, nhìn cô: “Anh để cả trường biết cái tên Hoa Hoa của em.”
“…” Đủ ác!
Nhìn dáng vẻ ấm ức của cô, tâm tình anh vui vẻ hẳn, ánh mắt rơi vào phiếu điểm trên bảng thông báo, nói: “Tiểu học bá nhà chúng ta rất lợi hại nha.”
Mục Sở trả lời qua loa lấy lệ: “Giống nhau giống nhau, thứ ba thôi.”
Cố Tần ghé mắt: “Ai thứ hai?”
Mục Sở trừng mắt, ngẩng đầu nhìn anh, nói như một lẽ đương nhiên: “Ba em.”
“Thứ nhất thì sao?”
“Tất nhiên là mẹ em.”
Cố Tần dừng một chút, buồn cười hỏi cô: “Thứ tư đâu?”
“Bà em.”
“Thứ năm?”
“Ông em”
Cố Tần sờ lên chóp mũi nhỏ xinh của cô, xích lại gần: “Anh xếp thứ mấy?”
Mục Sở kinh ngạc nhìn anh, trên mặt là biểu cảm “anh là đồ ngốc sao, hỏi câu ngu ngốc như vậy.”
Ba giây sau.
“Thứ hạng trong lòng em, làm sao tính anh vào được?”
“Anh cũng không phải người trong Mục gia.”
“Không lẽ là — “
Cô đột nhiên ngẩng đầu, có chút khó có thể tin, hoảng sợ: “Anh muốn làm ba dượng của em?”
Cố Tần: “…”
Mục Sở bị dọa lên tiếp lùi về phía sau, vội vàng khoát tay: “Nói cho anh biết, tình cảm ba mẹ em rất tốt, anh đừng đùa!”
Cố Tần: “…”
*Tác giả có lời muốn nói
Cố Tần: Hóa ra anh chỉ thích hợp làm ba? 🙂
—————–
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo.” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~